Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú

Chương 18: Đạp tuyết khuynh thiên hạ


Đọc truyện Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú – Chương 18: Đạp tuyết khuynh thiên hạ

Thời tiết từ từ trở nóng, Tạ tam nương sớm đã chuẩn bị rất nhiều quần áo mùa hè nhẹ nhàng cho tôi. Hôm nay tôi mặc một bộ váy lụa xanh biếc
thêu hoa văn, đang định đi nghỉ trưa một lát thì Tam nương bỗng bảo tôi
đem canh hạt sen ướp lạnh tới hòn đảo nhỏ giữa hồ Mạc Sầu cho Nguyên Phi Bạch.

Mặt trời đã lên cao, lúc tôi tới ngôi đình giữa hồ, Nguyên Phi Bạch
đang vô cùng tập trung vẽ một bức tranh. Anh ta mặc áo gấm màu trắng
bình thường, họa tiết hình mây, búi tóc cũng chỉ dùng một cây trâm ngọc bích để giữ nhưng vẫn phiêu dật như tiên, một thân quý khí. Vi Hổ theo
lệ đứng hầu hạ bên cạnh.

“Tam gia, canh hạt sen tới rồi đây. Ngài nghỉ ngơi một lúc, uống ít
canh rồi hãy vẽ tiếp!” Tôi học theo lời Tạ tam nương vẫn nói, Nguyên Phi Bạch nhận ra là tôi bèn ngẩng đầu lên, mỉm cười: “Ta còn bảo là ai lớn
họng như vậy, quả nhiên là Mộc Cẩn, mau tới đây đi.”

Đáng ghét, cứ làm như tôi là bác gái bán thức ăn ở chợ vậy, tôi giận dữ lườm anh ta rồi mới đi qua, ngồi xuống bên cạnh.

Hơn tháng gần đây, tâm trạng anh ta có vẻ tốt hơn nhiều. Từ lần trước nghe xong chuyện Nàng tiên cá, anh ta bắt đầu hứng thú với chuyện xưa
của Hoa Cô Tử. Vì vậy tôi phải vắt óc suy nghĩ nhớ lại, nào là truyện
cổ Grimm, truyện cổ Andersen, Nghìn lẻ một đêm, Liêu trai chí dị cùng đủ loại truyện cổ từ xưa tới nay để kể cho anh ta nghe.

Ban đầu cũng chỉ thỉnh thoảng những lúc trà dư tửu hậu. Chỉ có những
lúc như thế này, Tố Huy mới chân thành gọi tôi là Mộc cô nương. Hàn tiên sinh và Tam nương dần dần cũng tham gia với chúng tôi, sau đó tôi lại
phát hiện, Vi Hổ đứng ở ngoài cửa cũng chăm chú lắng nghe mà ánh mắt cậu ta nhìn tôi từ phòng bị, coi thường cũng dần trở nên ôn hòa.

Nói thật, sở dĩ tôi bằng lòng làm công việc kể chuyện này là vì rất
thích nét mặt của Nguyên Phi Bạch khi nghe kể, cái kiểu lắng nghe rất
chăm chú, ánh mắt nhìn tôi cũng dịu dàng hơn. Cho dù anh ta vẫn hay đưa
ra những vấn đề khiến tôi cười ngất, ví dụ như, vì sao cha mẹ người đẹp
ngủ trong rừng không sớm gả nàng đi, vì sao em gái của bảy chàng hoàng
tử thiên nga không viết ra để nói rõ với chồng nàng, vân vân, nhưng chí
ít anh ta đã không còn lạnh lùng, âm trầm khiến người khác không dám lại gần như trước nữa.

Xuất phát từ bản năng làm mẹ, có khi tôi cũng ngẫm nghĩ rằng, nếu tôi và Nguyên Phi Bạch sớm quen nhau, tôi có thể kể những câu chuyện cổ
tích đậm chất chân thiện mỹ này cho anh ta sớm hơn, trả lại anh ta một
tuổi thơ chân thật, hạnh phúc, thì phải chăng anh ta sẽ không lạnh lùng
như bây giờ mà vui vẻ hơn một chút?

Nguyên Phi Bạch nhận lấy bát canh rồi chậm rãi uống, tôi ngắm nghía
bức tranh kia, chỉ thấy một ao sen nở rộ, những hạt sương như ngọc đọng
trên lá biếc, không hổ danh tài tử nổi tiếng đương thời, quả nhiên là
bút pháp uyển chuyển, hoa lệ, ý vị thanh cao, anh ta dùng màu đậm để
điểm xuyết, cấu tứ tinh vi, thần khí phiêu nhiên.

Tôi không khỏi nhìn về phía Nguyên Phi Bạch, thực lòng khen: “Tam gia vẽ đẹp quá.”

Phỏng chừng là đã quen nghe lời tán tụng của tôi, anh ta chỉ cười nhẹ: “Cô có thể nhìn thấy mình trong bức tranh tranh này đấy.”

Oa! Tôi vô cùng thích thú, không ngờ anh ta lại so tôi với những đóa hoa sen này!

Tôi còn đang ngây ngất thì thấy anh chậm rãi chỉ tay sang đôi chim uyên ương bên cạnh, lại còn là con cái nữa…

Nụ cười trên miệng tôi bỗng cứng ngắc, anh ta lại dám còn bật cười

nữa, Nguyên Phi Bạch đáng ghét, dù tôi có lúc tự mình đa tình thật nhưng cũng đâu cần dùng tôi để tiêu khiển như thế!

Tôi khó chịu đứng dậy định rời đi thì bị anh ta kéo lại: “Giận thật à, Mộc Cẩn, ta chỉ đùa với cô thôi mà.”

Tôi ngồi trở lại, trừng mắt nhìn còn anh ta lại cười vui vẻ: “Mộc Cẩn ngoan, đừng tức giận nữa, tới đây, viết giúp ta câu đề đi.”

Hừ! Dám cười tôi là con vịt xấu xí, tôi thấy tức quá bèn móc bút lông ngỗng ra viết một câu:

Thủy lục thảo mộc chi hoa, khả ái giả thậm phồn.

Cao nhân ẩn sĩ giả độc ái cúc, tự thịnh thế dĩ lai, thế nhân thịnh ái mẫu đơn, dư độc ái liên chi xuất ô nê bất nhiễm, trạc thanh liên nhi
bất yêu, trung thông ngoại trực, bất mạn bất chi, hương viễn ích thanh,
đình đình tĩnh thực, khả viễn quan nhi bất khả tiết ngoạn yên.

Dư vị cúc, hoa chi ẩn dật giả dã, mẫu đơn, hoa chi phú quý giả dã, liên, hoa chi quân tử giả dã.

Y! Cúc chi ái, đương thế tiên hữu văn, liên chi ái, đồng dư giả hà nhân, mẫu đơn chi ái, nghi hồ chúng hĩ.(*)

Dịch nghĩa:

Bông của cây cỏ dưới nước trên bờ, nhiều loài dễ mến.

Cao nhân ẩn sĩ xưa chỉ yêu riêng hoa cúc, từ lúc thịnh thế trở về
sau, người đời đua chuộng mẫu đơn, riêng ta lại chỉ thích sen, mọc từ
bùn lầy mà không nhiễm, trơ trọi trên mặt nước mà không ẻo lả, bên trong thông suốt, bên ngoài thẳng ngay, chẳng bò dưới nước, chẳng phát nhánh
cành, mùi thơm truyền xa càng tinh khiết, cắm yên đứng thẳng, có thể
ngắm từ xa, nhìn không chán.

Ta bảo cúc là hoa của kẻ ẩn dật, mẫu đơn là hoa của bậc giàu sang, sen là hoa của quân tử vậy!

Ôi! Yêu cúc, ngày nay vẫn còn nghe, có ai yêu sen cùng ta nào, yêu thích mẫu đơn có nhiều kẻ như thế ư?

Viết xong, tôi mới phát hiện anh ta không còn cười trêu tức mà vô
cùng nghiêm túc đọc bài Ái liên thuyết của Chu Đôn Di kia, một tia sắc
bén chợt hiện lên trong ánh mắt. Tôi thầm nghĩ, hỏng rồi, đây là lần đầu tiên tôi bộc lộ kiến thức trước mặt anh ta.

Nguyên Phi Bạch chậm rãi ngẩng đầu, nhìn tôi dò xét.

Thời tiết thực sự là quá nóng rồi, mồ hôi của tôi đã chảy ròng ròng,
tôi vuốt vuốt trán rồi đứng dậy, bưng chung trà lên. “Tam gia, tôi đi
bưng chén khác cho ngài nhé.”

“Không cần,” Anh ta dời ánh mắt lại, khôi phục dáng vẻ nho nhã, cười
nói: “Mộc Cẩn viết tốt lắm. Thi từ của Quang Tiềm đã lưu truyền rất
rộng, không ngờ tài văn của muội muội cũng tuyệt như vậy.”

Nếu bây giờ lại nói là Tống Minh Lỗi làm thì thật quá đường đột, tôi
đành tỏ vẻ ấp úng: “Tam gia khen nhầm, Mộc Cẩn đã bêu xấu rồi, Mộc Cẩn
làm sao so được với Tống nhị ca.”


Tôi định thu lại bút lông ngỗng thì anh ta cầm lấy, xem xét tỉ mỉ:
“Ta còn nghĩ cô muốn lông vũ làm gì, thì ra là để làm một cây bút như
thế này.”

Trong đám lông vũ anh ta cho tôi, tôi thích nhất là nhánh có màu xanh lam và vàng đan xen, cho nên mới dùng nó để làm một cây bút thật dài.
Anh ta thử dùng bút lông viết mấy chữ, gật đầu bảo: “Đúng là một ý tưởng rất khéo léo, cô từ đâu mà nghĩ ra vậy?”

“À! Ở quê nhà Kiến châu trước đây của Mộc Cẩn, thỉnh thoảng lại có
đại thúc trong thôn đi thuyền tới Tây Dương, mang về một ít vật lạ, Mộc
Cẩn viết bút lông quá xấu nên mới xin cha cho mua.” Đây là sự thực.

Anh ta khẽ nhíu mày, mỉm cười cười, sau đó chăm chú dùng bút lông đề
bài Ái liên thuyết kia lên bức tranh, có điều câu “”Liên chi ái, đồng dư giả hà nhân” (Có ai yêu sen cùng ta nào) lại bị sửa thành “Liên chi ái, đồng dư giả Mặc Ẩn” (Yêu sen, có ta cùng Mặc Ẩn), mà Mặc Ẩn lại chính
là tên tự của Nguyên Phi Bạch. Tôi cả kinh, đang định mở miệng ngăn cản
thì anh ta đã biết xong, bảo tôi qua đề vào lạc khoản.

Thật hồ đồ quá, nếu bức họa và bài Ái liên thuyết này bị truyền ra
ngoài, có phải ngài lại muốn tôi bị đám FANS của ngài đập chết để bảo vệ tình nhân trong mộng đúng không!

Tôi chầm chậm đi tới, chậm chậm đề tên tôi lên, trong lòng chợt động, liền nhìn Nguyên Phi Bạch hết sức sùng bái, nói: “Tam gia, Mộc Cẩn rất
thích bức tranh này, ngài tặng cho Mộc Cẩn được không?”

Nguyên Phi Bạch chăm chú nhìn tôi một lúc nhưng ngoài dự đoán, anh ta chỉ cười thản nhiên: “Nếu Mộc Cẩn thích thì để Tố Huy đem đi dán lại
rồi hãy cầm về!”

Tốt quá, tôi thở phào, nhẹ nhàng cảm ơn Nguyên Phi Bạch, sau đó chớp
chớp mắt, tỏ vẻ được yêu mà sợ, nét mặt vui vẻ ngắm nghía bức tranh,
thật lòng mà nói bức tranh anh ta vẽ cũng đẹp lắm, chờ sự việc trôi qua, nghĩ cách nhờ Tống Minh Lỗi giúp tôi bỏ chỗ lạc khoản này đi rồi đem
bán, đây là tuyệt tác của Đạp Tuyết công tử, giá trị hẳn phải vô cùng
lớn! Kiếm được tiền xong sẽ mời Tống Minh Lỗi và Bích Oánh đi ăn, còn
thừa thì gửi vào tiền trang (ngân hàng).

Tôi đang suy nghĩ miên man thì một luồng hơi nóng truyền tới từ thắt
lưng, thì ra trong lúc không đề phòng, cánh tay Nguyên Phi Bạch chẳng
biết khi nào đã đặt lên thắt lưng của tôi, tôi giật mình ngẩng đầu,
Nguyên Phi Bạch lại thừa cơ hôn lên cổ tôi: “Mộc Cẩn, cô thơm quá.”

Tôi hoảng sợ a một tiếng, tiểu tử này chẳng lẽ bị ấm đầu rồi sao, tôi chống tay lên trước ngực anh ta: “Tam gia, ngài… ngài… đang nghĩ về
đôi uyên ương kia.”

Anh ta tựa như một con thú dữ cắn cắn cổ tôi, căn bản chẳng thèm để ý đến tôi đang giãy dụa, thì thầm bên tai: “Ta chỉ thích hoa sen, mọc từ
bùn lầy mà không nhiễm, tắm ở nước trong mà chẳng lẳng lơ.”

Cảm giác tê tê dại dại cùng sức nóng khôn cùng truyền khắp toàn thân, tôi ngoảnh đầu ra xung quanh thì nào còn thấy bóng dáng của Vi Hổ.

“Tam gia, Quang Tiềm dùng bồ câu đưa tin tới…” Hàn Tu Trúc vô cùng
phấn khởi đi vào đình nghỉ mát thì bắt gặp một cảnh tượng trộm ngọc cướp hương, đương nhiên là hết sức xấu hổ, ngừng nói. Rốt cuộc Nguyên Phi

Bạch cũng chịu thả tôi ra, tôi đỏ hết cả mặt, nhảy dựng lên định rời
khỏi thì anh ta lại giả như không có việc gì, ôm chặt thắt lưng của tôi, sau đó liền ép tôi ngồi xuống theo, tên chết tiệt này đúng là cũng
không ngại nóng!

Nguyên Phi Bạch thoải mái nói: “Hàn tiên sinh cứ nói, đừng ngại.”

Hàn tiên sinh ngập ngừng nhìn thoáng qua tôi rồi thưa: “Chúc mừng Tam gia, kế sách của Quang Tiềm quả nhiên có hiệu quả, cậu ta lựa chọn hai
mươi người đẹp tặng cho Quang Nghĩa vương của Nam Chiếu, lại tặng hai
mươi vạn lượng bạc cho Tả thừa tướng Tô Dung, quân Nam Chiếu vừa mới rút khỏi thành Cẩm Quan hôm qua.

A! Quả nhiên Tống nhị ca đã chọn dùng kế sách của tôi, tốt quá!

Nguyên Phi Bạch cũng mỉm cười: “Đúng là Tống Quang Tiềm! Ngày mai hắn sẽ quay về thành Tây An sao?”

“Đúng vậy!” Hàn tiên sinh lại liếc tôi một cái: “Tam gia, ngài phải
chuẩn bị tới Lạc Dương thi hội, sau đó tụ họp với Quang Tiềm?

“Không sai, phiền Hàn tiên sinh đi chuẩn bị giúp ta.”

Trước khi đi, Hàn Tu Trúc còn liếc tôi rất bí hiểm, mà Nguyên Phi
Bạch lại cười hỏi: “Ban nãy là ta đã mạo phạm, Mộc Cẩn có trách ta
không?”

Tôi tuyệt nhiên không dám nhìn vào mắt Nguyên Phi Bạch, rất vô dụng
mà đỏ mặt, cúi đầu lắc lắc. Anh ta nâng cằm tôi lên, mắt phượng dịu dàng nhìn tôi, chân thành nói: “Vốn muốn mang nàng đi theo để ngắm phồn hoa ở Lạc Dương, có điều sợ thân thể nàng không chịu được mệt nhọc dọc đường, hơn nữa thi hội chỉ là thứ yếu, ta muốn lôi kéo một ít văn nhân, nho sĩ tạo thanh thế cho Nguyên gia, không rỗi rãi để mang nàng ra ngoài du
ngoạn được, đây cũng là diệu kế của Tống nhị ca nàng, đừng thất vọng
nhé.”

Tôi chỉ gật đầu khen phải, sau đó chuồn đi nhanh như chớp, tiếng cười vui vẻ của Nguyên Phi Bạch truyền tới từ phía sau, đêm hôm đó, theo lệ, tôi lại mất ngủ.

Trong khoảng thời Nguyên Phi Bạch không có ở đây, tôi được ra vào tự
do ở cả Tây Phong Uyển và Ngọc Bắc Trai, có điều Nguyên Phi Giác cùng
Quả Nhĩ Nhân lại thần bí mất tích, tôi chỉ còn biết ngồi với Bích Oánh
cho cả ngày để so sánh xem Tiểu Trung truyền tin nhanh hơn hay bồ câu
đưa thư của Tây Phong Uyển vẫn nhanh hơn, sự thực chứng minh, về phương
diện tin tức thì hai bên đều nhanh như nhau.

Ngày mười chín, tháng năm, năm Vĩnh Nghiệp thứ hai, Nam Chiếu đồng ý
nghị hòa với Đông Đình, nhận về vô số tiền tài, gấm vóc, mỹ nữ cung nga, lại còn vét sạch cả thành Cẩm Quan, tới ngày hai lăm tháng năm mới
chính thức rút khỏi. Mối nguy của Nguyên gia đã được giải trừ.

Mùng một tháng sáu, người vẫn luôn không tham dự vào tranh chấp giữa
Nguyên thị và Đậu thị, Thượng thư bộ Lễ Lục Bang Đôn đề xuất vấn đề xây
dựng thêm thư viện cho hoàng gia, bất ngờ được Nguyên thị ủng hộ, mà Hi Tông vốn sùng văn cũng tán thành. Song Đậu thị lại lo rằng quốc gia
đang cần trả một số tiền bồi thường chiến phí rất lớn, quốc khố trống
rỗng, không thể xây dựng thư viện được, vậy nên kiên quyết phản đối đề
xuất này. Nguyên thị tuyên bố rằng quốc gia gặp nạn, kẻ thất phu phải
có trách nhiệm, chủ động đem nhà cũ là Lư Lăng phủ dâng lên, sau đó còn cung cấp cả chi phí mua sách. Hi Tông hết sức vui mừng, liền ban tên là thư viện Đại Nghĩa. Đến lúc này, phái trung lập rõ ràng đã bắt đầu
hướng về phía Nguyên thị, lệnh cấm Trung Hiển vương và Trưởng công chúa
ra vào hoàng cung đã được bãi bỏ.

Mùng sáu tháng sáu, cuộc tụ họp lớn nhất trong năm của giới văn nhân ở Đông Đình hoàng triều – hội thơ Lạc Dương, tên là “Lục lục văn hội”
đúng hạn diễn ra tại thành Lạc Dương nguy nga tráng lệ. Hội thơ lần này
long trọng chưa từng thấy, bởi vì được nghênh đón hai vị khách quý của
kinh thành – Trung Hiển vương Nguyên Phi Thanh cùng Thanh Tuyền công tử
Tống Minh Lỗi vẫn được xưng là một trong tứ đại công tử, nhưng điều
khiến đông đảo nho sinh điên cuồng là người đứng đầu tứ đại công tử –
Đạp Tuyết công tử Nguyên Phi Bạch cũng tới.


Nếu như nói, phò mã Nguyên Phi Thanh quang lâm tới nơi này biểu thị
cho sự ủng hộ của Nguyên gia đối với những bậc đại nho đương thời, Tống
Minh Lỗi xuất hiện là biểu đạt hữu nghị của Nguyên gia đối với văn sĩ
thì việc Nguyên Phi Bạch tham dự là một loại chinh phục, anh ta đã chinh phục toàn bộ thành Lạc Dương, hay đúng hơn là chinh phục toàn bộ những
cây bút của Đông Đình.

Ở thời đại này, các văn nhân sĩ phu thịnh hành kiểu mũ cao áo rộng,
guốc gỗ mà Nguyên Phi Bạch vẫn một thân áo trắng phiêu phiêu, tóc búi
bằng trâm ngọc như trước, không hề lấy gia thế hiển hách áp chế người
khác, cũng không mượn hai chân tàn tật khiến người khác thương hại,
trong lúc nói cười, văn chương hoa lệ liền thốt ra. Nguyên Phi Bạch
thành danh từ sớm, các danh nhân bậc cha chú hiển nhiên rất tán thưởng,
mà lớp người trẻ tuổi thấy anh ta phong thái tuyệt thế, lập tức bái phục vô cùng. Mỗi bài thơ của Nguyên Phi Bạch đều lưu truyền rộng rãi, nhỏ
là phụ nhân múc nước bên giếng, lớn là đương kim hoàng đế, hiện nay đều
có thể đọc ra vài câu thơ nổi tiếng của anh ta. Mỗi lần Nguyên Phi Bạch
ra vào phố xá, già trẻ thành Lạc Dương đều chen chúc vây quanh. Người
trong thành, bất luận là nam hay nữ đều tranh nhau ăn mặc theo, giá trâm ngọc trong một đêm tăng vọt lên mấy lần, cung không đủ cầu. Ba chữ
Nguyên Phi Bạch đã trở thành đại diện mới cho văn hóa Đông Đình, mà hình tượng quân nhân của Nguyên thị trong lòng các văn nhân cũng dần thay
đổi, dư luận vì diệu kế ngầm của tôi và Tống Minh Lỗi cùng phong thái
của Nguyên Phi Bạch mà bắt đầu hướng về phía Nguyên thị.

Tôi xem xong liền bật cười cùng Bích Oánh, cười tới mức đau cả bụng.
Vào hôm rằm, Tạ tam nương đưa ra một bức tranh của Tạ phu nhân do Nguyên Phi Bạch tự mình vẽ, lập đàn tế ở hậu viện, rưng rưng hướng về Tạ phu
nhân cầu nguyện, phu nhân trên trời có linh cũng có thể mỉm cười nơi
chín suối đã trưởng thành, trợ giúp tướng quân giành lấy đại nghiệp, hơn nữa Tam gia còn có Mộc nha đầu ở bên chăm sóc, người không cần lo lắng, vân vân, sau đó bà còn kéo tôi đi thắp hương cho Tạ phu nhân. Khi ấy,
lòng tôi chỉ thầm than thở vạt áo của mỹ nhân trong bức họa trông thật
sống động, có thể thấy bút lực rất cao, sau đó tôi lại há hốc mồm nhìn
năm viết trên lạc khoản, là Tân Sửu, năm nay là Mậu Thân, nói cách khác, bức tranh này được vẽ lúc Nguyên Phi Bạch mới có mười tuổi, quả đúng là thần đồng.

Lòng tôi khẽ rung động, đó cũng là bức tranh anh ta vẽ Tạ phu nhân
khi bà qua đời! Tôi chỉ đành kiên trì khấu đầu với Tạ phu nhân, âm thầm
cầu khấn: “Tạ phu nhân, người có thể an tâm cùng kiêu ngạo mà đi, con
của người xuất sắc như thế, anh ta đã chinh phục toàn bộ giới học thuật ở Đông Đình, một ngày nào đó, anh ta sẽ chinh phục được cả Đông Đình
hoàng triều, xin người phù hộ cho anh ta sớm ngày đứng dậy được, có một
ngày có thể cười thật thoải mái, sớm tìm được một cô gái tốt hơn cháu
chăm sóc cho. Nói thật, con trai của người thật sự rất có mị lực, cháu
thật không biết mình có thể chống đỡ bao lâu nữa.” Ý nghĩ này vừa xuất
hiện trong đầu, tôi càng hoảng sợ, giương mắt nhìn về bức tranh Tạ phu
nhân, nàng chỉ ở đó cười dịu dàng với tôi, sống động như thật.

Ngày hai mươi tháng sau, hoa sen nở càng thêm rộ, trong tiếng ve kêu
râm ran, Nguyên Phi Bạch đã hớn hở trở lại, theo sau là Tống nhị ca
đã lâu không gặp, huynh ấy đứng đó nhìn tôi mỉm cười, tôi cười cười đi
về phía đó thì đã bị Nguyên Phi Bạch kéo lại, thản nhiên sai đi pha trà.

Đúng, đúng, đúng, pha trà, phải đi pha trà. Trong lúc Nguyên Phi Bạch và Tố Huy nói chuyện, tôi lặng lẽ giơ hai đầu ngón tay về phía Tống
Minh Lỗi, huynh ấy quay lưng về phía Nguyên Phi Bạch, nhảy mắt lại với
tôi, cười tỏ vẻ đã hiểu.

Là do tôi ảo giác sao? Tống Minh Lỗi vẫn rất anh tuấn nhưng trong ấn
tượng của tôi, huynh ấy luôn giữ hình tượng một thiếu niên trong trẻo
như nước, bây giờ tuy vẫn tuấn tú như trước, nhưng nụ cười lại có vẻ
phong lưu, hoa phục cẩm bào, giữa đầu mày nam tính kia lại lộ ra chút
diễm lệ, sao mà giống Ngọc Lang Quân kia!

Nghĩ xong liền nghiêm túc tự trách, nhất định là lần trước bị mấy tên hái hoa tặc làm cho hoa mắt chóng mặt, vậy mới nói, bọn hái hoa tặc
đại gian ác, mấy tên tội phạm đáng chết!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.