Bạn đang đọc Mợ Mận – Chương 40
Mận thời nào biết được chuyện đó, cô giờ còn đang sứt đầu mẻ trán nghĩ cách làm cho thầy mẹ cô kết phường với nhà chồng sau có chỗ lợi, gậy ông đạp lưng ông mới hay!
Dám đem cô ra để tính kế con đường làm ăn thầy mẹ chồng cô thật gan còn to hơn cả quan huyện.
Muốn làm ăn thì đàng hoàng còn này khôn lỏi thật đáng khinh.
Giờ Tuất một khắc ba người Gấm hứng khởi tính đem cơm đi gian của Mận kiếm câu chuyện, ba người vừa đứng dậy xoay người cất ghế gỗ nhỏ, thằng Đậu giả vờ vội vàng đi tới thật ngọc nhiên kêu lên:
– Ba mợ sao giờ còn ở chỗ này vậy?
Ba người Gấm bị nó kêu lên giật nảy người, Gấm chưa phân rõ đã nói:
– Tao ở đây dọn dẹp chứ sao? Mày xuống đây làm gì giờ này? Hay lại tính ăn vụng cái gì?
Thằng Đậu mặt héo xuống:
– Không có à, con đây nghe tiếng chó sủa mới ra xem trong chuồng chưa có người cho nó ăn nên xuống bếp tính lấy ít cơm thừa canh cặn cho nó ăn.
Vừng nhanh trí giấu bát cơm ra sau lưng, Tuyên không kịp trở tay, thằng Đậu liền đon đả cười dò hỏi:
– Mợ Tư giờ còn bưng cơm làm gì vậy? Gay mợ biết chó trong nhà chưa ăn nên lấy cho nó ăn?
Tuyên có loại cảm xúc sôi máu, cô ta cố gắng bưng chặt bát com đầy nói:
– Cái này..
… Đậu tới muộn cái này là bưng cho chị Ngọc ăn, khi nãy chị chưa ăn nên tôi nghĩ chị đói liền đem đến.
Thằng Đậu cười to trong lòng, cô giả vờ đi, cô tính đem cái bát cơm như thế này đến gian mợ cả? Tưởng để cho mợ ăn cơm rơi trên đất cô gan quá phì… Haha …..Lợn chết tới cổ còn không ngu như cô.
Mặt ngoài nó kinh sợ:
– Mợ nói mợ tính đem cái bát cơm đầy sạn này đi cho mợ Ngọc ăn hả? Mợ có nhầm lẫn ở đâu không thế?
Tuyên mặt mộng bức khó chịu :
– Không, hết cơm rồi, này là bát cuối cùng, nãy ba người tôi cũng ăn có sao đâu?
Vừng, Gấm gật đầu như tỏi giã theo Tuyên nói thằng Đậu càng khinh thường, nó nhanh tay đoạt bát cơm cười giải hòa:
– Mợ không cần làm vậy, mợ Ngọc thường buổi tối ít ăn cơm, thôi để bát cơm này con cho con chó nó ăn không nó kêu inh ỏi ông bà biết sẽ mắng.
Còn có hơn canh giờ nữa là qua năm mới ba mợ về buồng nghỉ ngơi đi.
Tuyên tay trống rỗng cô ta hận nghiến răng thằng Đậu lại không làm được gì, Vừng mặt tươi cười hơi cứng, tay run ở sau lưng bối, cô ta chỉ muốn thằng Đậu nhanh đi đi để cọn họ còn đi có việc.
Nói ra cái việc đem cơn rơi trên đất cho vợ cả ăn nó thật không sáng sủa gì, đấu nhau đâu cần làm việc đê hèn như này.
Thằng Đậu biết rõ có hai bát giờ tay nó có một, tất còn một trên tay Vừng, nó than ngắn trong lòng nhắc cậu chủ nó:
Haizzz!! Cậu thật là nó mệt mỏi, nói chuyện cùng ba cô đào hát này nó tự cảm thấy chính nó con người hạ thấp, trí thông minh cũng bị người nhạo báng thêm.
Nó là thằng ở nhanh tay được việc giờ vì hai bát cơm bẩn nó phải dùng đến việc nịnh hót ba cái vô chủ này.
Khổ không người thấu….
Ngàn kêu vạn kêu gọi cậu nó thanh minh lên cho nó con đường sáng rọi chút.
Mỗi lần cãi nhau, nói chuyện cùng vợ lẽ cậu Hoàng nó chỉ biết ngày mai cơm nó ăn không trôi.
Thứ nhất là cái mặt như con hồ ly tinh, cái đầu thì ngu mà cứ tỏ ra ta thông minh nhất nhà.
Thằng Đậu đi đến sát người Vừng hò mò hỏi:
– Ế, mợ năm làm cái gì tay cứ để sau lưng thế?
Vừng da mặt tái nhợt, cô ta gượng gạo nói:
– À cái này không có gì, Đậu có việc thì đi trước đi.
Thằng Đậu tấm tắc cười, không ngờ bà vợ lẽ út này lại biết nói dối thật.
Nói mặt không đỏ luôn mới ghê!
– À thật ra con muốn tìm thêm ít cơm nữa ba mợ đi trước đi.
Vừng bị đổ lời, cô ta leo lên lưng cọp xuống khó, mặt cứng đờ, giờ đi không được đứng chẳng xong.
– Đạu nói phải, vậy….
Vậy mợ về gian trước!
– Vâng….Mà ….
Thằng Đậu đảo mắt cười toe toét hàm răng trắng bóng :
– Mợ để lại bát cơm đi, chó nó đang kêu to lắm, mợ chắc ăn no rồi, yên tâm mai đủ cơm ăn,mợ chớ đem cơm về gian ông bà biết sẽ trách mắng con với con Tỵ biết mà không nói.
Oan uổng hai đứa con lắm!
Vừng mặt xám xịt, Gấm, Tuyên không khá hơn là bao, con Duyên vừa nghe lời Mận đi hóng hớt, nó ở ngoài vách tường ôm bụng cười chảy nước mắt.
Ngọc bịt mồm mắt chảy dòng nước tinh quang lấp lánh, cô ta là nghẹn lời với thằng ở.
Thằng ở thôi đáo để hết lời!!!
Vừng đáy mắt ghét bỏ ghê tởm nhìn thằng Đậu, cô ta cao giọng:
– Cái này mợ có việc, Đậu xem trong nồi có thì cho chúng nó ăn, còn không tạm cái bát đó đi.
Thằng Đậu cười cười gật đầu, thôi thì để cho cô nếm tí mùi đi, một bát thì một bát vậy.
– Vậy mợ đem đi, đi đường cẩn thận không đổ mất phí của.
Vừng đạt được ý của mình, cô ta mừng ra mặt xoay người rời đi, sau trong lòng còn khinh thường thằng Đậu mãi chỉ xứng làm thằng ở.
Ba người khinh thường nó, chẳng lẽ nó không khinh thường ba người, nó ít nhất đi xin ở đợ còn vẻ vang khối bọn họ đi làm cô đào hát được cậu chủ nhà nó bao nuôi.
Tự vận cái thân kiếm miếng cơm manh áo nó tốt hơn ngửa tay xin xỏ người khác!
Xin mãi được đâu, xin một lần còn được, vài lần người ta ghét người ta chửi cho lại nhục khóc không nổi.
Con Duyên vội vã kéo tay Ngọc chạy như điên về gian, nó đi nghe góc tường mà để cho người biết về sau xấu hổ còn chưa nói.
Chỉ có đi nghe hóng lại bị phát hiện mợ nó có tức giận không thèm nhìn nó vậy số phận nó hẩm khui lắm.
Vừa chạy vừa lau mồ hôi, vào đến gian nó đem chuyện kể lại thêm mắm dặm muối thật sinh động cho Mận nghe, Ngọc ngồi một bên thở thôi còn há hốc mồm.
Ở mới có hai ngày cô ta đã choáng váng với đôi chủ tớ kì ba này, chủ khôn khéo, tớ thì mồm không thua ai.
Nói chuyện chỉ sợ người nghe không hiểu cố thêm thắt cho thật hay.
Tính kế thì chỉ lo người ta không biết mình bị đào sẵn hố chờ bị lấp kín.
Đáng sợ thật, Ngọc xoa trái tim nhỏ của mình thế Vừng lau mồ hôi trước, không có cáu nào ngu hơn cáo nào đi đem cơm chó không ăn cho Mận ăn.
Gan quá to không biết sợ chết, sướng không muốn, còn muốn nhanh bị tống cổ thì chịu rồi.
Thôi cô ta yên tĩnh ôm cái đùi to này mà sống cho vẻ vang!!!
Mận bâng quơ nói:
– Duyên em đi ra nhìn rồi giả vờ vội vàng đụng phải ba người, tốt nhất nhằm đúng bát cơm làn nó đổ ra rồi hẵng giọng kêu to lên cho tôi.
Con Duyên đầu đại nuốt nước miếng:
– Kêu xong rồi làm gì nữa mợ?
– Em cái chỗ này còn không biết thông minh tí sao? Tí nữa giờ Hợi thầy sẽ thịt gà….
Vú Lam sẽ nấu đồ cúng, mà hiện tại mọi người còn chưa ngủ, em nghĩ nên thế nào?
Con Duyên bừng tỉnh cười hì hì đi ra ngoài, Mận xuống giường mặc áo đi giày ta đem chiếc ghế ra hè ngồi.
Ngọc ngáp ngắn ngáp dài lẽo đẽo theo sau như cái đuôi mèo.
Mận ngồi được lúc đã nghe tiếng hô thất thanh của con Duyên.
” Mợ Vừng, mợ làm sao thế? Ớ….Mợ giờ bưng cơm đi nơi nào? Ông nói không được ăn cơm ở gian mà sao ….??? Mợ là trộm đem về gian????”
Con Duyên không hổ là con hầu nhanh trí nhất trong lòng Mận, có nó cô mới không sợ hãi ở nhà ông Tũn.
Ba người Gấm bị xô ngã chổng vó, bát cơm rơi vung vãi trên nền sân.
Một tiếng con Duyên hét to đủ cả nhà chạy tới, ông Tũn cùng bà Cả, bà Hai ngồi nhâm nhi nước chè, kẹo mật ở nhà lớn nghe tiếng chói tai liền xỏ giày đi xuống.
Cậu Tân đang tính sổ sách nghe thấy buông luôn sổ sách chạy cái không thấy bóng.
Thằng Đậu ngồi trước chuồng chó ẩn ý nói nhỏ với ba con chó trông nhà:
” Chúng mày thấy không? Làm việc xấu ban đêm đi đường gặp ma.
Ba người họ muốn tính kế trên đầu mợ cả sợ sớm xương không có như mày mà gặm….haha”
Nó đứng dậy đi xem kịch hay, Mận ở hè nhàn nhã phủi thẳng nếp áo váy kéo theo Ngọc tươi cười giảng:
– Đi xem kịch tết thôi, một ngày diễn mệt quá giờ hạ màn cho qua năm mới không theo lối cũ.
– Kịch gì tết? Chị nói ba người kia đang diễn kịch?
Mận một đường kéo theo cô ta không nói gì, con Duyên cùng ba người Gấm đứng giữa trung tâm, mọi người ra tới vừa lúc lọt vào tai từng người giọng chua hơn mẻ của Gấm:
– Mày mắt để đâu không nhìn để đâm vào chúng tao hả? Mày giống con kia mặt vênh lên không nhìn thấy đường.
Con Duyên bị chửi đui mù nó cãi lại:
– Mợ Ba nói quá, con là vội vàng đi đun nước tính để tí nữa ông thịt gà có nước nóng làm chứ con đâu cố ý.
Mợ nói thế khác nào nói mợ Cả con mù ?
Mọi người hít sâu, Gấm nói Mận mù….!!!
Ngọc choáng đầu lùi ba bước, ông Tũn mặt nháy mắt đen như mực, cậu Tân mím môi căng thẳng nhìn ba người đàn bà lẳng lơ trước mặt chán ghét.
Riêng Mận chỉ cười mỉm, cô buông tay Ngọc đi lên phía trước hỏi :
– Em ba nói tôi bị mù? Ờ em nói đúng rồi đấy, tôi mù mới để ba em vào cửa làm vợ của chồng mình.
Chứ tôi mắt sáng đâu để ba cô đào bán thân cùng thờ một chồng.
Bang…bang….bang….
Ba cái tát vang dội, bạch tát rát mặt ba người Gấm, cậu Tân lòng nhói lên, thằng Đậu trợn mắt kinh ngạc, ông Tũn cùng hai bà vợ một lòng không muốn dính vào cái tranh chấp này.
Gấm mất mặt phủi đất trên váy áo trừng Mận, Vừng trái tim run rẩy, Tuyên không mấy tốt, bị thầy mẹ chồng nhìn như nuốt sống, gan to vẫn biết hãi hùng.
Mận càng so càng làm người ganh ghét.
Gấm, Tuyên còn nghi ngờ, Vừng lòng chắc nịch lần này bọn họ bị Mận cho vào tình cảnh mất mặt lên không nổi mặt bàn.
Vừng mắt sắc nhìn Mận, Mận một mực vô tội nhìn lại, Vừng thiếu nôn ra máu vì cô.
“Đáng giận, cô tính kế chúng tôi còn làm như mình vô tội, cô không biết xấu hổ.”
Vừng mắt bắn lửa chửi Mận, Mận còn cười trả lại.
” Các cô còn non lắm, mấy cái kỹ bán mình mua vui của đào hát nên cất đi đừng mang ra ô uế bản thân lắm.”
Vừng nghiến răng, cô ta chỉ biết mình hôm nay không bị thầy mẹ chồng chửi một trận cô ta cho Mận nồi nhóm lửa trên lưng nấu.
_________________________________________________
Chum: Mận giỏi này chiến 4 em nữa vẫn tuốt hề???
Mận: bớt đi bà già, tui sắp gãy xương rồi…
Chum: còn chiến lắm gãy thế nào được?
Mận: bà vào chiến giúp cái, tui chịu thua….
Chum: ” Hâm mới vào giúp Hoàng dại gái!”
Hoàng mê gái:: Ê bà chum….
bà vừa phải nha….bà làm tui gánh còng lưng rồi nhé!!!
Chum: úi, sướng thế còn kêu vậy cha….
Hoàng mê gái: sướng thì bà vào kham hộ tui cái bà….
bà cứ ngồi đó chém gió tui hướng gió lào hít sắp thở máy rồi bà già….
Chum: Yên tâm đi vào bữa nữa se khỏi gãy sương nhá…..
HOÀNG, MẬN: BÀ NHỚ NHA KHÔNG TUI TỚI ĐỐT NHÀ BÀ……
CHUM: okioki…….