Minh Nhật Tinh Trình

Chương 132


Đọc truyện Minh Nhật Tinh Trình – Chương 132

Hàn Bách Hàm có cảm giác không hay, anh theo bản năng muốn nhìn thời gian, nhưng trên vách tường nhà Tôn Diệu lại không có đồng hồ.

Tôn Diệu đứng ở cửa không nhúc nhích, vẻ mặt dưới ánh đèn u ám trông không rõ ràng lắm.

Hàn Bách Hàm há miệng, nghe thấy giọng nói bình tĩnh của mình nói: “Tôi có một người bạn học ở Mĩ về, cậu ấy là chuyên gia bên khoa não, tôi nói với cậu ấy nếu có thời gian, có thể tới thăm Tiểu Yến xem.”

Tôn Diệu im lặng nhìn anh.

Hàn Bách Hàm cũng không hoàn toàn nói dối, đúng là anh có một người bạn học làm việc ở bệnh viện nước ngoài về, cũng là chuyên gia khoa não thật, trước đó lúc bọn họ gặp nhau, anh từng nghĩ bảo Tôn Diệu mang Tôn Tuần Yến tới cho người bạn này xem thử, nhưng vẫn chưa nói với đối phương.

Vào lúc này, ánh mắt Tôn Diệu từ từ chuyển đến chiếc giường nhỏ ở trong phòng.

Hàn Bách Hàm hỏi: “Muộn thế này rồi, sao còn để Tiểu Yến ngồi bên ngoài?”

Giọng nói của Tôn Diệu có chút thay đổi nho nhỏ: “Con bé ngủ cả một ngày rồi, cho nó ra ngoài ngồi một chút, tiện thể tôi đổi cho nó cái drap giường mới.”

Hàn Bách Hàm nhìn vào trong phòng nhỏ, thấy trên giường thực sự có một cái drap mới vừa trải được một nửa, anh do dự một lát, rồi nói: “Anh đang bận, vậy tôi không làm phiền nữa.”

Tôn Diệu hỏi anh: “Cậu định về à?”

Trong lòng Hàn Bách Hàm cảm thấy hơi lạ, anh đật đầu nói: “Tôi về.”

Tôn Diệu nói: “Vậy để tôi tiễn cậu ra ngoài.”

Hàn Bách Hàm quay đầu lại nhìn quanh căn phòng một lần nữa, không có Thư Vấn, cũng không có hộp bánh ngọt, mà Tôn Diệu đã mở cửa ra, đứng ở cửa đợi anh, giống như là không muốn anh ở trong ngôi nhà này lâu.

Anh đi đến cửa, lúc đến bên cạnh Tôn Diệu, Tôn Diệu giơ tay đặt lên lưng anh, hơi dùng sức, anh theo sức mạnh trên tay Tôn Diệu mà đi ra ngoài.

Cảnh này quay đến đây, Hà Chinh lớn tiếng hô: “Cut!”

Dương Du Minh theo tư thế tay vẫn dán sát trên lưng Hạ Tinh Trình, bèn giơ tay ôm vai cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ cậu, rồi nhanh chóng buông lỏng tay ra.

Hạ Tinh Trình hít sâu một hơi, cậu lau mồ hôi trên trán, đây không chỉ là mồ hôi đổ do bí hơi trong studio, mà còn có cả mồ hôi đổ ra do áp lực trong lòng mà cảnh quay này đưa đến cho cậu.

Hoa Hoa cầm một bình cô ca lạnh tới cho Hạ Tinh Trình, lại rút một tờ khăn giấy lau khô mồ hôi trên hai má cho cậu.


Hạ Tinh Trình mở nắp bình ra, vừa uống một ngụm cô ca, nhận ra Dương Du Minh đang nhìn mình, bèn lặng lẽ đậy nắp bình cô ca, đưa lại cho Hoa Hoa, nói: “Đổi cho anh một ly nước ấm.”

Hoa Hoa khó hiểu nhận lấy, hỏi cậu: “Không phải hôm qua anh nói trời nóng quá, muốn uống cô ca à?”

Hạ Tinh Trình nhỏ giọng nói: “Có người già nói uống nhiều đồ uống có ga sẽ bị loãng xương.”

Hoa Hoa vẫn chưa hiểu: “Người già nào vậy?” Hỏi xong cô lập tức phản ứng lại, hỏi: “Anh Minh ạ?”

Hạ Tinh Trình trừng cô: “Anh Minh già chỗ nào? Anh Minh chẳng già chút nào cả biết chưa.”

Hoa Hoa càng mờ mịt: “Vậy anh đang nói ai?”

Hạ Tinh Trình xoa xoa mi tâm: “Em quan tâm anh nói ai làm gì, anh chỉ thuận miệng nói vậy thôi, em hỏi từ gốc đến ngọn làm gì? Với cả, không được nói anh Minh già.”

Hoa Hoa tủi thân bĩu môi.

Tối hôm đó, Hạ Tinh Trình mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.

Cậu mơ thấy cậu và Dương Du Minh ở trong một căn phòng nhỏ rất quen thuộc, cậu nằm trên giường chuẩn bị ngủ, Dương Du Minh thì ngồi trên chiếc ghế ở bên cạnh.

Lúc cậu nhắm mắt lại, cứ cảm thấy hoàn cảnh của căn phòng nhỏ rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra là ở đâu. Trong đầu cậu rất hỗn loạn, nhưng lại ngủ mê man, cậu muốn bảo bản thân mình không được ngủ, nhưng lại tiến vào giấc ngủ rất nhanh, đang ngủ say, cậu chợt nhớ ra, đây chính là căn phòng nhỏ trong căn nhà của Tôn Diệu và con gái hắn.

Vì ý nghĩ này, mà Hạ Tinh Trình lập tức tỉnh dậy từ giấc ngủ say, cậu mở mắt ra, phát hiện mình vẫn đang ở trong căn phòng nhỏ đó, nhưng cậu nhận ra cậu không phải là Hạ Tinh Trình, mà là Hàn Bách Hàm, còn Tôn Diệu thì đang ngồi trong góc phòng u tối, không mặt mờ mờ đang nhìn cậu.

Tiếp đó Hạ Tinh Trình giật mình tỉnh giấc lần nữa, lần này là tỉnh dậy thật, cậu mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong phòng khách sạn, Dương Du Minh nằm bên cạnh cậu đang ngủ say.

Hạ Tinh Trình nằm yên tĩnh hai phút, những cảm xúc căng thẳng và lo lắng mới dần dần lắng xuống, cậu nhận ra cậu là Hạ Tinh Trình chứ không phải là Hàn Bách Hàm, thật sự rất tốt.

Rèm cửa trước cửa sổ khép chặt, gần như chắn hết tất cả ánh sáng ở bên ngoài, ngoài ánh sáng màu xanh lục của chiếc đèn khẩn cấp ở cạnh cửa, thì căn phòng hoàn toàn rơi vào một màu đen kịt.

Hạ Tinh Trình có thể nghe thấy tiếng hít thở của Dương Du Minh, nhưng không thấy rõ mặt anh, trong lòng hơi bất an tới gần anh hơn một chút, một lát sau, lại tới gần thêm chút nữa, mãi cho đến khi chạm vào thân thể ấm áp của Dương Du Minh.

Giấc ngủ của Dương Du Minh rất nông, tiếng hít thở trầm thấp lập tức biến mất.


Hạ Tinh Trình biết có lẽ là anh dậy rồi, bèn xoay người quay mặt về phía anh, một tay ôm lấy eo anh.

Hai giây sau, Dương Du Minh giơ tay ôm Hạ Tinh Trình, giọng nói trầm thấp vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ: “Sao vậy? Không ngủ được à?”

Hạ Tinh Trình đã hoàn toàn tỉnh táo, cậu hơi sợ hãi dán sát mặt mình vào cổ Dương Du Minh, nói: “Em mơ thấy ác mộng.”

Dương Du Minh không trả lời ngay, Hạ Tinh Trình xém tưởng anh lại ngủ mất rồi, kết quả Dương Du Minh ở trong bóng tối hôn lên trán Hạ Tinh Trình, hỏi cậu: “Mơ thấy gì?”

Hạ Tinh Trình không vội kể cho Dương Du Minh nghe giấc mơ của cậu, mà chỉ hỏi: “Em mơ thấy ác mộng làm bản thân tỉnh giấc, rồi lại đánh thức anh kể giấc mơ của mình cho anh nghe, có phải em đáng ghét lắm không?”

Dương Du Minh khẽ cười thành tiếng, giọng anh hơi mơ hồ không rõ: “Không đáng ghét, nhưng em phải kể nhanh một chút, anh sợ anh chưa nghe xong đã ngủ mất rồi.”

Hạ Tinh Trình dường như thật sự sợ anh ngủ mất, bèn chống người dậy leo lên người Dương Du Minh, cả người đè lên anh ôm chặt lấy anh, đầu tựa một bên đầu anh.

Dương Du Minh phải nằm thẳng lại, bị Hạ Tinh Trình đè rên lên một tiếng, thấp giọng nói: “Tên nhóc em bao nhiêu cân vậy?”

Hạ Tinh Trình nói: “Gần đây đóng phim nên nhẹ đi một chút, chắc là khoảng 52kg.”

Dương Du Minh ôm eo cậu, vỗ nhẹ sau lưng cậu giống như đang dỗ trẻ con, nói: “Ừm, chẳng nặng chút nào cả.”

Hạ Tinh Trình rầu rĩ nói: “Anh Minh, anh không thể không cần em.”

Động tác vỗ sau lưng cậu của Dương Du Minh ngừng lại, anh nghiêng đầu hình như muốn nhìn cậu, nhưng ở trong bóng tối chẳng nhìn thấy gì cả, bèn giơ tay bật chiếc đèn nhỏ ở đầu giường lên, hơi chống khuỷu tay ngồi dậy một chút, hỏi: “Rốt cục là làm sao vậy? Em mơ thấy cái gì?”

Hạ Tinh Trình bị ánh đèn đột nhiên xuất hiện làm chói mắt, cậu nhắm hai mắt lại, dán mặt vào cổ Dương Du Minh, nói: “Em mơ thấy em là Hàn Bách Hàm.”

Bàn tay Dương Du Minh vỗ nhẹ sau lưng cậu hết lần này đến lần khác: “Bị nhân vật ảnh hưởng à?”

Hạ Tinh Trình im lặng một lát, cậu nói: “Em đang nghĩ có phải em không nên diễn bộ phim này hay không.”

Dương Du Minh khẽ nói: “Không phải em nói muốn đóng chung với anh thêm mấy bộ phim, sau này tụi mình có thể ngồi xem cùng nhau sao?”


Hạ Tinh Trình nói: “Vậy thì cũng nên đóng một bộ phim tụi mình yêu nhau, cuối cùng còn phải ở bên nhau thật hạnh phúc.”

Dương Du Minh mỉm cười, khoang ngực khẽ chấn động: “Thứ nhất anh nghĩ sẽ không có loại phim này tìm tụi mình, mà cho dù có, em cũng không được nhận, biết chưa?”

Hạ Tinh Trình nói: “Chưa biết.”

Dương Du Minh hôn lên mặt cậu.

Giọng Hạ Tinh Trình hơi chán nản: “Trước kia lúc em quay phim, sẽ không bị nhân vật ảnh hưởng rõ ràng như vậy, cho dù bạn gái có chết em cũng không cảm thấy khó chịu.”

Dương Du Minh không nhịn được mà bật cười: “Quay phim chỉ là quay phim thôi, em có thể phân biệt rõ quay phim và hiện thực.”

Hạ Tinh Trình suy nghĩ rất lâu: “Có lẽ không bao gồm anh trong đó, có anh em sẽ không phân rõ được.”

Giọng Dương Du Minh dần dần trầm lại, anh hỏi cậu: “Vậy phải làm sao đây? Tôn Diệu cũng không yêu Hàn Bách Hàm, Hà Chinh sẽ không cho em đổi cảnh đâu.”

Hạ Tinh Trình nói: “Em không muốn đổi cảnh, em chỉ muốn anh vuốt ve em nhiều một chút ôm em nhiều một chút, để em nhanh chóng thoát khỏi trạng thái của nhân vật Hàn Bách Hàm.”

Dương Du Minh ôm cậu, dỗ dành cậu: “Sắp kết thúc rồi, đợi quay xong bộ phim này, tụi mình cùng xin nghỉ phép được không?”

Hạ Tinh Trình hỏi: “Đi nghỉ ở đâu?”

Dương Du Minh nói với cậu: “Đi tới một đất nước mà chẳng có ai biết tụi mình, hòn đảo cũng được, trong núi cũng được, tìm một khách sạn ở lại, em sẽ nhanh chóng quên Hàn Bách Hàm, tiếp tục vui vẻ quay lại làm Hạ Tinh Trình thôi.”

Hạ Tinh Trình im lặng gật đầu, mặt cậu dán chặt cổ Dương Du Minh, lúc hô hấp toàn bộ đều là mùi của Dương Du Minh, bỗng nhiên không nhịn được mở miệng muốn cắn anh một ngụm.

Kết quả hàm răng mới chỉ đụng nhẹ lên làn da Dương Du Minh, anh đã lập tức nói: “Đừng cắn, để lại dấu vết sẽ ảnh hưởng đến việc quay phim.”

Hạ Tinh Trình thu răng lại, đổi thành nhẹ nhàng liếm láp, cậu nói: “Em muốn cắn anh ăn từng ngụm từng ngụm, sẽ không cần phải lo anh rời xa em nữa.”

Dương Du Minh hôn lên trán cậu: “Đợi quay phim xong cho em cắn được không?”

Không biết Hạ Tinh Trình nghĩ tới cái gì, mà cười ngây ngô hỏi anh: “Cắn ở đâu?”

Giọng Dương Du Minh trầm thấp: “Muốn cắn ở đâu cũng được.”

Hạ Tinh Trình lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, cậu ngáp một cái, nhắm mắt lại nói: “Em có thể cứ vậy mà ngủ không?”


Có lẽ Dương Du Minh cũng quá buồn ngủ, anh giơ tay tắt đèn bàn, hơi nằm thẳng ra, nói: “Em nằm nghiêng đi, anh ôm em từ sau lưng.”

Hạ Tinh Trình nói: “Không được, em cũng muốn ôm anh.”

Dương Du Minh bèn nói: “Vậy anh ôm em từ trước mặt luôn.”

Hạ Tinh Trình mè nheo tụt xuống khỏi người Dương Du Minh, cậu nằm nghiêng trên giường, quay mặt lại đối diện với anh, hai người ôm nhau. Cậu buồn ngủ lắm rồi, nhưng rất muốn nghe Dương Du Minh nói chuyện với mình, bèn nhắm mắt lại, suy nghĩ hỗn loạn nói: “Anh sẽ ôm người khác như vậy để ngủ ư?”

Dương Du Minh chắc cũng buồn ngủ, tiết tấu nói chuyện của anh trở nên chậm hơn, hỏi: “Ai?”

Hạ Tinh Trình không nghĩ ra còn ai nữa, cậu nói: “Viên Thiển?”

Dương Du Minh không trả lời.

Hạ Tinh Trình ôm Dương Du Minh, ở trong bóng tối mở mắt ra.

Dương Du Minh nói: “Tụi anh ly hôn rồi, em không nhắc tới cô ấy, thì anh hoàn toàn không nhớ tới cô ấy.”

Lúc này Hạ Tinh Trình mới nhắm mắt lại, cậu nửa mê nửa tỉnh nói: “Tụi mình kết hôn đi.”

Lúc này Dương Du Minh trả lời cậu ngay lập tức: “Được. Quay phim xong anh sẽ đi mua nhẫn.”

Hạ Tinh Trình nghe vậy cảm thấy rất thỏa mãn, suy nghĩ gần như đều ngưng trệ, cuối cùng cậu nói: “Em sinh con cho anh.”

Lần này, Dương Du Minh ở trong bóng tối mở mắt ra, anh không thấy rõ mặt Hạ Tinh Trình, nhưng nghe thấy tiếng hít thở của cậu đã trở nên đều đặn, bèn khẽ mỉm cười, lần thứ hai hôn lên trán cậu.

Bắt đầu từ ngày hôm sau, trước khi quay cảnh chung với Hạ Tinh Trình, Dương Du Minh đều cho cậu một viên kẹo.

Anh thậm chí không thèm che giấu, trước khi bắt đầu quay phim, ở trước mặt tất cả mọi người trong đoàn phim, trước tiên sẽ bóc một viên kẹo, đút vào trong miệng Hạ Tinh Trình, Hạ Tinh Trình không dám nhìn anh, sợ nhìn nhiều sẽ bị mọi người nhìn ra cảm xúc của mình, mỗi lần cậu ngậm kẹo trong miệng, sẽ im lặng ngồi vào một góc.

Có một lần, Tống Ngôn Ngôn nói với Dương Du Minh: “Anh Minh, em cũng muốn ăn kẹo.”

Dương Du Minh mỉm cười với cô, nói: “Chỉ có một viên, lần sau anh mang cho em.”

Tống Ngôn Ngôn nghe vậy nói: “Không cần đâu! Anh cho anh Tinh ăn kẹo chẳng khác nào cho em ăn kẹo!” Nói xong, cô vui vẻ tung tăng chạy đi chỗ khác.

Dương Du Minh hỏi Lý Vân: “Cô ấy có ý gì thế?”

Lý Vân tỉnh bơ lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.