Mợ Mận

Chương 8


Bạn đang đọc Mợ Mận – Chương 8


Bà Quý bị chồng nói không còn đường để xoay, bà ta trong lòng hiểu rõ con trai bà không muốn lấy Mận, vì chồng bà bắt ép.
Tuy nói hứa hôn dù sao lễ lạc chưa ngả lui đi cũng được nhưng chồng bà là người giữ chữ tín không chịu lui.

Nói để thằng Tân lấy con bé ông không chịu, nói cô là con gái lớn nhà bá hộ, con vợ cả sao lấy con vợ lẽ được.
Con trai bà là trưởng nam, con trai thứ chỉ do em hai đẻ ra nhìn vào nhà không quan niệm sẽ đồng ý gả cho con thứ nhưng khổ chồng bà không vậy thứ, trưởng khác nhau.
Bà là mẹ sao không thương con, 4 năm qua con trai bà làm cái gì bà đều hay chỉ vì thương mà che đậy không muốn chồng bà thấy.
Nhìn một hàng người nhà, con trai con gái ai cũng ngoan, con trai thứ mới 18 tuổi đã chạy đông chạy tây giúp chồng bà công việc đồng áng trong nhà.
Còn con trai lớn…..

haizz!
Bà Quý chỉ biết thở dài chấp nhận sự thật!
Cậu Hoàng năm nay tròn 20 tuổi, dưới cậu còn một em trai, một em gái, trên cậu có chị gái gả đi chồng mất đem cháu về nhà mẹ đẻ liền ở một gian tút sau nhà tránh lời ong tiếng ve trong thôn.
Việc hôn nhân này phải kể đến 10 ngày trước cậu từ trên huyện về thưa với thầy mẹ cho xin cưới vợ, mở miệng là cưới Ngọc nói cô ta đã có chửa hơn 7 tháng.

Ông Tũn tức giận đến hôn mê, bà cả khóc om sòm, bà Hai khuyên giải thật tình, các em đều nói đàn bà chửa trước vào cửa hỏng gia phong gia đình.
Cậu nằng nặc đòi cưới, vì thương con bà cả Quý thỏa hiệp với con trai, ông Tũn ép cậu lấy người vợ đã hứa từ 4 năm trước về làm vợ cả, ông bà châm trước cho cậu rước Ngọc làm lẽ, đẻ con ra là con vợ lẽ.
Cậu không đồng ý, ông Tũn không hai lời mang sính lễ đi hỏi cưới, ông không nghĩ cậu liều đến mức đòi hỏi rước cả hai vợ cùng ngày, làm vậy vợ cả trong mắt cậu chỉ xứng người dưng.

Trong mắt thế nhân Ngọc mới là người vợ cậu duyệt.
Bà cả khi đó cũng tái mặt, về sau bao che cho con nhận lỗi lầm về chính mình.

Ông Tũn bất lực mới có đám cưới đáng cười nhất trong năm tại hai thôn làng quê.
Ông Tũn hút thuốc lào thấm thía dạy vợ:
– Bà thương con tôi không cản nhưng phải nhìn cho gia đình, trong nhà cái Vân gả đi chồng gặp nạn mất nó đeo cu Lâm về đây từ khi nó mới 2 tuổi nay nó đã 5 tuổi.

Dân làng ngại với tôi, trưởng thôn mắt nhắm mắt mở, đến biểu tộc nói vài câu xong thôi.

Họ đều thông cảm cho, giờ thằng Hoàng làm ra cơ sự này hôm nay biểu tộc chỉ đến lúc rước con bé Mận rồi rời đi không ở lại.

Bà có biết ông ấy nói gì trước khi đi không?
Cả hai bà nhìn nhau lắc đầu, việc đàn ông trong nhà hai bà không dám xen vào.
Ông Tũn thở khói thuốc nói:
– Biểu tộc nói tôi không dạy được vợ, không bảo được con.


làm cả họ hàng mất mặt, cưới đứa chửa bụng to vào cổng không ngại dân làng thóa mạ à? Tôi mặt già không chỗ cất, chưa kể con dâu quý hóa của bà làm lẽ còn muốn vợ cả bưng cơm nước rót.

Tôi làm bố chồng đây còn chưa dám để con bé bưng cơm vì tôi thẹn với ông Tẫn bà Vui.

Hai bà nghĩ nhà chúng ta giàu hơn hà họ sao? Không có đâu nhìn ở ngoài ông Tẫn ông điệu thấp xuống không cho người ngoài biết nhà giàu cỡ nào.

So với huyện nhà mình không bằng hạt muối, nhưng ông nhà vợ thằng Hoàng nó thể so bằng 1 nắm.

Hai người nhìn nhận xem nhà ai hơn ai?
Hai bà giật nảy người bà Chế làm lẽ bà không dám mở miệng nói, bà Quý không dám tin hỏi:
– Thầy các con, ông nói là thật?
Ông Tũn cười gằn :
– Bà nghĩ vì sao 4 năm trước thằng Hoàng lại phải đi xa tận huyện học tập? Bà biết vì sao tôi lại khăng khăng nhất quyết phải ngả sính hay không?
Bà cả mê mang nói:
– Vì cái gì?
Ông Tũn nhìn vợ hận không tát thể tát cho bà cái cho bà tỉnh:
– Vì 4 năm trước ông Tẫn giúp tôi việc buôn bán, bà nghĩ nếu hôm trước tôi vác cái mặt này đi từ hôn, tôi không phải kẻ ăn cháo đá bát…… Con bé Mận nó không chỉ là con gái đâu.

Bà thấy đứa nào trong làng mà cầm bút tính toán giúp thầy mẹ trong việc buôn bán? Đừng nhìn con bé không ra cửa mà khinh, 4 năm trước trong một lần ông Tũn uống say ông ấy lỡ miệng nói tôi mới hay.

Nhà ai không muốn lấy cho con trai người vợ giỏi giang biết quán xuyến trong nhà giúp chồng.

Đến con Vân, con Huệ nhà mình cũng chưa thạo chữ viết nói gì giúp tôi tính toán sổ sách hả?
Choang…..
Ông Tũn ném vỡ chiếc chén kêu leng keng trong gian.

Trong nhà năm người không ai dám hé nửa lời, ông Tũn họp gia đình lúc này đã định đêm nay từ vợ đến con cần nghe giáo huấn.
Cậu Tân cúi gằm mặt nắm thật chặt, bà Chế ở bên nắm chặt tay con trai.

Bà lo lắng con trai sẽ làm ra chuyện không hay!
Ông Tũn nói đến giờ Sửu ba khắc mới phất tay rời đi.

Bà cả đi về buồng, vú Lam đi theo vào đến nơi bà hỏi vú Lam:

– Vú thấy tôi làm mẹ thất bại lắm không?
Vú Lam nhìn bà cả mãi mơid nói:
– Bà đã làm người mẹ tẫn hết rồi, cái Vân bà gả đi vẻ vang, dì giờ con bé về nhà bà vẫn lo cho con cho cháu chu toàn, cậu Hoàng thì bà thương đã đủ rồi.

Cậu Tân, cái Huệ dù là con bà Chế đẻ ra bà cũng coi như con mình đẻ ra, bà làm vợ cả, làm mẹ không lời chê trách.
Bà cả bỗng dưng cười:
– Tôi thương con, bao che cho nó, đến cả việc làm giá trước nhà ông Tẫn tôi cũng thay nó bối, ngược lại nó không hiểu cho người mẹ như tôi.

Hôm nay ông ấy chửi tôi như vậy tôi nhận, tôi đâu khắt khe với con dâu.

Tôi làm mẹ ai không muốn lấy cho con người vợ môn đăng hộ đối.

Một đứa con dâu ngoan hiền hiếu thuận ai không muốn!
Bà Lam im lặng lắng nghe lời bà cả nói, bà ta ngồi bên cạnh an ủi:
– Bà đừng nói thế, tôi theo bà bao năm nay, bà làm người tôi thấu hiểu, nếu không có bà tôi làm sao có cơ hội gả cho người sinh con đẻ cái, làm sao được làm mẹ.

Bà cứ yên tâm cái Mận, con bé không tầm thường, nó được ông bà bên kia dạy bảo không dung khinh thường.

Cậu Hoàng là người có phúc cưới được con bé, cho dù nhiều nhà muốn lấy con bé mà vì ông Tẫn hứa gả cho nhà ta.

Con bé mang tiếng ầm ĩ đến mấy vẫn là người con gái tốt.
Bà cả buồn bã, đôi mắt già nua giãy giụa trong bóng đêm nỉ non:
– Người con gái này không giống bề ngoài chúng ta nhìn.
Bà Lam cười đồng tình nói:
– Đâu chỉ có con bé, con hầu cũng thông minh hiểu chủ.
– Vú nhìn ra?
Bà Lam cười cười:
– Bà không cần lo, tôi nghĩ bà cứ giả mắt điếc tai ngơ không dính vào chuyện vợ chồng cậu Hoàng về sau trong nhà nhiều thứ bà không nghĩ đâu.
Bà cả gật gật cười nhìn bà Lam, nếu bà đã nói vậy thì hôm đám cưới này mang tiếng không thiệt chút nào.
_______
Tiếng gà gáy chuyển canh năm, trời ngả qua bóng mờ, Mận tỉnh giấc chải đầu rửa mặt sau đứng ở hè nhìn sắc cảnh xung quanh gian nhà.
Là nhà phú ông có tiếng trong thôn, ngoài thôn sân vườn nhà ông Tũn cây cối um tùm, nhiều chậu hoa được chăm sóc tỉ mỉ đúng bản chất nhà địa chủ.

Mùa thu gió trời mát mẻ chim chóc hót vang gọi nhau ríu rít chuẩn bị đi trú đông.

Hoa Đào đâm chồi nhú mầm chuẩn cho mùa xuân năm tới.
Mận thở hắt ra bước xuống bậc thềm hướng nhà bếp đi đến.

Bước chân đến cửa bếp con Duyên đứng chờ sẵn nó thấy cô ríu rít lại gần hỏi han:
– Mợ đêm qua ngủ ngon không?
– Ngon!!
– Vậy con yên tâm rồi.
Mận lắc đầu ngao ngán cái tính bà già non của nó, cô thúc dục:
– Thôi đi nhóm lửa đun nước cho mợ pha nước cho ông bà.
Con Duyên đi ngay lấy củi thổi lửa bắc siêu nước lên đun, Mạn lấy lá vối khô đem vào bình sứ đợi nước sôi hãm trà.
Thời gian chờ đợi cô hỏi người làm lấy bột gạo nếp nhào bột làm bánh giầy cho cả nhà ăn bữa sáng trước khi đi làm việc.
Mọi thứ xong hết, Mận bưng bình trà cùng bánh đi ra ngoài hướng nhà trên đến, cậu Hoàng đi ngược chiều gặp cô cậu khó chịu nói:
– Cô nấu cháo cho Ngọc chưa?
Mận ngẩn người nhìn cậu sau cô cô bật cười giễu cọt cậu:
– Cậu nói em nấu cháo cho vợ lẽ?
Cậu Hoàng thản nhiên gật đầu:
– Ừ, cô không nấu chẳng lẽ tôi đi nấu!
Mận híp mắt lạnh lùng nói:
– Cậu có cảm thấy mình hơi hồ đồ không? Từ thủa xưa đến nay làm gì có một cái vợ lẽ nằm ườn chờ vợ cả nấu bưng tận miệng cho ăn.

Cậu buồn cười nhưng xin lỗi em không hồ đồ.
– Cô muốn phản?
– Không, em là vợ cậu, Ngọc không làm theo bổn phận còn muốn ngồi lên đầu em, cho dù em hiền thì thầy mẹ em không hiền để cậu làm xằng bậy.

Cậu tránh ra cho em đi bưng trà bánh mời thầy mẹ.

Nếu cậu là người thông minh thì nên nói cô vợ quý kia dậy pha trà nấu cơm sáng cho cả nhà ăn mà không phải nằm trên giường chờ người khác đêm cơm mời ăn.
Cậu Hoàng gân xanh nổi lên gằn giọng cảnh cáo:
– Cô dạy tôi ? Cô là gì? Thứ đàn bà đê tiện dám mở mồm cãi chồng hả, cô tin tôi tát cho cô vỡ mồm không?
Mận nhìn mâm bánh hạ giọng:
– Cậu nếu cảm thấy ném đồ trên tay em đi không cho thầy mẹ ăn thì cứ đánh.
– Cô đe dọa tôi.
– Em không dám, em không làm sai, em chỉ muốn tốt cho cậu cùng Ngọc thôi.
– Tôi không cần cô lo.
– Vậy em không nhọc lòng nữa.
Cô nhìn cậu một cái cúi đầu rời đi, con Duyên đi theo cô, cậu Hoàng gọi:
– Con Duyên ở lại nấu cháo cho mợ hai ăn.

Con Duyên khó sử nhìn Mận, Mận đưa mắt bảo nó đứng im cô xoay người đối cậu trả lời:
– Cậu không có quyền sai nó, Ngọc làm lẽ thân phận xấu hổ không cần người hậu hạ, ở thôn người ta chửa tới ngày đẻ vẫn đi mò cua bắt ốc còn chưa chết, em ấy mới chửa hơn 7 tháng không đến mức tụt con mà cần người hầu.

Cậu muốn người hầu hạ vợ lẽ thì lên nhà nói thầy mẹ, thầy mẹ đồng ý sẽ cho người tới hầu.

Còn không cho nếu cậu thương em ấy vậy cậu xuống bếp nấu cho em ấy ăn.
Cậu Hoàng tức quá mất khôn, cậu bước ba bước tới trước mặt cô vung tay tát mạnh vào mặt Mận.
” Chát”
” Loảng xoảng…”
Bị tát bất ngờ cả người ngã xuống đất, bình nước nóng đĩa bánh văng tung tóe nền sân đất.
Cậu Hoàng chửi um sùm:
– Đĩ thõa, cô cãi chồng thế hả, tôi nói cô hầu vợ tôi thì cô phải hầu.

Cô nghĩ cô là gì mà vênh mặt với tôi.

Ngọc chửa người mệt mỏi cô không nấu cháo, không hỏi han còn già giọng nói át tôi.

Tôi hôm nay không dạy cho cô biết thế nào là phép làm vợ tôi không nuốt trôi.
Nói thì lâu, động tác thì nhanh, cậu Hoàng túm cánh tay cô kéo đi về gian nhà, con Duyên chạy theo khóc, túm lấy cô kéo lại, sức đàn bà sao bằng đàn ông.
Cậu Hoàng vào đến hè vung chân đạp vào ngực nó chửi:
– Điếm, cút!!!!
Rầm!!!!
Cậu đóng sầm cửa ném cô xuống đất, tay bóp cằm cô trợn to mắt nói:
– Điếm này, cô nhìn cái gì? Cô không biết sợ đúng không?
Mận im lặng, cô rũ mắt chịu đau, cậu Hoàng càng quá đáng buông cằm cô tát cái vang:
” Chát….chát….”
Bên má đỏ đậm in dấu tay đen tím, khóe môi chảy ra dòng máu đỏ.
– Hôm qua tôi nói cô hầu hà Ngọc cô cho con hầu đi tôi đã làm lơ, hôm nay còn chưa biết điều cãi lời.

Cô đây là khinh thường tôi?
……( im lặng)
– Hay do đêm qua ngủ buồng không ghen ghét?
…… ( Im lặng)
– Cô câm à?
……..( Im lặng)
Cậu Hoàng ngoan độc nói:
– Nhìn cô tôi cảm thấy hứng thú!!!!!
Mận khó hiểu nhìn cậu lại nhận được cái nhếch mép sởn tóc gáy từ cậu..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.