Đọc truyện Minh Triều Ngụy Quân Tử – Chương 27: Bắt chuột
Phương thức vay nợ – cái này là kết quả ngoài ý muốn của việc kiếm tiền công mua vé xe bus kiếp trước… không ngờ lại dùng tới ở cái thời đại Minh Triều này rồi.
Đỗ Hoành căng mắt đảo đi đảo lại từng cột của bảng kết toán… sau một hồi không phát hiện ra được chút sai sót nhỏ nào thì cặp mắt của hắn nhất thời sáng rực.
“Thứ tốt! Đúng như ngươi nói… thu chi, tăng giảm, xuất nhập đều nhìn một cái là rõ như ban ngày. Với thứ này mà còn muốn giở trò nhập nhẹm thì đúng là khó như lên trời!” Đỗ Hoành không ngốc, hắn rất rõ ràng cách kế toán này xuất hiện vào thời kỳ bây giờ có ý nghĩa trọng đại ra sao đấy… So với nó thì mớ thơ thẩn phong hoa tuyết nguyệt kia quả thực không bằng cám heo. Đỗ Hoành là quan, hơn nữa còn là quan tốt, trong lòng của hắn là giang sơn xã tắc.
Sửa sang lại y quan, Đỗ Hoành thần tình ngưng trọng khom người vái Tần Kham một vái thật dài… này khiến Tần Kham đờ người, sợ đến kém chút nữa nhảy dựng lên kêu cha gọi mẹ.
“Lão phu là thay thiên tử tạ ngươi, lễ này ngươi xứng đáng được nhận. Như tất cả Nha môn của Đại Minh đều dùng phương pháp này thì không biết sẽ tra ra bao nhiêu tham quan ô lại, lại cũng không biết sẽ có thêm bao nhiêu tiền lương tiến nhập quốc khố. Đây chính là phương pháp cường quốc, lão phu cần phải đem nó trình lên Nam Kinh Lại bộ, Hộ bộ cùng Đô sát viện, sau thỉnh triều đình chính thức ra pháp lệnh để cho toàn bộ Nha môn Đại Minh ta đều dùng phương pháp này ghi chép sổ sách thu chi.”
Trong lòng Tần Kham hết sức bối rối.
Mục đích của hắn kỳ thật rất đơn giản, hắn chỉ cần Đỗ Hoành trả hắn hai trăm lượng bạc kia thì hắn cũng coi là đem cái phương pháp này bán quách đi rồi. Đằng này lão già này lại kéo nào quốc gia, nào triều đình với thiên hạ vào làm một mớ rồi chụp cho hắn cái mũ rực rỡ to đùng, chỉ duy nhất là đếch đả động gì tới tiền tươi thóc thật cả mới nhọ…
Tần Kham vuốt mũi cười khổ, xem ra mình lại có một lần mua bán lỗ vốn.
Hai trăm lượng bạc kia chẳng lẽ phải bán cả trinh tiết mới đòi về được sao hả?
“Huyện tôn đại nhân, nếu muốn đem phương pháp này thi hành tại các Nha môn của Đại Minh thì chỉ sợ lực cản sẽ không nhỏ, nó tổn hại tới lợi ích của quá nhiều người rồi…” Tần Kham không thể không nhắc nhở vị Tri huyện đại nhân đang hăng tiết này một chút.
Đỗ Hoành khẽ cười lạnh lùng: “Lực cản tất nhiên phải có, nhưng lão phu có quyết tâm, hơn nữa đương kim thiên tử thánh minh cần cù, Nội các ba vị học sĩ chính trực quyết đoán… Đại Minh ta đỉnh đầu vẫn còn sáng đấy! Hừ… chỉ là mấy thằng tham quan ô lại mà thôi, còn sợ không trị nổi sao?”
Tần Kham im lặng, xem ra danh dự của đương kim hoàng đế cùng Nội các ba vị đại học sĩ ở trong dân gian vẫn là rất không tệ. Mà thật ra hoàn cảnh như vậy cũng chính là lý do hắn chọn đi con đường này còn gì, nếu đổi lại cái triều đại nào đó thượng bất chính hạ tất loạn thì có đánh chết hắn cũng sẽ không thò đầu làm sư gia làm gì, cứ thành thành thật thật kiếm bạc trắng làm cái nhà giàu cho khỏe đi.
Những dự định này còn rất xa xôi… Đỗ Hoành chỉ nói mấy câu thì lại quay lại nhìn chăm chú vào hai cột của bảng kết toán.
“Tra ra vấn đề sao? Ai đang lén lút tham ô quan khố hả?”
Tần Kham cười nói: “Phương thức vay nợ này chỉ cần xem qua là rõ rồi. Nếu không ngại mời Huyện tôn đại nhân tự mình xem xem sao.”
Đỗ Hoành chăm chú nhìn kỹ lại, qua khoảng một nén hương thì bỗng mặt hắn lộ vẻ vui mừng, ngón tay điểm điểm vào mấy chỗ trong bảng.
“Xuất ra hai trăm thạch gạo, cột thu vào sao lại chỉ có một ngàn văn tiền? Cái này không đúng a… Còn đây nữa, xuất ra năm trăm cân tơ lụa, vậy mà chỉ thu vào nó bốn ngàn văn…”
Đỗ Hoành không hổ là Tri huyện lâu năm, trong khoảng thời gian ngắn đã tìm được mấy chục chỗ khuất tất trong sổ sách.
Ở phương thức ghi sổ cũ thì do sự khác biệt về mặt thời gian cùng với sự kiện nên những chỗ nhỏ nhặt như vậy là rất khó để đối chiếu tìm ra được, nhưng với phương thức chia bảng này thì lại rõ tới không thể rõ hơn nữa rồi.
Vài chục chỗ sai lệch, tổng cộng tới hai ba ngàn lượng, hơn bốn trăm thạch lương thực… đem tất cả người cuối cùng qua tay những thứ này liên hệ lại với nhau lập tức rõ rõ ràng ràng chỉ ra tên một người.
Sơn Âm huyện nha Chủ bộ, Tào Chu, tự Ngu Đức.
Đỗ Hoành lẳng lặng nhìn cái tên quen thuộc này, khuôn mặt bình tĩnh như nước… sau một lát thì trong mắt mới mãnh liệt bắn ra mấy phần lệ khí.
“Tào Ngu Đức được lắm, Chủ bộ được lắm! Bản quan đãi ngươi không tệ, ngươi lại lấy oán báo ân, phụ ta một tay cất nhắc! Hừ… ngươi thật không sợ quốc pháp sâm nghiêm sao đây?”
Đỗ Hoành lập tức gọi tới Cao Bộ đầu hạ lệnh truy bắt Tào Chu.
Tào Chu vẫn đang ngồi trong văn phòng xử lý công việc của Nha môn, đối với việc Đỗ Hoành giao cho Tần Kham đi tra sổ sách thì hắn chưa từng lo lắng chút nào.
Tần Kham dự tính không hề sai rồi… Tào Chu vốn là cao thủ làm giả sổ sách, bất luận thiếu hụt tham ô có bao nhiêu thì hắn đều có bản lãnh đem sổ sách thu chi làm ổn thỏa, ai cũng tra không ra nổi chút khuất tất nào trong đó. Nếu loại thanh niên hai chục tuổi đầu như Tần Kham mà có thể tra ra chỗ khuất tất trong mớ ghi chép hoa cả mắt này thì mới thật là gặp quỷ.
Đợi đến khi Cao Bộ đầu dẫn theo nha dịch khí thế hung hăng đạp cửa vào thì Tào Tòng Chu mới phát giác ra… nguyên lai mình thật sự gặp quỷ con mẹ nó rồi.
Trước mấy chỗ bằng chứng như núi, sắc mặt Tào Chu bỗng trở nên trắng bệch, môi mấp máy mấy cái muốn giải thích nhưng lại không thể tìm ra câu nào để nói… cuối cùng đành thở dài một tiếng cúi đầu trước Đỗ Hoành.
Năm thứ mười bốn Hoằng Trị, Tào Tòng Chu cấu kết quản kho của kho quan phủ, nội ứng ngoại hợp, một người phụ trách làm giả sổ sách, một người phụ trách bòn rút tiền lương từ trong kho, hàng về thì hai thằng chia đều… án này bị một tay Tần Kham đưa ra ánh sáng.
Hai ngày sau, Đỗ Hoành viết liên tiếp hai phần công văn, đưa lên trình Nha môn phủ Thiệu Hưng cùng Nam Kinh Hộ bộ, trong công văn trong nói rõ chi tiết đủ loại chỗ tốt của ‘Tần thị phương thức ghi nợ’, thỉnh cầu triều đình thi hành trên toàn quốc… Phần công văn này của Đỗ Hoành khơi lên một phen sóng to gió lớn dữ dội tại Nam Kinh Hộ bộ.
Cái tên Tần Kham, như ẩn như hiện nằm trên bàn các đại lão gia của Nam Kinh Hộ bộ…
************************************************** *********
Vụ án Tào Chu kinh hãi toàn bộ Sơn Âm huyện nha, Chủ bộ một huyện ngã ngựa đã không thể coi là việc nhỏ, mà sau tới khi mọi người nghe nói tân nhậm sư gia Tần Kham chỉ mất có hai ngày đã tra ra án này thì ánh mắt người người nhìn Tần Kham đều vụt thay đổi, trở nên rất phức tạp. Cái này tại Tần Kham xem ra thì chẳng phải là kính nể gì mà ngược lại là càng ngày càng xa lánh.
Trên quan trường mà nói, việc ma mới ngáng chân kéo ma cũ rơi đài bất kể điểm xuất phát là gì đi nữa thì cuối cùng cũng vẫn là đại kỵ… Đám tiểu lại trong Nha môn ai mà chẳng có chỗ la liếm này nọ, vậy nên trong mắt bọn hắn thì loại người như Tần Kham là không thể giao đấy.
Vậy nên Tần Kham bị cô lập rồi, các đồng liêu thấy hắn thì chẳng khác gì đi đường thấy chó điên cả… mắt toát ra vẻ hoảng sợ mà lẩn xa.
Tần Kham rất muốn đem đám người này tập hợp lại xếp thành một hàng dài, sau đó lần lượt cho mỗi thằng một bạt tai.
Đó là Đỗ lão đại của các ngươi hạ lệnh, quan hệ cái bòi gì tới ông? Phương thức ghi chép kế toán của ông còn bị trưng thu vô điều kiện, hơn nữa còn bị đưa lên tới cả triều đình, thế mà nửa cắc bạc cũng đếk có, ông đây tìm ai mà nói lý hả?
Đời trước cùng đời này, Tần Kham luôn vẫn cảm thấy chính mình rất được người khác ưa thích, thế mà sao bây giờ lại như cục cứt chó, đi đâu cũng bị người khác lẩn tránh nhỉ?
Đương nhiên cũng có người không lảnh tránh hắn… vào xế chiều thì có một vị đồng liêu tới cửa bái phỏng, thái độ nhiệt tình khác thường.
“Vị này hẳn chính là cánh tay phải đắc lực của Huyện tôn đại nhân, Tần sư gia chứ?” Ánh sánh từ cửa phòng bỗng mờ đi, một vị mặc áo bào xanh lục, đầu đội khăn lụa, tuổi tác ước chừng hơn ba mươi, tướng mạo cực kỳ trắng nõn, điểm đáng tiếc duy nhất là trên mặt hắn lại có rất nhiều ban đỏ lấm tấm… xuất hiện trên bậu cửa văn phòng của Tần Kham.
Tần Kham ngạc nhiên, đứng lên chắp tay: “Túc hạ quá khen, còn chưa thỉnh giáo túc hạ…”
Nha lại này chắp tay khẽ cười: “Mạc Tu Niên, thẹn giữ chức Điển sử của huyện, cùng Tần sư gia đồng liêu, kính đã lâu rồi.”
Tần Kham “Oa” một tiếng, một ngụm nước miếng kém chút nữa đã phun ra.
Mạc Điển Sử, bị bỏng tới đầy mặt phát ban Mạc Điển Sử…
Tần Kham sắc mặt trong giây lát trắng bệch.
Nhắm mắt nhìn trời thở dài: “Lai giả bất thiện a! Quả nhiên lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt…”
Mạc Tu Niên đỉnh đầu bốc khói: “…”
Tần Kham nhận mệnh cúi đầu: “… Ngươi là đến trả thù hay là tới đòi tiền thuốc men?”
“À?”
“Huyện tôn đại nhân còn thiếu ta hai trăm lượng bạc, ta đem món nợ này chuyển cho ngươi được không hả? Điều kiện tiên quyết là chính ngươi phải tự đi đòi Huyện tôn đại nhân, hơn nữa còn phải chuẩn bị tư tưởng bị quỵt nợ mới được…”
Mạc Tu Niên thiếu chút nữa choáng ngất mẹ nó mất, thật nhiều tình báo có giá trị tới cùng một lúc… Chỉ là… vị sư gia chết tiệt này rốt cục lại là đang nói cái gì chứ?