Đọc truyện Minh Nhật Tinh Trình – Chương 131
Thời gian Lăng Gia Nguyệt quay lại đoàn phim nhanh hơn một chút so với dự kiến, lần này quay lại mẹ cô vẫn ở bên cạnh, hơn nữa còn định ở đó cho đến lúc cô quay xong phim luôn.
Hà Chinh hơi lo lắng, vì trông Lăng Gia Nguyệt rõ ràng sa sút hơn khoảng thời gian trước, giờ nghỉ giữa lúc quay phim, cô sẽ thành thật ngồi bên cạnh Nhậm Khả Đình, lặng lẽ chẳng nói câu nào.
Nhưng một khi bắt đầu quay phim, trạng thái của Lăng Gia Nguyệt rõ ràng sẽ khác ngay, trong phim và ngoài phim dường như hoàn toàn là hai người khác nhau.
Thậm chí Hà Chinh còn cảm thấy quyết định bảo Lăng Gia Nguyệt tạm thời không nhận phim mà quay lại đi học tiếp của Nhậm Khả Đình khá là đáng tiếc.
Ngày Lăng Gia Nguyệt quay lại có tìm Hạ Tinh Trình, nghiêm túc xin lỗi cậu.
Hạ Tinh Trình không quan tâm cô có thật lòng không, chỉ gật đầu nhận lời xin lỗi của cô.
Dư luận ở trên mạng đã phai nhạt. Phòng làm việc của Hạ Tinh Trình đăng bài thanh minh hơi mơ hồ, chỉ phủ nhận mối quan hệ mập mờ của Hạ Tinh Trình với đàn ông, chứ không nói những bức ảnh này đến từ đâu.
Mà những blogger giải trí ở trên mạng cũng không nhắc tới chuyện này nữa, showbiz nhanh chóng có tin đồn mới, sự chú ý của mọi người bị dời đi, mọi chuyện cũng cứ thế mà trôi qua.
Thật ra trong lòng Hạ Tinh Trình hơi tiếc nuối. Cậu biết mình không nên nói, nhưng thỉnh thoảng lại tồn tại một chút ảo tưởng, nếu một ngày, cậu có đủ sức mạnh, có phải là cậu có thể công khai với bên ngoài không? Cậu không biết.
Thời tiết ngày càng nóng.
Thỉnh thoảng Hạ Tinh Trình sẽ sinh ra một loại ảo tưởng rằng thời gian đã quay lại hai năm trước, sutido nóng bức, staff tới lui bận rộn, người đàn ông mà cậu thích thầm anh tuấn điềm tĩnh.
Hàn Bách Hàm là một người nội liễm ít nói, nên lúc ở trường quay, Hạ Tinh Trình cũng ngày càng yên tĩnh lạnh nhạt.
Ở đây, bình thường Dương Du Minh không thể nói chuyện với cậu, bọn họ luôn giữ một khoảng cách, không để mối quan hệ thân thiết làm hỏng cảm xúc của nhân vật.
Tống Ngôn Ngôn thỉnh thoảng sẽ tới bên cạnh Hạ Tinh Trình, nhỏ giọng nói: “Anh Tinh, lúc quay phim khí chất của anh ngày càng giống Hàn Bách Hàm.”
Hạ Tinh Trình đang xem kịch bản, không thèm ngẩng đầu lên trả lời cô: “Đóng phim không phải nên như vậy à.”
Tống Ngôn Ngôn hỏi cậu: “Là nhập vai ạ?”
Hạ Tinh Trình không trả lời.
Tống Ngôn Ngôn lại hỏi: “Lúc anh và anh Minh quay xong Tiệm Viễn, cũng nhập vai ạ?”
Hạ Tinh Trình đỏa mắt nhìn cô, rồi dời ánh mắt về phía Dương Du Minh, Dương Du Minh vốn nhắm mắt giống như đang ngủ, nhưng không biết sao dường như chợt chú ý tới ánh mắt của Hạ Tinh Trình, anh mở mắt ra nhìn cậu, rồi kéo khóe miệng lên một độ cong rất nhỏ.
Tống Ngôn Ngôn bỗng dưng nín thở, cô hạ thấp giọng, nói với Hạ Tinh Trình: “Có phải Dương Du Minh cười với anh không?”
Hạ Tinh Trình cầm kịch bản lên, nghiêm túc trả lời: “Đâu có? Em nhìn nhầm rồi.”
Tống Ngôn Ngôn đứng lên, cô mặc một cái váy dài để lát nữa quay phim, tóc xõa tung, xoay nửa vòng nói với Hạ Tinh Trình: “Hứ! Dù sao thì lát nữa Dương Du Minh cũng phải bế em rồi!” Nói xong, cô vui vẻ chạy tới chiếc giường nhỏ được bố trí trong studio.
Hạ Tinh Trình lật kịch bản tới trang trước.
……….
Hàn Bách Hàm lái xe tới cổng trường của Thư Vấn, đợi cô tan học tiết tự học buổi tối. Anh châm cho mình một điếu thuốc, thật ra trước đây anh không hút thuốc, nhưng khoảng thời gian này phải chạy khắp nơi vì chuyện của Hàn Chương, nên trên người lúc nào cũng mang theo thuốc lá, thỉnh thoảng thấy bực bội sẽ hút một điếu.
Tiết tự học buổi tối kết thúc, Thư Vấn là người đầu tiên ra khỏi cổng trường, cô mặc đồng phục của trường, quần áo thể thao dài rộng bao bọc cơ thể mảnh mai của cô trông hơi quá khổ, tóc hôm nay không buộc lên, mà xõa xuống đến eo.
Cô tự mở cửa xe ô tô của Hàn Bách Hàm ra, sau khi ngồi lên thì nghiêng đầu mỉm cười nhìn Hàn Bách Hàm.
Hàn Bách Hàm ngậm điếu thuốc cũng mỉm cười với cô.
Thư Vấn mỉm cười nhìn anh một lúc, mãi chẳng chịu nói gì, rồi bất chợt giơ tay về phía anh.
Hàn Bách Hàm theo bản năng lùi ra sau.
Thư Vấn giơ tay nắm lấy điếu thuốc anh đang ngậm trong miệng, rút ra, nhìn hai bên hình như không biết phải dập tắt như thế nào, bèn nói: “Đừng hút thuốc nữa.” Lúc nói chuyện, chân mày hơi nhíu lại.
Hàn Bách Hàm im lặng một lát, rồi giơ tay về phía Thư Vấn, nói: “Tôi không hút nữa, em ném lại đây cho tôi, đừng làm bỏng đến em.”
Thư Vấn lại nhìn anh một lúc, rồi mới trả nửa điếu thuốc đang cháy lại cho Hàn Bách Hàm.
Tối hôm đó, Hàn Bách Hàm lại lái xe chở Thư Vấn đi mua bánh ngọt ở tiệm lần trước, lần này đổi vị hoa quả.
Hình như Thư Vấn rất thích cái bánh ngọt đó, cô bé không nỡ ăn, mà cẩn thận từng li từng tí đặt hộp bánh ngọt trên đùi mình.
Hàn Bách Hàm nói với cô: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi đưa em về nhé.”
Thư Vấn ngẩng đầu lên, tầm mắt từ hộp bánh ngọt chuyển qua mặt Hàn Bách Hàm, một lát sau lại dời ánh mắt đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Tôi không về được không?”
Hô hấp của Hàn Bách Hàm dừng lại một chút, anh nói: “Vậy em muốn đi đâu.”
Giọng Thư Vấn vẫn rất nhẹ, nét mặt hơi bất an nói: “Đi cùng anh.”
Hàn Bách Hàm nhanh chóng khởi động xe ô tô, nhìn vô lăng đang chuyển động ở trước mặt: “Không được, em nên về nhà.”
Thư Vấn im lặng, ngón tay phải của cô bé theo bản năng gảy hộp bánh ngọt, trong buồng xe yên tĩnh vang lên chút tạp âm.
Lúc Hàn Bách Hàm dừng xe chờ đèn đỏ, không nhịn được mà chuyển tầm mắt qua nhìn tay cô bé, đầu ngón tay trắng trẻo của cô bé hết kéo căng rồi thả lỏng, hộp giấy cũng sắp bị cô bé gảy hỏng luôn rồi.
Thư Vấn bỗng nhiên dừng lại, nói với Hàn Bách Hàm: “Tôi muốn xuống xe, cho tôi xuống ở ngã tư phía trước.”
Hàn Bách Hàm hỏi cô: “Em không về nhà à?”
Thư Vấn nói: “Tôi không cần anh đưa tôi về nhà, tôi tự về.”
Hàn Bách Hàm lắc lắc đầu: “Tôi không yên tâm.”
Thư Vẫn bỗng dưng tiến lại gần, định hôn lên miệng anh, khi đó Hàn Bách Hàm vừa giẫm chân ga chạy qua ngã tư, lúc anh tránh Thư Vấn, vô lăng dưới tay cũng lắc lư, suýt chút nữa đụng phải xe đối diện.
Hàn Bách Hàm dừng xe bên đường, tim anh vẫn còn đập rất nhanh.
Thư Vấn mở cửa xuống xe, rồi đóng cửa xe chạy đi.
Hàn Bách Hàm ngồi một mình trong khoang xe, nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, anh ngồi im lặng một lúc, nhìn thấy Thư Vấn chạy qua chỗ rẽ, bóng dáng biến mất, lúc này anh mới lái xe đuổi theo.
Anh lái không nhanh, rẽ qua chỗ quẹo là một con đường không rộng lắm, hai bên đường đều là tường che và hai hàng cây ngay ngắn, một chiếc xe taxi từ đối diện lái tới, chạy lướt qua xe của anh.
Hàn Bách Hàm nhìn về phía trước, hai bên đường chẳng nhìn thấy bóng dáng của Thư Vấn đâu, cho dù có chạy thì cô bé cũng không thể chạy nhanh đến mức biến mất không còn tăm hơi như vậy được.
Anh nhớ lại chiếc taxi ban nãy, rồi lập tức quay đầu xe trên con đường không có xe qua lại, tăng tốc chạy về phía trước.
Phía trước vừa vặn là một ngã tư, chiếc taxi kia đang dừng ở đó chờ đèn đỏ. Hàn Bách Hàm giữ một khoảng cách chạy theo phía sau chiếc taxi kia.
Thật ra anh đi theo chưa được bao lâu, thì đã phát hiện ra chiếc xe taxi kia đang chạy về hướng nhà trọ của Tôn Diệu và con gái hắn.
Lúc Hàn Bách Hàm nhận ra taxi giảm tốc độ, bèn dừng ô tô lại ở ven đường trước. Đây là bên ngoài tiểu khu nhà Tôn Diệu, xe chẳng thể nào lái vào trong tiểu khu được, chỉ có thể dừng ở chỗ đỗ xe ở ven đường.
Cách một khoảng rất xa, Hàn Bách Hàm nhìn thấy Thư Vấn xuống khỏi taxi, trong tay vẫn cầm hộp bánh ngọt, cô bé thoải mái đi vào trong tiểu khu.
Hàn Bách Hàm ngồi thẳng người lại, hít sâu một hơi rồi lại thở ra, sau đó cởi dây an toàn, mở cửa xuống xe.
Giày da màu đen của anh giẫm trên mặt đất phát ra tiếng vang trầm thấp, lúc anh vào tiểu khu, càng ngày càng đến gần căn nhà nhỏ xây sau những căn nhà cao tầng của tiểu khu, thì càng thả nhẹ bước chân, mãi cho đến khi bản thân không nghe thấy tiếng bước chân nữa mới thôi.
Xung quanh căn nhà nhỏ không có đèn đường, chỉ có cửa sổ của căn nhà là có ánh đèn lộ ra, chiếu sáng một khoảng nhỏ ở trước căn nhà nhỏ, còn cửa của căn nhà thì đóng chặt.
Hàn Bách Hàm đi tới cạnh cửa, anh thử tới gần cửa chống trộm lắng nghe tiếng động bên trong, nhưng bên trong rất yên tĩnh, anh chẳng nghe thấy gì cả.
Thế là anh lại nhẹ nhàng đi tới trước cửa sổ.
Cửa sổ cũng đóng chặt, lúc này rèm cửa sổ cũng kéo lại, rèm cửa sổ chia thành hai bên trái phải, màu sắc là vàng nhạt trên đó có những bông hoa màu xanh nhạt, nó không chặn được ánh sáng, nên ánh sáng có thể từ bên trong lộ ra. Hơn nữa nó cũng che không kín, giữa hai bên rèm cửa vẫn còn một cái khe.
Hàn Bách Hàm lặng im không tiếng động tiến gần lại nhìn vào bên trong, đầu tiên anh nhìn thấy một đỉnh đầu màu đen. Tim anh gần như ngừng đập, vì phát hiện có người đưa lưng về phía cửa sổ ngồi trên chiếc giường nhỏ của Tôn Diệu, đầu đang tựa lên cửa sổ. Mặc dù chỉ là một khe hở, Hàn Bách Hàm cũng có thể nhìn thấy tóc của người đó rất dài.
Nếu như đó là Thư Vấn, vậy Tôn Diệu đang ở đâu?
Hàn Bách Hàm tiếp tục nhìn vào bằng khe hở của rèm cửa sổ, anh phải tới gần hơn một chút, mới có thể nhìn thấy phạm vi rộng hơn ở trong phòng, bởi vậy, anh cách Thư Vấn cũng ngày càng gần, anh thậm chí còn cảm thấy bất cứ lúc nào Thư Vấn cũng có thể quay đầu lại phát hiện ra mình.
Nhưng Thư Vấn không quay lại, cô bé cứ ngồi dựa trước cửa sổ, mà từ trong cửa sổ Hàn Bách Hàm cũng không nhìn thấy Tôn Diệu, anh không biết có phải Tôn Diệu đang ở phòng vệ sinh, hoặc là ở trong gian phòng nhỏ hay không.
“Công tố Hàn,” không hề có điềm báo trước, Hàn Bách Hàm nghe thấy sau lưng mình vang lên một giọng nói trầm thấp, giống như là bỗng nhiên gõ lên đầu anh một cái, lập tức làm đầu óc anh trống rỗng, anh cố hết sức giữ bình tĩnh quay đầu lại, thì nhìn thấy Tôn Diệu đang đứng sau lưng nhìn mình.
Tôn Diệu mặc một cái áo ngắn tay màu lam đậm đã bị giặt đến bạc màu, phía dưới là một cái quần đùi hơi cũ, hắn cấm hai tay trong túi quần, châm đi dép lê, vô cảm nhìn Hàn Bách Hàm, hỏi: “Trế thế này rồi, cậu đến tìm tôi à?”
Môi Hàn Bách Hàm trắng bệch, anh cảm nhận được trán mình đổ mồ hôi lạnh, nhưng lúc nói chuyện giọng điệu vẫn rất bình tĩnh, anh nói: “Phải, ban nãy tôi gõ cửa nhưng không nghe thấy gì, tưởng anh không ở nhà.”
Tôn Diệu chậm rãi đi về phía Hàn Bách Hàm.
Hàn Bách Hàm cảm thấy rất ngột ngạt. Thật ra ngoài lần đầu tiên gặp nhau ở trại tạm giam, anh thấy Tôn Diệu chỉ là một người cha yêu thương con gái, về sau mỗi lần gặp Tôn Diệu, Hàn Bách Hàm luôn cảm nhận được cảm giác ngột ngạt này.
Tôn Diệu cao hơn Hàn Bách Hàm một chút, đi đến gần, hắn hơi cúi đầu nhìn Hàn Bách Hàm, hỏi: “Cậu gõ cửa chưa?”
Lúc Hàn Bách Hàm đứng thẳng người trông vừa nghiêm chỉnh vừa kiên cường, giống như tính cách của anh vậy, không nao núng không dễ chịu khuất phục, anh nhìn thẳng Tôn Diệu, không lùi bước, mà nói: “Tôi gõ cửa rồi.”
Tôn Diệu nhìn anh chằm chằm, một lát sau nói: “Ồ, chắc là tôi không nghe thấy. Mời cậu vào trong ngồi.” Nói xong, Tôn Diệu xoay người đi đến trước cửa.
Nhưng Hàn Bách Hàm không nhúc nhích, anh biết Thư Vấn đang ở trong nhà, anh không hiểu vì sao Tôn Diệu lại mời mình vào, anh cũng không biết sau khi vào trong phải đối diện với hai người họ như thế nào, anh hơi do dự.
Tôn Diệu đi tới cửa, phát hiện Hàn Bách Hàm không đi cùng mình, bèn dừng bước quay lại nhìn anh: “Công tố Hàn?”
Hàn Bách Hàm vẫn không nhúc nhích.
Tôn Diệu bỗng nhiên mỉm cười, hắn nói: “Đi vào ăn chút bánh ngọt đi.”
Hai chữ bánh ngọt bỗng nhiên kích thích Hàn Bách Hàm, anh nhìn Tôn Diệu, rồi đi về phía cửa nhà.
Tôn Diệu vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, lúc Hàn Bách Hàm bước vào gần như dán sát cơ thể hắn, khi đó Tôn Diệu cúi đầu ho mấy tiếng, hơi thở thổi lên gò má Hàn Bách Hàm, làm anh theo bản năng quay mặt đi chỗ khác.
Sau khi vào cửa, bước chân Hàn Bách Hàm dừng lại, anh nhìn về chiếc giường nhỏ dựa bên của sổ của Tôn Diệu, phát hiện người ngồi trên giường không phải Thư Vấn, mà là Tôn Tuần Yến.
Tôn Tuần Yến nhắm chặt mắt, vì không có ý thức để tự duy trì tư thế ngồi, nên hai bên người có chồng chăn đỡ cô bé.
Vậy Thư Vấn đâu rồi? Hàn Bách Hàm theo bản năng nhìn quanh gian nhà không lớn mấy này.
Lúc này phía sau vang lên một tiếng động nhỏ, là tiếng Tôn Diệu khép cửa nhà.
Hàn Bách Hàm quay đầu lại.
Tôn Diệu nói với anh: “Muộn lắm rồi, công tố Hàn tới đây có chuyện gì vậy?”