Mỗ Nữ Mạt Thế Tung Hoành

Chương 2


Bạn đang đọc Mỗ Nữ Mạt Thế Tung Hoành – Chương 2

Chương 2 : Về Khu Dân Cư

Cố Tửu ôm Tiểu Bảo, dẫn Linh Phong đi xuống tầng 1 bệnh viện. Do đây là nơi phát thuốc nên số lượng tang thi rất nhiều, chúng đi đầy đường. Có vài con da thịt không ngừng rơi, một họng máu rít gào, lại có tang thi mắt một rơi một trống không.

Tâm lý của Cố Tửu đã được mài dũa không ít trên đường nên với cô, nó cũng chỉ có thế. Nhưng Linh Phong lại khác, thằng bé run cầm cập áp sát người Cố Tửu, thiếu điều muốn chui vào người cô. Nước mắt đã muốn rơi nhưng nhớ lời cô nói mà nén lại, muốn khóc cũng không xong nên giờ nhìn mặt Linh Phong rất đáng yêu a ~

“Cầm lấy” Cố Tửu nói rồi ném con dao cho Linh Phong, thằng nhỏ chụp con dao, cầm chắc. “Tý nữa bám cho sát ta, thấy tang thi lại gần cứ đâm…. đâm ở đầu ấy” Cô chỉ Linh Phong cầm dao đâm, theo cô nhớ thì phim nói điểm yếu của tang thi là ở đầu. “Đ…được ạ!” Linh Phong tuy run nhưng rất nghe lời cô, gật đầu.

“Đi thôi!” Cô ôm Tiểu Bảo trong lòng, tay nắm tay Linh Phong dắt đi, một đường né tang thi mà tiến. Đám tang thi vì thấy Cố Tửu, dạt sang hai bên chừa đường cho cô. Linh Phong đang đi chợt dừng lại, kéo áo cô “Tửu tỷ, em nghĩ ta nên lấy ít… ít thuốc ạ” cậu nói rồi chỉ chỉ phòng thuốc phía xa xa.

Hm…. đi qua vậy, dù sao không biết bệnh dịch khi nào qua. “Được, cẩn thận chút” Cố Tửu gật đầu, rẽ phía phòng thuốc đi đến. Vì thấy cô cư nhiên để ý đến ý kiến của mình làm Linh Phong một đường đầy tang thi vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Nếu để thằng bé biết thật ra Cố Tửu chỉ muốn phòng bệnh thôi thì sẽ tổn thương ra sao ~

Cố Tửu đi trước, đưa tay mở cửa. Có lẽ vì chuẩn bị phát thuốc nên cửa không khóa, cô dễ dàng đi vào, Linh Phong như chiếc đuôi nhỏ đi theo. “Đóng cửa lại đi” Cô nói, kiếm chiếc ghế trống ngồi xuống, nhìn Tiểu Bảo trong lòng. Đã vài tiếng rồi nhưng Tiểu Bảo vẫn không có dấu hiệu thức, nếu không phải đứa nhỏ đang thở đều đều, cô còn nghĩ mình đang bế búp bê. Ngước đầu thấy Linh Phong đã đóng cửa, đang đứng trước mặt cô chờ lệnh.

Giờ cô mới để ý kĩ đứa nhóc này, có thể do bệnh nên rất gầy, bản thân thằng nhóc lại cao nên chả khác nào que củi. Da trắng nhợt nhạt, mắt vì khóc nhiều đã có dấu hiệu sưng, mũi dọc dừa cùng đôi môi mỏng mím lại trắng bệch. Tuy còn nhỏ nhưng chờ lớn thì sẽ là mỹ nam nha ~ Cố Tửu đánh giá.


Cô cứ dùng ánh mắt trần trụi để đánh giá khiến mặt mỏng Linh Phong đỏ ửng lên “t.. tỷ, ta đi lấy thuốc…” Linh Phong lắp bắp. “Nhóc biết phân biệt thuốc à?” Lúc này cô mới ngưng nhìn mà hỏi. “Vâng ạ, vì cứ toàn ở bệnh viện nên có đọc qua sách y a~ ” Cậu nói rồi nhìn Cố Tửu với ánh mắt cún con muốn được khen làm Cố Tửu biểu cảm (==). “Ừm, giỏi, đi lấy nhanh đi rồi ta xuất phát.” Cô đưa tay xoa đầu Linh Phong, cười nhẹ nói. “Vâng!” Cậu nhóc vui vẻ kiếm balo rồi đi đến tủ thuốc.

Cố Tửu sờ mặt Tiểu Bảo, da của đứa nhỏ rất lạnh nhưng so với xanh xao ban đầu thì hiện tại đã có chút hồng hào. Giờ ngẫm lại một đường đã đi, có thể cô đã hóa tang thi rồi, chỉ khác là không nổi gân xanh cùng răng mọc dài ra. “Haizzzz…. có vẻ vì Tiểu Bảo uống sữa của mẹ nên cũng thế nhỉ?” Cô thở dài lầm bầm trong miệng, mắt chứa đầy yêu thương nhìn đứa nhỏ. Đây là Tiểu Bảo cô cực nhọc mà có a~ dù là tang thi thì vẫn là con cô, sau này nếu nó cần thịt người để lớn, cô nghĩ bản thân cũng không ngại vì đứa nhỏ mà giết người.

Cố Tửu bên đây đang chìm vào thế giới của mình thì bên kia, Linh Phong gom hết thuốc, nào là khử trùng, hạ sốt, giảm đau,…. miễn thằng bé nghĩ cần dùng liền ném vào balo. Đi đến cuối phòng thì Linh Phong thấy cánh cửa, đây chắc là phòng chứa đồ của bác sĩ. Cậu tính quay qua nói Cố Tửu nhưng nhìn cô đang âu yếm đứa nhỏ, cũng không tiện quấy rầy, Linh Phong hít sâu rồi mở cửa.

Bên trong một mảng tối đen khiến Linh Phong không thấy gì cả. Đột nhiên từ sau cửa nhảy ra một con tang thi, thịt trên người như muốn mất hết, gừ gào lao về phía cậu. Linh Phong luôn cảnh giác nên phản ứng nhanh lấy dao đi lùi lại phía sau, lúc này tang thi đã nhào đến đẩy ngã Linh Phong, nhe ra hàm răng đầy máu thịt loang lổ muốn cắn đứt cổ họng cậu. Linh Phong nhanh tay lấy lưỡi dao chặn mồm tang thi nhưng có lòng không lực, sức cậu nhóc vốn đã bệnh càng thêm yếu sao có thể chống lại tang thi sức lực đầy mình? Liền bị miệng tang thi áp sát cổ.

Cố Tửu nghe tiếng rầm đùng mà hồi thần, nhìn qua phía kia nào còn thấy Linh Phong nên vội đặt đứa nhỏ lên ghế, chạy nhanh về phía cậu. “TM nó…” cô vừa lại tới đã thấy tang thi đang đè cậu, mà Linh Phong lúc này mặt đã lốm đốm máu, cố dùng sức đẩy hàm răng kia ra. “Ôm đứa nhỏ chạy đi tỷ…” Linh Phong thấy Cố Tửu, thay vì cầu cứu, cậu cố sức bảo Cố Tửu chạy. Cậu lúc vừa ra đời đã ốm yếu, bệnh tật sống qua ngày. Ba mẹ đều ghét bỏ cậu mà thương em trai khiến cậu luôn cô đơn và thiếu thốn tình cảm. Tuy chỉ đi cùng một đoạn đường với Cố Tửu nhưng vẫn khiến cậu thấy rất vui. Linh Phong hướng Cố Tửu cười nhẹ.

Cô nhìn hết hành động muốn anh dũng hy sinh ngu ngốc của Linh Phong, đi nhanh lại, đưa chân một đá bay đầu tang thi, tức giận liếc cậu. “Sao? Muốn làm anh hùng trên phim à? Không muốn sống hay gì hả ??? Ta cứu ngươi để ngươi đi tìm chết hay sao… TM… lần sau không quý trọng mạng mình nữa thì ta liền bắt trói ngươi ném cho cá ăn!” Cố Tửu túm áo cậu nói, tay lắc người cậu liên tục, mắt phừng phừng lửa giận. Có thể vì thằng nhóc giống cô nên cô muốn nó phải mạnh mẽ lên. Cô không chú ý đến 1 lực đá của mình vậy mà đá bay đầu tang thi.

Mặt Linh Phong ngớ ra rồi nước mắt theo khóe mi rơi đầy mặt. Bất chấp không để ý vì sao cô có sức đá bay đầu tang thi, nhào vào người cô khóc lớn. Khóc cho những uất ức lúc bé, khóc vì hạnh phúc thì có người quan tâm mình. “Khóc đi, sau hôm nay thì mạnh mẽ lên, ngươi do ta cứu, muốn chết cũng là ta giết hiểu chưa?” Cố Tửu đưa tay vỗ lưng Linh Phong, cũng không ghét bỏ cậu lấy áo mình lau nước mắt nói. “Vâng, mạng của em là của tỷ!” Linh Phong dứt khoát nói.


“Hì…. làm bẩn áo tỷ rồi” Cậu cười ngốc nhìn cô. “Đừng cười, quá xấu” Cố Tửu biểu tình ghét bỏ lườm Linh Phong, mặt vừa khóc, dính máu rồi bụi, cười phát còn xấu hơn đám tang thi ngoài kia. “Lo hốt thuốc nhanh, tính ở đây đến bao giờ?” Cô đứng lên nhìn cậu nói. “À, sắp xong rồi ạ!” Cậu lật đật đứng lên tiếp tục lấy thuốc. Trong khoảng khắc này, cậu nhóc nào đó đã quyết tâm một lòng vì Cố Tửu, muốn mạnh mẽ hơn để bảo hộ cô.

Cố Tửu quay lại, kiếm một miếng vải lớn cột đứa nhỏ vào lòng, thấy Linh Phong cầm balo ra có chút chật vật nên đưa tay lấy balo đeo ra sau lưng. “Đi thôi, đến hầm lấy xe về đường H” Cô nói rồi dẫn đầu, cậu nhanh chóng đi theo, con dao dắt ngang hông chỉ cần có tang thi liền thuận tay rút ra.

Lần này tang thi lại tiếp tục nhường đường, có vài con muốn động vào Linh Phong nhưng khí áp cấp cao đè nặng nên không cử động được liền bị Linh Phong đâm thẳng đầu gục xuống. Cậu không rõ vì sao lại có lực lượng như thế nhưng cậu trừ có chút kinh ngạc thì sau đó vui vẻ, có sức mạnh thì sẽ giúp được cô a~

Đi một đường đến hầm xe, Linh Phong nhìn một dàn xe rồi nhìn Cố Tửu “xe nào là của tỷ thế?” Cậu hỏi, chỉ thấy cô ném mấy cái chìa khóa cho cậu. “Chiếc nào chạy được thì lấy chiếc đó!” Nói rồi nhìn cậu, trong mắt biểu lộ sự bất cần đời. “Hình như là chìa khóa trong phòng bác sĩ….” Cậu nói nhỏ, thì ra tỷ tỷ khí phách ngời ngời cũng có thể lấy trộm đồ a… à không đúng, họ hóa tang thi thì khác nào cho tỷ tỷ đâu… ừm ừm, chính là tỷ tỷ được cho nên mới lấy. Linh Phong tự biên tự nghĩ kiếm xe, đúng một kiểu ngươi là người ta ngưỡng mộ nên làm gì cũng đều đúng.

Vì lo chuyện như ban nãy xảy ra nên Cố Tửu luôn theo sát Linh Phong. Được một lúc thì lựa được chiếc xe SUV, màu xanh sẫm còn mới. “Hảo giàu, đi làm cũng đi xe xịn thế này” Cố Tửu mở cửa xe đi vào ghế lái, ném balo ra ghế sau xe, thấy Linh Phong đã ngồi vào ghế phụ liền tháo vải, đưa Tiểu Bảo cho cậu bế. “Ôm cho chắc đấy!” Cô nói, giúp cậu gài dây an toàn rồi chân đạp ga bắt đầu xuất phát khỏi bệnh viện, Linh Phong thì ôm Tiểu Bảo vào lòng.
————————————–

Đường H khu phố T


Gào…. gào….

Đám tang thi đang đi trước cổng khu trong mờ mịt, hiện tại tốc độ đi của chúng cũng chỉ bằng con người đi chậm  nhưng vì quá sợ sinh vật ăn thịt này mà con người không để ý đến.

“Không biết chỗ bệnh viện nơi Tiểu Cửu sinh có sao không nữa….” Bà Văn không ngừng thầm cầu cho mẹ con Cố Tửu an toàn. “Xí… cái thứ mất nết ấy có khi đang ăn ai rồi !!” Lạc Viên nghe thế đẩy bà Văn, nghênh mặt nói. “Im ngay! Con bé nhất định còn sống!” Bà Văn không chịu thua, cũng đứng lên đẩy lại Lạc Viên, trong khu này, người bà ghét nhất cũng chỉ có cô ta. Còn trẻ mà rượu chè ăn chơi cái nào còn chưa thử qua?

“Bà già này…. ” Lạc Viên hung hăng giơ tay muốn đánh bà thì đằng sau, 1 giọng nói khàn khàn của đàn ông vang lên “Ngưng hết!!!” Người này nhìn Lạc Viên “Lúc này rồi còn muốn nháo à?!” Rồi nhìn qua bà Văn “Bà ngồi im đó đi!”

Nghe tên đàn ông ấy hét lên, người hay kiêu ngạo như Lạc Viên cũng phải rụt người lại. Lúc này ngoài cổng chạy vào một tên nam nhân khác, hắn dừng trước mặt tên kia mà thở hồng hộc, hít lấy hít để rồi nói “Nguy rồi Cao ca, bọn… bọn tang thi xông vào cổng khu rồi ạ!!” Tên gọi Cao ca là người hét ban nãy, sắc mặt sầm lại, liếc nhìn đám người còn sống “Người già, trẻ nhỏ ném lại, phụ nữ lôi theo, đi khỏi đây !!” Tên Cao ca nói, lệnh mấy tên đàn em.

“Cậu không thể như thế được…. cậu bảo sẽ bảo vệ chúng tôi mà… à không, giờ bảo vệ mình tôi thôi, tôi có tiền… rất nhiều tiền!” Một gã bụng phệ nghe Cao ca nói liền lộp chộp ôm đùi hắn, nói to còn móc tiền trong túi ra đưa hắn. “Lão Cường… tiền tài giờ còn cần sao?” Cao ca liếc nhìn khinh thường tên bụng phệ kia, đá tay hắn ra rồi dẫm lên khiến lão Cường kia hét như heo bị chọc tiết.”nhưng ngươi có thể ở lại làm mồi nhử đấy hahaa” Cao ca bồi thêm, đám đàn em cũng ha hả theo hắn.

RẦM…..

Chiếc xe SUV tông thẳng cổng, gập ghềnh cán phẳng đám tang thi ngáng đường rồi dừng trước vẻ mặt bất ngờ đám Cao ca.


“Phù…. ai ngờ cư nhiên một đường lại đông tang thi đến thế đâu chứ” Tiếng bực dọc của nữ nhân vang lên, nghe rất êm tai. “hahaa em nói đi đường vòng đi mà tỷ không nghe” lần này lại là âm thanh trong veo đầy châm chọc của một thằng nhóc.

Đám Cao ca hồi thần nhìn kĩ thì từ trên xe đi xuống một nữ nhân mặc đồ bệnh viện, tuy quần áo dính máu cùng bụi lốm đốm nhưng mặt vẫn sạch sẽ. Tóc đen được cô búi gọn, mắt hạnh trong suốt cùng đôi mi dài cong nhẹ, đuôi mắt hồng nhẹ nhìn càng thêm quyến rũ nhân, có vẻ sau khi sinh nên trên người cô, nên lớn nên nhỏ rất rõ ràng khiến đám Cao ca thèm thuồng, mắt dâm tặc không chút kiêng dè nhìn chằm chằm ngực cùng mông nữ nhân.

“Đám người xấu các ngươi còn nhìn tỷ ấy thì ta móc mắt!” Giọng nói còn trẻ con chứa đầy sát khí, cậu bế Tiểu Bảo  vừa xuống xe liền thấy đám người dùng đôi mắt muốn làm việc xấu với Cố Tửu mà tức giận. Dù khi dễ cô bằng mắt cũng không thể.

Đây không ai khác là Cố Tửu cùng Linh Phong vừa rời bệnh viện kia, một đường tông thẳng về đây.

“Cao ca, con nhỏ đó có xe” 1 tên đàn em dời đi ánh mắt dâm tà của mình liếc nhìn sau lưng Cố Tửu, thấy chiếc SUV còn rất mới liền nói nhỏ. “Tao thấy rồi, hahaa vừa sắp được ôm mỹ nhân, vừa có xe đi khỏi đây, đúng là đến ông trời cũng bảo hộ ta” Tên Cao ca cười lớn lộ hàm răng lổm chổm đã ố vàng một mảng, hắn không ngừng nhìn Cố Tửu rồi lại nhìn chiếc xe, ánh mắt tham lam hiện rõ trên gương mặt hắn. Đám đàn em thấy thế cũng cười lớn hùa theo, mắt toàn sắc dục nhìn Cố Tửu, liếm liếm môi ghê tởm.

———————————————
Vậy là Cố Tửu đã về được khu nhà ở của mình, đợi xem cô ấy làm gì tiếp theo nhé?

[ Đã mở địa điểm đường H ]
[ Đã nhặt được chiếc SUV ]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.