Mỗ Nữ Mạt Thế Tung Hoành

Chương 12


Bạn đang đọc Mỗ Nữ Mạt Thế Tung Hoành – Chương 12

Thành phố vẫn đang chìm trong đêm mộng, không một ai biết, một góc khuất nào đó đã sống dậy quái vật…

Cố Tửu và Thiên Phi đang đứng trước nhà kho, cô nhìn sơ lược rồi đạp anh qua một góc. “Ở yên đó”

Anh nước mắt lưng tròng, lòng lại chửi bới cô liên tục, bị cô lườm liền một dạng ta là người hiền lành trốn qua một góc….. Y cảm thấy mình thật không có tiền đồ mà…. nhưng tiền đồ so với mạng sống…hm… không đáng 1 xu.

Cố Tửu thả uy áp tang thi ra, khí áp liền tảng ra từng đợt như sóng vỗ, lan rộng ra. Những tang thi trong bán kính 200m đều bán sống bán chết bò, lết, chạy đi. Tuy không còn ý thức con người nhưng chúng rất sợ tang thi cao cấp, tang thi bậc thấp luôn nghe theo lời triệu tập của cao cấp, cũng như vậy, chúng sẽ chạy khi thấy lời đe doạ.

Tang thi trong kho đã cảm nhận được uy hiếp của đối phương, nó không thua kém gào lên, đối chọi với Cố Tửu.

Bậc 4 à….. bảo sao khu vực này lại đông đúc tang thi như vậy…. Cố Tửu nghĩ rồi không chút do dự đạp đổ cánh cửa

Tiếng cửa ngã như bắt đầu âm thanh cho trận chiến, con tang thi lập tức lao tới, chân đạp vào người Cố Tửu, bị cô cảnh giác đưa tay ra đỡ, bị lùi lại một đường dài

Tang thi một đường xông lên, nó tay không ngừng vung từng cú đấm vào đầu cô, gào lên một cách điên cuồng. Cố Tửu quan sát được một lúc liền vung chân đá mạnh phần bụng tang thi, nó không kịp phòng bị đã bị đá văng vào vách tường, rơi xuống đất

Cố Tửu thở ra rồi hít vào một hơi thật sâu, sau đó phóng về phía tang thi đang bò dậy, túm lấy đầu nó đập không ngừng vào tường.

Bức tường không chịu nổi lực phá liền sụp đổ, tang thi nhân cơ hội thoát khỏi tay cô rồi lùi về sau, nó hung tợn gào lên, khắp người nó hằn lên từng gân máu đáng sợ, tiếp tục nhào tới Cố Tửu, lần này nó tập trung vào phần tay của cô, cuồng bạo đấm không ngừng


Cố Tửu chống tay đỡ, bị nó đấm lùi về sau. Do là cơ thể tang thi nên đã giảm phần nào đau đớn nhưng cũng làm cô nhíu mày

Thấy cô yếu thế, nó bắt lấy tay cô vặn ngược lại, tiếng xương răng rắc vang lên. Cô cắn chặt môi, đem tay còn lại tụ sức mạnh đấm vào ngực tang thi khiến nó lùi lại, bản thân cô nhảy về phía sau rồi không chút do dự bẻ lại cánh tay.

Cố Tửu phản công, đem phần bụng của nó đấm đá không ngừng, ánh mắt cô lúc này đã tràn ngập tia máu, sát khí phóng ra bao bọc cả người cô

Thiên Phi từ đầu trận đã luôn theo lời cô, ở yên một chỗ nhìn trận chiến diễn ra. Lúc thấy cô bị bẻ gãy tay đã làm anh giật thót, tính lao ra đã bị một màn bẻ lại tay của cô làm ngơ ra, khi hồi phục tinh thần đã thấy cô đang nắm thế chủ động liền muốn ra giúp sức

Tang thi bị đấm ngay nơi phòng thủ yếu liền gào lên không ngừng, cơ hội phản công cũng không có. Nó bắt đầu sợ hãi con người trước mặt này, nó giờ mới thấy nguy hiểm sát cổ rồi.

Đột nhiên tang thi vốn đã chịu chết vùng lên, lao về phía Thiên Phi bên kia. Cố Tửu thấy không đúng, nhìn lại đã thấy con tang thi kia đã trước mặt Thiên Phi, không kịp nghĩ nhiều, cô lao đến, chắn trước mặt anh liền bị vuốt nhọn của nó xé rách lưng, máu túa ra, chảy ướt cả đồ thể thao của cô.

Miệng cô một đường máu chảy xuống, nhỏ lên gương mặt còn dại ra của Thiên Phi. Cô nhíu mày, đằng đằng sát khí quay lưng nhìn con tang thi, ánh mắt như muốn nói : mày chán sống rồi đúng không?!

Bạn tang thi nào đó không có tiền đồ, hừ nhẹ rồi chạy mất hút, đến cả quay đầu cũng không dám.

Cố Tửu sức đã cạn, mặc kệ con tang thi, ngã gục xuống. Âm thanh rơi vào tai, đánh tỉnh Thiên phi, anh vẻ mặt lo lắng nhìn cô, miệng lải nhải không ngừng


“Này này… cô đừng chết.. tôi làm đầu bếp nấu cô ăn cả đời luôn… đừng có chết….” giọng anh run run, anh cảm nhận được hơi thở của cô rất yếu, giống như chỉ một giây sau cô sẽ đi Tây Thiên vậy.

Đau chết lão nương…. mẹ nó, cứ tụng kinh ngay tai người ta thì ai mà dưỡng thương cho được!…. Cố Tửu nhắm nghiền hai mắt, muốn đánh tên kia một trận nhưng có lòng mà bất lực, chỉ có thể nằm im đó.

Thấy Cố Tửu chẳng có phản ứng, hơi thở lại cứ ngày một yếu dần, nỗi lo trong lòng Thiên Phi thêm lớn. Anh loay hoay tìm một băng vải lớn, dùng nó quấn nhẹ lên vết thương để ngăn máu chảy rồi đi vào kho, tìm được thuốc chống nhiễm khuẩn liền lấy ra, chấm chấm vết thương cho cô.

Móng vuốt tang thi có độc, người thường bị quào dính thì 1 chết, 2 biến đổi nhưng tác dụng đối với Cố Tửu thì lại khác. Nó không ngừng bào mòn da thịt, khiến vùng da đó hoại tử nghiêm trọng.

Thiên Phi nhìn vết thương ngày một lan xa mà lo sợ, anh sợ cô sẽ chết. Cô khác những kẻ kia…. tuy có ham ăn, có bạo lực, có xấu tính, có lạnh nhạt nhưng nếu anh gặp nguy hiểm thì mấy ai như cô, lao ra bảo vệ anh đâu?

Cố Tửu hiện tại đâu hay biết rằng, chỉ vì hành động mỹ nhân cứu anh hùng mà lấy được trái tim của một chàng trai ngây thơ ( vô số tội :))

Thiên Phi chắp tay lại cầu nguyện, anh cầu xin vị thần trên cao hãy giúp người anh thích bình an. Một luồng sáng lục sắc từ tay anh lan ra, truyền liên tục vào người Cố Tửu, tuy không rõ lắm nhưng Thiên Phi thấy vết thương đang dần khép lại thì giữ yên vị trí cho đến khi mất đi ý thức…

Bạn nữ nào đó cử động được liền đen mặt, bạo lực túm tên kia vắt lên vai, sau đó đem cả nhà kho đều thu vào không gian rồi lấy xe quay về thành phố.


Lúc này Yên Yên và Linh Phong đang trong một căn biệt thự sang trọng. Có nên nói là hên hay không khi người mà họ tưởng tầm thường hoá ra là độc nhất thiếu gia nhà họ Dạ?

Dạ Thần vô tình thấy hai đứa nhỏ liền tiến tới, đưa hai nhóc tới biệt thự nhà mình luôn. Lúc đầu hai đứa còn cảnh giác không đi nhưng 5 phút sau lại đổi ý, nhí nha nhí nhảnh đi theo, còn không ngừng ngọt miệng nịnh hót.

“Hai đứa ở đây vậy Tửu…. chị Cố đâu?” Dạ Thần nhìn bề ngoài thì rất bình tĩnh nhưng ngồi trước mặt y đâu phải con nít dạng vừa, chúng đã thấy mắt y chứa đầy lo lắng khi hỏi đến Tửu tỷ.

“Chị ấy bị…..” Yên Yên nói rồi ngưng, khuôn mặt muốn khóc nhưng nén lại, con bé bặm chặt môi để không phát ra âm thanh nức nở.

“Híc…. Tửu tỷ vì cứu bọn em nên bị…..bị…..” Linh Phong cũng nước mắt giàn dụa, nức nở nói

“Chị ấy bị gì?” Trong lòng Dạ Thần thầm mong không phải là nó nhưng ông trời không chiều lòng ai, một câu nói của Linh Phong đá y xuống khỏi tầng mây hi vọng

“Chị ấy bị tang thi xé xác rồi……” Linh Phong nuốt ngụm nước liền nói ra, sau đó chụm đầu với Yên Yên khóc inh ỏi.

Dạ Thần xanh mặt, ngã ngồi trên ghế. Gì thế này? Chị ấy chết rồi…. rõ ràng lúc trong siêu thị, chị còn tiếp thêm sức mạnh cho họ mà?? Người con gái lạnh nhạt đó nói chết liền chết vậy sao….. Aaaaa….. Dạ Thần ngồi vò đầu bức tai, cậu chính là muốn điên rồi!

Lúc này Dạ Thần lại chẳng thấy nụ cười nguy hiểm của hai nhóc kia….

Một góc khuất nằm ngoài rìa thành phố

Trong một ngôi nhà tồi tàn không ngừng vang lên tiếng la hét của nữ nhân rồi sau đó là âm thanh những chiếc xương đang bị đập gãy.


Bầu không khí u ám đến rùng mình nhưng có một cô gái khác vẫn thản nhiên ngồi xem màn tra tấn kia, còn cười man rợ…. không biết kẻ tiếp theo là ai đây? Nên là chị ta không nhỉ?? Chị gái xinh đẹp trong siêu thị…. cô gái nghĩ tới gì đó, liếm liếm môi rồi trước khi đi bỏ lại một từ, quyết định sinh mạng của cô nàng kia.

Lại ở một nơi khác

Tang thi nhìn thôi cũng đến cả ngàn con, chúng đang vây quanh một con ở giữa, con đó dáng hình chỉ như một đứa bé nhỏ. Đám tang thi đều cung kính với đứa nhỏ, thậm chí đến tang thi lục cấp cũng đang quỳ chờ mệnh lệnh.

Xem ra vận mệnh con người lại có chuyển biến đáng sợ rồi đây….

————————————————–
Ta sẽ giới thiệu vài nam nhân xuất hiện từ đầu chap tới giờ nhé ~

– Linh Phong ( 18 ) : Đây là tâm cơ boi chính hiệu, sói đội lốt cừu. Trước mặt Cố Tửu là cún, quay phắt đi liền thành sói đầu đàn, có tính chiếm hữu rất lớn với Cố Tửu.

– Dạ Thần ( 20 ) : Này là kiểu trong lạnh ngoài nóng, nhìn thì dễ gần nhưng muốn gần lại không dễ, nhất kiến chung tình với Cố Tửu, một bụng phúc hắc.

– Thiên Phi ( 25 ) : Đây là cô vợ nhỏ nhá, giỏi việc nhà, xuống nhà bếp lên phòng khách là oki cả, mỗi tội rụt rè quá, bị Tửu ca khi dễ suốt, mong sao đứa nhỏ này mạnh mẽ hơn ?

– Hàm Duy ( ?? ) : Chưa xuất hiện, bí mật ~

Hết rồi ~ mau mau nói ta biết, các nàng thích ai nhất? Các chap sau sẽ lại có mỹ nam cho các nàng ngắm ~ haha


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.