Đọc truyện Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú – Chương 29: Đời đời không xa (2)
“Nàng có biết, ta ước mong… cứ thế này, cứ mãi mãi được ôm nàng thế này..”
Tâm trạng dần bình tĩnh trở lại, Phi Giác ôm tôi, hưng phấn kể ra những gì từng “thấy” ở Tây Vực, cảm khái quốc thổ của hắn mở mang ra sao, người dân thì thuần phác thế nào. Phi Giác nói rồi sẽ có một ngày dẫn tôi tới quốc gia của hắn, thưởng thức hết sông núi, ruộng đất hùng vĩ tráng lệ của Tây Vực. Tôi mỉm cười lắng nghe vừa tưởng tượng ra những cảnh đẹp ở Tây Vực, tâm trạng có chút kích động.
Tôi còn đang nghĩ xem có phải Phi Giác lại bắt đầu khôi phục rồi không thì hắn nhắc tới vấn đề quà sinh nhật, hơi nghi ngờ hỏi: “Mộc nha đầu, vừa nãy ta còn nhớ nàng còn đòi ta vật gì đó? Sao giờ ta lại không nhớ gì cả? Vì sao môi ta lại bị chảy máu?” Tôi kinh ngạc nhìn hắn, cười khổ không thôi.
Phi Giác vừa nhìn tôi vừa nắm tóc, khổ sở tự hỏi chính mình, một lát sau mới tỉnh ngộ: “A… ta, ta nhớ ra rồi….”
Mặt tôi nóng bừng, bất giác quay mặt đi nhưng lại không nhịn được nhìn về phía Phi Giác. Hắn im lặng nhìn ta, ánh mắt chợt hiện ra vẻ hưng phấn kỳ lạ. Hắn nhảy dựng dậy, túm tóc bước nhanh vài vòng, đỏ mặt nhìn tôi, sau đó lại bước mấy vòng nữa rồi đột nhiên ôm chầm lấy tôi, xoay mấy vòng. Hắn cười lớn: “Mộc nha đầu bảo bối của ta, ta biết rồi, nhất định là nàng muốn ta.”
Tôi xấu hổ tựa đầu vào ngực hắn, tiếng cười vui vẻ từ trong ngực hắn truyền ra, rung động lòng tôi. Tôi ngẩng đầu, ánh nắng nhảy nhót trên mái tóc đỏ hiếm khi được chải gọn gàng, tạo nên tia sáng chói mắt, khuôn mặt trẻ tuổi dạt dào vui niềm sướng tôi chưa từng thấy, đôi đồng tử màu rượu nhìn tôi chăm chú, tỏa sáng rực rỡ như đá quý, phản chiếu nét mặt thẹn thùng của tôi.
Hồi lâu, hắn mới nhắm mắt lại, cái trán phẳng nhẹ nhàng tựa lên đầu tôi, hắn thỏa mãn lẩm nhẩm: “Mộc nha đầu, vì sao ta lại thích mùi hương của nàng như vậy? Nàng có biết, ta ước mong… cứ thế này, cứ mãi mãi được ôm nàng thế này..”
Cây du nhẹ nhàng đong đưa trong gió thu, vài chiếc lá lặng yên rơi xuống, rồi tinh nghịch bay xuống người Phi Giác, tôi đang định nhẹ nhàng phủi xuống giúp hắn thì hắn bỗng mở bừng mắt, vui vẻ nói: “Mộc nha đầu, chúng ta tới rừng anh đào đi, chúng ta đi tới đó, nàng, nàng, ta, ta sẽ ở đó đem chính mình tặng cho nàng.”
Mặt tôi nóng phừng phừng, còn chưa kịp mở miệng, hắn đã vọt đi…
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy khinh công của Phi Giác, tôi hoàn toàn thán phục, cái này mới gọi là cao thủ chân chính chứ. Cái loại khinh công mèo quào như của tôi, miễn cưỡng mới nhảy được khoảng một thước, mà còn phải lấy đà mới nhảy lên được. Phi Giác nhảy rất nhẹ nhàng, không có điểm tựa mà nhảy tới tận ngọn cây du, Tây Phong Uyển đã khuất bóng từ lâu.
Ôi?! Nhầm rồi! Rừng anh đào ở phía bắc đằng sau núi, hình như Phi Giác đang mang tôi bay về phía đông của Tử viên?
Còn đang nghi hoặc, Phi Giác đã hạ xuống đất. Hắn đặt tôi xuống, hôn hai cái lên mặt tôi rồi nghiêm túc nói: “Mộc nha đầu, ta nhớ ra rồi. Người Đột Quyết bọn ta trước lễ trưởng thành phải đi tắm rửa, tế thần. Nàng chờ ta một lát, ta đi rồi lại về.
Khi hắn nói tới chữ ‘về’ thì người đã cách xa tận trăm mét, tôi tròn xoe mắt đứng im, mở miệng muốn gọi tên Phi Giác…
Rất nhiều năm về sau, mỗi lần nhớ lại lần sinh nhật này, tôi phát hiện ra rất nhiều việc, có lẽ ông trời đã định sẵn từ trước rồi.
Bóng dáng Phi Giác dần mờ nhạt, tôi bất đắc dĩ thở dài một hơi, thầm nghĩ đợi lát nữa liệu Phi Giác có tìm được đến chỗ này không?
Hương thơm ngào ngạt tràn vào khoang mũi, ngẩng đầu, tôi phát hiện ra mình đang đứng trong một rừng hoa quế, chung quanh là núi đá hoa cỏ bày trí theo phong cách Giang Nam, đình đài lầu các. Chỗ này, chỗ này hình như là Nguyệt Quế lâm ở Tử Viên!
Tôi thầm kêu khổ, quả nhiên Phi Giác đã đi nhầm hướng rồi, sao tự nhiên lại mang tôi tới Tử Viên thế này? Nguyên Hầu gia đã ra lệnh từ chối tiếp khách, hôm nay không cho tôi đi vào Tử viên. Ngộ nhỡ đụng phải người của Tử viên, chắc chắn người ta sẽ cho rằng tôi muốn hưởng chút vinh dự của Cẩm Tú, không mời mà tới, nếu thế thì phải làm sao đây?
Quên đi, tôi vẫn nên về trước thôi. Phi Giác không tìm được tôi nhất định sẽ quay lại Tây Phong Uyển. Tôi vừa mới nhấc chân thì lại nghe thấy phía trước có hai người đang đi tới. Tôi vội vàng chạy tới sau hòn non bộ, núp vào.
“Yến hội vừa mới bắt đầu, Tam gia đã vội vã đi nơi nào?” Một giọng nói rất quen thuộc truyền tới, trong trẻo, ngọt ngào như cam tuyền nhưng lại ẩn chứa một chút khó chịu. Lòng hơi rung chuyển, đó không phải giọng Cẩm Tú sao?
“Phi Bạch cả thân toàn mùi rượu thật là bất nhã nên muốn quay về thay quần áo thôi.” Giọng nói nhàn nhạt của Phi Bạch truyền đến, tựa như thiên âm.
Tôi nhẹ nhàng nghiêng đầu, dưới bóng quế, một đôi người ngọc đang đứng đó. Nguyên Phi Bạch vận áo khoác kim thọ màu xám bạc, bên trong là cẩm bào xanh nhạt, bên hông thắt ngọc bội anh ta thường đeo nhất, tóc đen được cột bằng mũ ngọc, thân người tựa ngọc đứng dưới tán quế, không chút tỳ vết.
Cẩm Tú khoác một chiếc áo lụa mỏng, bên trong là áo nữ màu hồng nhạt, váy lụa màu trắng thuần, vừa vặn lộ ra đôi hài đỏ thẫm thêu cánh bướm, làn váy thêu chỉ bạc quét lên mặt đất vàng rực màu hoa quế, trước ngực nàng là một chuỗi ngọc bát bảo, trên đầu cài trâm hoa bằng vàng, đầu phượng cắn một viên ngọc tím hiếm thấy, khiến đôi mắt màu tím càng thêm rực rỡ. Khuôn mặt tuyệt sắc được điểm trang càng tăng thêm vẻ chim sa cá lặn, kinh diễm dị thường. Cả rừng hoa quế cũng trở nên ảm đạm thất sắc trước vẻ đẹp của nàng.
Cẩm Tú nhẹ nhàng tiến tới gần Phi Bạch, khóe miệng nhếch thành một nụ cười yếu ớt, trong nụ cười ấy có chút cay đắng: “Tam gia vội vàng trở về là vì muốn gặp tỷ tỷ sao?”
Phi Bạch vỗ tay lên thân cây quế, khẽ gật đầu: “Hôm qua Mộc Cẩn bị tên phạm nhân trốn tù kia đâm phải, Phi Bạch chỉ muốn quay về xem nàng có khỏe hơn chưa.”
Tôi nghe mà sửng sốt. Cẩm Tú hơi khựng lại, đôi mắt long lanh nhìn về phía gốc quế bên cạnh Phi Bạch, tay đón lấy đóa quế rơi, nhàn nhạt nói: “Tình cảm sâu đậm Tam gia giành cho tỷ tỷ thật khiến người ta cảm động, người xưa có câu ‘một ngày không gặp như đã ba thu’. Hôm nay mới có hơn một canh giờ, Tam gia đã thấy tương tư rồi.” Nói tới câu cuối cùng, giọng nói của Cẩm Tú đã lạnh như băng.
Phi Bạch nhìn Cẩm Tú chăm chú, đôi mắt đen như muốn cuốn lấy đôi mắt tím kia. Hai con người một cao một thấp, đều là hạng kinh tài tuyệt diễm, một trắng một tím, trong làn hương của hoa quế, dưới ánh mặt trời trở nên chói mắt hơn bao giờ hết, phảng phất như thần tiên trong chốn bồng lai. Tôi trốn đằng sau hòn non bộ nhìn ra thì không khỏi ngây dại, ruột gan trăm mối tơ vò, đau đớn buồn rầu, giống như có một chiếc bình ngũ vị bị đánh nát, lặp đi lặp lại. Suy nghĩ cuối cùng lắng lại là câu cảm thán có vẻ bi thương: hai người đó nhìn thật xứng đôi!
Thật lâu sau, Phi Bạch mới rời mắt đi, thở dài một tiếng: “Hôm nay là tiệc sinh nhật của cô nương. Cô nương đi lâu không về, chắc chắn Hầu gia sẽ sai người đi tìm, cô nương vẫn nên quay lại tiệc rượu đi.”
“Chàng, chàng, vì sao lại lạnh lùng với ta như vậy?” Cẩm Tú buồn rầu nói.
Phi Bạch hơi khom lưng, nho nhã lễ độ đáp: “Nơi này là Tử viên, nhiều người nhìn vào. Bây giờ Hầu gia đang rất sủng ái cô nương, nhất thời nửa khắc cũng không muốn rời xa, cho nên Phi Bạch vẫn xin cô nương quay lại bàn tiệc đi.” Dứt lời liền xoay người, vịn vào thân quế bước về hướng tây.
Mặt Cẩm Tú thoáng trắng bệch, hít sâu một hơi, nàng cắn chặt môi, nhấc làn váy được thêu cực kỳ tinh xảo lên, bước tới trước mặt Phi Bạch, nhìn thẳng vào anh ta: “Chàng đối với ta như vậy là vì đã yêu tỷ tỷ Hoa Mộc Cẩn của ta thật rồi sao? Hay là đang tức giận vì ta sắp gả cho lão gia?”
Thân người Phi Bạch chấn động, sắc mặt không đổi nhưng ánh mắt đã lạnh hẳn: “Cô nương quên rồi sao, hồi đó chính cô nương đã yêu cầu ta giữ tỷ tỷ cô lại.”
“Đúng vậy, là ta yêu cầu chàng giữ Mộc Cẩn lại…” Cẩm Tú đau thương nhìn Phi Bạch, lặp đi lặp lại câu đó, nỗi u buồn sâu đậm như tản ra từ người nàng. Tim tôi như bị người ta đánh mạnh một cú, đau đớn tới mức run rẩy.
Cẩm Tú, muội… thì ra muội đã yêu cầu Nguyên Phi Bạch giam cầm tự do của tỷ sao? Vì sao vậy?
Tôi ngẩn ngơ nghe Cẩm Tú lẩm bẩm nói tiếp: “Ta vốn nghĩ rằng, tỷ tỷ là người mưu trí nhất trong tiểu ngũ nghĩa, tài hoa của tỷ ấy còn gấp trăm lần Tống Minh Lỗi, hơn nữa đại ca và Bích Oánh đều nghe lời tỷ, vậy nên chàng chỉ cần có được tỷ ấy, khiến tỷ ấy làm việc vì chàng thì cũng chẳng khác nào nắm giữ toàn bộ tiểu ngũ nghĩa. Cứ như vậy nghiệp lớn của chàng sẽ chóng thành,” Giọng nói của Cẩm Tú dần run rẩy, lệ ướt vành mắt, cuối cùng tựa như chuỗi ngọc trai bị đứt đoạn, lặng lẽ rơi xuống. “Nhưng mà, nhưng mà… ta vẫn biết mình có chút tư tâm, nếu chàng có tỷ tỷ rồi, ta cũng có thể mượn cớ thường xuyên tới gặp chàng, nhưng.. nhìn thấy chàng và tỷ tỷ tâm đầu ý hợp, ta lại không nén được… không nén nỗi khó chịu trong lòng, nó giống như một con dao cứ đâm thẳng vào lòng ta.”
“Muội… sao phải khổ như vậy?” Rốt cuộc trên mặt Phi Bạch cũng hiện một tia đau khổ, anh ta không kìm được vươn tay định lau nước mắt cho Cẩm Tú nhưng rồi tay lại khựng lại giữa không trung. Thoắt cái Cẩm Tú đã nắm chặt lấy tay Phi Bạch, kéo về phía mặt nàng, khóc tới mức không thành tiếng: “Mỗi lần nhìn thấy gương mặt ngày càng xinh đẹp, hạnh phúc của tỷ tỷ, ta lại không kìm được sự đố kỵ trong lòng, hạnh phúc này đáng lẽ phải thuộc về ta mới đúng..”
Nước mắt trong suốt cứ từng giọt từng giọt nhỏ xuống tay Phi Bạch. Bàn tay Phi Bạch run rẩy dữ dội, cuối cùng cũng không thể thu lại. Anh ta nắm chặt tay Cẩm Tú, miệng hơi mở, thốt ra một cái tên tràn đầy tình cảm: “Tú Tú…”
Cẩm Tú ngẩng phắt đầu, gương mặt như hoa lê sau mưa cuối cùng cũng xuất hiện ý cười, nụ cười ấy vô cùng quen thuộc với tôi, rạng rỡ như nắng mai, tỏa sáng cả bốn phương nhưng lại có nét tôi chưa từng nhìn thấy. Đó là điểm đặc biệt chỉ có ở con gái khi đang yêu, nụ cười ấy mang theo chút đau thương, một chút chua xót, lại thêm chút lãng mạn. Cẩm Tú nhào vào lòng Phi Bạch, òa khóc nức nở.
Hai tay Phi Bạch như muốn vòng quanh người nàng nhưng đấu tranh hồi lâu, cuối cùng cũng buông xuống.