Bạn đang đọc Mỗ Nữ Mạt Thế Tung Hoành – Chương 21
Tối đó, người dân dù muốn tiệc tùng nhưng vẫn phải nhịn mà tổ chức trong im lặng, họ còn chưa ngu đến mức ở nơi bất cứ lúc nào sẽ bị quái vật ăn thịt mà reo hò.
Thiên Phi bị treo ngược ở giữa thị trấn, họ bắt đầu đốt lửa rồi đặt vỉ nướng lên. Sau đó, ai muốn ăn thịt thì tuỳ ý lấy một con dao mà cắt từng lát thịt của anh đem nướng.
Anh muốn la cũng không được, họ đã dán chặt miệng anh. Thiên Phi chỉ có thể trơ mắt nhìn từng miếng, từng miếng thịt bị cắt xuống trong đau đớn.
Lúc này, đột nhiên anh nhớ lại những lúc có cô ở cạnh. Tuy cô luôn thích làm nhiều thứ khác người nhưng hình như chưa từng làm hại anh nhỉ? Cô có thể rất thông minh nhưng chỉ số EQ lại thấp lè tè vậy, bao nhiêu người thích cô mà cô chẳng biết.
Nước mắt anh rơi xuống mặt đất đã ẩm ướt máu, chúng pha trộn với nhau rồi chìm xuống, hệt như anh hiện tại, sớm muộn cũng bị chôn vùi.
“Aaaa…. có tang thi… cứu t….” kẻ vừa chạy lại hét lên đã bị tang thi cấp 3 xé xác, không kịp nói hết.
Đám người sau vài giây bất thần liền loạn cả lên, tiếng hét vang cả khoảng trời. Từng kẻ một trong thị trấn bị moi móc ruột, bị xé toạc tứ chi, bị dập nát đầu, máu me văng đầy đất. Tang thi như lũ tràn vào, không ngừng giết chóc, ăn thịt.
Không rõ là chê Thiên Phi hay gì, chúng chẳng thèm động tới, đều tấn công người dân. Thiên Phi sớm đã đau đến bất tỉnh, không biết sự việc đang diễn ra.
Cách đó không xa, một chiếc xe du lịch dần chạy đến cổng thị trấn. Một cô gái xinh đẹp từ ghế lái đi xuống, tuy gương mặt chỉ có lạnh nhạt nhưng không giấu được ánh mắt thích thú.
Cô đứng cạnh xe nhìn đám người khóc hét kia. Có người muốn chạy đến xe cầu cứu liền bị A Lục giết chết, cậu ghét bỏ nhìn máu trên tay. Từ lúc theo Cố Tửu liền mắc bệnh sạch sẽ và vì luôn được cô cho ăn thịt chín nên cũng ghét cục thịt máu me này.
Hai đứa trẻ không xuống, trên xe nói chuyện cùng Tiểu Bảo. Đôi lúc nên cho tỷ ấy chút không gian riêng a~
“Lão đại… nên cứu hắn không hay….” để tang thi ăn thịt hắn. A Lục nhìn cô, ánh mắt không có một tia hung ác nào, nếu biểu hiện được thì nó sẽ là ôn nhu bất tận dành cho riêng cô.
“Hắn từng cho ta ăn, hiện tại xem như trả hết, lên xe đi, chúng ta còn phải đi siêu thị” Cố Tửu nói, xoa xoa đầu A Lục rồi để cậu về xe, bản thân cô lại đi vào trong thị trấn.
Thị trấn hiện tại xác chết nằm la liệt, mấy bộ nội tạng chất chồng thành đống.
Cố Tửu không để tâm, đi thẳng đến giữa thị trấn. Ánh mắt cô sắt lạnh nhìn người thanh niên đã lởm chởm vết thương còn rỉ máu, tay chân đều bị thiếu hụt thịt.
Cô dùng tay kéo đứt sợi dây treo ngược nam nhân rồi kéo đứt dây trói tay anh. Cô xách anh lên, nhảy lên nóc nhà cao nhất, quăng anh xuống. Mắt không nhìn đến anh đau mà mặt trắng bệch, cô tập hợp đám tang thi lại.
“Các ngươi từ giờ sẽ là thuộc hạ của ta, theo ta nhất định có thịt ăn!” Cố Tửu mặc kệ chúng có hiểu hay không nói, sau đó quơ tay liền đem chúng nó nhốt vào không gian.
Quả nhiên không gian chỉ không thu vật sống thôi, theo lý thuyết thì tang thi là xác chết…. thật mừng là cô nghĩ đúng – Cố Tửu nghĩ rồi nhảy xuống đất, đi về xe. Cô còn muốn đi siêu thị ~
Trong xe, hai đứa nhỏ nhìn ra cửa chờ Cố Tửu về. Yên Yên nhìn ra bên ngoài, ánh mắt đăm chiêu…
“Liệu chị ấy có đem hắn về không?” Cô bé lẩm nhẩm nói.
“Sẽ không, lão đại còn đang muốn đi siêu thị, không có chút tình thương nào cho hắn đâu” thính giác A Lục rất tốt, liền trả lời vấn đề của Yên Yên.
“Sao anh biết?” Lần này là hai đứa nhỏ đồng thanh
“Cậu chủ nói đấy” A Lục chỉ chỉ đứa bé đang ngủ ngon lành trong góc ghế.
Hai đứa nhỏ thở phào nhẹ nhỏm, không quan tâm là tốt, như vậy cô sẽ không bị ai cướp đi và cũng sẽ không vì ai mà buồn cả.
Cố Tửu lúc này đã thong dong về xe, tiếp tục đường đi đến siêu thị M. Cô vừa tập trung lái vừa hỏi
“Mấy nhóc biết vì sao ta giết mấy kẻ đó không?”
“Vì họ là kẻ xấu ạ?” Linh Phong miệng nhanh hơn não nói.
“Ngu ngốc, đó là vì họ ăn thịt người phải không ạ?” Yên Yên mỉa mai Linh Phong rồi trả lời Cố Tửu.
“Yên Yên lẫn Linh Phong đều đúng nhưng thiếu một điều, đó là nhân cách. Họ gặp mạt thế, vì muốn sống sót mà không từ thủ đoạn gài bẫy những ai qua đó rồi ăn thịt.” Cố Tửu giải thích cho bọn trẻ rồi nói tiếp
“Nhân cách của họ sớm đã thối nát rồi nên ta nói hai đứa, luôn luôn đề phòng biết chưa? Đừng ngu ngốc như tên kia là được, ở nơi kẻ mạnh mới sống được thì mềm lòng chỉ giết chết bản thân thôi” Cô nói rồi tăng ga, chạy tiến trong đêm. Để lại hai đứa nhỏ phải ngẫm nghĩ câu nói của Cố Tửu suốt đêm.
Sáng hôm sau, cô không vì thiếu sự có mặt của Thiên Phi mà rối loạn, thậm chí cô còn chẳng nhớ anh ta nữa.
Giờ nếu chạy thẳng một đoạn là tới siêu thị M rồi nên cô nhanh chóng kêu bọn nhỏ ăn sáng rồi chạy tiếp luôn.
Hai đứa trẻ ngủ trễ dậy sớm nên cà gù cà gật sau xe, Cố Tửu theo nhìn lên kính thấy vậy bật cười nhẹ. Dạo này ăn uống, ngủ nghỉ đầy đủ nên tụi nhỏ tròn trịa không ít, đáng yêu quá~
– Mama… con đáng yêu không? – Đột nhiên Tiểu Bảo hỏi cô. Cố Tửu dừng xe, nhìn đứa nhỏ, không chút chần chừ nói.
– Đáng yêu a~ bảo bảo của mami là đáng yêu nhất- Cô bế Tiểu Bảo lên ghế trên, chạm mũi đứa nhỏ.
– Đáng yêu hơn chúng sao?- bàn tay non nớt chỉ chỉ hai nhóc con kia, gương mặt Tiểu Bảo tuy không có cảm xúc nhưng cô cảm thấy nhóc này là đang giận dỗi nha.
– đương nhiên là đáng yêu hơn, không ai đáng yêu hơn con trai của mami hết ~- Cô hôn chụt cái má phồng phồng của Tiểu Bảo. Lúc này thằng bé như an tâm, lại lơ mơ ngủ mất.
Cố Tửu bế đứa nhỏ qua cho A Lục. Gần đây cô quá không quan tâm đứa nhỏ rồi, vậy mà để thằng bé bất an. Chậc…. cô làm mẹ thật sự thất bại mà – Cố Tửu rầu rĩ, xe lại tiếp tục chạy.
Siêu thị M đã dần hiện lên trước mắt cô nhưng trước cửa siêu thị đang xảy ra loạn chiến. Cô dừng xe, đậu qua một góc ít ai để ý rồi nhảy xuống xe, theo sau là A Lục.
“Thấu Thị!”
Cô vừa dứt lời, đôi mắt lập tức đỏ ngâu lại, những gân máu hiện lên ngay đuôi mắt. Cô nhìn về phía siêu thị, tuy nơi này đến đó còn xa nhìn trong mắt Cố Tửu lại rõ mọi thứ, như nó đang diễn ra trước mắt cô vậy.
Hm…. một đám người à? Oh, có dị năng luôn này…. chậc… chậc…. phóng quá mức bừa bãi rồi, như vậy chỉ hao tổn tinh thần lực, lúc đó chẳng khác cá nằm trên thớt là bao…
Cố Tửu nhìn một chút liền ngưng lại, cô đưa tay xoa xoa đôi mắt. Mỗi lần sử dụng Thấu Thị là đau hết cả mắt, nhất định phải khắc phục thôi, mẹ nó! Đau chết lão nương!
“Phía trước có người… rất đông tang thi…” A Lục nói, tay đặt lên mắt cô xoa nhẹ nhàng, cậu thậm chí thu lại vuốt vì sợ làm đau cô. “Mốt việc thăm dò… để tôi làm cho lão đại, sẽ đau”
Cố Tửu cười, lấy tay A Lục ra :” Lục rất giỏi, vậy giao cho ngươi” Cô lại xoa đầu A Lục.
Cô căn dặn mấy đứa nhỏ trong xe, còn bản thân cùng A Lục ẩn đi uy áp, lẩn vào đám tang thi nhìn đám người kia không ngừng đánh ra dị năng.
“Khốn nạn…. rõ ràng lúc thăm dò cũng không đông đến vậy!” Người đang đánh ra từng quả cầu lửa tức giận chửi, trên trán mồ hôi rơi ướt cả áo, xem ra sắp tới giới hạn rồi.
“Cậu đừng chửi nữa, tập trung xử chúng mới quan trọng!” Người kế bên cậu ta hét lên, hắn cùng Yên Yên là mộc hệ dị năng nhưng chỉ tạo ra hai sợi dây mây mỏng, chỉ có thể giữ chân cho đồng đội tấn công.
“Thằng khốn mắt kính, tao mà còn sống thoát khỏi đây sẽ đập chết mày!” Tính khí của tên hệ hoả kia cũng nóng như lửa, hét lớn. Hắn đây là tìm chết, tang thi mù nhưng bù cho chúng là thính giác cùng khứu giác nhạy bén. Hắn càng hét sẽ càng chết nhanh hơn.
Cậu bạn đeo kính đứng sau run cầm cập, cậu ta cũng đâu muốn chuyện này xảy ra. Rõ ràng khi nãy cậu thăm dò chỉ thấy vài con đi loạng choạng thôi, hoàn toàn không có tang thi bậc cao nhưng đâu ngờ vừa kéo tổ đội lại đã bị vây kín.
“Lão đại…. ở đây có một con tang thi hệ tinh thần… nó là con đã lên kế hoạch…” A Lục nói nhỏ với Cố Tửu. Khi nãy cậu vào trong phạm vi của nó nên nó đã biết cậu cùng cô là đồng loại, không phát động tang thi vồ họ.
“Hệ tinh thần sao? Nó cấp bậc bao nhiêu?” Cố Tửu mắt vẫn quan sát đám người kia hỏi.
“Nó cấp 4, sẽ tiến cấp 5 nếu lấy được tinh thạch của đám con người có dị năng” A Lục thành thực nói.
“Con người sở hữu dị năng cũng có tinh thạch?” Lúc này Cố Tửu có chút ngạc nhiên quay sang nhìn A Lục.
A Lục gật nhẹ đầu :”tinh thạch con người ở tim, tuỳ theo dị năng mà màu sắc cũng tương ứng, không như tang thi, có nhiều màu sắc.” Ngừng một chút, A Lục lấy từ túi ra hai viên tinh thạch, 1 viên nhiều màu cùng 1 viên màu đỏ thuần như ruby.
“Đây là của tang thi, còn đây là của con người. Vì con người có một màu nên độ thuần sẽ cao hơn tang thi rất nhiều nên chúng săn dị năng giả…” A Lục vừa nói vừa giơ cho cô xem.
Cố Tửu gật đầu, xem ra đều là ngươi giết ta, ta săn lại mà. Cô nhìn qua kia, phân nửa đội đã bị tang thi ăn sống, những người còn sống đều là dị năng giả nhưng theo tình hình hiện tại, họ sắp cạn dị năng rồi.
Đám người này muốn vào siêu thị thì chính là kẻ thù của cô, đồ trong nhà quan là của quan, đồ trong mắt cô là của cô!
Cố Tửu chờ đợi cho đám kia bị tang thi giết sạch thì đột nhiên thấy một cậu nhóc cũng đang phóng dị năng về tang thi. Không phải năng lực của cậu ta làm cô bất ngờ mà là….. gương mặt đó, y chang Linh Phong!
Chết tiệt! Cố Tửu chửi tục, vụt cái đã đứng trước đám tang thi, tay không đấm vỡ đầu từng con rồi nhanh chóng xử con khác.
A Lục thấy cô tham chiến cũng lao vào, học tập tốt Cố Tửu, đều dùng tay đấm.
Tang thi chết hàng hàng, xác cũng sớm chất cao. Tang thi tinh thần kia thấy không ổn, lập tức lui binh. Trong thoáng chốc, mọi thứ yên tỉnh lại, xung quanh chỉ còn xác tang thi cùng máu.
Cố Tửu lấy khăn lau tay đã nhuộm đầy máu đen rồi lấy chiếc khăn khác, lau tay cho A Lục. “Thật hôi thối!” Cô ghét bỏ ném khăn đi, sau đó nhìn qua đám người còn ngơ ngác kia.
“Né ra, cản đường!” Cô lạnh lùng nói, mắt nhìn lướt qua tên nhóc giống Linh Phong kia. Không biết thằng nhóc này quen biết Linh Phong không… hay chỉ trùng hợp nên giống nhau??
———————————————————