Đọc truyện Mờ Ám – Chương 8: Thời thơ ấu không thể quay trở lại
Một cô gái đưa Tấn Tuyên về nhà?
Vu Tiệp ngẩn ngơ đứng như trời trồng, chớp chớp mắt, đúng là Tấn Tuyên rồi.
Ngồi ở ghế lái xe là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, trang điểm rất tinh tế, mái
tóc thẳng nhuộm màu nâu hạt dẻ, cặp hoa tai kim cương lộng lẫy… Đâu chính là
thiên kim đại tiểu thư uy danh lẫy lừng ư?
Vu Tiệp cười khẽ khi thấy Tấn Tuyên cúi xuống bên cửa sổ mỉm cười chào tạm biệt
cô gái. Xem ra lần này anh ta nghiêm túc thật, cô gái kia cũng đối xử khá tốt,
còn đích thân lái xe đưa anh ta về nhà nữa.
Nói cười một lúc, Tấn Tuyên nở nụ cười mê hoặc, gật gật đầu chào cô gái. Vừa
ngẩng đầu lên, anh đã nhìn thấy Vu Tiệp. Cuối cùng, anh đã phát hiện ra cô, đôi
mắt anh hơi nheo lại, nụ cười trên gương mặt càng rõ hơn.
Vừa nhìn thấy nụ cười đó, Vu Tiệp đã phát hỏa nhưng cô vẫn cố gắng
nhẫn nhịn, không để lộ cảm xúc gì. Nếu đã nhìn thấy rồi thì cũng
chẳng cần tránh né nữa, cô xách lọ xì dầu, chậm rãi đi lướt qua
anh.
“Tiểu Tiệp, lâu quá không gặp.” Nhìn nụ cười rạng rỡ trên
gương mặt Tấn Tuyên, người không biết gì chắc chắn sẽ nghĩ rằng nhìn
thấy cô nên anh mới vui vẻ, sung sướng như thế, chỉ mỗi Vu Tiệp hiểu
rằng, đó hoàn toàn là do anh ta thấy đối tượng để mình đùa giỡn đã
xuất hiện mà thôi.
Vu Tiệp hờ hững nhìn anh một cái, không muốn quan tâm, rồi định quay
người đi lên lầu.
Đời nào Tấn Tuyên lại chịu bỏ qua cô dễ dàng như thế, anh vòng tay
choàng lấy vai cô: “Đợi anh một lát”.
Vu Tiệp cố nhịn để không thúc cùi chỏ vào ngực anh, miễn cưỡng rút
tay lại. Tấn Tuyên lại mặc kệ ý định chạy trốn của cô, vẫn vòng
chặt tay để giữ cô lại.
Một giọng nói ngọt ngào, vui vẻ từ chiếc xe đằng sau vọng đến:
“Tuyên, bạn anh hả?”
Tấn Tuyên ôm cô quay người lại, đối mặt với người trong xe: “Ngữ
Âm, đây là Vu Tiệp, con nuôi của mẹ tôi”. Vu Tiệp vừa nghe đã cau
mày, lại nói bậy: “Tiểu Tiệp, đây là Lâm Ngữ Âm, đồng nghiệp
trong công ty anh.” Tấn Tuyên vừa nói vừa chớp chớp mắt với cô.
Lúc này, Vu Tiệp mới nhìn kỹ gương mặt Lâm Ngữ Âm. Cách trang điểm
màu khói khiến đôi mắt cô ta to và đen hơn rất nhiều, đôi môi đỏ thẫm
cùng với đôi gò má hồng tươi tắn đến say người càng nổi bật sống
mũi thon nhỏ, quả nhiên là một đại mỹ nữ! Tiếc là quá cầu kỳ đỏm
dáng! Chưa chắc dì Châu đã thích.
Lâm Ngữ Âm quan sát Vu Tiệp từ trên xuống dưới với vẻ cao ngạo một
lúc lâu thì vẻ cảnh giác trong mắt mới tan dần. Vu Tiệp cười thầm,
yên tâm rồi chứ gì, mình vốn không phải là mối đe dọa gì với cô ta,
không cần phải căng thẳng như thế.
“Tuyên, nhớ chuyện mà anh đã nhận lời với em đấy.”. Nói
xong, cô ta đạp chân ga, phóng vụt đi.
Vu Tiệp đẩy Tấn Tuyên ra, quay người vụt chạy vào thang máy.
“Tiểu Tiệp!” Tấn Tuyên theo sau cô, bước vào trong. “Sao
thế? Ghét anh vậy cơ à?”
“Anh biết là tốt.” Khóe môi Vu Tiệp khẽ giật giật, chẳng
phải trên mặt cô đã viết rõ ràng như thế ư? Nếu anh ta còn chút tự
trọng thì sẽ không chọc giận cô. Cô không muốn bữa cơm hôm nay biến
thành chiến trường.
“Mẹ anh bảo, em bắt đầu nghỉ hè từ hôm nay rồi phải không?”
Lần này, Tấn Tuyên lại tỏ ra ngoan ngoãn bất ngờ, không chọc giận cô
nữa, chỉ có ánh mắt tham lam khóa chặt lại trên gương mặt cô. Đã lâu
không được gặp cô rồi, xem ra cô có vẻ gầy hơn trước, chẳng lẽ bây
giờ học đại học đều khiến người ta tiều tụy thế ư?
Đối với người thông minh như anh thì những môn học trong trường chỉ là
chuyện nhỏ vì bẩm sinh người có nhóm máu O như anh đã có tư chất
lãnh đạo, cộng thêm vẻ ngoài đẹp trai và miệng lưỡi ngọt ngào, anh
dễ dàng chiếm được sự tín nhiệm và yêu quý của đám bạn học, cho
dù trong lớp tổ chức bất cứ hoạt động nào, mọi người nhất định sẽ
bầu anh làm người đứng đầu, hơn nữa anh cũng rất thích có được cơ
hội để phát huy mọi sở trường của mình nên lần nào cũng đều nhiệt
tình, cái chức cán sự Hội học sinh cũng khiến anh có được nhiều cơ
hội tiếp xúc với đủ loại nữ sinh, cho dù sau này có chia tay thì họ
cũng vẫn tán thưởng sự ấn cần và dịu dàng của anh.
Năm ấy, khi còn đi học, anh không hề lãng phí một giây phút nào của
cuộc sống sinh viên để chứng minh sự quyến rũ rất đàn ông của mình,
như thế mới có thể tôi luyện nên một cao thủ tình trường như ngày hôm
nay. Cuối cùng, anh đíc kết ra một chân lý, với con gái không thể cho
quá nhiều đặc quyền, cho dù là thích hay có thiện cảm, tất cả đều
là bạn bè. Đã lad bạn tốt thì có thể mờ ám bao nhiêu tùy thích nhưng
vẫn là bạn bè, không cần thiết phải chịu trách nhiệm, một khi đã
là quan hệ người yêu thì con gái sẽ được nước làm tới, mặc nhiên
đòi hỏi quyền lợi chỉ của riêng mình, anh đâu muốn bị trói buộc sớm
thế.
Thế nên trước khi qua lại với họ, anh đã đặt ra điều kiện như thế,
anh bớt được rất nhiều cảm giác tội lỗi và họ cũng chưa từng vì
lý do đó mà cứ quấn lấy anh mãi.
“Ừ”, Vu Tiệp uể oải trả lời.
Mèo hoang nhỏ lại muốn vờ ra vẻ nhu mì đây, quả nhiên là đã quá lâu
không bị khiêu khích rồi! Khóe môi Tấn Tuyên nhếch lên, chầm chậm áp
sát lại gần: “Nghỉ hè định làm gì thê?”. Nghỉ rồi thì
tốt, ít nhất là anh có thể nhìn thấy cô thường xuyên.
“Cũng như mấy lần trước thôi.” Vu tiệp khẽ rụt cổ lại, nhìn
chằm chằm vào đèn tín hiệu của thang máy, may quá, sắp đến rồi. Ở
bên anh một mình luôn khiến cô thấy căng thẳng, nụ cười khẽ nhếch lên
của anh, nhìn thế nào cũng thấy nhột nhạt, khó chịu.
Cuối cùng cũng đến nơi. Cửa thang máy vừa mở, Vu Tiệp đã nhảy ra như
bay, bỏ Tấn Tuyên cười khẽ đi theo sau. Vẫn như xưa, lúc nào cô cũng
muốn tháo chạy khỏi anh một cách nhanh chóng thế.
Vừa vào nhà, thấy Tấn Tuyên đi sau Vu tiệp, dì Châu liền mỉm cười:
“Vừa nãy còn đang nhắc là nếu không chịu về thì bố con sẽ gọi
điện thoại giục đấy”.
“Mẹ, mẹ đã đích thân dặn dò, sao con dám cãi lời, chắc chắn sẽ
phải phi như bay về mà.” Tấn Tuyên khẽ ôm lấy mẹ mình, hếch mũi
lên hít ngửi phía nhà bếp: “Thơm quá!”.
“Được rồi, đi rửa tay đi, ăn cơm ngay bây giờ đây.” Dì Châu đẩy
anh về phía phòng tắm rồi đón lấy chai xì dầu trong tay Vu Tiệp, cười
nói với cô: “Biết nó về sớm thế thì đã bảo nó mua về
rồi”.
“Không sao ạ.” Xem ra Tấn Tuyên không định để người nhà biết
chuyện Lâm Ngữ Âm, Vu Tiệp cũng giữ im lặng, đó là chuyện riêng của
anh ta, cô chẳng quan tâm.
Hai gia đình cùng ngồi một bàn ăn cơm.
Đàn ông mà ngồi với nhau thì chắc chắn phải uống rượu, chỉ có lúc
này, chú Tấn mới không phàn nàn chuyện Tấn Tuyên uống rượu.
Bình thường, hễ thấy Tấn Tuyên về nhà với mùi rượu nồng nặc là
thể nào chú Tấn cũng chỉ trích anh, ngày nào cũng chỉ biết say sưa,
không chịu lo làm việc rồi trách thanh niên thời nay mỗi lúc một khác
với thời của ông, sau tám tiếng làm việc thì không có biểu hiện nào
tích cực, chỉ biết chạy đến các chỗ ăn chơi, ngày nào cũng chơi
bời, làm sao làm việc tốt được.
Và Tấn Tuyên sẽ biện bạch, xã hội hiện nay, công việc không chỉ giới
hạn trong vòng tám tiếng đồng hồ, rất nhiều “nghiệp vụ” đều
được thực hiện ngoài tám tiếng đó. Đặc biệt là công việc của anh
chủ yếu về kinh doanh nên có rất nhiều mối quan hệ với khách hàng,
có lần nào mà không bàn bạc trên bàn rượu đâu, có lúc ngoài việc ăn
cơm uống rượu ra, khahcs hàng còn yêu cầu đi mát xa, tắm hơi, anh vẫn
phải theo đến cùng. Tửu lượng của anh cũng được rèn luyện sau khi đi
làm. Lần trước bị Tiểu Tiệp nhìn thấy cảnh nôn ọe, chẳng qua chỉ
là do không cầm nổi thôi, thế nên mới nói, anh thường xuyên than thở
rằng, đàn ông bây giờ còn khổ sở, vấ vả hơn trước kia!
“Tiểu Tiệp, nghỉ hè rồi, con định đi chơi ở đâu?” Dì Châu
mặc kệ họ uống rượu, ân cần gắp một miếng cá vào bát Vu Tiệp.
“Năm nay con không đi.” Nhà họ Tấn có một quy định bất thành
văn, chỉ cần chị em họ có thành tích học tập đứng trong năm hạng
đầu của lớp là có thể tùy thích chọn lựa địa điểm đi du lịch, xem
như là phần thưởng khích lệ.
Vu Lâm đã nhân cơ hội này để du lịch khắp nơi trong nước. Mỗi lần đi
du lịch, nhất định cô sẽ rủ Tấn Tuyên đi cùng, nhà họ Tấn cũng vui
vẻ đồng ý. Và lúc đó, Tấn Tuyên sẽ gom tất cả ngày nghỉ phép trong
năm lại, đồng thời lần nào cũng yêu cầu phải đưa cả Tiểu Tiệp theo.
Thế nên, trong mấy năm đại học, kỳ nghỉ hè nào ba người họ cũng đi
du lịch cùng nhau, điều này đã trở thành thói quen của hai nhà.
Năm nay, Vu Lâm đã đi làm rồi, chỉ có Tiểu Tiệp là vẫn còn cơ hội
tự do du lịch
“Em muốn đi đâu? Lúc ấy, anh sẽ sắp xếp nghỉ phép”. Tấn
Tuyên liếc nhìn cô cười.
“Nếu Tấn Tuyên đi, con cũng đi. Tấn Tuyên, em mới đi làm nửa năm,
có được nghỉ phép không?” Vu Lâm vừa nghe thấy Tấn Tuyên cũng đi
thì hét lên.
“Chắc phải đủ một năm mới được”, Tấn Tuyên nghĩ một lúc
rồi đáp.
“Em không muốn đi du lịch”, Vu Tiệp nhấn mạnh lần nữa. Cô đã
có kế hoạch từ trước rồi, năm nay phải tìm một công việc gia sư. Hai
năm trước, bố mẹ thấy Vu Lâm và Tấn Tuyên đều đi du lịch, sợ cô ở
nhà buồn chán nên lúc nào cũng ép cô đi theo, bây giờ họ đều tốt
nghiệp cả rồi, cuối cùng cô đã có thể tự mình lực chọn.
“Vậy em định làm gì? Tấn Tuyên nhướn mày, thói quen này của hai
nhà đã duy trì mấy năm rồi, thế mà cô lại định theo một hướng khác.
“Vẫn chưa nghĩ ra.” Vu Tiệp cúi đầu, không muốn nói cho người
nhà biết, vì chưa chắc mọi người đã tán thành, họ sẽ cho rằng cô
lại giở trò gì đó, nhà có thiếu tiền đâu, suy nghĩ của bố cô chắc
chắn sẽ là mong cô học nhiều hơn nếu nó thời gian rỗi.
“Nếu con không được đi thì Tấn Tuyên cũng không được đi”, Vu
Lâm yêu cầu ngang ngược. thấy con gái làm nũng, bố cô đành cười bất
lực, dù gì Tiểu Tiệp cũng nói không muốn đi, vậy năm nay cứ tùy ý
bọn trẻ.
Tấn Tuyên mỉm cười không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Tiểu Tiệp đang
ngồi đối diện lặng lẽ ăn cơm.
Cơm xong, người lớn ngồi quây quần uống trà, trò chuyện.
Vu Lâm kéo Tấn Tuyên chui vào phòng, dì Châu khuyên Vu Tiệp vào trong
cùng chơi với họ.
Vu Tiệp cầm quyển tạp chí Địa lý quốc gia, lặng lẽ vùi mình vào
salon trong phòng Tấn Tuyên để đọc. Anh có một số sách mà cô rất
thích, chí ít thì anh chàng công tử đào hoa này rất có khiếu chọn
sách, cô cũng rất thích loại tạp chí thế này. Mỗi lần nhìn thấy
tin tức về nhưunxg thành phố cổ bị lịch sử thời gian nhấn chìm,
trái tim cô cũng trầm hẳn xuống, cô rất muốn đi tìm những nền văn
minh đó. Cô thích nền văn minh Babylon, vô cùng hứng thú với văn hóa
cổ lưu vực sông Lưỡng Hà. Cô còn nhớ lúc nhỏ, Tấn Tuyên ra vẻ ông cụ
non, trịnh trọng thề thốt với cô rằng, sẽ có ngày đưa cô đi tìm
thành phố Babylon.
Mỗi lần nhớ lại, cô không nén nổi tự trào, những lời nói ngô nghê
thơ trẻ thuở nhỏ đã sớm tan trong gió theo dòng thời gian, chắc chắn
anh ta đã chẳng còn nhớ nữa, bây giờ ngoài việc tán tỉnh con gái ra,
anh ta làm gì có thời gian nhớ đến những chuyện này.
Vu Tiệp không nhìn theo bóng lưng anh nữa, tiếp tục chìm vào biển tri
thức của quyển tạp chí.
Tay vịn salon đột nhiên cúi xuống, Tấn tuyên lại kề sát cô
“Số này có chuyên đề anh rất thích.” Tấn Tuyên rút quyển
tạp chí ra khỏi tay cô, nhanh chóng lật ra một trang, đó là đề tài
liên quan đến phong cảnh và con người Thổ Nhĩ Kỳ. Đó là một đặc
trưng Âu – Á cùng tồn tại rất mạnh mẽ, khiến Thổ Nhĩ Kỳ có một
nét mê hoặc kỳ lạ
Vu Tiệp bỏ luôn quyển tạp chí bị giật, lấy quyển sách khác chăm chú
đọc.
Tấn Tuyên nghiêng đầu kề sát tai cô, khẽ thì thầm: “Bận yêu đương
với bạn trai nên mới không có thời gian đi du lịch hả?”
Tiểu Tiệp lườm anh một cái, anh đâu cần quan tâm như thế, việc cô có
đi du lịch hay không thì có liên quan gì đến chuyện bạn bè, hơn nữa
chuyện này cũng chẳng cần anh quan tâm.
Thấy cô vẫn không để ý đến mình, anh liếc về phía Vu Lâm đang đeo tai
nghe chăm chú chơi game online rồi đưa tay lên khẽ véo tai cô hỏi:
“Trịnh Phong đó hả?”
Tiểu Tiệp ngẩng đầu sang bên, né tránh sự quấy rầy của anh, trừng
mắt nhìn: “Không!”.
“Vậy tại sao không đi? Anh xin nghỉ phép để đưa em đi, không cho Vu
Lâm theo.” Tấn Tuyên nói khẽ bên tai khiến cô cảm thấy buồn buồn
bên tai, tim cũng đập loạn nhịp, những lọn tóc sau mang tai bị thổi ra
trước mặt, cảm giác rất khó chịu.
Cô nhích ra xa, cúi đầu tiếp tục đọc sách, lơ đãng đáp trả một câu:
“Tôi có việc cần làm”. Anh ta tưởng cô không muốn đi du lịch
với Vu Lâm nên mới nói không đi chắc, có cần thiết phải thế không? Cô
đâu có nhỏ mọn như thế.
“Chuyện gì?”, anh tiếp tục truy hỏi, không chịu buông tha.
“Tại sao chuyện gì tôi cũng phải báo cáo với anh?” Anh ta
không thấy phiền à? Cô đã lớn thế này rồi, phải có sự riêng tư và
quyền lựa chọn chứ, anh ta có theo cố suốt ngày được đâu, dựa vào
cái gì mà quản lý như thế chứ?
Bên cạnh im phăng phắc, Vu Tiệp khựng lại một lúc rồi ngước nhìn .
Sao anh ta không nói gì thế?
Tấn Tuyên đang lặng lẽ nhìn cô, thấy ánh mắt cô, gương mặt anh thoáng
xuất hiện một nụ cười quái lạ. Anh vươn tay ra vò vò tóc cô:”
Mèo hoang nhỏ lớn thật rồi, nhiều chuyện anh không biết được”.
Vu Tiệp bực bội gạt tay anh ra. Làm gì thế, xem cô là mèo cưng thật
à? Nhưng nụ cười, nét hụt hẫng thoáng qua trong đôi mắt… thật không
giống anh ta chút nào. Sao anh ta lại nói ra một câu kỳ lạ như thế
nữa chứ.
Họ đã trưởng thành rồi, cô không bao giờ muốn bị anh bắt nạt nữa,
tuy bây giờ thỉnh thoảng vẫn diễn ra tình trạng đó nhưng cô đã có đủ
tự do để quyết định những chuyện mình muốn làm.
Quãng thời gian vui vẻ không ưu sầu thuở ấu thơ đã nằm sâu trong ký
ức, họ đều đã có những con đường của riêng mình.
Hai người đều mang những tâm sự riêng, nhớ đến quãng thời gian ấy,
một người muốn ra khỏi, một người lại muốn trở về, nhưng không ai
lựa chọn được thời gian, có một số việc mặc định là không phải
muốn quên là quên được!