Đọc truyện Mộ Sắc Thần Quang – Chương 4: Khinh nhờn . . .
Ánh sáng trước mắt điên đảo dao động, ôn lại cảm giác rốn bị lôi kéo, không gian vặn vẹo một chút, Alan ‘Rầm’ một tiếng ngã xuống một không gian âm u.
Nơi này cũng không phải một hẻm nhỏ cách tòa thành mấy km như cậu suy nghĩ, mà là nơi giống như một căn hầm, trên vách tường khắc đầy phù điêu tinh mỹ cũ kỹ, thảm lông dê thật dày cùng gia cụ lắng đọng dấu vết lịch sử nói rõ sự giàu có và thưởng thức của chủ nhân.
Alan giãy dụa đứng lên, khóe miệng không khống chế được bắt đầu rướm máu!
Vươn tay sờ vào lưng, có vài vết cào không sâu lắm cắt qua làn da, tuy chảy máu nhưng ngoại thương cũng không nghiêm trọng gì nhiều. Chính là lực đánh mãnh liệt kia rõ ràng làm tổn thương đến nội tạng, nếu không cũng sẽ không bị chút vết cào trầy da rất nhỏ này mà hộc máu!
“Khụ khụ khụ ——!” Alan dùng ống tay áo lau vết máu trên khóe miệng, đau đớn như khoan thủng trái tim làm đầu ngón tay cậu cũng có chút run rẩy.
Đưa mắt nhìn lại, Độn Thổ của cậu tại thời đểm cuối cùng bị Ma cà rồng Alec kia cắt đứt, cũng không thoát đi quá xa, nơi này rất có thể là nơi nào đó trong tòa thành.
Nếu không tranh thủ thời gian rời đi, dùng khứu giác và trình độ mẫn cảm cực mạnh của huyết tộc, bọn họ nhất định sẽ tìm được mình!
Không… không thể chết! Không thể chết!
Kiếp trước đã là tiếc nuối vĩnh cửu, chẳng lẽ kiếp này cũng mang theo tiếc nuối mà chết đi sao?
Vô luận là giáo sư kiếp trước hay Alan kiếp này, kỳ thật đều là một người rất dễ dàng bị vướng bận, chỉ là người làm cậu có thể vướng bận thật sự quá ít.
Kiếp trước là con trai của Lily, kiếp này là cha cậu, Robert, cậu không thể chết, cũng không nguyện ý chết!
Cố gắng thực hiện Độn Thổ lần nữa, Alan chỉ cảm thấy một cơn nóng rát khó có thể chịu được từ vết thương sau lưng bị Ma cà rồng cào truyền đến, trong nháy mắt len lỏi vào toàn thân, ngũ tạng lục phủ cùng máu chảy trong cơ thể phảng phất như sôi trào, linh hồn bị bỏng của cậu cơ hồ đều đang run rẩy!
Ma cà rồng ở giới ma pháp kiếp trước cũng là một sinh vật cực kỳ hiếm thấy, hiểu biết của mọi người về huyết tộc thường chỉ dựa vào phán đoán và truyền thuyết, trong việc này có mấy phần chân thật chỉ sợ cũng không ai biết. Có thể nói, kiến thức về Ma cà rồng chỉ nằm trong phạm vi vô cùng nông cạn.
Trong truyền thuyết, Ma cà rồng dựa vào uống máu mà sống. Trong truyền thuyết, răng nanh của Ma cà rồng có chứa kịch độc. Trong truyền thuyết, bị Ma cà rồng cắn cũng sẽ bị chuyển hóa thành Ma cà rồng…
Nhưng rất nhiều người không biết, trong móng tay Ma cà rồng cũng chứa độc tố.
Loại độc tố này cũng không chết người, cũng không khiến người ta chuyển hóa thành Ma cà rồng, nhưng loại độc tố tạo ra từ móng tay Ma cà rồng này sẽ làm tốc độ máu chảy trong cơ thể sinh vật tăng lên, làm toàn bộ các cơ quan trong người rơi vào trạng thái cực kỳ phấn khởi, toàn thân đều nóng bỏng khó chịu!
Nghe nói lúc này, nếu hút máu sinh vật kia, thì hương vị máu sẽ ngon hơn gấp bội!
Cho nên các Ma cà rồng trước lúc hút máu, đều thực hiện loại xử lý này, cào làm đối phương bị thương, khiến máu trong cơ thể “thức ăn” lâm vào trạng thái lưu động cực nhanh, sau đó lại cắn cổ họng hút máu.
Alan lúc thực hiện bước cuối cùng của Độn Thổ bị Alec rít gào đuổi tới làm bị thương, tuy thương tích cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng độc tố trong móng tay Alec đã thông qua vết thương tiến vào thân thể Alan, cậu hiện tại chính là lâm vào trạng thái máu toàn thân sôi trào, thân thể cực nóng khó nhịn vô cùng.
“Phốc ——!” Máu chảy quá nhanh tác động nội thương, Alan không khỏi lại phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời vết thương sau lưng vốn không sâu cũng vì cơ thể run rẩy mà bắt đầu vỡ ra, đau đớn xé rách làm Alan thống khổ rên rỉ.
Cả căn hầm âm u bắt đầu tràn ngập hương vị tanh ngọt, mang theo một mùi thơm kỳ dị.
Không… Không thể, nếu cứ tiếp tục như vậy không đợi đám Ma cà rồng kia phát hiện cậu, cậu đã chảy máu đến chết rồi.
Alan cố chống chọi đau đớn ngồi xuống, cởi quần áo trên thân, khá tốt, tuy vết thương ở sau lưng, nhưng là chỗ ấy vẫn có thể với tới.
Giáo sư tinh thông ma dược đối với ma pháp trị liệu cũng có chút hiểu biết, dù sao giữa hai thứ này có rất nhiều chỗ giống, bởi vì ma dược phải sử dụng phối hợp với ma pháp. Phù thủy am hiểu ma pháp trị liệu không nhất thiết phải tinh thông ma dược, nhưng phù thủy tinh thông ma dược thì nhất định am hiểu ma pháp trị liệu.
Từ năm giáo sư vừa tiến vào Hogwarts, bởi vì đám tiểu sư tử Gryffindor tràn đầy tinh lực kia, bệnh xá thường chật ních, giáo sư thường xuyên bị Poppy, ẩn hình boss của học viện, chộp tới làm cu li, gián tiếp rèn luyện ma pháp trị liệu. Thẳng đến về sau hung danh ‘hiển hách’ hầm xà vương bắt đầu dần cường thịnh, người người sợ hãi, mới thoát khỏi số mệnh kiêm chức y tá bệnh xá.
Ánh huỳnh quang nhàn nhạt bắt đầu ngưng tụ trên ngón tay, bàn tay đang run rẩy của Alan đưa về sau lưng, tìm kiếm miệng vết thương.
Bởi vì thân thể trong trạng thái phấn khởi nên miệng vết thương sau lưng bị khuếch trương càng lúc càng lớn, dưới ánh huỳnh quang màu nhạt, da thịt trên miệng vết thương co rúm một chút, bắt đầu dần khép lại, mọc ra da non, cho đến khi chỉ còn lại vài vết sẹo nhàn nhạt.
Lúc này Alan cơ hồ muốn hư thoát (hạ huyết áp), nhưng máu trong cơ thể không ngừng sôi trào lại làm cậu vô cùng khó chịu, vẻ mặt tái nhợt đã sớm nổi lên tia ửng hồng kỳ dị, cảnh vật trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, thần trí cũng bắt đầu không rõ ràng.
Không… Không thể ở lại chỗ này.
Alan lảo đảo từ mặt đất đứng lên, cậu bị cảm giác máu sôi trào trong cơ thể tra tấn gần như sụp đổ, quần áo toàn thân đều bị cậu cởi ra hết trong cơn mê mang!
Sờ soạng đi đến bên một vật thể giống như giường, Alan mông lung căn bản không phát hiện cái gì đang nằm trên đó, chỉ lờ mờ nhìn thấy một vật thể dài dài nằm thẳng trên chiếc giường lớn xa hoa, hình như là một khối băng rất dài. Trên đó có một luồng khí âm hàn tỏa ra xung quanh, chạm vào cực kỳ thoải mái, giảm bớt cái cảm giác nóng bỏng như máu đang sôi trào ở trong cơ thể này rất nhiều, lập tức không quan tâm gì nữa, điên cuồng hét lên một tiếng liền thả người ôm lấy khối băng!
———————————————————————————————————————
Tựa như một cái chớp mắt, lại phảng phất đã qua ngàn năm!
Alan mơ mơ màng màng ôm lấy khối băng dài dài trên giường, cơ thể nóng bỏng vì độc tố từ móng tay Ma cà rồng dần dần hòa tan với khối băng ôm trong ngực. Lộ ra từ khối băng hơi mỏng bị phong bế, là một nam tử tóc đen còn rất trẻ tuổi.
Da thịt tái nhợt như đá cẩm thạch, khí chất kỳ dị tích lũy qua những năm tháng xa xôi, dung mạo tuấn mỹ ưu nhã đến yêu dị, cùng cặp mắt… Cùng cặp mắt màu máu vừa mở ra kia.
…….
Vừa tỉnh lại, Marcus trực giác cảm thấy có chút bất đồng, hơn hai nghìn năm trước, khi đó hắn vừa trở thành Ma cà rồng chưa bao lâu, không cách nào khống chế được thiên tính điên cuồng giết chóc trong cơ thể, cho đến một ngày gặp một địch nhân cường đại.
Địch nhân kia tự xưng là phù thủy, một chủng tộc còn thần bí hơn so với Ma cà rồng, hắn mặc dù không có năng lực thiên phú cùng sức mạnh của Ma cà rồng, nhưng ma pháp bí hiểm đa dạng lại làm hắn không đối phó xuể.
Tuy cuối cùng hắn liều mạng dùng toàn lực giết chết được phù thủy kia, nhưng lại bị trúng lời nguyền rủa trước khi chết của kẻ ấy. Từ đó về sau cách một đoạn thời gian trong cơ thể sẽ xuất hiện luồng hàn khí làm hắn đóng băng lâm vào ngủ say. Trong lúc đó, hắn không có bất kỳ tri giác cùng năng lực phản kháng nào.
Vì sức mạnh dần tăng lên theo dòng thời gian ngàn năm, sự ảnh hưởng của lời nguyền đối với hắn càng ngày càng nhỏ, nhưng vẫn không có cách nào triệt để biến mất. Cũng may dùng sức mạnh hiện tại của hắn thì nhiều lắm cũng chỉ có thể làm hắn bị đóng băng trong một ngày, cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.
Nhưng mà lần này, Marcus, vừa từ trong thời gian đóng băng thanh tỉnh lại, lại cảm thấy không đúng, trong lồng ngực lạnh như băng lại thừa ra một vật thể ấm áp.
Một thiếu niên tóc đen toàn thân chỉ mặc một cái quần lót co rúc trong ngực hắn ( lãng lãng thật sự không muốn viết bộ dạng giáo sư thành xích, thân, lỏa, thể nằm trong ngực người khác), vạt áo trước ngực đã bị kéo mở. Thiếu niên ôm chặt lấy hắn, đem mặt chôn vào lồng ngực bóng loáng như ngọc của hắn, tựa hồ lưu luyến thân thể lạnh buốt của hắn.
Thân thể thiếu niên tản ra hơi ấm nhàn nhạt, làm cho trái tim đã ngừng đập, thân thể đã lạnh như băng gần ba ngàn năm nay của Marcus cảm thấy một tia khác thường.
Thế nhưng loại cảm giác này thật tốt! Giống như quay lại vô số năm trước… cảm giác như lúc hắn còn là một con người.
Thật thoải mái, Marcus không theo phản xạ hất văng thiếu niên trong ngực ra, ngược lại vươn tay ôm chặt, bàn tay chạm đến làn da mang theo xúc cảm vô cùng non mịn!
Hơi nâng khuôn mặt chôn trong ngực lên, đó là một thiếu niên dung mạo cực kỳ tuấn mỹ xuất chúng.
Trong trí nhớ kinh người của Ma cà rồng, hắn nhớ rõ đây là thiếu niên hướng hắn mỉm cười lúc ở quảng trường, nhưng lúc này, hắn mới chính thức nhìn rõ ràng bộ dáng của cậu.
Mái tóc đen nhánh dài qua tai của cậu như mực viết, hơi có vẻ trơn tru, nhưng cũng không lôi thôi, ngược lại hiện ra vẻ sáng bóng như mặc ngọc; ngũ quan tuấn mỹ tinh xảo ôn nhuận làm người ta nín thở, tại căn hầm chỉ có ánh sáng nhạt, tựa như mộng ảo, tuấn mỹ đến làm đau lòng người, phảng phất như thiếu niên thủy tiên bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất theo dòng nước như trong truyền thuyết Hy Lạp.
Trong ánh sáng lờ mờ ấy, hai mắt cậu đóng chặt, gương mặt như sương mù mông lung, khóe môi mím lại, giống hệt đóa hoa nở trong đêm.
Hô hấp của Marcus cứng lại, vẻ mặt mang theo một loại thưởng thức gần như thành kính.
Khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ kia, mang theo ưu nhã xuất trần. Cặp lông mày hơi nhăn lại, phảng phất như mang theo tang thương vô cùng tận vốn không nên thuộc về thời kì thiếu niên.
Marcus kinh ngạc nhìn chăm chú vào cậu, quỷ thần sai khiến, lại chậm rãi cúi đầu xuống, hôn lên vầng trán trơn bóng nọ!
Xúc cảm trắng mịn, tựa như nhuyễn ngọc ôn nhuận. Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác khác thường, dường như lấp đầy cả lồng ngực.
Đây là cảm giác gì? Nặng nề mà mờ mịt, cứ như số mệnh không cách nào thay đổi.
Marcus nghĩ nghĩ, lại bất giác cúi đầu hôn lên gương mặt cậu, chân mày, dần dần đến đôi môi mềm ưu nhã như đóa hoa nhỏ kia.
Qua một lát.
Thiếu niên tựa hồ có dấu hiệu dần thanh tỉnh, đôi mắt đóng chặt bắt đầu mở ra, thở hồng hộc.
……………………..
Alan rốt cục mở mắt ra, lại thấy mình gần như bị một người đàn ông ôm vào trong ngực. Người đàn ông kia đang khinh nhờn cậu. Kinh hãi vừa nhìn, cặp mắt đối diện bắt đầu có chút mông lung.
Đôi mắt màu máu, hiện tại hiện ra một tầng sương mù, cũng không sắc bén như ngày thường, nhưng mà…
Ma cà rồng!
“A ——!” Bởi vì kinh hãi, Alan giãy mạnh khỏi lồng ngực Ma cà rồng, thét lớn, lăn xuống giường, cố gắng đứng lên, cũng vì dùng sức quá mạnh nên lần nữa tác động lên nội thương, lại phun ra một ngụm máu tươi.
“Oa ——!” Máu tươi vừa vặn phun vào lồng ngực bóng loáng như đá cẩm thạch của Ma cà rồng.
Ma cà rồng mắt đỏ vô cùng tuấn mỹ, trên lồng ngực trơn bóng xuất hiện vệt máu tươi, trong căn hầm u ám có vẻ hết sức khủng bố quỷ dị!
“Ngươi…” Marcus chưa kịp nói chuyện, chỉ thấy trong miệng thiếu niên kia lập tức tràn ra vài câu nói thâm thuý khó phân biệt, không gian chung quanh vặn vẹo một chút, cậu cứ thế biến mất!
Ma cà rồng vừa sợ vừa giận cũng không kịp phát hiện, máu thiếu niên kia phun lên trước ngực hắn, lại quỷ dị thẩm thấu vào cơ thể, bị hấp thu đi vào!
………………………………………..
Xin lỗi giáo sư, xin lỗi giáo sư…. Vân ko tìm được hình nào thích hợp, cũng ko có hình nào của Marcus mà nhìn ra trò [gào khóc], xin hãy tha thứ cho ta [khóc chạy]