Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê

Chương 144: Mình Chưa Từng Sợ Ai


Bạn đang đọc Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê – Chương 144: Mình Chưa Từng Sợ Ai


Edit: Small
Cảnh Thần Diễn bảo cô xin lỗi Tống Tinh Thần!
Dựa vào đâu cô phải xin lỗi, từ khi Tống Tinh Thần vào Đế Đại đã đoạt đi không biết bao nhiêu thứ của cô rồi.
Đã hại cô rơi vào nông nỗi này, Cảnh Thần Diễn còn bảo cô xin lỗi Tống Tinh Thần?
“Tôi sẽ không xin lỗi cô ta, ở nơi đây cô ta đã cướp đi mọi sự chú ý của tôi, cậu lại còn nói giúp cô ta.

Từ nhỏ liền cậu đã nói thích tôi, nói sau khi lớn lên sẽ cưới tôi, nhưng  hiện tại cậu thì sao? Lại đi bênh người khác, còn bảo tôi xin lỗi Tống Tinh Thần! Cậu biết rõ người tôi ghét nhất chính là cô ta.”
Cảnh Thần Diễn quay đầu lại, ánh mắt đầy tức giận: “Người sai mà tôi cho rằng trong chuyện này chính là cô, sai chính là sai.”
“Tôi không sai, tôi cố gắng vì thứ mình mình muốn thì có gì sai?”
“Cô cảm thấy cô không sai, vậy Lục An Ninh thiếu chút nữa liền chết thì là do cậu ấy đáng sao? Tính mạn cậu ấy nên bị coi thường như vậy?”
Lâm Giai Vi lửa giận hừng hực nói: “Tôi chẳng qua chỉ muốn khiến Tống Tinh Thần rút lui!”
“Tại sao Tống Tinh Thần phải rút lui, vì sao phải nhường đường cho cô.

Cô ở Đế Đại là thiên kim đại tiểu thư, tất cả mọi người phải nâng cô, xoay xung quanh cô thì cô có quyền yêu cầu người khác lựa ý hùa theo cô không điều kiện chắc?”
“Cô là sinh viên năm nhất, cậu ta cũng vậy, điểm thi đại học của cậu ta cao hơn cô, cô xinh đẹp  thì chẳng lẽ cậu ta xấu à? Tham gia tranh tuyển, cạnh tranh công bằng, số phiếu cô không bằng cậu ta lại liền cảm thấy cậu ta đang chỉnh cô.


Vậy sao cô không nghĩ, những người giảng dạy ở Đế Đại, nhà trường công khai ủng hộ cậu ta, phía chính phủ giúp cậu ta tuyên truyền…!là vì cái gì?”
“Dù cậu ta không tham gia tranh tuyển, không có được danh hiệu hoa khôi, thì lực ảnh hưởng của cậu ta vẫn sẽ trên cậu như cũ, trở thành tiêu điểm Đế Đại.

Cô vẫn sẽ oán cậu ta đoạt đi nổi bật của cô.

Nhưng cô chưa bao giờ nhìn thẳng vào vấn đề của mình, cô hãy nhìn kỹ những nam sinh trong lớp đều vây quanh bên cạnh cậu ta với những người vây quanh cô xem, nhan sắc thành tích xuất thân cô không hề kém hơn cậu ta, nhưng vì sao bọn họ phớt lờ cô.”
“Suy cho cùng là vì nhân cách và sức hấp dẫn của cậu ta hơn cô, còn cô thì chỉ biết oán giận từ đầu tới cuối, đến Đế Đại mới nửa ngày, cô biết tôi nhìn thấy Lâm Giai Vi là dáng vẻ gì không? Ích kỷ, hẹp hòi, đố kỵ…!Lâm Giai Vi thiện lương đơn thuần trước kia đã chết rồi, chỉ mới hai tháng đã khiến cô trở nên tràn đầy oán hận, không đến bao lâu, cô sẽ tự hủy hoại chính cô”
Trong phòng học, Tinh Thần thấp giọng nói: “Người này miệng thì rất thiếu đòn, nhưng tam quan lại rất chính trực.”
An Ninh nói: “Tiếp tục nghe.”
Lâm Giai Vi bị Cảnh Thần Diễn nói đến cho khóc lên, khẽ nấc ở phía sau cậu.
“Vậy cậu nói tôi nên làm gì bây giờ? Tôi biết ghen ghét sẽ trở nên khó coi, tôi cũng chán ghét như vậy, nhưng tôi nhịn không được mà không thể ghen ghét Tống Tinh Thần.

Cô ta cái gì cũng có, cái gì cũng mạnh, cái gì cũng ở trên tôi, càng nghĩ trong lòng liền càng mất cân bằng, càng thêm không khống chế  được chính mình.”
“Đi vào đây, mọi thứ đều vượt qua suy nghĩ của tôi, tôi tìm không được đường ra, không thể nào thay đổi.

Lúc này chỉ có thể xin cậu giúp tôi, Diễn, cậu giúp tôi được không, cậu bảo tôi đồng ý chuyện của cậu, tôi đồng ý.”
Cảnh Thần Diễn nhìn cô ta, khóe miệng khinh miệt cười lạnh.

“Đồng ý, ngoài miệng cô nói vậy, nhưng trong lòng lại không nghĩ vậy.

Vừa rồi trên hành lang mấy cô ta hỏi cô, cô vậy mà nói tôi không có bạn gái, nếu cô thật sự đồng ý với tôi thì sẽ không đem tôi đẩy cho người khác.

Lâm Giai Vi, tôi có tự tôn cùng kiêu ngạo của tôi, tôi thích cô mười mấy năm, kết quả thì sao, cô chỉ khi nào cần thì mới tiếp cận tôi, cái này được tính là gì.”
“Cảnh Thần Diễn tôi là để cô chà đạp như vậy? Tôi đã học tiến sĩ nhưng vì cô mà nhập học năm nhất, cô biết tôi đã từ bỏ những gì không, ở Trung Khoa Viện có không biết bao nhiêu người đang chê cười tôi kìa.”
Lâm Giai Vi nắm lấy cánh tay cậu, hai mắt ngập nước mông lung khóc thút thít: “Diễn, cậu giúp tôi một lần cuối cùng được không? Coi như vì hồi nhỏ khi cậu rơi xuống hồ nước tôi đã cứu cậu lên đi, cậu giúp tôi một lần cuối cùng thôi, tôi chỉ là muốn khiến Tống Tinh Thần rời khỏi Đế Đại, chỉ yêu cầu đơn giản vậy thôi.”
“A, đơn giản, theo ý của cô thật là đơn giản……”
Cậu đẩy tay Lâm Giai Vi ra, xoay người lạnh lùng rời đi.
Lâm Giai Vi gọi cậu lại: “Cậu thật sự nhẫn tâm vứt bỏ tôi sao, Diễn.”
Cảnh Thần Diễn dừng lại bước chân, đưa lưng về phía cô, không hé răng.
Một giây sau, cậu đẩy ra cửa sau, tiến vào phòng học.
Lục An Ninh tắt màn hình, gỡ tai nghe ra, đưa lại laptop cho Tinh Thần.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Cậu cảm thấy……”
Tinh Thần cười: “Cũng đã vào Đế Đại học lại năm nhất một lần nữa rồi, cậu ta nhất định sẽ giúp Lâm Giai Vi.”
“Đúng rồi, cậu biết hiện tại trên diễn đàn có bao nhiêu rầm rộ không, bài đăng đều đang thảo luận chuyện này và chia làm hai phe.


Một phe nói cậu ta vào Đế Đại là chuyện tốt, dù sao hai năm nay trong nghề, thành quả nghiên cứu robot công nghệ của cậu được truyền thụ rộng khắp.

Hơn nữa, trong Đế Đại có không ít người sùng bái cậu ta, chuyên ngành cơ khí gần như phong cậu ta là thần linh, bọn họ không quan tâm cậu đánh cược với cậu ta, nhưng phần lớn đầu ủng hộ cậu, thái độ cậu ta trong lễ trao giải quá kiêu ngạo nên gây thù chuốc oán không ít.”
“Tinh Thần, cậu có cách đối phó sao?”
Tinh Thần cười nói: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, mình chưa từng sợ ai.”
“Hay, mình ủng hộ cậu.”
“Cậu đó, dưỡng tốt thân thể trước đã.”
Vừa dứt lời, Cảnh Thần Diễn liền đẩy cửa vào về chỗ ngồi.
An Ninh cùng Tinh Thần đang nói chuyện liền vội vàng mỗi người làm chuyện của mình, An Ninh bổ sung chương trình học, Tinh Thần tiếp tục xem bài luận về sạc điện bình ắc-quy trên mạng .
……
Buổi chiều, các bạn học lần lượt lục tục trở lại lớp, nhìn thấy Lục An Ninh xuất viện liền đều vây quanh thăm hỏi sức khoẻ cô, nói vốn dĩ muốn đến bệnh viện thăm, nhưng là lớp trưởng và Tống Tinh Thần không cho đi.
An Ninh nói với mọi người rằng không sao, bảo mọi người không cần lo lắng.
Một nhóm người sôi nổi trò chuyện, đến khi chủ nhiệm lớp Trình Nham tiến vào phòng học, đứng trên bục giảng nói: “Mọi người yên lặng một chút, thầy muố thông báo một tin.”
Mọi người trở về chỗ ngồi, rồi có người hỏi: “Tin gì ạ?”
“Cuộc thi robot mỗi năm một lần sắp bắt đầu, theo thường lệ ai là người giành chiến thắng trong trường sẽ có thể đại diện cho trường tham gia thi đấu robot dành cho thanh niên trên toàn quốc.

Nếu giành được giải nhất toàn quốc, thì sẽ đại diện cho nước Z  tham gia thi đấu robot thế giới.”
Ồn ã, dưới bục thảo luận sôi nổi.

Tước khi chưa đỗ vào Đế Đại, mọi người đều đã nghe qua thi đấu robot, thậm chí có vài người khi còn học cao trung thì đã tham gia qua thi đấu robot dành cho thanh thiếu niên.
Nhưng thi đấu robot ở đại học, bất kể quy mô hay giải thưởng đều là long trọng hơn trước kia.
Trình Nham nói: “Bình thường thi đấu robot trong trường đều là từ khoa công nghệ thông tin điện tử và khoa cơ khí đại diện cho trường tham gia, nhưng năm nay nhà trường quyết định mở rộng ra toàn trường.

Thầy hy vọng các bạn trong khoa vật lý sẽ cố gắng, vượt qua khoa công nghệ thông tin điện tử lẫn cơ khí để có thể đại diện cho trường đi thi đấu.”
“Đương nhiên, xét thấy trong lớp chúng ta có nhiều nhân tài, nên bên lãnh đạo đã thương lượng một chút, quyết định chia làm hai nhóm nhỏ.

Lớp trưởng Âu Dương Phúc Thụy dẫn một đội, lớp phó Minh Thành dẫn một đội, mọi người cảm thấy hứng thú thì hãy đăng ký với hai người dẫn đầu, nhưng mà chỉ có thể sử dụng thời gian sau khi tan học nhé.

Thi đấu sẽ bắt đầu vào thứ sáu tới, hai nhóm xuất sắc mới có thể tham gia thi đấu robot trong trường, giành được vòng thăng hạng đầu tiên, tham gia thi đấu robot nước Z chỉ còn có vài ngày chuẩn bị, mọi người cố lên.”
Trình Nham vừa nói xong, các nam sinh nhanh như chớp chạy tới trước bàn Âu Dương Phúc Thụy với Tinh Thần ồn ào đăng ký.
Mà trước bàn lớp phó Minh Thành lại không có một bóng người.
Cậu ta rất xấu hổ đứng lên nói: “Nếu không sửa thành một đội đi, mọi người đều sang chỗ Âu Dương Phúc Thụy rồi, mà bên em vẫn chưa có một người.”
Trình Nham cười ha hả, nhìn qua một vòng các nam sinh vây quanh trước mặt Âu Dương Phúc Thụy, nói: “Quên nói với mọi người, một đội chỉ có thể có bảy người, số người không thể vượt qua.

Nếu có nhiều người muốn tham gia, chúng ta sẽ lập nhóm bốn, nhóm năm, nhóm sáu…!Đội ngũ, cứ như vậy mà tạo.”
“Uầy, sao thầy không nói sớm, em sang chỗ Minh Thành đăng ký đây.”
Trước mặt Âu Dương Phúc Thụy lập tức giảm hơn phân nửa, Tinh Thần nói với cậu: “Đăng ký cho mình với An Ninh.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.