Đọc truyện Minh Triều Ngụy Quân Tử – Chương 397: Quân thần cộng khổ
Khi phân ưu giải hận cho Chu Hậu Chiếu, Lưu Cẩn tất nhiên không cam lòng làm kẻ đến sau, thế là cười âm trầm, nói: “Bệ hạ, lão nô cũng cảm thấy, cái đám quan văn này kỳ thật đều là đồ đê tiện, đại thần cả điện tất nhiên là không giết hết được, nhưng nếu giết mười kẻ cầm đầu, các đại thần còn lại sẽ thành thật, bệ hạ, thông chính ti tả thông chính Hoàng Lộc trong mặt không có quân thượng, đại náo thọ đường của lão Thái hậu, khiến lão Thái hậu tức giận tới bị bệnh, chỉ với lý do này để đủ để hắn chết hơn trăm lần rồi, bệ hạ nếu không phản đối, lão nô sẽ lệnh cho phiên tử Tây Hán lôi hắn tới ngọ môn, trượng tễ trước mặt văn võ cả triều.”
Chu Hậu Chiếu do dự, Tần Kham lại lắc đầu nói: “Lời ấy của Lưu công công không ổn rồi, giết người nếu dễ dàng như thế, bệ hạ sớm đã giết rồi, giết Hoàng Lộc, các đại thần chỉ sợ sẽ càng làm ầm ĩ hơn, cho dù dùng thủ đoạn sét đánh để trấn áp, sau này quân thần nội bộ lục đục, chỉ sợ bệ hạ sẽ càng bị cản trở nhiều hơn, đối với thanh danh của bệ hạ cũng không tốt.”
Lưu Cẩn lườm Tần Kham nói: “Hầu gia chẳng lẽ có biện pháp trị bọn họ?”
“Có.”
Mọi người trong Noãn các mắt sáng lên.
” Biện pháp gì? Nói mau!”
Tần Kham ho khụ khụ rồi nói: “Bệ hạ, các đại thần không phải yêu cầu bệ hạ trai giới tắm rửa, thực tội ở Thái Miếu sao?”
“Đúng rồi.”
“Bệ hạ đáp ứng bọn họ! Có điều. . . Có câu quân thần đồng tâm, bệ hạ đã thực tội, các đại thần tất nhiên không thể miễn, nếu muốn thực tội trước tổ tông th mọi người cùng đi.”
Chu Hậu Chiếu mờ mịt: “Ngươi rốt cuộc có chủ ý quỷ quái gì?”
Mưu ma chước quỷ của Tần Kham tất nhiên bất kỳ ai cũng không đoán được, ở cái thời đại dị dạng chính nhân quân tử rêu rao cả triều này, hoa lạ như Tần Kham là rất ít thấy, không chỉ ít thấy, mà quả thực là có một không hai.
Cảm giác của Tần Kham đối với chính nhân quân tử rất phức tạp, một mặt quả thật cũng thường xuyên tự quảng cáo mình là chính nhân quân tử, giống như khẩu hiệu rảnh rỗi lại treo trên miệng nói một câu, giống như là ám thị tâm lý cho người khác vậy, nói nhiều khến người ta nhớ, không phải quân tử cũng thành quân tử. Mặt khác, ở sâu trong đáy lòng lại rất khinh bỉ bốn chữ “Chính nhân quân tử”, khi người khác luôn miệng tán tụng hắn là quân tử, hắn luôn cảm thấy người khác như đang chửi hắn, không nhịn được có một loại xung động muốn giết cả nhà hắn.
Đối phó với chính nhân quân tử Như thế nào, Tần Kham cũng rất có tâm đắc,, không phải là phàm nhân, là thánh nhân, thánh nhân khi nói chuyện thường thường sẽ chiếm được điểm cao đạo đức, chỉ tiếc có đôi khi đứng cao quá nên dễ gặp gió lớn, để rồi sẽ bị chính lời mình nói ra làm sặc chết.
Khóe miệng Tần Kham phác ra một nụ cười quỷ dị, nói: “Bệ hạ, còn nhớ những lời lúc trước thần nói với bệ hạ chứ? Bệ hạ không thể học được làm con ngoan, chẳng lẽ lại không biết giả vờ làm con ngoan?”
Mắt Chu Hậu Chiếu sáng lên: “Nói mau, trẫm giả vờ như thế nào?”
“Bệ hạ, các đại thần không phải yêu cầu bệ hạ sau khi trai giới tắm rửa thì về phía Thái Miếu thực tội sao? Bệ hạ cứ đáp ứng bọn họ, mọi người cùng nhau “Trai giới” !”
Khi Tần Kham nói ra những lời này, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “Trai giới”, ánh mắt xấu xa, rất không lương thiện.
Chu Hậu Chiếu ngây ra một lúc, rốt cuộc đúng là bạn tốt, rất hiểu nhau, Tần Kham vừa nói ra, Chu Hậu Chiếu liền minh bạch.
“Trai giới?” Chu Hậu Chiếu lẩm bẩm.
“Đúng vậy, trai giới!” Tần Kham gằn từng chữ.
Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên bật cười, tiếng cười không nín được, thế là thành cười hô hố.
“Tần Kham à Tần Kham, trong bụng ngươi rốt cuộc cất chứa bao nhiêu chủ ý xấu xa? Quá xấu xa, quả thực không phải là người.”
Lưu Cẩn ở bên cạnh không biết nhớ tới cố sự thảm thống gì, tuy rằng chẳng hiểu gì về chủ ý của Tần Kham, nhưng lại oán hận tiếp lời nói: “. . . Là súc sinh!”
Tiếng chuông của Chung cổ ti gõ vang, cả kinh sư to như vậy mà không ngờ vẫn rõ mồn một, đây là tiếng chuông hoàng đế triệu tập đại thần triều hội.
Vừa rồi bị lão Thái hậu đuổi ra khỏi cung Từ Ninh, rất nhiều đại thần vẫn chưa rời cửa cung, sau khi nghe thấy tiếng chuông thì không khỏi ngẩn người.
Bệ hạ không phải nói hôm nay là đại thọ của lão Thái hậu, bãi triều một ngày sao? Đang yên đang lành sao lại mở triều hội?
Không kịp nghĩ nhiều. Các đại thần thuận thế quay người. Đều đi tới điện Phụng Thiên.
Trên long ỷ, Chu Hậu Chiếu không còn bộ dạng hậm hực bi phẫn vừa rồi, vẻ mặt trở nên rất đau đớn, vẻ đau đớn lại mang theo sự hối hận vô hạn. Hốc mắt thậm chí còn ửng đỏ.
Đại thần cả điện cứ vậy lẳng lặng chăm chú nhìn hắn. Trong đầu mờ mịt chờ hắn lên tiếng.
Không biết qua bao lâu. Chu Hậu Chiếu ngửa mặt lên trời thở dài, nói: “Thông chính ti tả thông chính Hoàng Lộc ở đâu?”
Hoàng Lộc rời hàng, nói: “Có thần.”
Các đại thần trong lòng căng thẳng, bệ hạ đây là muốn tính sổ ư?
Hoàng Lộc ưỡn ngực. Bộ dạng chính nghĩa lẫm nhiên không cúi đầu trước thế lực tà ác, nhìn thấy đám người Tần Kham Lưu Cẩn thì buồn nôn, hai bên nhìn nhau một cái, phát hiện trong ánh mắt của nhau đều lộ vẻ khinh bỉ, ánh mắt hai bên giao nhau thì không khỏi ngẩn người, tiếp theo lại đổ sang vẻ giả vờ giả vịt.
Bất luận Tần Kham và Lưu Cẩn ghét nhau như thế nào, ít nhất thì hai người đềi có điểm giống nhau, đó là không thể chịu nổi vẻ chính nghĩa trên mặt người khác, rất ghê tởm.
Sau đó Tần Kham và Lưu Cẩn đồng thời lộ ra nụ cười hiểu ý chỉ có giữa các gian thần.
Lúc cả điện đang kinh nghi, Chu Hậu Chiếu thở dài, đau xót nói: “Hoàng khanh yên tâm, trẫm không phải là hôn quân, sẽ không vì lời nói mà trách tội, ngươi nói đúng, phía bắc có tuyết lớn làm nhiều khất cái chết cóng như vậy, đây là sự thất trách của hoàng đế, trẫm không thể trốn tránh, Hoàng khanh đúng là thần tử trung nghĩa của triều Chính Đức ta, đáng được ca ngợi. Người đâu, ban thưởng cho tả thông chính Hoàng Lộc hoàng kim trăm lượng, tơ trắng mười thất, cung nhân đưa tới phủ của Hoàng khanh.”
“hả.”
Tất cả đại thần đều ngây ra.
. . . Bệ hạ uống nhầm thuốc à?
Chu Hậu Chiếu vẻ mặt càng đau đớn, chậm rãi nhìn quét quần thần trong điện, nói: “Từ khi Thái tổ hoàng đế lập quốc tới nay, Đại Minh ta vẫn là hoàng đế và sĩ phu cùng trị thiên hạ, luật cũ tổ tông này tuyệt đối không thể thay đổi. Thống trị Thiên hạ không thể chỉ trông vào hoàng đế, còn cần chư vị thần công, các ngươi mới là trụ cột chân chính của Đại Minh, thần giả, quốc chi trọng khí dã, bất khả bất kính. Trẫm hôm nay không nên tức giận với các ngươi, trẫm giờ xin được tạ lỗi với các vị thần công.”
Nói xong Chu Hậu Chiếu đứng lên, trịnh trọng khom người thi lễ với các đại thần trong điện.
Các đại thần lệ nóng doanh tròng, cảm động tới , hôn quân này rốt cuộc muốn làm gì?
Đại thần cả điện lập tức đề cao cảnh giác, thần kinh căng ra, nhìn chằm chằm Chu Hậu Chiếu với vẻ đề phòng.
Chu Hậu Chiếu mặc kệ các đại thần nghĩ gì, gân cổ nói: “Trẫm quyết định nghe lời can gián của hoàng khanh, dâng hương tắm rửa, trai giới tự sám hối mười ngày ở trước Thái Miếu, kiểm điểm bản thân, các vị thần công thấy sao?”
Chúng thần đồng thanh nói: “Bệ hạ biết sai, là phúc của dân chúng.”
vẻ cổ quái trong mắt Chu Hậu Chiếu chợt lóe lên rồi vụt tắt: “Các ngươi đều không phản đối chứ?”
“Không phản đối, bệ hạ nên như vậy.”
Tuy rằng Chu Hậu Chiếu đáp ứng rất sảng khoái làm các đại thần mất đi cơ hội can gián, nổi danh lập vạn, có điều có thể nhìn thấy một hoàng đế ngoan ngoan các đại thần nói gì nghe nấy thì cũng là nguyện vọng của mọi người.
Chu Hậu Chiếu gật đầu, chậm rãi nói: “Như vậy rất tốt, có điều, các ngươi thường ở trên triều đường nói “Vua lo thì thần nhục, vua nhục thì thần chết”, trẫm trai giới mười ngày thỉnh tội tổ tông trước Thái Miếu, chư vị thần công chắc cũng không thể khoanh tay đứng nhìn chứ.”
Các đại thần kinh ngạc mở to hai mắt, bọn họ đã minh bạch đại khái ý tứ của Chu Hậu Chiếu.
Chu Hậu Chiếu nói tiếp: “Quân thần đồng cam cộng khổ là phúc của triều đình, trẫm vừa rồi đã nói qua, các ngươi đều là quốc chi trọng khí, các ngươi cũng thường khuyên trẫm kính thiên địa pháp tổ, trẫm quyết định nhận lời can gián của các ngươi, mọi người có nguyện cùng chịu khổ chung với trẫm không?”
Sắc mặt Chúng thần nháy mắt trở nên rất khó coi.
Chu Hậu Chiếu nói đâu ra đấy, đại thần cả điện không ngờ không có một ai có thể rời hàng mà cãi lại, bởi vì lời hắn nói tất cả đều là những gì thường ngày các đại thần dí vào tai hắn mà lảm nhảm suốt, hôm nay chỉ là rập khuôn nguyên trạng mà thôi, ai nguyện đi tự tát vào mặt mình đây?
Cả lặng ngắt như tờ.
Chu Hậu Chiếu cười nói: “Nếu không ai phản đối, như vậy, việc này quyết định như thế. Nào, quân thần chúng ta di giá, cùng tới Thái Miếu trai giới.”
Không cho các đại thần lên tiếng, Lưu Cẩn rất hợp thời lớn tiếng nói: “Bệ hạ có chỉ, quân thần di giá tới Thái Miếu.”
Chu Hậu Chiếu đứng dậy bước hai bước trong điện, rồi bỗng nhiên dừng lại cười xấu xa nói: “Chư vị thần công nhất định phải nhớ kỹ, chúng ta phải trai giới mười ngày đó, trong mười ngày này chỉ uống nước suông, không được có một hạt gạo nào vào bụng, nếu không thì chính là bất kính với thiên địa pháp tổ, trẫm sẽ trị tội.”