Đọc truyện Minh Triều Ngụy Quân Tử – Chương 28: Di họa Giang Đông
Huyện nha điển sử, chưởng quản truy bắt, lao ngục, tư pháp, vô phẩm vô cấp, tương đương với cục trưởng công an huyện kiêm giám đốc trại giam.
Mà sư gia Tần Kham này, nhiều lắm chỉ có thể tính là chủ nhiệm văn phòng kiêm thư ký.
Tần Kham kinh nghi bất định, sau khi không yên lòng hàn huyên vài câu với Mạc điển sử, tâm tình mới dần dần bình phục.
Sợ bóng sợ gió rồi.
Lần trước hắt nước sôi làm bỏng Mạc điển sử, chuyện qua nhiều ngày, nhân chứng mục kích duy nhất ở đây, một tạp dịch nào đó tất nhiên nhận biết vị sư gia tân nhiệm Tần Kham này, căn cứ vào đạo đức cao thượng của người cổ đại thì tạp dịch nên hiên ngang lẫm liệt đứng ra chỉ rõ và xác nhận Tần Kham, mở rộng chính nghĩa cho Mạc điển sử vô tội bị bỏng.
Đáng tiếc tạp dịch chỉ là tạp dịch, hắn không có dũng khí “Ta tự hoành đao, ngẩng mặt nhìn trời mà cười.”
Truyền ngôn Tần Kham trong hai ngày giải quyết Tào chủ bộ càng truyền càng thịnh ở huyện nha, mà thanh danh của Tần Kham cũng càng lúc càng cao lớn, uy vũ trong lòng các tùy tùng tạp dịch không rõ chân tướng ở huyện nha, người gặp người sợ, gặp quỷ gặp quỷ sầu, tuy rằng bị cô lập, nhưng có tư thái ngạo nghễ Độc Cô Cầu Bại, chủ bạ một huyện cũng có thể dễ dàng bị kéo xuống ngựa, các tùy tùng tạp dịch này tất nhiên không dám khinh xuất vuốt râu hùm, tạp dịch này liền cắn chặt khớp hàm, làm trái với lương tâm nói là người trẻ tuổi lạ mặt, không dám có một liên quan nào với Tần Kham.
Tần Kham tuy rằng không biết dâm uy của mình hiện giờ trong nha môn cường thịnh đến như thế nào, nhưng hắn là người thông minh, thoáng nghĩ một cái liền minh bạch đại khái sự tình, không khỏi tâm tình đại định.
Mạc điển sử hoàn toàn không biết người trước mắt này là tên đầu sỏ hất nước nóng vào mặt mình, vẻ mặt lại có chút thân thiết, trong sự thân thiết lại mang theo mấy phần cố ý nịnh bợ.
Sư gia phụ tá là tâm phúc của huyện tôn đại nhân, Mạc điển sử nếu muốn lăn lộn phong sinh thủy khởi ở trong huyện nha, vị Tần sư gia này là nhất định phải giao hảo.
Tần Kham bị cô lập ở huyện nha, càng cần cành oliu Mạc điển sử đưa tới, vì thế hai người ăn nhịp với nhau, hàn huyên vài câu liền dẫn coi nhau là tri kỷ phải tựa nhau mà sống.
Nói tới cố sự, Mạc điển sử không khỏi thổn thức: “Không biết tên khốn khiếp nào nhân lúc ta lẻ loi mà ngang nhiên hạ độc thủ như vậy, sư gia ngươi xem, mặt ta đầy bọng nước này.”
Nói xong phẫn nộ hung hăng đấm đùi, nghiến răng nghiến lợi: “Việc này không thể bỏ qua, ta nhất định phải truy tra tới cùng.”
Tần Kham quýnh lên, úi mẹ đừng có truy tra nữa.
” Mạc đại nhân chịu khổ rồi.” Tần Kham ôn tồn khuyên bảo: “Làm việc trong cùng một nha môn, tại hạ đối với tao ngộ của Mạc đại nhân cũng thấy cảm động lây, khiển trách một chút là được rồi, về phần truy tra, hay là miễn đi.”
Mạc Tu Niên nhíu mày: “Lời này của sư gia là có ý gì?”
Tần Kham lập tức thay ngay sang sắc mặt nhân sĩ tin tức linh thông. Thần bí nói: “Mạc đại nhân cũng biết đấy, kỳ thật tạp dịch kia không dám nói thật, là vì kẻ hắt nước sôi vào ngài không phải là nam tử.”
Mạc Tu Niên ngạc nhiên: “Không là nam nhân thì là gì?”
Tần Kham thở dài: “Không phải là nam nhân thì đương nhiên là nữ nhân rồi. Mạc đại nhân nghĩ mà xem, nữ nhân trong huyện nha có mấy người?”
Mạc Tu Niên ngây ra một lúc, đột nhiên nhảy dựng lên như bị chó cắn: “Đỗ… Khụ, thiên kim của huyện tôn đại nhân?”
“Ta chưa nói gì đâu nhé.” Tần Kham khôi phục bộ dạng thản nhiên như không.
Ừ, đổ oan cho bà tám đó cũng tốt, coi như là lợi tức của hai trăm lượng bạc đi.
Mạc Tu Niên sắc mặt âm tình bất định, thiên kim của huyện tôn vì sao ám toán hắn, cái này không quan trọng, quan trọng là củ hoành liên đắng này phải cố mà nuốt vào thôi.
Thật lâu sau, Mạc Tu Niên thở dài, chắp tay nói: “Đa tạ sự chỉ giáo của sư gia, Mạc mỗ thiếu chút nữa thì phạm phải sai lầm lớn rồi, chẳng trách tạp dịch đó khăng khăng nói là nam tử lạ mặt, ài, việc này, thôi đừng nhắc tới nữa, sư gia cao thượng, Mạc mỗ ghi nhớ trong lòng, ngày sau sẽ báo đáp.”
Tần Kham cười rất ngọt.
Thật tốt, giải quyết một phiền toái, lại kết giao được một bằng hữu, cả nhà đều vui.
Đương nhiên, cũng có một người không vui, vào lúc ban đêm, vị tạp dịch là nhân chứng mục kích kia bị Mạc điển sử đại nhân đánh cho một trận, đánh xong thì bỏ đi, không giải thích, không nói nguyên nhân.
Còn có một người không vui nữa.
Đỗ Yên hắt xì hai ngày liền, hơn nữa tay chân không hiểu sao nhức mỏi không thôi.
Tần Kham hoài nghi Mạc điển sử ở nhà vẽ tranh nguyền rủa nàng ta, điều tra nhưng không tìm được chứng cứ, đành phải cười cười cho qua.
Sau Bá Hổ thi tập, Đường Dần Đường đại tài tử lại có một tác phẩm thịnh hành Giang Nam.
Lần này Đường đại tài tử không sáng tác thơ, chuyển sang viết tiểu thuyết, tiểu thuyết nhiều tập Tây Du kí này do Nghiên Ma Phường vinh dự xuất bản, đưa ra thị trường đương nhiên bán ra hơn năm ngàn bản, đề tài sách mới mẻ độc đáo, hành văn tuyệt diệu, trong đó có rất nhiều thi từ câu hay được đọc thuộc lòng, các thư sinh sĩ tử Giang Nam chỉ xem có mấy chương đã bị hấp dẫn, cắm đầu đọc không dứt ra được, vì thế các sĩ tử mãnh liệt yêu cầu Đường đại tài tử mau mau ra chương, không cho phép treo hứng thú của người khác, thế là điều quân tử không nên làm.
Mùa xuân năm nay, toàn bộ Giang Nam vì một con khỉ họ Tôn mà nóng ruột nóng gan.
Hoàng chưởng quầy của Nghiên Ma Phường cười toe tóe, cũng có người cười không khép miệng lại được, tất nhiên đó là Tần Kham đang lẩm bẩm đếm bạc.
Sách mới bán tốt, ngày hôm sau Hoàng chưởng quầy liền sai người đưa tới các năm trăm lượng bạc, còn chưa tính những bản in thêm về sau.
Nghiệp xuất bản của Minh triều vẫn rất có tiền đồ.
Đỗ Yên nhìn sắc mặt đếm bạc của Tần Kham thì hận không thể vung quyền mà đánh.
“Hoa mắt vì bạc!” Đỗ Yên cả giận: “Vì sao ngươi đối với bạc giống như là thích tới phát điên nhỉ? Vì nó mà cái gì cũng nguyện ý làm.”
” Đừng nói ta không có tiết tháo như vậy.” Tần Kham trịnh trọng cảnh cáo: “Ta vẫn có điểm mấu chốt của đạo đức.”
” Ví dụ như?” Đỗ Yên rất không tin nhướn mày.
“Ví dụ như, quan khố của huyện Sơn Âm, ta còn chưa tới mức mặt dày ra tay.”
Đỗ Yên giận dữ: “Ngươi cũng dám xuống tay thử xem, điều tra ra thì chặt tay ngươi.”
Tần Kham lạnh lùng cười.
Nếu thực sự muốn xuống tay với quan khố, chỉ cần thay đổi vài nét bút trong sổ, phóng mắt khắp Đại Minh, bất kỳ ai cũng có có bản sự tra ra điều mờ ám trong đó, trí tuệ của người xuyên việt không phải người cổ đại có thể khiêu chiến.
Cho nên nói, Tần Kham thủ hạ lưu tình, điểm xuất phát thực sự là đại nhân đại nghĩa, phong phạm quân tử.
Đỗ tri huyện nếu biết chân tướng, thật sự chắc sẽ ôm đùi hắn mà gào khóc, cảm tạ hắn đạo đức tốt, thấy tiền tài không nổi máu tham.
Không thèm để ý tới bà tám nông cạn này, Tần Kham ngồi cạnh bàn vui vẻ đếm tiền.
Cộng lại hơn ba trăm lượng từ xuất bản thơ, hiện giờ mình đã có hơn tám trăm lượng tích trừ, tuy rằng không coi là phú hào, nhưng cũng đã vượt qua giai cấp trung sản rồi.
Tần Kham suy nghĩ, có phải có thể mua nhà rồi hay không?
Giá nhà của Sơn Âm hơi cao, Tần Kham đã hỏi thăm, ước chừng hơn bốn trăm lượng là có thể mua một căn nhà hai phòng trong thành, muốn loại đại trạch hào hoa xa xỉ bốn năm phòng thì tám trăm lượng hình như không đủ.
Có điều có thể nghĩ tới mua hai tiểu nha hoàn xinh đẹp trước, xuyên việt tới đây gần hai tháng rồi, bất kể nói như thế nào, cũng nên làm chuyện mà chính nhân quân tử hay là lưu manh đều thích làm.
Trên mặt Tần Kham lộ ra nụ cười dâm dục, cười cho Đỗ Yên ở bên cạnh người cứng lại vì sợ.
Bỗng nhiên nhíu mày, Tần Kham khịt khịt mũi: “Mùi máu tươi nặng quá.”
Đỗ Yên ngây ra một lúc, tiếp theo hét lên: “Cái này ngươi cũng ngửi ra được à?”
“Đương nhiên ngửi được.”
“Ngươi. . .” Đỗ Yên mặt giống như giẻ lau dính máu, xoạt một cái đỏ bừng.
“ngươi… ngươi đúng là mũi chó, người ta… Người ta hôm nay mới ngày thứ hai, ngươi không ngờ…”
Chưa nói hết Đỗ Yên đã che mặt xấu hổ bỏ chạy.
” Bà tám này hôm nay như bị thần kinh ấy nhỉ.” Tần Kham cúi đầu, từ dưới giường kéo ra một cái chậu, trong chậu để hai con gài mái vừa cắt tiết.
” Đêm nay làm hai con gà mái, khao Đường đại tài tử một chút.” Tần Kham vẻ mặt vui vẻ, tâm tình rất không tồi.
Đang định tìm chút rượu vàng và muối ăn, ướp hai con gà thì động tác của Tần Kham bỗng nhiên cứng lại.
” Bà tám này vừa rồi nói cái gì vậy? Cái gì gọi là “Hôm nay mới là ngày thứ hai?”