Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 398: Thái Miếu thỉnh tội (thượng)


Đọc truyện Minh Triều Ngụy Quân Tử – Chương 398: Thái Miếu thỉnh tội (thượng)

Thái Miếu là nơi trang nghiêm nhất thần thánh nhất trong hoàng cung, bởi vì bên trong thờ phụng tổ tông tiên đế của Đại Minh, tổ tông của hoàng đế tất nhiên là tồn tại đẳng cấp cao nhất trên đời, trước Thái Miếu kể cả hoàng đế cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống, thành thành thật thật dập đầu.

Lịch đại hoàng đế đối với Thái Miếu là vừa kính vừa sợ, hơn nữa rất nhiều hoàng đế có hùng tâm cũng đều lấy Thái Miếu ra là nơi để bọn họ khoe công tích, đại điển cáo tế mỗi năm một lần thì không nói, quốc gia nếu có chút chuyện trọng đại, ví dụ như kẻ địch lâu năm bị đả bại, bản đồ quốc gia được khuếch trương, chuyện lịch đại tiên đế không thể hoàn thành được hoàn thành trong tay hoàng đế đương nhiệm, những cái này đều là cơ hội tốt để khoe ở Thái Miếu, hoàng đế tự đại một chút không chỉ khoe trước Thái Miếu, dứt khoát ngay cả chuyện như phong thiện ở Thái Sơn cũng làm, dù sao trời đất bao la hắn là lớn nhất, cũng chẳng việc gì phải sợ người khác mắng hắn không biết xấu hổ.

Từ xưa tới nay, hoàng đế tới Thái Miếu đều là để khoe công tích của mình, rất tuyệt ít có hoàng đế bởi vì mình phạm phải một sai lầm nào đó mà tới Thái Miếu thỉnh tội, đây không nghi ngờ gì nữa là một chuyện rất tổn hại tới hoàng uy, hoàng đế mắc sai lầm cùng lắm là hạ chiếu thư tự trách tội, phàm là hoàng đế thần kinh bình thường một chút đều sẽ không lựa chọn tt Thái Miếu thỉnh tội, loại chuyện này một khi làm rồi, cái mũ “Con cháu bất hiếu” trên đều e là cả đời cũng chẳng bỏ xuống được.

Chu Hậu Chiếu thì khác, hắn chẳng bận tâm trên đầu đội mũ gì, hắn chỉ muốn cho văn võ đại thần cả triều một bài học mà thôi.

Ngự giá tới Thái Miếu, các đại thần không cam lòng không tình nguyện theo sát đằng sau, bọn họ bỗng nhiên phát giác mình trúng bẫy của tiểu hoàng đế rồi, hôm nay ngoài miệng nói là cùng thỉnh tội với hoàng đế, chẳng thà nói là hoàng đế trừng phạt các đại thần.

Trai giới mười ngày. . . sẽ chết đói đó!

Theo triều nghi, hoàng đế tới Thái Miếu bất kể là để khoe khoang hay là cáo tế, đều phải dùng nghi trượng lớn, phía trước phải là bốn con voi dẫn đường, phía sau là mấy con hổ con báo, rồi sau đó là cẩm y thân quân mở đường, cung nữ thái giám bưng lư hương ngọc như ý đi sau, cuối cùng mới là ngọc liễn của hoàng đế,

Trước Thái Miếu cũng phải do Lễ bộ thượng thư thay hoàng đế đọc tế văn, tăng đạo chi lưu của đạo lục ti cũng không thể miễn, trình tự rất là rườm rà phức tạp.


Song hôm nay Chu Hậu Chiếu dẫn các đại thần tới Thái Miếu, tất cả trình tự miễn cả, phía trước mọi người chỉ có mấy trăm cẩm y thân quân mở đường, hoàng đế và các đại thần đều mặc triều phục bình thường đi sau, đoàn người đi không nhanh không chậm, đội ngũ yên lặng, có mấy phần hương vị chột dạ, cũng không biết là hoàng đế chột dạ hay là đại thần chột dạ, tóm lại, mỗi người đều có lý riêng.

Thái Miếu nằm ở cạnh quảng trường ngọ môn.

Mọi người sau khi tới Thái Miếu, Lễ bộ thượng thư Trương Thăng môi mấp máy, muốn nói gì đó, nhưng vừa bước lên lại bị Chu Hậu Chiếu phất tay xua về.

Xoay người, Chu Hậu Chiếu đứng trước bậc thang ngọc thạch của Thái Miếu, chậm rãi nhìn quét quần thần, ánh mắt uy nghiêm trang trọng rất có mấy phần khí thế đế vương.

“Chúng khanh, thiên hạ là thiên hạ quân thần cùng trị, trong quá trình thống trị thiên hạ xảy ra sai sót cũng là phải do quân thần chúng ta cùng nhau gánh trách nhiệm, chúng khanh thấy sao?”

Các đại thần ngơ ngác nhìn nhau, rồi mới suy sụp đồng thanh nói: “Lời bệ hạ rất đúng.”

“Quân thần cùng trị”, bốn chữ này trong triều đường được hoàng đế và các đại thần coi như khẩu hiệu nhắc tới rất nhiều.

Lúc này bọn họ mới phát giác, bốn chữ này không phải đơn giản như nói ngoài miệng, là phải trả giá lớn.


Ý tứ của Chu Hậu Chiếu rất rõ ràng, vinh quang mọi người cùng hưởng, oan ức mọi người cùng gánh, đừng ai hòng tách được ra.

“Như vậy, chư khanh cùng trẫm vào Thái Miếu đi.” Chu Hậu Chiếu cười nói.

Các đại thần cuối cùng bắt đầu có chút hốt hoảng.

Hôn quân này chơi thật à? Trai giới mười ngày, trong mười ngày này chỉ uống nước lã, không có một hạt gạo, sẽ chết người đó!

Đại học sĩ Lý Đông Dương không nhịn được, hắn lúc này đã minh bạch, cái gọi là quân thần thỉnh tội ở Thái Miếu, kỳ thật đó là đòn phản kích sắc bén của Chu Hậu Chiếu đối với các đại thần, đại thọ của lão Thái hậu hôm nay, biểu hiện của các quan văn thực sự đã làm vị hoàng đế trẻ tuổi này tức giận, lại không biết là tên gia hỏa thất đức nào đưa ra một chủ ý nham hiểm như vậy cho hắn.

Tần Kham!

Không cần chứng cớ, tất nhiên là thằng nhãi này rồi!

Cười khổ Trong lòng không thôi, Lý Đông Dương vẫn không thể không đứng ra. Có thể lăn lộn làm tới kinh quan trên tứ phẩm, có ai không phải là kẻ già nua sức khỏe yếu ớt? Những lão thần này không chịu được dày vò trai giới mười ngày như vậy.


Trao đổi ánh mắt với nội các Dương Đình Hòa, Lý Đông Dương rời khỏi hàng, chắp tay bẩm: “Bệ hạ, chuyện thỉnh tội Thái Miếu, có lẽ nên thương thảo. . .”

Mấy tên quan viên chết đến nơi rồi còn không biết vẻ mặt không vui, vừa định mở miệng phản đối thì Dương Đình Hòa đứng đầu đám người bỗng nhiên quay đầu lại, hung tợn lườm bọn họ một cái, mới khiến đám gia hỏa không biết sống chết này im miệng.

Chu Hậu Chiếu thì khệnh khạng vung tay: “Không cần thương thảo, có sai thì phải nhận, hôm nay trong thọ điển của lão Thái hậu ở cung Từ Ninh, các vị ái khanh không phải dạy trẫm như vậy sao? Trẫm quyết định nhận lời can gián của chúng khanh, các ngươi nên cao hứng mới đúng chứ.”

Phất ống tay áo, khi Chu Hậu Chiếu đưa lưng về phía các đại thần thì nụ cười ở khóe miệng đã dần dần biến thành lạnh lẽo, cũng chẳng buồn để ý tới vẻ mặt của các đại thần đằng sau thế nào, bước thẳng tới thềm đá phía trước, từng bước đi vào Thái Miếu.

Lý Đông Dương và Dương Đình Hòa nhìn nhau một cái, hai người cười khổ không thôi.

Hôm nay những quan văn này làm việc quá tuyệt, đã khơi dậy sát tâm của bệ hạ, trong mười, cho dù đói chết mấy đại thần, chỉ sợ cũng không có lý do gì để chỉ trích bệ hạ không đúng. Bởi vì đây là kính thiên địa pháp tổ, thiên địa pháp tổ là lớn nhất, chết cũng là chết vô ích.

Thái Miếu được xây vào năm Vĩnh Lạc thứ mười tám, chiếm hơn hai trăm mẫu, nam bắc kéo dài hơn trăm trượng, rộng chừng trăm trượng, do ba đại điện lớn là tiền, trung, hậu cấu thành, trong điện cột xà chủ yếu đều từ gỗ trầm và lim tơ vàng cấu thành, hai bên có mười lăm gian điện thờ phụ, trong đó điện thờ phụ ở sườn đông chủ yếu cung phụng bài vị và chân dung của tôn thất hoàng đế lịch đại Đại Minh, điện tây thì là nơi vinh quang nhất cả đời của văn thần võ tướng Đại Minh, nơi đó thờ phụng tất cả thần tử khác họ có công với Đại Minh.

Xưa nay đối với thần tử có công lớn với xã tắc, hoàng đế ban thưởng cho chiếu thư thăng chức hoặc là phong tước, nếu công lao thật sự quá lớn, trong thánh chỉ bình thường còn có thể đề thêm một câu “Phối hưởng thái miếu”, cái gọi là “Phối hưởng thái miếu” Chính là ý tứ này, thần tử sau khi chết được dùng lễ quận vương để hậu táng, bài vị và chân dùng cùng công tích cả đời làm cho xã tắc, đều sẽ được cung phụng vào Thái Miếu hưởng hương khói, thực sự là vinh quang lớn nhất cả đời của kẻ làm thần tử, địa vị gần bằng “Lăng yên các công thần ” của triều Đường.

Lợi ích thực tế nhất chính là, triều đình tuyệt đối sẽ không thu phí quản lý mộ địa với hậu đại của công thần, tiền nhan đèn bái tế ngày lễ ngày tết cũng miễn phí.


Chỗ xấu thực tế nhất cũng không phải không có, nếu đến những năm cuối của triều đại, phản quân công chiếm kinh sư, đốt đầu tiên cũng là Thái Miếu. Đúng là vinh quang càng lớn, phiêu lưu càng lớn, người được phối hưởng Thái Miếu phải có cân nhắc kỹ càng.

Đương nhiên, hôm nay các đại thần vào điện tuyệt đối không cảm thụ được chút “Vinh quang” nào, bọn họ ngược lại là rét run từng trận.

Quân thần sau khi đi vào Thái Miếu thì vòng sang hướng đông, quân thần đều vào đông điện nơi cung phụng bài vị của lịch đại hoàng đế, trong điện sớm đã chuẩn bị hơn trăm bồ đoàn, trên bồ đoàn của Chu Hậu Chiếu phủ xa tanh màu vàng, cách bồ đoàn của các đại thần một đoạn.

Chuyện mất mặt như thỉnh tội trước mặt Tổ tông, cái gọi là tế văn và trình tự rườm rà tất nhiên là miễn đi toàn bộ, Lễ bộ thượng thư Trương Thăng cũng không có đất dụng võ.

Chu Hậu Chiếu vào cửa liền quỳ xuống xa tanh vàng, đối mặt với bài vị của lịch đại hoàng đế, bỗng nhiên khóc nói: “Lịch đại liệt tổ liệt tông Đại Minh, con cháu Hậu Chiếu bất hiếu tế bái thỉnh tội trước anh linh, xin liệt tổ liệt tông khoan thứ cho Hậu Chiếu…”

Chu Hậu Chiếu vừa quỳ vừa khóc, các đại thần tất nhiên cũng không dám do dự, đều quỳ xuống theo.

Cửa điện Thái Miếu cạch một tiếng, được đóng chặt từ bên ngoài.

Mọi người giật thót, tiếp theo thì nhận mệnh thở dài, thành thành thật thật quỳ gối trên bồ đoàn, bắt đầu thỉnh tội với liệt tổ liệt tông.

Tần Kham và Lưu Cẩn quỳ sau Chu Hậu Chiếu không xa, vẻ mặt tất cung tất kính.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.