Đọc truyện Mở Cửa Trái Tim – Chương 7: Hân Nhiên được tỏ tình
– Hôm nay sao em trông buồn thế?: Chị Thương hỏi.
– Dạ không có gì, em thấy hơi mệt thôi.
– Đừng gắng sức quá nhé, kẻo lại bệnh đấy.
– Vâng.
Tới giờ mang cafe lên cho Thái Đăng rồi, nó chuẩn bị để mang lên, nhưng vừa đi tới cầu thang đã thấy Thái Đăng xuống, và bất ngờ hơn, Milu đi cùng cậu.
– Cậu..: Nó nói không lên lời.
– Quên dặn cậu, hôm này tôi không uống cafe, cậu mang đi đổ đi. Giờ tôi phải dẫn chó đi dạo rồi.
Hân Nhiên sốc không kịp nói gì, chỉ biết nhìn Thái Đăng dẫn Milu đi.
Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ, Thái Đăng là người mua Milu sao? Nhưng tại sao lại trùng hợp như thế được. Nhưng nó thật sự rất muốn nuôi Milu, ba mẹ nó cũng đã xin được rồi, mà giờ cơ sự lại thành ra thế này, phải làm sao đây?
Khoảng 15 phút sau thì Thái Đăng về, Hân Nhiên liền đi theo lên lầu
– Tôi nói rồi, hôm nay tôi không uống cafe.
– Tớ không nói chuyện đó, mà là chuyện khác.
– Ồ, chuyện khác sao? Thế thì mời ngồi.
Thái Đăng vắt chân chữ ngũ, tay xoa đầu Milu, mặt đắc chí thấy rõ.
– Nói chuyện cậu muộn nói đi.
– Cậu…bán con chó này lại cho tớ được không? Tiền cậu lấy bao nhiêu cũng được.
– Sáng tôi cho nó ăn thịt bò, trưa cho nó ăn thịt heo xông khói, tối lại cho nó ăn hải sản, chưa kể giữa buổi còn được uống sữa cao cấp dành riêng cho chó, tính ra nó ăn còn sang hơn cả cậu, cậu nghĩ cậu đủ tiền mua lại nó từ tôi ư?
– Vậy cứ trừ vào tiền lương của tớ
– Khác nào tôi đưa tiền cho cậu để cậu đưa lại cho tôi đâu, đừng quên là tôi có thể đuổi việc cậu bất cứ lúc nào đấy.
– Tớ xin cậu đấy, tớ thật sự rất muốn nhận nuôi MiLu, cậu làm ơn có thể bán lại cho tớ không?: Hân Nhiên van xin
– Làm sao tôi cho không cậu được, nhưng có một việc, nếu cậu làm được, tôi sẽ suy nghĩ lại
– Chuyện gì?
– Thích tôi
– Tại sao lại phải thế: Hân Nhiên vô cùng bất ngờ, không hiểu tại sao Thái Đăng lại yêu cầu như vậy
– Tôi lỡ cá với mấy thằng bạn, rằng nếu tôi cưa đổ cậu thì sẽ thắng, còn nếu không sẽ phải bao tụi nó một chầu, tiền bạc với tôi không quan trọng nhưng tôi muốn chứng minh cho tụi nó thấy rằng việc gì tôi muốn tôi sẽ làm được.: Thái Đăng nói, vì không muốn Hân Nhiên nghĩ cậu thích nó để rồi lợi dụng cậu, nên nghĩ đại một lí do.
– Vậy nên cậu lôi tôi vào vụ cá cược này?: Hân Nhiên hỏi.
– Không hẳn là tôi.
– Tôi hiểu rồi. Thì ra mấy cái hành động tặng quà, giúp đỡ kia là đều có mục đích, đến nỗi cậu còn lôi cả Milu vào để muốn tôi làm như thế ư?: Nó nói
– Ý tôi không….
– Tôi nói cho cậu biết, có thể tôi thích tiền đấy, nhưng sẽ không vì nó mà bán đi nhân cách của mình, để cho người ta lôi ra làm trò cười đâu. Còn cậu muốn chơi đùa thì tìm những người con gái khác đi
– Này, tôi không…
Hân Nhiên bỏ đi, nó không muốn nhìn thấy mặt Thái Đăng thêm giây phút nào nữa, đúng là bọn con trai ai cũng như nhau, chỉ xem phụ nữ như món đồ chơi, thật đáng hận.
– Chị ơi, hôm nay cho em về sớm.
– Ừ, em về đi.
– Em cảm ơn: Nó nói rồi đi luôn, Thái Đăng đuổi theo nhưng không kịp.
– Sao chị lại cho cô ta về?
– Chị thấy sắc mặt Hân Nhiên hôm nay không được khỏe nên…
– Thôi được rồi.
Thái Đăng nghĩ nên để cho nó về, có lí do gì đâu mà giữ lại. Chắc để mai rồi tính.
Hôm sau lên lớp, Hân Nhiên không hề đếm xỉa đến Thái Đăng, chứ huống hồ gì mà kiểm tra vở cậu như mọi hôm, cậu đành lấy cớ bắt chuyện:
– Này, kiểm tra vở.
Nó không trả lời, chỉ tiếp tục làm bài tập.
– Này, tôi bảo kiểm tra vở.: Thái Đăng nói.
– Vy ơi, bữa nay kiểm tra giùm tớ, tớ còn nhiều bài tập chưa làm lắm.: Nó nói.
Trông điệu bộ vậy là cậu biết Hân Nhiên giận thật rồi. Cơ mà cậu mà phải xin lỗi nó ư? Còn khuya, cậu cho nghỉ việc luôn chứ ở đó mà thái độ.
Buổi học kết thúc, Hân Nhiên liền mang cặp đi về, nó đã nghĩ thông, để Thái Đăng nuôi Milu cũng được, nếu cậu mà hành hạ Milu thì nó sẽ bắt cóc Milu mang về nhà. Còn không thì cứ để mọi việc như thế, chẳng sao cả. Về Thái Đăng thì từ nay nó chính thức cạch mặt, đúng là bọn tồi. Cậu mà đuổi việc thì nó sẽ nghỉ luôn, chẳng thèm van xin nữa.
Chiều đến Hân Nhiên lại đến quán Aw, nó hỏi chị Thương:
– Chị ơi, em bị đuổi việc chưa ạ?
– Đuổi việc? Tại sao chứ, em đang làm rất tốt kia mà?
– Chẳng lẽ Thái Đăng không…
– Thái Đăng làm sao? Cậu ấy nói gì với em à?
– Dạ không, em hỏi vậy thôi.
– Được rồi, thế em mang cafe cho khách đi.
– Vâng.
Thì ra Thái Đăng chưa nói gì hết.
– À, Thái Đăng bảo em mang cafe lên kìa.
– Vâng ạ.
Chưa tới giờ mang, nhưng vì cậu yêu cầu nên nó vẫn mang lên.
Lên đến nơi, nó gõ cửa:
– Vào đi.
Hân Nhiên mở cửa bước vào, đặt cafe xuống rồi đi ra luôn. Khiến Thái Đăng vô cùng tức, thái độ nhân viên mà như thế, không sợ cậu đuổi việc thật sao.
– Đứng lại.
Hân Nhiên đứng lại.
– Cậu phục vụ tôi như thế hả?
Nó tiến lại, cầm tách cafe lên rồi đặt lại xuống bàn, cúi đầu chào rồi đi ra.
Hừ, đúng là muốn Thái Đăng phát điên mà.
Việc vẫn cứ tiếp diễn mấy ngày nữa, sao Hân Nhiên giận dai thế, làm cậu mất hết kiên nhẫn rồi, chẳng lẽ cậu phải xin lỗi nó sao? Đi vào lớp với trạng thái bực bội, Thái Đăng còn tưởng cậu sẽ điên lên vì lớp bây giờ chật kín người ở hành lang.
– Tránh ra coi nào, vào giờ học tới nơi rồi mà không vào lớp à?: Thái Đăng la lên, mãi mới chen vào được, điều mà cậu bất ngờ đó là Hân Nhiên đang được tỏ tình.
– Tớ, rất thích cậu. Làm bạn gái tớ nhé.: Cậu bạn nam đưa bó hoa hồng cho Hân Nhiên, khuôn mặt có chút ửng đỏ.
Nhưng mặt Hân Nhiên chẳng có chút gì ngạc nhiên hay thích thú, thậm chí là ngại ngùng cũng không, nó chỉ trả lời:
– Tớ cảm ơn vì cậu đã thích tớ, nhưng hiện tại tớ không muốn dành thời gian cho việc yêu đương cũng như tìm hiểu ai cả, mong cậu đừng buồn và chúc cậu sẽ tìm được người phù hợp hơn.
Hân Nhiên nói xong cúi nhẹ đầu chào rồi đi về chỗ ngồi, để lại cho cậu bạn kia sự thất vọng cùng ánh mắt ngạc nhiên pha chút tiếc nuối của mọi người.
Đối với nó, việc từ chối lời tỏ tình đã quá quen thuộc, suốt từ hồi cấp 1 tới giờ không biết bao nhiêu lần, mặc dù nó không thân thiết với ai và cũng chẳng bao giờ đi thả thính người khác.
Thái Đăng cũng biết là nó sẽ nói không, tại vì hoàn hảo như cậu còn bị từ chối mà, cậu nam kia là cái gì chứ.
– Trời đất, hồi nãy bà ngầu thiệt nha, khuôn mặt phải gọi là lạnh tanh luôn ấy.
– Việc này mà ngầu á, tớ chỉ đơn giản là từ chối thôi.
– Bà may mắn ghê, toàn được người ta tỏ tình, đâu như tui, toàn thích phải những người không thích mình.
– Bà với anh chồng tương lai có vấn đề gì sao?
– Cũng không hẳn, nhưng mà tớ với anh ấy đang có chút khó khăn. Tớ sợ về sau chúng tớ sẽ không cưới nhau nữa.
– Cậu có muốn tớ chia sẻ thật lòng không?: Hân Nhiên hỏi.
– Cậu nói đi.
– Nói thật là tới bây giờ tớ vẫn không ủng hộ việc cậu cưới sớm như thế đâu, vì cậu còn quá trẻ, dễ mắc sai lầm lắm. Và nếu không may mắn, thì người khổ chỉ là cậu thôi.
– Nhưng tớ thật sự rất thích anh ấy.
– Dù gì đây cũng là cuộc đời cậu, do cậu quyết định, nhưng tớ nghĩ hai người nên quen nhau một thời gian để tìm hiểu nhau, và nếu cậu vẫn thích anh ấy, thì hãy làm cho anh ấy cũng thích cậu nữa.
– Làm bằng cách nào.
– Đừng đeo bám anh ấy, tỏ ra rằng cậu rất cần anh ấy, như thế sẽ khiến cho anh ta nghĩ cậu đã là của anh ta rồi, anh ta sẽ không cần phải đặt sự hứng thú nào nữa vào cậu. Hãy tỏ ra thật độc lập, có anh hay thiếu anh cậu vẫn sống được, như thế anh ấy sẽ sợ mất cậu mà yêu thương cậu hơn.
– Trời đất, cậu biết những câu nói này ở đâu vậy?
– Từ thực tế.
– Vậy về sau cậu yêu ai chắc cũng phức tạp lắm đấy.
– Tớ nghĩ tớ sẽ không yêu ai nữa
– Vậy là cậu đã yêu rồi hả?
– Phải, và vẫn đang như thế.