Minh Tinh Hào Môn Ái

Chương 29


Đọc truyện Minh Tinh Hào Môn Ái – Chương 29

 Chương 130: Muốn làm kì đà cản mũi ư?
Thư Diệp xuống máy bay không về Hạc bang mà chạy ngay đến bệnh viện của Quý Vân Húc.
“Tôi cùng cô đi.” Nhìn Thư Diệp nóng vội, hấp tấp, trong lòng Mộc Vũ cũng xót xa nhưng dù đau xót đến cỡ nào hắn cũng không tài nào buông tay được cả.
“Không cần, tôi tự vào được rồi, anh về Hạc bang đợi tôi đi.” Nói xong, Thư Diệp nhanh chóng đi đến chỗ Quý Vân Húc, cô muốn nhanh chóng gặp được hắn, muốn biết hiện giờ hắn ra sao, có khỏe lên chút nào chưa. 
        *******************************************************************************
Trong phòng bệnh, Âu Dương Thái Thái không hề rời khỏi Quý Vân Húc nửa bước, mấy ngày nay cô đều túc trực ở bên cạnh chăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ cho hắn, đến nỗi cả người giờ đây gầy gò hốc hác, tuy Quý Vân Húc không nói ra nhưng những gì Âu Dương Thái Thái làm cho hắn, hắn đều biết cả.
“Hôm nay tinh thần anh đã tốt hơn nhiều rồi!” Âu Dương Thái Thái sờ một bên mặt của Quý Vân Húc, anh vẫn lạnh lùng như ngày nào nhưng không hề cự tuyệt thức ăn cô đút anh, cũng phối hợp trị liệu với bác sĩ.
Quý Vân Húc gật đầu, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, từ lúc nằm viện đến nay, cái này cũng đã trở thành thói quen của hắn, nằm yên bất động nhìn về nơi vô định nào đó, ánh mắt vô hồn khiến người ta không biết hắn đang suy nghĩ gì!
“Cốc cốc cốc”, tiếng gõ cửa vang lên, Âu Dương Thái Thái lên tiếng nói, “Vào đi.”
Thư Diệp nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nhìn Quý Vân Húc đang nằm trên giường bệnh, nước mắt trong khoảnh khắc chạy xuống, lê từng bước chân đến gần hắn, khoảng cách hai người rất gần nhưng cô lại cảm thấy rất xa, đi mãi vẫn không tới được.
Trên mặt Quý Vân Húc đầy rẫy vết thương, vết thương trên người vì có quần áo che chắn căn bản không nhìn thấy được, hai mắt sắc bén như chim ưng của Quý Vân Húc trừng trừng nhìn Thư Diệp, cô còn dám đến đây sao! Là muốn xem hắn bị thương nặng đến cỡ nào ư? Thư Triết nói cô đã trở về Hàn Quốc, cô đúng thật là “quan tâm” hắn, ở Hàn Quốc xa xôi mà cũng chạy về đây xem hắn đã chết chưa! Ánh mắt chứa đầy hận ý nhìn cô gái xinh đẹp tuyệt trần trước mặt mình nhưng lại có tâm địa xấu xa độc ác!

Thư Diệp cau chặt lông mày nghi hoặc nhìn Quý Vân Húc, ánh mắt hắn lộ rõ hận ý. Vốn định mở miệng nói nhưng cô lại bị ánh mắt lạnh lùng của hắn làm giật mình, hắn trách cô tại sao hắn bị thương đã lâu mà không tới thăm ư? Nếu biết hắn bị thương, cô đã sớm trở về Đài Loan thăm hắn rồi.
Âu Dương Thái Thái bên cạnh cũng khinh thường nhìn Thư Diệp đang khẩn trương lo lắng, đây là chồng của cô, cô ta đến xem làm gì! Chỉ là Quý Vân Húc không lên tiếng đuổi, cô cũng không tự tiện đuổi Thư Diệp được, dù sao mấy ngày nay Quý Vân Húc bắt đầu có thiện cảm với cô, cô không thể nháy mắt phá hủy thiện cảm đó được.
“Em…” Thư Diệp rốt cuộc lấy hết dũng khí lên tiếng, vừa mới nói liền bị giọng Quý Vân Húc cắt ngang.
“Cô đến đây xem tôi chết hay chưa phải không?” Quý Vân Húc nhìn vẻ mặt áy náy của Thư Diệp như rằng cô chột dạ, “Thật đáng tiếc để cô thất vọng rồi! Tôi vẫn còn sống sờ sờ nằm đây!” Giọng nói cao ngạo, vẻ mặt thản nhiên, hắn tuyệt đối sẽ không để cô xem thường!
“Anh đang nói gì vậy?” Thư Diệp không hiểu hàm ý trong lời nói của hắn, trước khi đi hai người còn quyến luyến, tình cảm mặn nồng mà, chỉ sau mấy ngày mà hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng, khó gần, ánh mắt còn phảng phất ti tí hận ý, chẳng lẽ cô làm gì phật lòng anh sao?
Quý Vân Húc hừ lạnh, cười nhạo cô giả bộ ngây thơ, nhất định cô không biết đám người kia lúc đó đã để lộ danh tính của cô ra! Bọn họ chắc cũng không ngờ lúc ấy hắn vẫn chưa bất tỉnh, chính tai nghe được bọn họ thốt ra tên cô! Cô muốn giả bộ thì cứ để cô giả bộ! Hắn Quý Vân Húc nhất định sẽ phụng bồi, dù rằng chân hắn không đi được nhưng cũng không thể nào giảm đi nhuệ khí cùng sự lạnh lùng của hắn, ngược lại còn tiếp thêm ý chí chiến đấu cho hắn.
“Ý gì thì tự cô biết! Cô cút khỏi đây cho tôi! Loại người như cô suốt ngày giả bộ đoan trang hiền dịu, toàn bộ đều là dối trá, nhìn bản mặt cô thì tôi đã chán ghét rồi!” Quý Vân Húc tức giận nhẫn tâm nói những lời cay độc với Thư Diệp.
Thư Diệp và Âu Dương Thái Thái đều rất kinh ngạc, những lời hắn nói Thư Diệp không dám tin, hai chân bất động, cơ thể lung lay như muốn đổ sụp xuống, sao lại như vậy? Sao hắn đột nhiên trở nên thế này? Chẳng lẽ là vì vết thương trên người nên tính tình hắn mới cuồng  bạo hung tợn ư?
Thư Diệp cố gắng bình tĩnh đi về phía hắn, “Để em xem vết thương anh, đã lành hẳn chưa?” Gương mặt hốc hác đẫm nước mắt của cô khiến hắn ghê tởm, đúng là diễn viên có khác, giả bộ đau lòng cũng giống hơn người ta, hắn khinh thường cùng khiêu khích nhìn Thư Diệp, “Kim tiểu thư hình như bắt đầu có hứng thú với người có vợ rồi thì phải?” Nụ cười tà mị trên mặt hắn cùng lời nói kia càng khiến tim của Thư Diệp đau đớn khôn cùng.
“Nhưng mà tôi muốn cô biết, hiện tại tôi là người đã có vợ, từ nay về sau tôi sẽ là một người chồng tốt, mong Kim tiểu thư về sau đừng tùy tiện hẹn tôi ra gặp mặt, tôi sẽ không nhận lời đâu.” Quý Vân Húc vừa nói vừa ôm Âu Dương Thái Thái sát vào ngực mình, ánh mắt lại không nhìn Âu Dương Thái Thái đang rúc trong ngực mình mà nhìn thẳng Thư Diệp.

Thư Diệp đứng không vững, loạng choạng lui về sau vài bước, hắn đang nói cái gì? Đây chính là cái hắn muốn cô kiên nhẫn đợi chờ ư? Giờ hắn lại đá cô sang một bên, nước mắt tự động  chảy ra, lòng cô đau như cắt, hắn đã hứa với cô mà, chính hắn đã hứa với cô thế sao giờ lại quên hết?
Quý Vân Húc không hề bỏ qua biến hóa trên mặt cô, “Cô còn không cút ra ngoài đi? Tính ở đây làm kì đà cản mũi tôi và Thái Thái sao?” Quý Vân Húc vừa nói vừa kéo Âu Dương Thái Thái lên, ngấu nghiến hôn lấy môi Âu Dương Thái Thái.
Thật lâu sau Quý Vân Húc mới buông Âu Dương Thái Thái ra, mặt Âu Dương Thái Thái tràn đầy hạnh phúc cùng vui sướng, vẻ mặt đắc ý nhìn Thư Diệp, “Kim tiểu thư, tôi nghĩ cô nên về đi, đừng chọc giận Vân Húc nhà chúng tôi nữa!”
Cô đã từng nói sẽ giành lại tất cả những gì thuộc về mình, chỉ là lúc đó Thư Diệp không chịu tin mà thôi, giờ thì ai bẽ mặt thì biết !
Chương 131: Một mực giữ bên cạnh
Quý Vân Húc cũng không vì Âu Dương Thái Thái nói xiêng xỏ Thư Diệp mà quở trách cô, ngược lại còn âu yếm Âu Dương Thái Thái, ánh mắt sắc lạnh như dao cau liếc vào mỏm đá làm người ta rùng mình sợ hãi.
“Còn sửng sờ ở đó làm gì? Chẳng lẽ cô không cảm thấy xấu hổ à?” Bọn họ cũng đã đuổi khách mà cô còn đứng tòng ngòng ở đó! Giọng nói dứt khoát, lạnh lùng của Quý Vân Húc như dao cắt cứa thật sâu vào lòng Thư Diệp.
Đúng vậy! Cô còn ở đây làm gì chứ? Tự tìm nhục nhã sao? Thư Diệp không nói gì, cũng không ở lại nữa, quay người chầm chậm đi ra khỏi phòng bệnh. 
Quý Vân Húc nhìn thân ảnh nhỏ nhắn, khuôn mặt ảo não dần đi xa, cô tưởng giả bộ đáng thương trước mặt hắn thì hắn sẽ tha thứ cho cô sao? Không bao giờ! Hắn đã ngu xuẩn bị cô lừa một lần, hắn sẽ không ngu đến nỗi bị gạt lần thứ hai đâu!
“Vân Húc, anh không nên tức giận, phải nghỉ ngơi thật tốt!” Âu Dương Thái Thái cố ý nói nhỏ nhẹ để cho Thư Diệp vẫn chưa đi ra khỏi cửa phòng nghe, chứng tỏ bọn họ ân ái đến cỡ nào.

Lần này Quý Vân Húc không trả lời cô, mắt thấy Thư Diệp biến mất trước mặt mình, hắn cũng không hề đau xót, trong lòng hắn giờ đây toàn là hận thù vô tận.
        *******************************************************************************
Thư Diệp thất hồn lạc phách trở lại Hạc bang, trong lòng thương đau không ngớt, cô có tư cách gì đau lòng chứ, căn bản chính cô đơn phương tình nguyện yêu hắn và tin hắn, không ngờ thì ra mọi thứ đều là giả dối, dù cô có khóc sưng cả mắt thì sao chứ, đều là lời nói dối cả. Đầu óc mơ hồ trống rỗng, cô như một cái xác không hồn lê từng bước về Hạc bang, không biết cuộc sống sau này sẽ như thế nào.
Lúc trở về, Mộc Vũ đứng phía sau không thấy được nét mặc thương đau của cô, nói, “Bang chủ gọi chúng ta vào.” Hắn lập tức nắm tay cô đi, lúc này mới phát hiện hai má cô thấm đẫm nước mắt.
“Chuyện gì xảy ra?” Mộc Vũ khẩn trương lo lắng nhìn cô, Thư Diệp nghe giọng nói ấm áp bên tai, cô liền gào khóc thảm thiết, khóc hết những nỗi niềm trong lòng mình.
Mộc Vũ ôm cô vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng vì thút thít nỉ non mà run rẩy của Thư Diệp, “Đừng khóc! Không sao cả! Có tôi ở đây!” Hắn không biết phải làm gì ngoài việc an ủi cô thế này.
Cái Thư Diệp cần lúc nãy chính là cái ôm ấp áp, những lời quan tâm chân thành, cho dù xảy ra chuyện gì, Mộc Vũ cũng luôn ở cạnh ủng hộ, bảo vệ cô.
“Mummy.” Tiểu Mặc tan học trở về vừa thấy Thư Diệp liền phấn khích kêu to, chạy nhanh về phía bọn họ.
Nhìn con trai xuất hiện, Thư Diệp nhanh chóng lau khô nước mắt mình, gượng cười nhìn Tiểu Mặc, “Tiểu Mặc có nhớ mẹ không?” Ôm con trai vào lòng, Thư Diệp nhéo nhéo hai má phúng phính của nó.
“Mummy khóc à?” Tiểu Mặc nhìn chằm chằm hai má Thư Diệp không hề chớp mắt, đưa tay lau nước mắt còn sót lại của Thư Diệp.
“Mummy không có khóc.” Cô ép bản thân phải cười thật tươi.
Tiểu Mặc như đang suy nghĩ gì đó, nhìn Thư Diệp nói, “Mummy và ba kết hôn được không, nếu vậy Mummy sẽ không bị ai bắt nạt nữa!” Tiểu Mặc nói chuyện như một người lớn, sắp đặt mọi chuyện cho Thư Diệp.

“Được rồi! Tiểu Mặc, con đi chơi với bà đi! Mummy và ba có việc phải làm!” Thư Diệp tránh né trả lời câu hỏi của Tiểu Mặc, thúc giục nó đi khỏi đây.
Đợi Tiểu Mặc đi rồi, Mộc Vũ nắm tay xoay cô về phía mình, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi, “Rốt cuộc là có chuyện gì? Nói tôi biết đi!” Hắn đau lòng nhìn Thư Diệp.
“Tôi không sao, chỉ là lần này tôi không muốn về Hàn Quốc nữa, tôi muốn ở lại Đài Loan.” Thư Diệp kiên định nói, nhưng trong mắt lộ ra tia áy náy, mỗi lần cô làm mọi chuyện rối tung lên thì cũng đều do Mộc Vũ ở sau lưng dàn xếp, lần này công việc ở Hàn Quốc cũng do hắn tự tay giải quyết.
“Không về Hàn Quốc cũng được, nhưng cô phải hứa với tôi một yêu cầu!” Không biết từ lúc nào bang chủ đứng ở sau lưng bọn họ, lên tiếng nói.
Thư Diệp và Mộc Vũ kinh ngạc nhìn hắn, hắn mới tiếp tục nói, “Cô không được lui tới với Quý Vân Húc nữa! Tôi đã từng cảnh cáo cô rồi! Cô đừng xem lời nói của tôi như gió thoảng bên tai!” Giọng nói lạnh lùng nghiêm khắc của hắn khiến Thư Diệp hoảng sợ, cô chưa từng thấy vẻ mặt âm lãnh thần sắc khủng bố như thế này của hắn, có lẽ hành vi của cô khiến hắn vô cùng tức giận.
“Trở về Thiên Di làm việc, tôi sẽ an bài mọi chuyện cho cô, nhưng cô phải tuyên bố cô và Mộc Vũ sẽ kết hôn.” Nói xong, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn thẳng Thư Diệp như lời tuyên cáo cô không được phép làm trái lời hắn.
“Bang chủ!” Mộc Vũ và Thư Diệp đồng thời kêu lên, tuy là hiện tại Quý Vân Húc dùng thái độ hằn học đối xử với cô, nhưng cô cũng không nghĩ sẽ cùng người khác kết hôn, hơn nữa người này lại là Mộc Vũ, cô chẳng hề có tình cảm nam nữ gì với Mộc Vũ cả, đã không có tình cảm thì làm sao có thể kết hôn với nhau được, cô và hắn chỉ có tình thân chứ không còn gì hơn, nếu như không yêu nhau mà kết hôn, thì sau này xảy ra chuyện chỉ sợ đến lúc đó muốn làm bạn bè cũng không được.
“Mong bang chủ rút lại mệnh lệnh, thuộc hạ không thể làm theo.” Mộc Vũ cũng cực kỳ nghiêm túc nhìn bang chủ, hắn đúng thật yêu Thư Diệp, kể cả khi nằm mơ cũng mong được cùng cô ở bên nhau, nhưng hắn sẽ không cưỡng ép Thư Diệp ở  chung với mình, hắn chưa biết tâm ý Thư Diệp thế nào, cũng không muốn làm cô khó xử, hiện tại cô đã phiền lòng vì nhiều việc đủ rồi.
“Đây là lời nói thiệt lòng của cậu sao?” Bang chủ nghiêm trang hỏi Mộc Vũ, Mộc Vũ đối với Thư Diệp tình thâm, lại không ngờ Mộc Vũ lại cự tuyệt ý tốt của mình, hắn bây giờ đang giúp Mộc Vũ, chứng kiến tình yêu cay đắng lâu như vậy không có kết quả, hắn sốt ruột thay Mộc Vũ, thế nhưng tiểu tử ngốc này rõ ràng không nghe lời hắn, còn khờ đến nỗi cự tuyệt!
“Tôi sẽ không miễn cưỡng Thư Diệp, nếu cô ấy không muốn thì nhất định tôi sẽ không làm, tôi sẽ ở cạnh cho đến khi nào cô ấy tiếp nhận tôi thì thôi!” Đây là suy nghĩ của Mộc Vũ, hắn muốn ở cạnh săn sóc cô, hắn không thể nào bắt ép cô được, tất cả mọi chuyện đều vì Thư Diệp cả.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.