Bạn đang đọc Mộ Nam Chi – Chương 57: Đến 11
Con thuyền lắc lư, Khương Hiến rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Khi Bách Kết đến đánh thức nàng đã là ba giờ trưa, thuyền đã cập bến thuyền lớn.
Lễ bộ và Tông Nhân phủ phụ trách thọ thần của Tào Thái hậu lần này.
Lễ Bộ thị lang Tô Bội Văn, Tả Tông Lệnh của Tông Nhân phủ và Tấn An Hầu Thái Định Trung sớm đã nhận được từ đám quan chức ở Vạn Thọ Sơn lần chờ bên kia bờ.
Triệu Dực triệu Tô Bội Văn và Thái Định Trung, thân thiết nói mấy câu với bọn hắn, sau đó cùng hai người đi tới bến tàu “Thủy Mộc Tự Thân”.
Khương Hiến đứng ở trước song cửa sổ khoang thuyền, nhìn hoa biểu bàn trụ bạch ngọc long phượng của “Thủy Mộc Tự Thân” dựng lên mà tâm tình phức tạp.
Thủy Mộc Tự Thân là một tòa rộng năm gian, dẫn thẳng đến Nhạc Thọ đường phía sau, Tào Thái hậu mỗi lần tới Vạn Thọ Sơn đều thích ở chỗ này.
Mặc dù Triệu Dực vẫn chưa tự mình chấp chính, nhưng dù sao hắn cũng là Hoàng đế, nên Tào Thái hậu đã sắp xếp hắn ở Nhân Thọ điện gần cửa Đông cung.
Lúc Tào Thái hậu ở Vạn Thọ Sơn nghỉ mát, bà cùng Triệu Dực xử lý chính sự ở Nhân Thọ điện và tiếp kiến quần thần.
Giữa hai điện Nghi Vân quán gần Nhạc Thọ đường đã trở thành nơi nghỉ ngơi của các mệnh phụ đi theo Tào Thái hậu tới đây nghỉ mát, bên ngoài mệnh phụ nghỉ ngơi chỗ, và Ngọc Lan đường gần Nhân Thọ điện trở thành nơi nghỉ trưa của Tào Thái hậu.
Sau khi Tào Thái hậu qua đời, Triệu Dực vẫn giống như khi Tào Thái hậu còn sống, hè nào cũng đến Vạn Thọ Sơn để nghỉ mát.
Hắn vẫn ở Nhân Thọ điện, và sắp xếp Khương Hiến ở Nhạc Thọ đường.
Bọn người Phương thị thì vào ở Nghi Vân quán.
Sau đó, Triệu Dực cảm thấy không thoải mái khi sống ở Nhân Thọ điện nên đã chuyển đến sống ở Ngọc Lan đường.
Nàng đầu độc Phương thị ở Nghi Vân quán, và chơi chết Triệu Dực ở Nhạc Thọ đường sau Nhạc Nghi đường.
Sau đó, bảy năm không đặt chân đến Vạn Thọ Sơn nữa.
Nàng thậm chí không có hảo cảm với mảnh đất này.
Khi thuyền đến bến “Thủy Mộc Tự Thân”, Triệu Dực được quan viên, nội thị, thị vệ vây quanh lên kiệu đi đến Nhân Thọ điện.
Hắn nói tiểu đậu tử truyền lời lại cho Khương Hiến, kêu nàng trước tiên cứ nghỉ ngơi ở Nghi Vân quán, lát nữa cùng hắn dùng bữa trưa ở Ngọc Lan đường.
Khương Hiến không muốn tới chỗ đó.
Nàng hỏi Lưu Tiểu Mãn: “Ai phụ trách Vạn Thọ Sơn bên này vậy?”
Lưu Tiểu Mãn cười nói: “Là huynh đệ kết nghĩa Mẫn Châu của Trình Đức Hải.”
Khương Hiến nói: “Ngươi gọi Mẫn Châu tới cho ta!”
Lưu Tiểu Mãn cười nói: “Người có việc gì cần phân phó ta đi làm là được, cần gì phải liên hệ với bọn họ?”
Khương Hiến nói: “Ngươi cứ theo lệnh của ta, gọi người tới đây.”
Thấy thái độ kiên quyết của cô, Lưu Tiểu Mãn cũng không nói thêm gì nữa.
Hắn ta đi ước chừng khoảng hai nén nhang, lúc này mới cùng nam tử ba mươi tuổi mặc trang phục nội thị đi vào.
“Quận chúa!” Nam tử kia xoay người hành lễ với Khương Hiến.
Hai đầu lông mày lại để lộ ra vài phần lơ đễnh, cười nói: “Nô tài là Mẫn Hi, điển bộ của Vạn Thọ Sơn.
Mẫn giám thừa của chúng ta đang cùng Hoàng Thượng đi đến Nhân Thọ điện..”
Phục thị trong cung cũng chia thành đủ loại cấp bậc.
Làm tạp dịch thì không có phẩm cấp, bất kể ngươi bao nhiêu tuổi cũng chỉ có thể xưng nội thị.
Rồi mới tới tòng tứ phẩm đến bát phẩm, phân biệt là thái giám, thiếu giám, giám thừa, phụng ngự, người hầu, điển bộ.
Mẫn Châu làm Ngũ phẩm lâm thừa, Khương Hiến gọi hắn, hắn lại cho một điển bạc bát phẩm đến trả lời nàng..
Đó là một sự khinh thường và sỉ nhục đối với nàng.
Không phải Khương Hiến không tức giận.
Do trước đó nàng chịu đựng vì Triệu Dực, về sau lại nhịn vì Lý Khiêm.
Người trước là trượng phu của nàng, người sau thì nàng không biết phải làm sao mới tốt.
Họ Mẫn này tính là cái thá gì.
Còn không có phúc phận để nàng nén giận!
Nàng không đợi Mẫn Hi nói hết liền ngắt lời hắn, nói với Lưu Tiểu Mãn: “Ta muốn gọi người quản sự ở đây để hỏi chuyện, nhưng ngươi thì hay lắm, mang đến cho ta một báo cáo cái gì cũng không biết.
Ngươi tìm hắn từ đâu tới thì nhanh chóng đưa hắn về nơi đó cho ta, đừng để cho ta nhìn thấy hắn nữa.
Ngươi đi đến chỗ Hoàng Thượng, nói tên Mẫn Châu kia không nghe chào hỏi, ta muốn thu thập hắn, bảo hắn đừng ra mặt nói tốt với hắn, bằng không đừng trách ta không nể mặt hắn.”
Mẫn Hi sững người, lời còn chưa nói hết đã nghẹn lại trong cổ họng.
Sắc mặt Lưu Tiểu Mãn cũng không khá hơn Mẫn Hi là bao.
Khương Hiến bình thường đối xử với mọi người rất ôn hòa.
Cho dù tiểu cung nữ bên cạnh làm đổ canh lên người nàng, chỉ cần không phải cố ý, nàng cũng sẽ không để ý.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp trường hợp một lời bất hòa như vậy, không, thậm chí lời còn chưa nói xong đã trở mặt rồi.
Nhưng dù sao hắn cũng là lão nhân trong cung, càng gặp phải loại chuyện khác thường này càng biết cách tùy cơ ứng biến.
Hắn lập tức kéo Mẫn Hi đi ra ngoài, còn hoảng sợ nói: “Quận chúa, ta sẽ mang người đi..”
Mẫn Hi còn chưa phục hồi tinh thần đã bị kéo ra khỏi khoang thuyền.
Hắn không khỏi biện luận: “Lưu công công, giám thừa nhà chúng ta thật sự không rảnh Phùng công công rất nhanh sẽ tới..”
Phùng công công tên gọi Phùng Đức Ngọc, là thiếu giám Khôn Ninh cung, cùng Trình Đức Hải tiến cung, quan hệ của hai người mặt ngoài xem ra thân như huynh đệ.
Lưu Tiểu Mãn cười nói: “Mẫn Hi, ngươi vẫn luôn làm hầu ở Vạn Thọ Sơn đúng không? Lời quận chúa nhà chúng ta nói ra, đừng nói là hoàng thượng, ngay cả Thái hậu nương nương, chỉ cần không liên quan đến quốc gia xã tắc, cũng chưa bao giờ phản bác.
Nếu ngươi không tin, chờ Phùng công công đến hỏi xem Phùng công công xử trí như thế nào, hoặc là phái người đưa thư cho Trình công công, xem Trình công công nói cái gì.” Hắn nói xong liền cao giọng gọi Càn nhi tử Lưu Đông Nguyệt của mình tới: “Ta đi bái kiến hoàng thượng, ngươi chờ ở chỗ này, nhất định phải hầu hạ công chúa thật tốt, nếu không trở về ta và ngươi sẽ phải đi Thận Hình Ti uống trà.”
Lưu Nguyệt Đông nếu không thông minh cũng sẽ không được Lưu Tiểu Mãn nhận làm Càn nhi tử.
Hắn sợ hãi rụt rè gật đầu, cẩn thận từng li từng tí đợi trong khoang thuyền.
Mẫn Hi chưa bao giờ làm việc trong Lục cung, hắn cũng đã nghe danh Gia nam quận chúa từ lâu, nhưng trong ấn tượng của hắn, Khương Hiến luôn là một cái bóng ẩn nấp sau lưng Thái hoàng Thái hậu.
Hơn nữa theo luật, Lý Mẫn Châu nên phục thị Triệu Dực trước, không có gì ngạc nhiên khi họ không để Khương Hiến vào mắt.
Mẫn Hi thấy không ổn liền chạy một mạch đến chỗ của Mẫn Châu.
Mẫn Châu đang sai gia nhân chuẩn bị bữa trưa cho Triệu Dực.
Lúc trước hắn đã từng phục thị Triệu Dực, ấn tượng của Triệu Dực đối với hắn cũng không tệ lắm.
Vừa rồi còn chào với hắn.
Mẫn Châu nghe xong, đi theo con đường nhỏ đến Nhân Thọ điện.
Triệu Dực đang nghe Tấn An Hầu nói về chuyện thọ thần: “..
Đến lúc đó Tịnh Hải Hầu thế tử sẽ thay mặt gia tộc tặng quà chúc thọ cho Thái hậu nương nương.
Nghiêm Các lão đọc diễn văn chúc thọ..”
Mẫn Châu không lo được nhiều như vậy liền xông thẳng vào.
Triệu Dực nhíu mày.
Tấn An Hầu ngừng chủ đề lại, ông tới đứng bên cạnh Tô Bội Văn tò mò đánh giá Mẫn Châu.
Mẫn Châu “Bịch” một tiếng quỳ gối trước mặt Triệu Dực, giọng nói thảm thương kêu lên “Hoàng Thượng”, nói: “Cứu, hoàng thượng cứu mạng!”
Từ trước đến nay Triệu Dực đã không thích những này nội thị này của Trình Đức Hải, nhưng bởi vì Tào Thái hậu nên không dám trở mặt với bọn hắn.
Thấy hắn hấp tấp lao vào lúc này, trong lòng lại càng không thích.
Nhưng nghĩ tới Tào Thái hậu, vẫn nói: “Ngươi sao vậy? Có chuyện gì thì từ từ nói, ầm ĩ lên làm gì.”
Mẫn Châu nghe vậy bò về phía trước vài bước, bi thương nhìn Triệu Dực nói: “Vừa rồi gia nam quận chúa muốn gọi nô tài đến hỏi chuyện, đúng lúc nô tài đang chuẩn bị cơm trưa cho Hoàng Thượng và quận chúa, nhất thời không đi được.
Nô tài liền phái Mẫn gia, điển bộ có phẩm giai duy nhất trừ ta ra ở Vạn Thọ Sơn, kết quả đã mạo phạm quận chúa, quận chúa muốn trừng phạt nô tài.”
“Nô tài tự biết mình bị phạt không thể tha thứ.”
“Nhưng ngày mai là thọ thần của Thái hậu nương nương, người có thể nói quận chúa chờ xong thọ thần của Thái hậu nương nương rồi hãy trừng phạt nô tài, để cho nô tỳ hưởng phúc khí của Thái hậu nương nương trước..”
(Còn tiếp).