Mỗ Nữ Mạt Thế Tung Hoành

Chương 3


Bạn đang đọc Mỗ Nữ Mạt Thế Tung Hoành – Chương 3

Chương 3 : Bi Thương

Linh Phong nhìn thấy bọn chúng cư nhiên dùng ánh mắt đầy tà dâm ấy lướt trên người Cố Tửu, sắc mặt đã sớm đầy vạch đen. Nếu không phải ngại đang bế Tiểu Bảo, chắc chắn cậu sẽ rút dao giết chết chúng.

Cố Tửu giơ tay xoa đầu Linh Phong, cậu hiện tại nghĩ gì, cô có thể hiểu. Hiện tại mạt thế, lòng người có lẽ đã không kiềm được con thú dục vọng nữa. Cô hiện tại muốn ghé khu nhà là vì bà Văn, người đã luôn xem cô như con cháu trong nhà mà đối xử.

“Này cô em~ có muốn cùng đi theo bọn anh khô…. AAAAAA!!!! ” một tên trong đám kia rốt cuộc nhịn không được tiến lên, ý định tóm Cố Tửu lại. Nhìn bàn tay dơ bẩn sắp đụng đến người mình khiến Cố Tửu nhíu mày, nâng chân đạp thật mạnh đùi gã đó làm gã ngã lăn ra đất, la như heo bị chọc tiết, ôm chân lăn dưới đất. Đoán chừng xương đùi đã gãy nát.

“Hừ! Mạt thế đến còn xuất hiện loại người hại người này.” Cố Tửu trước ánh mắt còn đơ ra đó của đám Cao ca, đá tên khốn đang kêu la vào bầy tang thi đang đứng ngoài cổng kia. Tiếng la chưa kịp vang lên đã biến mất, tên đó bị bầy tang thi nháo nhào lại xé xác, đến cơ hội chuyển hóa cũng chẳng có.

Cố Tửu như không để ý mình đã giết chết người, còn quay lại nói gì đó với Linh Phong, hoàn toàn không để đám người kia vào mắt.

Lúc này đám Cao ca đã hồi hồn, không khỏi một phen hốt hoảng. Thoạt nhìn cô gái kia nhỏ yếu không có chút lực gì, thế mà liền một người đã bị giết dưới tay cô. Cao ca cảm giác gã đang bị vũ nhục, đường đường là đại ca một đường lại bị một con ranh dọa cho sợ. Gã từ thất thần chuyển sang tức giận, mặt đỏ tía lên kết hợp với gương mặt vốn đã xấu nay càng thêm vặn vẹo.

“Con khốn! Dám giết người của tao!!!” Cao ca gào lên, mắt mở lớn nhìn Cố Tửu, hận không thể trực tiếp lột da uống máu cô.

“Gào cái gì, Cẩu nhập à?” Cố Tửu chẳng có chút gì sợ hãi nhìn gã, dặn dò Linh Phong xong liền để cậu quay lại xe. “Tôi không muốn đánh nhau, né cho tôi tìm người.” Cố Tửu nhìn về phía cổng, tang thi đã tụ lại càng lúc càng đông, có vẻ do cô là tang thi nhưng đặc biệt hơn nên chúng cố kỵ, không đến quá gần. 


“Mày nghĩ mày có quyền nói à? Tụi bây lên đánh nó cho tao, đừng đánh chết…” Cao ca ngưng một chút, cười khặc khặc đầy gớm giếc. “Tao muốn thao con đ**m này đến chết, hành hạ chết nó!!!”

Bọn đàn em lúc đầu còn sợ hãi bị những ý nghĩ đầy dâm uế lấp kín đầu, không khỏi mường tượng dưới chiếc váy kia là cơ thể ra sao. Từng tên một tiến lên, bao vây hết đường ra của Cố Tửu. “Cô em, lúc đầu ngoan ngoãn có phải tốt hay không khặc… khặc… lại đây anh yêu thương nào, cho em thử cảm giác dục tiên dục tử.. ” một tên nào đó muốn chiếm Cố Tửu làm của riêng dụ dỗ. Bàn tay gầy gộc đen đúa vương ra toang bắt lấy cánh tay của Cố Tửu.

Cố Tửu cảm giác mình đã rất nhân từ thả họ con đường sống nhưng dường như mấy kẻ này không rõ thì phải, một hai cứ làm khó cô. Một người tâm trạng luôn lạnh nhạt như Cố Tửu lúc này cũng cảm thấy khó chịu. Đám tang thi cảm biến được cô như kêu gọi chúng, từng bước đến gần.

Nhìn thấy tay tên kia sắp với tới, Cố Tửu định bắt lấy bẻ đi thì đằng sau tên đó nhào lên con tang thi. Mồm máu không chút do dự xé rách cổ gã khiến máu văng tung tóe, chết không nhắm mắt. Tiếp theo đó trước ánh mắt bất ngờ của Cố Tửu là từng đám tang thi lao đến  cắn xé bọn người còn lại, tiếng la hét vang không ngừng. Tang thi đều bỏ qua Cố Tửu mà tiến về phía Cao ca.

Cao ca khi thấy đàn em bị cắn chết, bị xé xác nào còn tâm tư bắt Cố Tửu, càng không để ý Cố Tửu thế nhưng không bị tang thi cắn, liền co giò chạy vào trong mặc âm thanh kêu cứu của bọn người kia.

“Lòng người trong mạt thế liệu mấy ai còn… chậc…” Cố Tửu thu mọi việc vào mắt, lạnh nhạt bỏ về xe. Cô hiện tại là tang thi, cảm xúc thương hại gì đó hình như không còn rồi.

“Tửu tỷ, chị không sao chứ?? Nãy đám tang thi lại có làm chị bị thương không?” Vừa lên xe liền nghe thanh âm trong trẻo chứa đầy lo lắng và sợ hãi của Linh Phong. Cậu lo cô bị bọn chúng khi dễ, lại sợ hãi cô tán mạng trong miệng tang thi mà bỏ cậu. Linh Phong lúc này một chút cũng không để ý vì sao cô có thể thoát khỏi đám tang thi đông ngùn nghịt kia.

“Chưa chết được nhưng nếu nhóc còn ồn thì ra kia chơi với chúng.” Cố Tửu nhìn cũng không nhìn liền bế lại Tiểu Bảo, mắt nhu hòa ngắm Tiểu Bảo. Linh Phong có chút bất lực cười khổ, cậu là lo cho cô nha, thế mà lại bị người ta ghét bỏ, Linh Phong cuộn người vẽ vòng tròn trên ghế.


“Cầm dao lên, chúng ta cần đi vào trong đấy” Cố Tửu không nhanh không chậm nói, sau đó hôn nhẹ má Tiểu Bảo rồi liền bế lên buộc vào sau lưng.

“Được, tý nữa để em đi phía sau thủ cho tỷ!” Đối với quyết định của Cố Tửu, cậu một chút cũng không phản đối, cũng không vì đám tang thi kia mà chùn bước. Với Linh Phong mà nói, trở nên mạnh mẽ bảo vệ Cố Tửu cùng Tiểu Bảo mới là điều quan trọng nhất.

Lúc này Cao ca đã lao nhanh về phía đám người kia, trước ánh mắt còn chưa hiểu gì của họ, leo lên xe rồ máy rồi phóng nhanh theo hướng cửa sau của khu phố mà chạy mất hút.

“Có chuyện gì thế?” Một người hỏi. “Hình như nãy mắt tôi có vấn đề, vậy mà thấy Cao ca hắn mặt mày trắng bệt ấy…” Mọi người xung quanh bắt đầu xôn xao lên. “Này, mấy người không thấy Cao ca chạy một mình à? Đám tay sai của hắn đâu rồi…. ” Người vừa lên tiếng như nghĩ tới gì đó, mặt cắt không còn máu, run rẩy nhìn về phía cửa trước.

“Suỵt, có âm thanh gì đó… ” có người khá bình tĩnh giơ tay kêu mọi người giữ im lặng, trong phút chốc liền không còn tiếng động gì nữa. Lúc này mới nghe rõ tiếng gào gào đầy ghê hồn cùng tiếng chân ngày một gần.

“C…. chúng tới rồi aaaaa… ” một kẻ nào đó trong nhóm người mất bình tĩnh hét lên, hắn bất chấp chạy ra cửa sau, một chút cũng không để ý bé gái luôn nép sau hắn. Bé gái mất điểm tựa liền quỵ xuống đất, mắt vô hồn nhìn chằm chằm mặt đất. 

Mọi người sau tiếng hét của gã liền hoảng loạn thu gom đồ rồi chạy tán loạn, nào ai để ý tới bé gái gì đó.

Ngoài cửa đã xuất hiện bóng dáng tang thi siêu vẹo, thân hình phân hủy mức độ nặng có nhẹ có, đầy dồi bọ tiến vào. Chúng hừ hừ gào gào vươn tay ra, họng đầy máu nhe ra dọa người mất mật.


Đám người càng ngày càng loạn, xô đẩy nhau tìm đường chạy thoát. Bà Văn vốn đã ngũ tuần làm gì còn sức chen, liền bị xô qua một bên, ngã ngay vị trí bé gái.

” A ui… đám người này… đau chết ta rồi” Bà Văn chống tay muốn đứng lên nhưng xương sống đã bị trật, sắc mặt già nua nhăn nhúm lại vì đau.

“Hửm… này bé gái, mau… mau đứng lên chạy đi!” Cố sức mở mắt ra, thế mà bà lại phát hiện cạnh mình còn một bé gái, liền lay cô bé không ngừng. Nhìn tang thi càng lúc càng gần, bà hốt hoảng lắc mạnh người cô bé.

Bé gái dường như chẳng nghe thấy gì mà ngồi im, trong mắt không một tia sáng nào. Bà Văn nhìn vào đôi mắt kia, nghĩ thôi cũng biết cô bé đã trải qua chuyện gì. Bà thở dài, kéo cô bé lại gần mình rồi nhắm mắt lại, thấy được hình bóng mờ nhạt của chồng bà và ông đang mỉm cười giơ tay ra.

“Ông ơi, để ông cô đơn mấy năm rồi, chắc ông ghét tôi lắm… tôi sắp đến với ông rồi đây… ” bà Văn lẩm nhẩm, nước mắt đã rơi ướt mặt, tay ôm đứa bé gái rồi chờ bị ăn thịt.

“Gàoooo…. ” tang thi đã đến, có lẽ vì bà bất động nên phần đông đều đuổi theo đám người nọ, một con tiến về phía bà, vừa lúc cánh tay bà vừa động liền bị mồm máu đầy răng bén nhọn cắn vào, Bà Văn đau đến cau có cũng không bật ra tiếng vì bà muốn cho cô bé trong lòng được yên bình một lúc nữa.

“MẸ NÓ! NHẢ RA !!!” Âm thanh đầy tức giận vang lên, cảnh cánh tay bị xé toạc không có mà thay vào đó là chiếc đầu tang thi kia đã không còn trên cổ.

Nghe được tiếng nói quen thuộc, bà Văn mở mắt nhìn. Trước mắt bà là cô gái đang không ngừng đâm nát đầu tang thi đến gần, máu óc văng tứ tung. Kinh dị là vậy nhưng bà cảm giác trong lòng nhẹ nhỏm hẳn, mừng là con bé còn sống, thật tốt quá…

Cố Tửu ra khỏi xe, đường tang thi tự động dạt qua hai bên, Linh Phong theo sát phía sau cô, tuy có chút tò mò nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn im lặng. Nghe thấy âm thanh vang lên hỗn độn bên trong, Cố Tửu không chút do dự chém chết những con tang thi cản đường. Vì có sức mạnh của tang thi cấp 2 nên đầu chúng so với đậu hũ còn dễ chém hơn, Cố Tửu một đường máu tiến vào.

Trong đàn tang thi cuối cùng cũng tìm được bà Văn nhưng cô đến muộn, bà đã bị cắn. Nhìn vết cắn máu đang không ngừng tuôn kia làm Cố Tửu tức giận, miễn có tang thi gần đấy liền đâm thủng đầu. Linh Phong hỗ trợ đem tang thi dư thừa giết sạch, cậu cầm dao càng thuận hơn, luôn nhắm ngay đầu tang thi đâm xuống.


“Tửu nhi… lại đây với bà…” hơi thở của bà Văn yếu đi, đến nói cũng phải gượng mới hết câu. “a.. con đây bà, con về rồi đây… còn bế cháu về cho bà xem nữa.” Cố Tửu nghe giọng bà liền bình tĩnh lại, nhanh chóng lại gần bà, còn đem Tiểu Bảo bế xuống trước mặt bà. Tuy nhìn có vẻ ổn nhưng nếu để ý sẽ thấy giọng cô đang run.

“H…hảo… giống cháu lắm, thật.. thật đáng yêu…” Bà hiện tại không còn sức nữa, mắt mờ mịch nhìn nhìn đứa bé. “Tửu… nhi, giúp bà…” Bà nhìn Cố Tửu, nước mắt lại rơi. “Bà… muốn đến.. với.. ông ấy… “

Cố Tửu nghe bà nói, tay run run đưa Tiểu Bảo cho Linh Phong, ôm lấy bà Văn. “Bà… cảm ơn bà đã chăm sóc con…  cảm ơn bà đã giúp đỡ con và… xin lỗi bà vì con đã không thể giúp được gì…” mặt cô đầy bi thương.

“Cháu gái… ngoan…. mau đi… ông ấy… đang đợi…” bà Văn lúc này đã đờ đẫn đi, trán cũng bắt đầu nổi gân xanh, vết cắn biến đen lở loét. Cố Tửu ngước mặt nhìn bà, hôn nhẹ trán bà rồi nhắm mắt, tay bẻ cổ bà, hơi thở của bà đã tắt.

Tâm trạng của Cố Tửu lúc này phải nói là khủng bố, sau khi giết bà Văn liền không màn gì cả lao vào đàn tang thi chém giết, Linh Phong muốn khuyên ngăn cũng không thể đến gần.

Cô như xả mọi bực tức của mình vào đám tang thi kia, mắt đã đỏ ngâu lại. Giết rồi lại giết, không ngừng lặp lại cho đến khi con cuối cùng gục xuống. Cô chết lặng đứng giữa đống xác đó, người đã dính toàn máu đen cùng óc trắng lẫn lộn, mái tóc lúc đầu búi gọn không biết từ lúc nào đã rơi ra khiến mái tóc trở nên bết vào nhau, nhìn cô hiện tại không khác gì quỷ từ cửa môn quan bước ra.

—————————————-
Mất đi người đã quan tâm mình, Cố Tửu trở nên điên cuồng, liệu cô có vượt qua cú sốc này không???

[ Không có vật phẩm mới ]
[ Mở ra cuồng bạo ]
[ lên 1 cấp ]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.