Bạn đang đọc Mộ Nam Chi – Chương 56: Tiến Về
Thái hoàng Thái phi đành phải nói tiếp: “Ngày đó dù sao cũng là sinh nhật của Thái hậu nương nương, người là trưởng bối, ta là góa phụ, không đi thì nói còn nghe được.
Nhưng quận chúa thì không thể không giao tiếp với những mệnh phụ bên ngoài kia, nếu con bé không đi, cho dù Thái hậu nương nương không nói, thì những mệnh phụ cao thấp ngoài kia cũng sẽ săm soi, điều này rất bất lợi cho quận chúa.”
“Ngày chính tử không phải ngày mười bốn sao?”
“Ta nghe nói hoàng thượng Thập Tam sẽ đến đó.”
“Đoàn xiếc kia nhất định sẽ đến sớm để luyện tập một chút vì sợ sẽ mất mặt trước điện, chỉ sợ còn muốn tới sớm.”
“Không thì để quận chúa đi theo bên cạnh hoàng thượng, Thập Tam sẽ đi vào buổi sáng hôm đó và tối sẽ trở về.
Ngày đó người tới mừng thọ vừa mới vào ở, bên Viễn Thiếu Trai nhất định không có ai, trời lành lạnh, gánh xiếc nhất định sẽ diễn trọn một lần, quận chúa có thể nhìn kỹ kỹ năng của từng người một trong gánh xiếc, điều này không chỉ đáp ứng mong muốn của quận chúa mà còn ngăn chặn những người phụ nữ thích buôn chuyện kia..”
Câu nói của Thái hoàng Thái phi “Quanh năm bốn mùa đều ở Từ Ninh cung với chúng ta” khiến Thái hoàng Thái hậu đau lòng, bà suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng đồng ý với Khương Hiến.
Chỉ là chuyện này nhất định phải nói với phủ Trấn Quốc Công một tiếng, được Khương Trấn Nguyên đồng ý mới có thể đi, hơn nữa lúc đi cũng cần mang theo Lưu Tiểu Mãn ở bên cạnh để hầu hạ.
Nếu không phải Khương Hiến nói Tào Thái hậu và Triệu Dực sẽ ở võ đài, Trấn Quốc Công phủ làm ngư ông đắc lợi, thì Khương Trấn Nguyên sẽ không bao giờ đồng ý để Khương Hiến lội vào vũng nước đục Vạn Thọ Sơn kia.
Nhưng kể từ khi biết khe rãnh trong ngực Khương Hiến, Khương Trấn Nguyên không thể đối đãi với nàng như một nữ tử bình thường, hành vi của Thái hoàng Thái hậu khiến hắn nghĩ rằng Khương Hiến đang cầu xin hắn giúp đỡ, khó khăn lắm mới nói được một hai câu với Khương Hiến.
Hiện tại trong lòng hắn đang có muôn vàn suy nghĩ về Khương Hiến, nàng ấy túc trí đa mưu, hắn không có cách nào xác định được Khương Hiến là đơn thuần muốn xem xiếc ảo thuật, hay là có chuyện gì cần phải đi một chuyến tới Vạn Thọ Sơn, cho nên rất dứt khoát đáp ứng.
Thái hoàng Thái hậu nghĩ đến chuyện Vạn Thọ Sơn, bà căn bản không biết, Khương Trấn là bá phụ Khương Hiến, mọi người lại ngồi chung trên một cái thuyền, Khương Trấn Nguyên chắc chắn sẽ không làm hại Khương Hiến.
Nếu Khương Trấn Nguyên cảm thấy Khương Hiến đi được, thì tất nhiên có thể đi.
Bà cũng không nói gì, gọi Khương Hiến tới dặn dò một trận, còn kêu cả Lưu Tiểu Mãn tới truyền thụ thêm một trận.
Kêu Mạnh Phương Linh giúp Khương Hiến chuẩn bị đồ đạc, ngày mười tháng ba sẽ đi Vạn Thọ Sơn, để Thái hoàng Thái phi và Bạch Tố ở lại Từ Ninh cung.
Khương Hiến thở phào nhẹ nhõm.
Thái hoàng Thái phi và Bạch Tố cũng chuyện ngoài ý muốn.
Hai người suy nghĩ rất lâu nhưng không nghĩ ra được lý do.
Bạch Tố còn đặc biệt đi yết kiến Thái hoàng Thái hậu, bày tỏ rằng nàng không yên lòng khi để Khương Hiến đi Vạn Thọ Sơn một mình, muốn đi cùng Khương Hiến.
Thái hoàng Thái hậu không đồng ý.
Bạch Tố và Thái hoàng Thái phi không thể nói gì hơn, đành phải giúp Mạnh Phương Linh chuẩn bị chi phí ăn mặc cho Khương Hiến đi Vạn Thọ Sơn.
Khương Hiến là có chủ tâm muốn ở nơi đó một đêm.
Thái hoàng Thái phi và Bạch Tố mang đến cho nàng thứ gì, nàng đều cảm thấy cần dùng đến.
Bận rộn như vậy cho đến mùng một tháng mười, Phòng thị đến đón Khương Hiến và trở về phủ Trần Quốc Công để tế tổ.
Khương Luật, Khương Hàm và Khương Tung của Khương gia đều không xuất hiện.
Chỉ có ba người Khương Trấn Nguyên, Phòng thị và nàng lẻ loi trơ trọi đứng trong từ đường to lớn của Khương gia quỳ lạy liệt tổ liệt tông.
Chắc hẳn bá phụ đã chuẩn bị tốt mọi thứ.
Sau đó Khương Hiến đi đến mộ công chúa viếng mộ phụ mẫu.
Trong lúc đó Khương Trấn Nguyên hỏi nàng có chuyện gì gấp gáp, phụ tá của hắn thần sắc lo lắng tìm tới, Khương Hiến chỉ nói đồ của Lý gia còn trong tay mình, Khương Trấn Nguyên cảm thấy đây là hai chuyện.
Nhưng phụ tá chờ đến gấp gáp, hắn không có thời gian nói tỉ mỉ với Khương Hiến, đành phải dặn dò nàng: “Đến Vạn Thọ Sơn phải hết sức cẩn thận.
Ngươi không nhất định phải đi theo hoàng thượng suốt như Thái hoàng Thái hậu nói, cũng không nên ra khỏi cửa Đông cung.”
Có nghĩa là vào ngày mừng thọ Tào Thái hậu, cửa Đông cung là nơi an toàn nhất.
Khương Hiến gật đầu, nàng tự có chủ trương.
Khương Trấn Nguyên thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, mơ hồ cảm thấy đây không phải là tính cách của nàng, lại không biết nói sao nên đau đầu bỏ đi.
Khương Hiến trở lại Từ Ninh cung, tình cờ gặp Triệu Dực từ trong Từ Ninh cung đi ra.
Triệu Dực kéo nàng sang một bên nói chuyện: “Tổ mẫu nói ngươi muốn đi Vạn Thọ Sơn xem xiếc, để ta cho xem ngươi.
Ngươi rất thích xem xiếc sao?”
“Không thích.” Có lẽ vì sống ở Từ Ninh cung đã lâu nên Khương Hiến từ nhỏ đã không thích những nơi ồn ào, nàng nói: “Do ta rất hiếu kì thọ yến của Thái hoàng nương nương nên muốn đi xem.”
Triệu Dực cười híp mắt nói: “Tổ mẫu giao ngươi cho ta, đến lúc đó ngươi đừng chạy lung tung, nếu như ngươi va phải thứ gì, tổ mẫu nhất định sẽ trách ta không chăm sóc tốt ngươi, sau này cũng sẽ không bao giờ cho ta dẫn ngươi ra ngoài chơi nữa.”
Hắn nói cứ như thể hắn đã từng dẫn nàng ra ngoài chơi vậy.
Khương Hiến không muốn nhiều lời với hắn, qua loa nói: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không chạy loạn.”
Nhấc mí mắt lên nàng nhìn thấy Tống Nhàn Nghi ở phía xa sau lưng Triệu Dực.
Trong lòng nàng không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Lúc trước Tống Nhàn Nghi hận không thể biến thành cái đuôi của Triệu Dực và theo sát hắn.
Chẳng lẽ, nàng ta đã phát hiện ra chuyện của Phương thị?
Khương Hiến suy đoán, nói với Triệu Dực: “Nếu ngươi không yên lòng, để Tống Nhàn Nghi đi cùng ta.
Nếu xiếc không hay, còn có thể chơi bài.”
Người hầu thân cận của nàng Bách Kết và Tình Khách luôn đi theo nàng mọi lúc mọi nơi.
Bình thường Triệu Dực luôn đồng ý mọi yêu cầu của nàng, nhưng lần này lại do dự một lát.
Khương Hiến cảm thấy mình đoán đúng, liền lướt qua Triệu Dực trực tiếp nói với Tống Nhàn Nghi: “Ngươi chờ chút hãy đến, giúp Bách Kết và Tình Khách sửa sang lại rương một chút, đến lúc đó cũng có thể giúp các nàng một tay.”
Tống Nhàn Nghi nhìn Triệu Dực một chút rồi háo hức đi qua, hai đầu lông mày không giấu được sự vui vẻ.
Trong lòng Khương Hiến liền sáng tỏ.
Triệu Dực hơi nhíu mày lại nhưng cuối cùng vẫn không nói gì liền lên kiệu.
Ánh mắt của Tống Nhàn Nghi mang theo sự biết ơn nhìn Khương Hiến.
Khương Hiến giả bộ như không nhìn thấy, rồi nàng đi gặp Thái hoàng Thái hậu.
Thái hoàng Thái hậu hỏi về tế tự của con gái và con rể, Khương Hiến liền trấn an Thái hoàng Thái hậu mấy ngày.
Chờ đến ngày mười hai tháng mười, nàng liền phân phó Tình Khách mang những đồ vật này giao cho Lưu Tiểu Mãn, nàng thì ở lại nói chuyện với Thái hoàng Thái hậu hơn nửa đêm chọc cho Thái hoàng Thái hậu nở nụ cười, lúc này mới trở về Đông Tam Sở.
Bạch Tố vẫn luôn chờ nàng.
Bạch Tố thấy nàng trở về, liền thúc giục: “Nhanh nghỉ ngơi đi! Đã giờ Tý rồi, Càn Thanh cung bên kia nói, giờ Dần sẽ xuất phát đến Vạn Thọ Sơn.”
Khương Hiến ngáp một cái đến hai canh giờ liền bị Bách Kết và Tình Khách đánh thức.
Từ khi trùng sinh đến nay, nàng chưa từng dậy sớm như vậy, có chút chưa thích ứng.
Nàng mơ mơ màng màng tùy ý để Bách Kết và Tình Khách rửa mặt trang điểm cho mình, rồi nàng theo Triệu Dực ngồi thuyền đi tới Vạn Thọ Sơn.
Trên thuyền, Triệu Dực cố ý đến xem nàng, hỏi nàng có muốn đi lên mạn thuyền nhìn phong cảnh hai bên bờ không.
Khương Hiến căn bản không muốn ở lâu với Triệu Dực.
Nàng thẳng thừng từ chối, nói mình ngủ không được ngon giấc, muốn ngủ thêm chút nữa.
Triệu Dực cười ha ha, lơ đễnh, tâm tình rất vui vẻ.
Hắn chắc đang phấn khích khi nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể giẫm đạp lên mẫu thân, người đã đè trên đầu và chà đạp hắn dưới chân?
Khương Hiến nghĩ đến Triệu Dực một cách ác ý, nàng tháo vòng trâm rồi ngủ tiếp.
(Còn tiếp).