Mộ Sắc Thần Quang

Chương 5: Lần đầu gặp . . .


Đọc truyện Mộ Sắc Thần Quang – Chương 5: Lần đầu gặp . . .

Một mảnh rừng rậm nguyên thủy lan rộng không giới hạn đến tận chân trời. Từ bầu trời nhìn xuống, những cây cối này hiện ra từng mảng xanh hoặc nhạt hoặc đậm. Cả khu rừng nguyên sơ phảng phất một màu xanh biếc của đại dương, màng hơi nước trắng xóa bao phủ, di chuyển từ nơi này đến nơi khác, khiến cả khu rừng như một viên phỉ thúy trơn bóng lấp lánh.

Thỉnh thoảng có một đàn chim di trú châu Mỹ khổng lồ bay lên từ khu rừng, thẳng hướng bầu trời xanh. Vài chiếc lông vũ nho nhỏ lác đác rơi xuống tàng cây, ung dung nhẹ nhàng, tụ lại với nhau.

Cả vùng đất, đủ loại thực vật hình thù kỳ quái mọc đầy cả khu rừng nguyên sơ. Trong này, phổ biến nhất chính là loài thủy dung cao tới mấy chục thước. Những cây này đều vô cùng thô to, cành cây thật lớn, đan xen ngang dọc, rất nhiều rễ phụ khỏe mạnh sinh trưởng ở cành cây buông xuống hơn mười mét, thẳng tắp cắm vào lồng đất, ở giữa còn có đủ loại dây leo quấn lấy nhau.

Khu rừng mênh mông nhấp nhô nằm giữa núi Rainier và núi Adams, được gọi là khu bảo tồn dê rừng, nghe nói cuối khu bảo tồn này chính là bãi biển, xa hơn về phía tây là Thái Bình Dương bao la bát ngát.

Trong vùng bảo tồn, trừ khu rừng nguyên sinh rộng lớn còn có những dãy núi đá đặc thù hoang dã, thảm thực vật hết sức phong phú, ít người lui tới, nhưng lại thường xuyên có gấu và các loài động vật to lớn khác xuất hiện.

Vô số dây leo và cây cối cao lớn làm khu rừng pha trộn thành một không gian xanh biếc. Chỉ có những lúc ánh mặt trời vô cùng mạnh mẽ, thì vài tia nắng mới có thể xuyên qua được khe hở của tấm chắn màu xanh này, chiếu xuống mặt đất. Hiện tượng cạnh tranh sinh tồn giữa các loài cây vô cùng nghiêm trọng. Tại nơi ánh sáng không cách nào chiếu vào như nơi đây, những thực vật sinh trưởng từ tầng giữa trở xuống đều phải thích ứng với hoàn cảnh sống âm u thiếu hụt ánh sáng.

Giờ phút này, tại một góc nhỏ trong cánh rừng già bạt ngàn, một thân ảnh dài nhỏ, màu xanh trắng xen kẽ vẫn không nhúc nhích co rúc trên nhánh cây, nếu không cẩn thận quan sát thì thật sự sẽ không phát giác được sự tồn tại của nó.

Đây là một con rắn không độc có vằn xanh bạc, thân thể dài mảnh duyên dáng cuộn tròn trên cây, một vài tia sáng mỏng manh chiếu rọi lên nó, xinh đẹp tinh xảo tựa như một tác phẩm nghệ thuật quý giá.

Con rắn nhỏ màu bạc chậm rãi bò xuống cây. Thực ra, nó cách mặt đất cũng không cao lắm, nhiều lắm chỉ hơn hai thước, nhưng nhìn kỹ lại, thân thể của chú rắn nhỏ hơi run rẩy giống như có chút sợ độ cao!

Một con rắn cũng sợ độ cao hả?

Nhưng sao nó lại lộ ra biểu tình khó xử không dám bò xuống quá giống người vậy, thật không biết lúc nãy nó làm thế nào mà bò lên kia.

Những chiếc vảy xanh trắng trên người chú rắn xinh đẹp đều dựng lên, khẽ cắn môi (rắn cắn môi? =..=), dùng biểu lộ lừng lẫy như liệt sĩ sắp đi liều chết thả người rơi xuống.

Giữa không trung, con rắn xinh đẹp dài mảnh nhanh chóng biến hóa. Lúc rơi xuống đất, đã biến thành một thiếu niên tuấn mỹ tóc đen mắt đen.


Hóa thú, phù thủy có thể biến hình thành động vật!

Nói thật, kiếp trước giáo sư cũng không tinh thông thuật biến hình này. Thứ nhất là vì cậu thật sự không có thiên phú. Thứ hai sao? Chính là do mấy tên sư tử Gryffindor kia.

Năm đó tại Hogwarts, ‘nhóm đạo tặc’ dựa  vào loại ma pháp này không biết đã làm bao nhiêu việc vi phạm nội quy nhà trường. Nếu không phải lão ong mật Albus kia một mực che chở, bọn họ sớm đã bị ném ra cách Hogwarts hàng vạn dặm rồi.

Nhưng kiếp này thì khác, từ năm giáo sư mười một tuổi, ma lực thức tỉnh, vì không có đũa phép khai thông ma lực cuồng bạo trong cơ thể, nên thường tạo ra hiện tượng ma lực bạo động.

Nhìn thấy các đồ dùng quý báu trong nhà mình cùng mấy món đồ cổ Robert sưu tầm trong phòng chứa đồ lần lượt bị ma lực bạo động phá nát, vừa phải gián tiếp luyện tập kể cả các loại ma pháp gia vụ như ‘Khôi phục như lúc ban đầu’ và ‘Thanh lý đổi mới hoàn toàn’, lại còn nhiều lần thi triển ‘Obliviate’ vào người ngẫu nhiên trông thấy cậu bị ma lực bạo động.

Giáo sư không có cách nào, đành phải kiếm phương pháp tiến hành huấn luyện khống chế ma lực.

Phù thủy còn nhỏ dùng đũa phép tiến hành huấn luyện khống chế ma lực thực chất chính là điều hòa luồng ma lực mãnh liệt bành trướng trong cơ thể, làm cho ma lực có thể tìm được một con đường tiêu hao, liền giống như một cái đập không ngừng chứa nước, cũng phải có cách giải phóng để nước không bị tràn. Như vậy, đợi đến khi trưởng thành ma lực gần như ổn định, cũng sẽ không phát sinh chuyện ma lực bạo động nữa.

Giáo sư không có đũa phép tiến hành khai thông ma lực trong cơ thể, không thể không tìm kiếm phương pháp của riêng mình để thay thế.

Thú hóa tiêu hao rất lớn ma lực trở thành chọn lựa đầu tiên của giáo sư, có thể là do vừa có áp lực lại có động lực thúc đẩy, kiếp trước chính mình vốn không tinh thông pháp thuật biến hình lại thành công, hình thái thú hóa lại còn là một mãng xà có vảy xanh bạc.

“Phốc ——!” Alan hung hăng phun lá cây trong miệng ra, cậu trốn đông trốn tây mấy ngày nay rồi.

Ngày đó, thực hiện Độn Thổ lần nữa không bị quấy rối, Alan thành công đáp xuống căn phòng khách sạn mà mình đăng ký cách đó vài km, bằng không nếu chỉ mặc một cái quần lót chạy trên đường, thế nào cũng làm cho giáo sư vốn có tính cách cực kỳ bảo thủ xấu hổ và giận dữ đến chết! Cậu còn may mắn lúc mình ra ngoài đã đem hộ chiếu và mấy thứ cho thấy thân phận để lại khách sạn, nếu không một khi bị những Ma cà rồng kia phát hiện vật chứng minh thân thế của cậu, đời này cậu cũng đừng nghĩ đến hai chữ ‘yên bình’ nữa!

Ngồi trong bồn tắm, dùng hết sức chà xát làn da bị Ma cà rồng tóc quăn đen khinh nhờn, giáo sư dùng ngôn ngữ cực kỳ ác độc ân cần thăm hỏi Ma cà rồng kia, mà ngay cả màu tóc của hắn cũng bị giáo sư dùng bảy thứ đáng ghê tởm nhất để so sánh, cho đến khi dùng hết hai chai sữa tắm giáo sư mới buông tha làn da gần như đã bị chà đến rách nát.

Mặc dù không để lại vật chứng minh thân phận, nhưng máu của mình bị đám Ma cà rồng kia lấy được, một khi chúng đi theo mùi vị mà đến, chẳng phải cậu lại rơi vào miệng hổ?!


Nghĩ đến đó, giáo sư không khỏi có chút lạnh xương sống!

Không phải cậu sợ chết, nhưng cậu sợ cho Robert, người cha kiếp này của mình mang theo nỗi đau mất con rất có thể sẽ đối mặt với đám Ma cà rồng nguy hiểm!

Trong truyền thuyết, sự đáng sợ của Ma cà rồng cùng thực lực ngày đó tận mắt nhìn thấy, khiến giáo sư tuy thành công đào thoát nhưng nội tâm cũng lo sợ không thôi, phải biết năng lực truy tìm và giác quan linh mẫn của Ma cà rồng cực kì nổi tiếng, kể cả trong giới ma pháp. Cũng may giáo sư kiếp trước, thân là gián điệp nhiều năm, nên trình độ phản truy tung cực kỳ sâu sắc.

Sau khi đến chỗ tiếp tân làm thủ tục trả phòng, giáo sư lần lượt ếm cho mỗi người một cái ‘Mơ Màng Ngã Xuống Đất’ lại thêm một cái ‘Một Vong Đều Không’, phóng ngã các nhân viên ở đại sảnh và mấy người bán hàng có thể gặp qua cậu. Sau đó nhanh chóng chia năm xẻ bảy máy tính trong sảnh, bản ghi chép thuê phòng của cậu hẳn đều ở trong máy tính này. Đem hết cameras phá huỷ, diệt sạch mọi khả năng lưu lại hình ảnh của mình.

Cậu phải may mắn bởi vì khách sạn này nhỏ, khách du lịch và nhân viên công tác cũng không nhiều lắm, mà Alan lại không thích tiếp xúc với người khác, cho nên người gặp qua cậu cũng không nhiều.

Lần này Alan đi du lịchItalycũng không theo đoàn du lịch nào, nên không có để lại thân phận đăng ký ở chỗ nào khác, bởi vậy cậu cũng không lo còn có dấu vết gì có thể bị lưu lại.

Lúc rời khỏi khách sạn, Alan còn nhẫn tâm hơn. Sau khi để lại một khoản tiền trong văn phòng của ông chủ khách sạn thì đốt lửa thiêu rụi căn phòng mình từng ở. Đợi đến lúc lửa bắt đầu lan ra lại gọi điện thoại, như vậy khi đội cứu hoả đuổi tới thì chỉ có đồ vật trong gian phòng của cậu bị đốt cháy, những căn phòng khác sẽ không bị ảnh hưởng nhiều.

Lúc này trời đã tối, là thời gian mà trong truyền thuyết, Ma cà rồng bắt đầu hoành hành. Bọn chúng sẽ lợi dụng khứu giác, thính giác, thị giác nhạy cảm của mình, khiến cho con mồi của chúng không thể chạy thoát…

Alan cũng không phải trực tiếp lên máy bay bay đến nước Mỹ, mà trong vài ngày này cậu không ngừng di chuyển khắp các nước Châu Âu, đồng thời còn sử dụng Độn Thổ, làm hành tung của mình trở nên mơ hồ bất định.

Hai ngày trước, sau khi từ Đức bay đếnSeattlenước Mỹ, cậu liền chạy đến khu rừng này, thỉnh thoảng lại dùng hình thái thú hóa đi đường.

Thú hóa là một loại thuật biến hình giúp phù thủy biến thành động vật, một khi biến hình thành công thì  không chỉ huyết mạch toàn thân, mà ngay cả hơi thở của chính mình cũng sẽ biến hóa, cho dù dùng giác quan nhạy cảm trứ danh của Ma cà rồng, cũng quyết không thể tìm thấy cậu.

Ngay bây giờ cậu đã có thể ra khỏi cánh rừng rậm này, sau đó đi nhờ xe đến Forks cách đây rất gần.


Sống an nhàn sung sướng mười bảy năm, mấy ngày nay lại phải trải qua cuộc sống không ngừng chạy trốn, cậu thật chịu đủ rồi.

Kỳ thật, Alan cũng biết mình làm như vậy có chút thận trọng quá mức, nhưng tính cách cẩn thận nhất quán kéo dài từ kiếp trước đến nay cùng sự quan tâm trong kiếp này đối với Robert, khiến cậu không thể không chú ý vạn phần.

Phía trước, rất xa truyền đến tiếng gào rú như của loài dã thú, Alan biến sắc, cúi người xuống biến thành hình thái thú hóa.

Cánh rừng rậm này được coi là khu bảo tồn, bên trong có nhiều loài dã thú hung mãnh sinh tồn, hay là hóa thành hình thái thú hóa, cẩn thận là hơn.

Một trận cuồng phong thổi qua, chỉ cảm thấy thân thể mình bị hai ngón tay cứng như thép bóp lấy.

Đau nhức!

Con rắn vừa sợ vừa giận = giáo sư quay đầu lại táp một cái, lại cực nhanh bị nắm lấy đốt thứ bảy, vảy rắn toàn thân đều dựng lên.

“Hắc ——, Edward, mau đến xem xem, vật nhỏ xinh đẹp cỡ nào nè.” Một thanh âm thập phần cởi mở truyền đến từ chủ nhân của bàn tay đang nắm lấy cậu.

Đó là một tên tóc quăn đen vạm vỡ như vận động viên cử tạ, khuôn mặt tuấn lãng như người mẫu, ngón tay thon dài lạnh buốt nắm đốt thứ bảy của Alan, vặc trái vặc phải cứ như đang nhào nặn một món đồ chơi.

‘Thả ta ra! Tên cự quái(quái vật khổng lồ) hình người, đại tinh tinh trong đầu chất đầy cỏ lác kia!’ Giáo sư bị nắm đến mức vảy rắn toàn thân lóe sáng, không tiếng động ân cần thăm hỏi.

Nếu không phải bị hung hăng nắm lấy đốt thứ bảy, nhúc nhích không được, cậu nhất định sẽ hiện thân cho con đại tinh tinh này một cái Crucio cộng thêm Avada Kedavra!

“Hắc hắc, cậu nói anh mang tiểu khả ái xinh đẹp này về cho Rosalie làm sủng vật được không.” Người cao to cười hì hì hướng về phía khu rừng nói.

“Đúng vậy, chị ấy nhất định sẽ thật vui vẻ, nói không chừng sẽ đem tân sủng lên giường rồi đá anh ra khỏi phòng.” Ngữ điệu trong sáng mang theo một tia khàn khàn cấm dục, một thiếu niên vô cùng tuấn mỹ xuất hiện từ sâu trong rừng.

Đây là một thiếu niên cao gầy có mái tóc màu đồng, hắn còn rất trẻ, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, đôi môi cực mỏng hơi nhếch lên, có vẻ dị thường đạm mạc nghiêm túc, giống một pho tượng thần linh bị cất giấu ở nơi bí mật nào đó.

Làn da của hai thiếu niên đều tái nhợt như vừa trải qua cơn bạo bệnh, dưới đôi mắt giống Hắc Diệu Thạch có một vòng sẫm đen, tựa hồ là do mất ngủ cả đêm.


“A, trời ạ! Anh đây không thể mang về một tiểu bảo bối cạnh tranh tình cảm với mình!” Thiếu niên cao to khoa trương nở nụ cười nghĩ-đến-mà-sợ một hồi, tay quay mạnh một cái, làm cho giáo sư, vốn đã bị nắm đốt thứ bảy có chút không thở nổi, lại càng chóng mặt đau đầu.

Chết tiệt… Đại tinh tinh, ta thề, nhất định sẽ… Độc chết mi!

Giáo sư tung ra lời nguyền rủa trong im lặng!

“Được rồi Emmett, mau thả nó xuống đi, Carlislebọn họ còn đang chờ chúng ta.” Edward nhíu mày nhìn tiểu mãng xà vảy bạc sọc xanh sắp tắt thở trong tay người anh em của mình. Nói thật, hắn cũng có chút yêu mến vật nhỏ xinh đẹp này, nhưng khi nghĩ đến ‘bản lĩnh’ phá hoại kinh người của Rosalie, trước đây đã có không ít sủng vật bị ‘Hao tổn’ trong tay nàng, Edward cảm thấy vẫn là thả nó về tự nhiên thì tốt hơn.

Chẳng biết tại sao, khi thiếu niên kia nhìn về phía cậu, Alan cảm nhận một tia sợ hãi trước nay chưa từng có, một sức mạnh kì dị làm cậu cảm thấy như có vật gì đó đang dò xét trong đầu mình.

Quyền năng này có chút giống ma pháp dao động của nhiếp hồn thủ niệm, chẳng qua giống như là không phải cố ý phát ra, nhưng Alan vẫn tuân theo bản năng vận dụng bế quan bí thuật để ngăn cách thứ lực lượng kia.

Hai thiếu niên này cho cậu một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm, đây là trực giác làm gián điệp nhiều năm từ kiếp trước!

“A, đúng rồi, nếu chậm Rosalie lại nổi giận với anh mất.” Thiếu niên tên Emmett cười ha ha nâng tiểu mãng xà trong tay lên, cho con rắn một nụ hôn ngây mép, sau đó nhẹ nhàng hất tay.

“Tạm biệt, tiểu bảo bối.”

“Phanh.” Tuy lực đạo không nặng, nhưng giáo sư vẫn bị ngã thất điên bát đảo, đến lúc cậu nghiến răng nghiến lợi giãy dụa đứng lên muốn tìm cơ hội trả thù, lại phát hiện đã không thấy bóng dáng của hai người bọn họ.

Tốc độ thật nhanh!

Nghĩ đến diện mạo của hai thiếu niên kia, còn có cảm giác lạnh như băng cùng lực đạo của bàn tay nắm đốt thứ bảy khiến cậu không thể kháng cự, đáy lòng run lên, như có điều suy nghĩ nhìn về phía bọn họ rời đi.

…………………………………

Emmett ngu ngốc không biết rằng, kể từ ngày hôm đóa, cuộc đời hắn đã không còn được tốt đẹp như xưa Haizzzz~

Rồi đấy, tiểu công của chúng ta xuất hiện [huýt sáo] [tung hoa]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.