Đọc truyện Mờ Ám – Chương 7: Thiên kim tiểu thư
Đã hơn hai tháng nay, Vu Tiệp không về nhà
Từ khi xảy ra chuyện đó, cô đã trốn hẳn trong trường. Cô bịa ra một cái cớ, bảo
là cuối tuần đều có lớp học tăng cường ở trường, lại phải làm thực nghiệm nên
không có thời gian về nhà. Giải thích vòng vo với bố mẹ mãi, cuối cùng họ mới
nửa tin nửa ngờ rằng Vu Tiệp bận học nên không về nhà được. Thế nhưng vẫn yêu
cầu cô phải gọi điện thoại về nhà báo cáo, dặn dò cô không được chạy lung tung
bên ngoài để tránh gây chuyện thị phi. Vu Tiệp ngoan ngoãn vâng dạ liên tục, cô
còn có thể chạy đi đâu được, hiện giờ chỉ muốn trốn trong trường thôi, chắc tên
sói háo sắc kia không thể mỗi ngày chạy đến trường tìm cô được, cho dù anh ta
có đến thì cô cũng có cách để trốn.
Quả nhiên, hôm ấy vừa cô vừa về đến trường, cú điện thoại định mệnh của Vu Lâm
đã gọi tới, truy hỏi tại sao đêm đó cô không về nhà, tại sao lén lút một mình
chạy đến nhà họ Tấn, có phải cô đã có âm mưu từ trước rồi không?
Vu Tiệp cố nhẫn nhịn đợi bà chị mình nói hết, sau đó mới trả lời: “Phòng ở
dành cho khách của nhà bên ấy quả thực rất dễ chịu, chị nên đến thử xem”.
Rồi bất chấp Vu Lâm vẫn tiếp tục lải nhải ca thán ở đầu dây bên cô, cô đã cúp
điện thoại một cách rất bình tĩnh.
Vu Lâm muốn dọn đến đó ở như thế thì đi mà nói với bố mẹ, tốt nhất là ngày nào
chị ấy cũng đến làm phiền Tấn Tuyên, để thần kinh anh ta suy nhược, chân tay co
rút, không còn muốn “ăn”, cơ thể mất cân bằng, xem anh ta còn nghĩ
ngợi lung tung được nữa không.
Dù sao, Vu Tiệp cũng trốn trong trường suốt. Có đánh chết cô cũng không muốn
gặp lại tên sói ấy, chỉ cần nghĩ đến ánh mắt gian tà của anh là cô đã thấy đau
cả răng! Anh ta muốn trêu hoa ghẹo nguyệt với những cô gái khác thì là chuyện
của anh ta, sao lại làm bậy làm bạ với cô chứ? Điều khiến cô căm ghét nhất là
vẻ mặt lăng nhăng cợt nhả và nụ cười thỏa mãn khi chứng kiến cảnh cô bị chọc
giận phải nổi điên lên của anh ta.
Lúc nào Vu Tiệp cũng nghĩ rằng, với mọi người, cô đều có thể cười rồi cho qua
nhưng lúc nào cô cũng dễ dàng bị kích động trước anh ta, đặc biệt là thái độ
đùa giỡn của anh ta luôn khiến cô cực kỳ khinh bỉ. Nếu hỏi Vu Tiệp thấy phiền
phức nhất loại người nào trong cuộc đời, thì chàng công tử Tấn Tuyên chắc chắn
xếp đầu bảng!
Tấn Tuyên cũng gọi mấy cuộc để tìm cô nhưng lần nào cô cũng nhấn nút im lặng để
di động cứ nhấp nháy sáng mãi. Tin nhắn của anh, cô không đọc mà nhấn nút xóa
ngay! Cái miệng thối tha của anh ta còn có thể nói ra câu nào hay ho được chứ,
cô không muốn để nó ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
Thế nhưng cho dù cô muốn thoát khỏi những gì liên quan đến anh thì vẫn còn Vu Lâm
ngốc nghếch, lúc nào cũng thích oán thán bên tai cô. Chỉ cần cuối tuần cô gọi
điện về nhà là Vu Lâm sẽ cướp lấy điện thoại than vãn rằng Tấn Tuyên lại ở bên
cạnh ai đó rồi.
Sao bố mẹ mình chưa bao giờ thấy Vu Lâm phiền phức khi ngày nào chị ấy cũng lo lắng,
quan tâm Tấn Tuyên nhỉ? Sao bố mẹ không muốn chị ấy sắp xếp ổn thỏa cho mau rồi
ép chị ấy gả cho Tấn Tuyên phứt đi cho xong?
Vừa nãy, Vu Lâm lại xổ ra một tràng, nào là Tấn Tuyên được thăng chức, rồi nghe
đồn anh ta còn được con gái của sếp chú ý đến, anh ta sắp trở thành phò mã rồi!
Vu Tiệp khẽ hừ một tiếng rồi cười, tốt lắm, cuối cùng anh ta cũng đào được một
mỏ vàng. Cô không nghĩ rằng Tấn Tuyên là người xem trọng đồng tiền, nhưng theo
lời Vu Lâm nói thì cô thiên kim tiểu thư ấy cũng rất xinh đẹp, còn mới đi du
học về nữa, tác phong rất “tây” : tự do, phóng khoáng. Thảo nào đến
cả Vu Lâm cũng chỉ có thể thầm ghen tỵ đành phải gạt nước mắt một mình, cảm
khái rằng không thể đấu lại với thiên kim tiểu thư nhà người ta.
Nhưng Vu Tiệp chẳng thích quan tâm đến chuyện của tên sói ấy chút nào.
Đã sắp đến kỳ nghỉ hè, Vu Tiệp bất đắc dĩ phải dọn về nhà. Nhưng cô đã tính
toán hết rồi, cô sẽ đi làm thêm trong kỳ nghỉ hè này, Trịnh Phong đã giúp cô
dán mấy tờ quảng cáo để xin làm gia sư. Còn Trịnh Phong cũng phải về nhà mình ở
phương bắc xa xôi.
Tiểu sư muội bé nhỏ của Trịnh Phong quả là ghê gớm, khi cương quyết đòi theo về
nhà cậu. Đúng là không thể không ngưỡng mộ cô nàng. Tuy nhỏ tuổi nhưng cô nàng
không hề bỏ qua cơ hội nào trong tình yêu, châm ngôn của cô nàng là yêu thì
phải nắm giữ cho chặt, một giây một phút cũng phải bắt người yêu mình đặt mình
lên vị trí đầu tiên, thế nên, tuyệt đối không thể lãng phí cơ hội được ở bên
người mình yêu.
Nghe xong báo cáo của Trịnh Phong, Vu Tiệp không nhịn nổi phải phì cười, xem ra
cậu chàng đã bị tiểu sư muội ấy ăn thịt chắc rồi. Nếu là cô thì tuyệt đối cô sẽ
không bất chấp tất cả vì tình yêu, lãng quên mọi thứ vì trong tình yêu nếu cứ
khư khư giữ chặt người yêu thì chẳng phải rất mệt sao? Nếu như muốn mang lại
niềm vui cho nhau thì phải tin tưởng đối phương, cho nhau một ít không gian
riêng tư để tình yêu có chỗ thở, nếu cứ kè kè bên nhau thì tình yêu sẽ có ngày
ngạt thở mà chết mất thôi.
Có điều như vậy cũng chẳng sao, mỗi người đều coa quan niệm riêng về tính yêu,
Có lẽ do quan niệm về tình yêu nhàn nhạt của mình mà đến nay cô vẫn lẻ bóng một
mình chăng? Quá gần sẽ có áp lực, quá xa sẽ dễ lãng quên, có lẽ vẫn chưa có sự
chuẩn bị tâm lý để trải nghiệm tình yêu, hơn nữa cô vẫn muốn thưởng thức niềm
vui độc thân của mình. Khi đã nhìn thấy cuộc sống lãng du của Tấn Tuyên, tật
“không bệnh mà than” của Vu Lâm, sự đeo bám dai dẳng của cô em khóa
dưới, cô bắt đầu mừng cho mình vì đã không mù quáng, hồ đồ rơi vào bẫy tình
yêu, vẫn kiên quyết độc thân vạn tuế!
Trịnh Phong giúp cô chuyển hết hành lý về nhà. Sau khi sắp xếp gọn gàng, cô đưa
Trịnh Phong xuống lầu. Thấy ánh mắt nheo nheo vẻ kỳ lạ của mẹ, Vu Tiệp bèn
nhanh chóng đưa Trịnh Phong về. Chắc chắn là mẹ cô lại nghĩ lung tung rồi!
Vừa quay vào nhà, mẹ cô đã hỏi: “Tiểu Tiệp, cậu vừa nãu là bạn học của con
à?”.
“Vâng!” Tiểu Tiệp cười thầm trong bụng nhưng vả mặt không lộ ra biểu
cảm gì.
“Hai tháng nay con không về nhà là vì bận yêu đương đấy à?” Mẹ cô làm
ra vẻ bí mật, hạ giọng nói khẽ bên tai cô, còn len lén liếc mắt về phía bố cô
đang ngồi trên salon.
“Đâu có, cậu ấy có bạn gái rồi.” Phải giải thích rõ để chặn đứng dòng
suy nghĩ của mẹ mới được.
“Ồ!” Lẽ ra mẹ phải thở một hơi thoải mái mới đúng chứ? Sao trong
giọng nói có vẻ thất vọng rõ rệt vậy? Chẳng nhẽ mẹ đang lo buồn vì sợ cô ế
chăng?
Vu Tiệp nghiêng đầu nhìn, thấy bố tuy mắt thì đã dán vào ti vi, nhưng tai lại
dỏng lên nghe trộm những lời mẹ con cô đang nói. Trong lòng cười thầm, câu trả
lời của cô chắc chắn ông rất hài lòng, cô biết chứ, tuy ngoài miệng ông không
nói gì, nhưng ông không tán thành việc yêu đương khi còn học đại học. Quan niệm
của ông luôn luôn là, học hành thì phải chuyên tâm, yêu đương chỉ tổ lãng phí
thời giờ, tốt nghiệp rồi thì tha hồ, cô phải học tập Vu Lâm, sau khi đi làm mới
có người yêu. Hiện nay, bố vẫn thỉnh thoảng quan tâm đến tình hình bạn bè của
cô nhưng vẫn dặn cô phải thận trọng trong việc kết bạn.
Tiếc một nỗi là, bố cô không hề biết rằng thời đại học Vu Lâm cũng chưa từng an
phận bao giờ, tuy trái tim chị cô luôn hướng về Tấn Tuyên nhưng căn cứ vào cách
kết bạn như công tử đào hoa của anh cũng thì ai cô biết mình không có cơ hội,
nên đã gạt anh sang một bên. Thế nên, chị cô cũng biết rất thích thú với việc
những người khác luôn theo đuổi mình, giọng điệu của chị cô chính là, có người
chủ động tán tỉnh thì tại sao phải từ chối.
Vu Tiệp không tài nào hiểu tại sao Vu Lâm như vậy, một mặt thì ghen tuông vì
Tấn Tuyên, mặt khác lại đón nhận sự quan tâm ân cần của kẻ khác.
Tình yêu vốn rất đơn giản nhưng nếu trái tim hai người không hướng về nhau thì
tình yêu chỉ như một trò chơi, hà tất phải xem nó như thần thánh làm gì?
Vừa vào nhà, nhìn thấy Vu Tiệp đã về, Vu Lâm bèn kêu to: “Cuối cùng cũng
chịu quay về rồi à?”.
Vu Tiệp gật đầu, Vu Lâm càng ngày càng thời trang, đi làm đã hơn nửa năm rồi,
mùi vị sinh viên cũng dần biến mất, thay vào đó là sự phóng khoáng và tự tin
rất nữ tính, xem ra chị ấy làm trong công ty như cá gặp nước rồi.
Điênh thoại phòng khách reo vang, bố cô đứng dậy nghe máy, ông cứ “Được
rồi, được được” như đang nhận lời chuyện gì đó. Vu Tiệp định về phòng sắp
xếp đồ đạc thì bố cô đã gọi: “Buổi tối không cần nấu cơm nữa, vừa nãy nhà
bên kia bảo sang đó ăn cơm”.
Lưng Vu Tiệp lạnh toát, lại đến nhà họ Tấn? Cô muốn nhanh chóng về phòng, cô
không muốn đi, nhưng một câu nói của bố đã đập tan niềm hy vọng mong manh đó.
“Họ biết Tiểu Tiệp nghỉ hè nên bảo phải chúc mừng.”
“Bố!” Vu Tiệp lộ vẻ khổ sở quay lại nói: “Con mệt lắm, có thể
không đi được không?”.
Bố cô làm như không nhìn thấy nét miễn cưỡng khó chịu trên mặt cô, nói tiếp:
“Dì Châu đòi gặp con đấy”.
Vu Lâm tỏ ra bực bội: “Dì Châu thiên vị quá, vừa nghe Tiểu Tiệp về nhà là
đã nói phải chúc mừng rồi”.
Phải rồi, tốt nhất để Vu Lâm làm ầm lên, mình khỏi phải đi, Vu Tiệp ủ rũ nghĩ
thầm. Cô thật sự không muốn đi, không phải là cô không nhớ dì Châu, nhưng…
chỉ cần nghĩ tới tên sói đó là cô đã thấy tức đên ngứa răng, nếu anh ta còn học
giận nữa thì cô sẽ nhảy chồm lên cắn người ngay.
Có điều, thấy vẻ mặt của bố bây giờ, Vu Tiệp biết từ chối là vô ích, tất cả đều
phải đi!
Năm giờ hơn cả nhà Vu Tiệp đã đến nhà họ Tấn.
Vừa vào nhà, thấy Tấn Tuyên vẫn chưa về, Vu Tiệp vô thức thở phào một hơi nhẹ
nhõm, xem như bây giờ vẫn chưa phải đối diện với anh ta.
Vừa nhìn thấy Vu Tiệp, dì Châu đã ôm chầm lấy cô không chịu buông. “Lần trước
con bỏ về nhanh vậy mà mấy tháng nay cũng không đến nhà chơi”.
Nghe dì Châu nhắc lại, Vu Tiệp lại thấy mặt nóng dần lên, xin đừng bao giờ nhắc
đến chuyện hôm đó nữa, cô không muốn Vu LÂm lại nhảy ra ép cung nên Vu Tiệp vội
vã đánh trống lảng: “Dì Châu, con nghe mẹ nói hôm nay dì chuẩn bị nhiều
món ngon lắm, có cần con giúp không?”.
“”Hà hà, Vu Tiệp ngoan nhất, con và Vu Lâm cứ ngồi chơi đi, không có
gì cần giúp đỡ đâu.” Dì Chay ấn cô ngồi xuống salon rồi đi vào bếp với mẹ
cô.
Bố cô và chú Tấn không thèm quan tâm đến họ, ngồi xuống là bắt đầu chơi cờ, hai
người hễ gặp mặt nhau là phải quyết thắng thua một ván. Lúc nhỏ, bố cũng thích
chơi cờ tướng với hai chị em cô nhưng lần nào Vu Lâm cũng không chịu ngồi yên,
đánh được hai, ba ván là gào ầm lên bảo không chơi nữa, còn Vu Tiệp lúc nào
cũng lặng lẽ ở lại đánh cờ với bố, và cũng chỉ khi chơi cờ như thế, cô và bố
mới cảm thấy gần gũi với nhau nhất.
Thoáng chốc, Cu Lâm đã lỉnh vào phòng Tấn Tuyên mở vi tính lên chơi game
online, Vu Tiệp thì lặng lẽ ngồi ngoài phòng khách xem ti vi.
Sáu giờ hơn, Tấn Tuyên vẫn chưa tan sở. Cô nghe dì Châu và mẹ trong bếp nhắc
đến anh, nói dạo này gần như ngày nào anh cũng không về nhà ăn cơm, hôm nay dì
Châu phải dặn đi dặn lại, nếu không anh lại nói là có việc gì đó rồi không chịu
về nhà. Cũng phải cám ơn nhà có khách đến chơi, nếu không đến mình cũng không
có cơ hội ăn một bữa cơm với con trai nữa. Đã sáu giờ hơn, không giục thì không
biết bao giờ anh mới chịu về.
Vu Tiệp khẽ mỉm cười, bây giờ người ta được thiên kim tiểu thư chú ý nên đương
nhiên việc giao tiếp này nọ cũng nhiều mà.
Dì Châu ló đầu ra khỏi nhà bếp hỏi vu vơ: “Hết xì dầu rồi, ai xuống mua
cho tôi một lọ nào?”.
Vu Tiệp đứng lên, mỉm cười nói: “Để con đi”.
“Vu Lâm đâu?”, dì Châu ngó quanh phòng khách hỏi.
“Chị ấy đang chơi điện tử”, Vu Tiệp trả lời.
Trong phòng vọng đến tiếng Vu Lâm: “Dì Châu, con đang bận lắm, để Vu Tiệp
đi đi”.
Dì Châu khẽ cười, lắc lắc đầu: “Vẫn là Tiểu Tiệp ngoan nhất”.
Vu Tiệp khẽ lầm bầm vẻ thờ ơ: “Dù gì con cũng đang rỗi” rồi cười và
xuống nhà.
Xuống lầu, Vu Tiệp đi qua mấy tòa nhà, đến một cửa hàng tạp hóa nhỏ trong khu
mua một lọ xì dầu rồi chậm rãi quay về.
Lúc đầu đến cầu thang, nhìn thấy có một chiếc xe con lộng lẫy màu xám bạc dừng
lại phái xa xa, cô thong thả bước lại gần. Lúc cô sắp đến gần đó thì một người
từ trong xe bước xuống khiến cô ngẩn ra, sao lại là Tấn Tuyên?
Vu Tiệp nhìn kỹ lại, trong xe là một cô gái trẻ đẹp ăn mặc rất thời trang đang
nồi ở ghế lái.
Một cô gái đưa Tấn Tuyên về nhà?