Minh Tinh Hào Môn Ái

Chương 30


Đọc truyện Minh Tinh Hào Môn Ái – Chương 30

Chương 132: Cô biết làm gì?
Chạng vạng tối, Thư Triết trở về căn biệt thự của mình, hắn cau mày nhìn lướt qua vườn hoa, bước vào phòng khách lại phát hiện mọi vật vẫn còn y nguyên, còn lá cây trên mặt đất ngoài vườn hoa vẫn lẳng lặng nằm ở đó không hề được quét dọn, mà trên bệ cửa sổ bụi đóng dày đặc như lúc hắn ra ngoài, không được ai quét dọn.
Nhìn bóng người đang nằm ngủ trên ghế sofa trong phòng khách, không cần hỏi cũng biết là Quý Phỉ, cô vòng tay trước ngực, cuộn tròn người ngủ ở một góc sofa.
Thư Triết mặt tràn đầy tức giận, bước nhanh đi đến chỗ Quý Phỉ, thô lỗ xốc Quý Phỉ lên, “Đứng lên cho tôi!” Cô ta chẳng xem sự uy hiếp của hắn ra gì, không để cô biết mặt thì chắc cô cho rằng hắn hù dọa qua loa! 
“Làm gì vậy?” Quý Phỉ bực tức nói, tối hôm qua vì căng thẳng gặp An tiên sinh, cô mất ngủ cả đêm, thừa dịp Thư Triết đi rồi, cô định chợp mắt một chút rồi sẽ tìm cách trốn thoát, ai ngờ mới vừa nằm thì đã ngủ thiếp đi!
“Làm cái gì hả? Cô còn dám hỏi tôi nữa sao?” Thư Triết nhìn vẻ mặt bực tức của Quý Phỉ, hắn càng thêm tức giận, “Cô đã làm xong việc chưa?” Thư Triết nghiêm mặt hỏi Quý Phỉ, ánh mắt chăm chú không khác gì lúc hắn làm việc.
“Cái gì việc của tôi? Tôi không phải người ở của anh! Tại sao phải làm chứ!” Nực cười quá! Hắn coi cô là gì chứ ? Người ở à?
Thư Triết từng bước ép sát người Quý Phỉ, “Xem ra cô còn chưa tỉnh ngủ thì phải ? Đang nói mớ à? Cô không nhớ rõ cô tới đây làm gì sao?” Ánh mắt Thư Triết khinh thường cùng hung ác, nham hiểm khiến người ta phải hồi hộp lo sợ.
Quý Phỉ nhìn hắn nhích từng bước về phía mình, cô lui về sau vài bước đến khi cơ thể chạm vào vách tường lạnh như băng, không còn chỗ nào để trốn, “Anh muốn gì?” Giọng nói cô run run tỏ rõ sự sợ hãi.
“Chà chà, cô cũng biết sợ rồi à?” Thư Triết tà mị nâng cằm cô lên, lực tay cũng nắm chặt hơn, cô gái này xem ra không ai dạy dỗ đây này! Hiện tại hắn rất muốn tiếp nhận nhiệm vụ dạy dỗ này.
“Tôi cho cô một cơ hội, tốt nhất cô nên biết nắm bắt cơ hội ngàn năm có một này! Bằng không hậu quả tự cô biết lấy đi!” Thư Triết thở hắt ra, toàn thân tà khí bức người, không hề làm giảm đi mị lực trên người hắn mà còn tràn ngập nguy hiểm.
“Anh đến cùng là muốn gì?” Tim Quý Phỉ đập thình thịch, hoảng sợ lo lắng khôn cùng, hắn định xử trí cô thế nào đây ?

Thư Triết thu hồi vẻ mặt hung ác của mình, vui vẻ ra lệnh, “ Tôi cho cô một tiếng đồng hồ nấu xong bữa tối cho tôi, nếu không thì đừng trách ! ” Nói xong, hắn ngồi xuống sofa, vẻ mặt ngạo mạn chờ hành động của Quý Phỉ.
“ Làm chuyện khác thì có thể, chứ tôi không biết nấu cơm. ” Quý Phỉ đáng thương nói, cô chưa từng vào bếp nấu ăn thì làm sao mà nấu, cô cũng không tài giỏi như Thư Diệp, từ nhỏ đến lớn cô được mọi người ở Quý gia nuông chìu, một thiên kim tiểu thư thì làm sao biết mấy chuyện nấu nướng lặt vặt này.
Thư Triết nhướng mày khinh thường nhìn cô, nhếch miệng, “ Cô nghĩ cô biết làm gì ? ” Một cô gái ngay cả việc nấu ăn đơn giản cũng không biết, đánh chết hắn cũng không tin cô có thể làm được những việc khác, bảo cô nấu cơm là đã quá nhân nhượng rồi ! Vậy mà còn dám ở đây cò kè mặc cả ư ?
“ Hai phút của cô đã qua rồi đó, còn đứng sững ở đó làm gì, tôi nghĩ chắc cô muốn bị trừng phạt lắm rồi đúng không ? ” Thư Triết thấy cô đứng thừ người ở đó, có lòng tốt nhắc nhở.
Quý Phỉ bĩu môi lề mề đi vào phòng bếp, nếu như không phải lòng tự trọng không cho phép, cô thật muốn hỏi hắn định trừng phạt cái gì ! Cô tình nguyện nhận hình phạt ! Mấy việc nấu ăn thế này đối với cô còn khó hơn lên trời nữa !
Thư Triết ngồi ở ghế sofa cầm tờ báo lên đọc, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn bóng lưng ai kia chân tay luống cuống trong nhà bếp, lúc thì cô hét lên, lúc thì làm rớt bát đũa xuống đất, y như sắp phá hủy nhà bếp của hắn ! Thư Triết bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng lại không lên tiếng ngăn cản, mặc cô muốn làm gì thì làm ! Dù sao biến thành cái gì thì người thu dọn cũng là cô ta !
Cái này đúng là giết người không cần dùng dao ! Trong lòng Quý Phỉ liên tục nguyền rủa Thư Triết ! Tốt nhất xảy ra hỏa hoạn đốt trụi căn nhà này đi, để hắn không còn chỗ nào dung thân nữa. Đang lúc cô âm thầm bật cười, tự nhiên lửa cháy phụt lên làm cô sợ đến mức vội vàng đem nước bên cạnh dập tắt ngọn lửa, ngược lại còn bị lửa hắt vào mặt, cô còn đang hoảng hồn, hơi thở dồn dập, tim đập thình thịch.
“ Cô cố ý muốn thiêu hủy nhà bếp của tôi đúng không ? ” Không biết từ lúc nào Thư Triết đã đứng cạnh Quý Phỉ, giọng nói quỷ mị vang lên bên tai cô.
Quý Phỉ xoay người nhìn Thư Triết, gặp ánh mắt nghiêm khắc lãnh lẽo của hắn, cô liền cúi đầu không dám nhìn thẳng, ấp a ấp úng nói, “ Tôi không cố ý mà ! ” Tuy là lúc nãy cô thầm nguyền rủa nơi này bị lửa thiêu rụi, nhưng cũng không muốn mình sẽ chết cháy trong này, cô đứng gần lò bếp nhất, nếu xảy ra hỏa hoạn, người thế mạng đầu tiên chính là cô rồi !
“ Cô làm cái món gì vậy ? ” Thư Triết nhìn cái thứ đen sì sì không biết là cái gì đặt trên bàn, tò mò hỏi.
Quý Phỉ mím môi nhìn đồ ăn trên bàn, cố lấy dũng khí nói nhưng mà giọng cứ lí nhí, “ Đây là trứng luộc. ” Trong lòng cô biết rõ mình làm mọi chuyện rối tinh rối mù cho nên không dám nhìn vẻ mặt đang tức giận của Thư Triết.
“ Cô nói đi, cô biết làm cái gì ? ” Thư Triết kề sát khuôn mặt vô hại của Quý Phỉ, cười nhìn cô, có chút chuyện mà cô ta cũng không làm được, hoàn toàn không thể bì kịp Thư Diệp, Thư Diệp quả thật là người hoàn hảo, dù cho là học hành hay là việc nhà, bây giờ là sự nghiệp, không có chuyện gì mà Thư Diệp không làm tốt cả, Quý Phỉ thì lại ngu ngốc chẳng làm được tích sự gì, còn gây thêm phiền phức nữa !

“ Tôi.. tôi sẽ dọn dẹp mà ! ” Quý Phỉ càng nói giọng càng nhỏ dần.
Thư Triết đột nhiên cười to, “Dọn dẹp ? Tôi nghĩ là không cần đâu, tôi còn muốn bảo vệ cái nhà bếp này lắm ! Lên lầu hầu hạ tôi tắm rửa ! Điều này chắc cô biết mà ! ” Hắn giảo hoạt kề sát tai cô mà nói.
Chương 133: Hầu hạ tắm rửa
        Thư Triết kéo Quý Phỉ vào phòng tắm của mình, hất cằm nhìn Quý Phỉ đang co ro đứng cách mình rất xa, “Cô không ý định vào đây sao?”
Quý Phỉ đứng bất động không dám nhúc nhích, mặt nhìn sang chỗ khác, cô không điên mà hầu hạ hắn tắm rửa! Hắn coi hắn là gì? Hoàng đế à? Đồ khốn ngang tàng hung hăng thô bạo, tốt nhất là bị phanh thây xẻ thịt thành ngàn mảnh!
“Cô đang suy nghĩ gì? Nguyền rủa tôi à?” Thư Triết tới gần cô, cô không qua đây thì hắn sẽ tự qua chỗ cô. Nhìn vẻ mặt sợ hãi giật mình của Quý Phỉ, quả thật bị hắn đoán trúng, cô đang nguyền rủa hắn! Mà hắn từ đó đến nay chẳng bao giờ tin mấy chuyện mê tín dị đoan, cô muốn nguyền rủa thì cứ nguyền rủa đi, chẳng sao cả! 
“Tôi không có rảnh ở đây giỡn với anh! Tôi phải về nhà!” Quý Phỉ muốn đi ra ngoài nhưng tức thì bị Thư Triết từ phía sau vòng tay ôm lấy, “Muốn đi sao? Hừ, tiết kiệm hơi sức đi!”
Quý Phỉ gào thét điên cuồng, hai chân đá túi bụi, bực tức nhìn Thư Triết, mà Thư Triết cũng tức giận đến nói không nên lời.
“Cô không hầu hạ tôi thì đổi lại tôi sẽ hầu hạ cô, thế nào?” Lời nói ám muội khiến Quý Phỉ thẹn thùng đỏ mặt.
Quý Phỉ bất đắc dĩ phải thỏa hiệp, “Được, tôi hầu hạ anh!” Quý Phỉ hận nghiến răng nghiện lợi nhìn Thư Triết, đồ đồi bại, đợi chút nữa cô sẽ cho hắn biết tay!
Thư Triết hài lòng nhìn cô, kéo cô đi vào phòng tắm, Quý Phỉ cũng cười bí hiểm đi theo sau lưng.
Quý Phỉ nhắm hai mắt đứng trước mặt Thư Triết, cầm quần áo hắn để sang một bên, còn mình thì vẫn y nguyên quần sao trên người, sau đó cẩn thận pha nước ấm vào bồn để hắn tắm.

“Hình như cô đã quên cũng cởi quần áo thì phải?” Thư Triết cố ý nhắc nhở, hơn nữa hoàn toàn không có ý định đi vào bồn tắm.
“Anh đi vào trước đi! Tôi sẽ cởi sau!” Quý Phỉ quay đầu nhưng lại không nhìn thẳng Thư Triết.
“Mắc cỡ sao? Cô không phải cũng đã nhìn qua rồi à?” Lần này hắn không khó dễ cô, vừa nói vừa đi vào bồn tắm nằm xuống.
Thật lâu sau Quý Phỉ mới mở to hai mắt tới gần hắn, thấy hắn híp mắt lại, Quý Phỉ dè dặt mở vòi sen, nước lạnh phun thẳng vào mặt Thư Triết.
Cho lạnh chết luôn, đồ khốn! Quý Phỉ rủa thầm, trong lòng cô đang hả hê, cố gắng nhịn cười, trời đang rất lạnh, tốt nhất để hắn phát sốt đến 45 độ, đi đời nhà ma luôn!
Thư Triết chậm rãi mở mắt, tay duỗi ra muốn bắt lấy tay Quý Phỉ, cản lại động tác của cô, nhưng lại không ngờ Quý Phỉ nhanh tay lẹ mắt né tránh, còn ném vòi sen qua một bên, lập tức đứng dậy chạy ra ngoài cửa. Đây là cơ hội tốt để cô chạy trốn, cô đinh ninh với bộ dạng của Thư Triết hiện giờ, hắn nhất định không dám đuổi theo mình, có cho hắn cũng không để bản thân bị mất mặt.
Không ngờ lúc nãy cô quăng vòi sen khiến nước văng tung tóe trên sàn nhà, Quý Phỉ trượt chân suýt té lăn trên đất, may là Thư Triết từ đằng sau đỡ lấy lưng cô, “Cô nói thử xem, đây có phải là quả báo không?” Khóe miệng giương lên nụ cười tà ác nhìn hai mắt Quý Phỉ đang hoảng sợ không thôi.
“Anh đừng ở đây mà giả mèo khóc chuột! Thả tôi ra.” Cô sẽ không cảm ơn hắn đã giúp đâu.
“Cô xác định muốn tôi buông tay?” Thư Triết nở nụ cười mê hồn nhìn Quý Phỉ, cô đúng thật là ngu xuẩn, đã rơi vào tay hắn mà còn ra vẻ ta đây, chẳng biết lượng sức!
Quý Phỉ kiên định gật đầu, không hề biết ẩn ý trong lời nói của hắn. Thư Triết nhanh chóng bỏ tay ra, cả người cô lập tức ngã nhoài xuống đất, hắn đứng một bên vui vẻ cười thỏa mãn.
Quý Phỉ xoa xoa phần eo lúc té đập xuống đất, phẫn nộ nhìn Thư Triết, “Anh đừng có quá đáng!”
“Tôi tuyệt đối không quá đáng, ngược lại còn rất nghe lời cô mà, cô bảo tôi buông tay thì tôi buông tay thôi, không cảm ơn tôi mà còn nói tôi quá đáng, xem ra Quý tiểu thư đây cần phải học thêm lễ phép gia giáo là thế nào !” Thư Triết thản nhiên nhìn gương mặt tức giận đến đỏ bừng của Quý Phỉ, hắn có chút thất thần, vẻ mặt lúc tức giận của Quý Phỉ và Thư Diệp quả thật rất giống nhau, Thư Diệp lúc tức giận cũng bĩu môi, ánh mắt hung tợn hằm hằm nhìn người khác.
“Nhưng mà đừng lo, trong thời gian này tôi sẽ từ từ dạy cho cô biết lễ phép cơ bản là thế nào!” Nhướng mày khiêu khích nhìn cô, ánh mắt giễu cợt.
Quý Phỉ thong thả đứng dậy, nhịn chỗ đau khi ngã, “Đồ thần kinh!”, nói xong cô xoay người rời đi.

Cô đã coi thường hắn như vậy thì hắn cớ gì dễ dàng tha cho cô chứ, Thư Triết ôm Quý Phỉ từ phía sau ném vào bồn tắm, “Vậy tôi chịu thiệt một tí hầu hạ cô tắm rửa!” Giọng điệu cứ như là hắn bất đắc dĩ chịu khổ.
“Tôi không muốn!” Quý Phỉ hô to lên.
“Cô không muốn cái gì? Tôi quên nhắc cô một chuyện, cả căn nhà này chỉ có cô và tôi hai người mà thôi, cho dù cô hét đến rát cả họng cũng vô dụng mà thôi, tôi khuyên cô tốt nhất là tiết kiệm hơi sức đi!” Thư Triết có lòng tốt nhắc nhở Quý Phỉ.
Quý Phỉ đành phải nhắm hai mắt lại, cô đã làm nên tội lỗi gì phải chịu sự dày vò cùng sỉ nhục của hắn?
“Anh muốn thế nào mới bằng lòng để tôi đi?” Nhìn chằm chằm Thư Triết, chỉ cần hắn chịu thả cô đi, yêu cầu gì của hắn cô cũng đồng ý.
“Không phải đã thỏa hiệp thời gian một tháng ư? Tuổi còn trẻ mà sao trí nhớ cô kém thế, không tốt à nha! Lúc ăn cơm, cô nên ăn nhiều cá vào, cá chứa protêin giúp tăng cường trí nhớ đấy!” Thư Triết cũng rất nghiêm túc trả lời, còn giảng đạo một tràng với Quý Phỉ!
Tên này đúng thật là đồ điên, tự biên tự diễn lầm bầm lầu bầu một mình!
“Một tháng đúng không?” Lần nữa xác nhận với hắn, sợ hắn đến lúc đó lại lật lọng.
“Nhưng mà trong một tháng này tôi cũng phải quan sát biểu hiện của cô!”
“Còn nữa, anh phải hứa thư thả cho ba tôi từ từ trả số tiền kia, tôi nhất định sẽ thực hiện theo như thỏa hiệp!” Cô muốn hắn hứa với mình thì mới chịu đồng ý, chỉ cần chờ Quý gia khôi phục tài chính, cô mới có tiền ra nước ngoài, từ nay về sau không bao giờ trở về cái nơi quỷ quái này nữa.
Thư Triết gật đầu, cũng không muốn dong dài với cô, chủ động cởi bỏ quần áo trên người cô, Quý Phỉ vẫn không thể bỏ xuống tự tôn của mình, một mực nắm chặt cổ áo.
“Thỏa mãn tôi, tôi sẽ cho cô tất cả những thứ cô cần!” Thư Triết bỗng nhiên nhào tới cơ thể của cô, cưỡng ép cởi quần áo cô ra, hai tay xoa nắn đôi bồng đào căng tròn kia, ôm trọn cô vào người mình, tay vuốt ve tấm lưng trắng nõn mượt mà, gắn kết hai cơ thể với nhau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.