Minh Cung Truyện

Chương 54: Noãn huân hoa khẩu cẩm sơ khai


Đọc truyện Minh Cung Truyện – Chương 54: Noãn huân hoa khẩu cẩm sơ khai

MINH CUNG TRUYỆN – CHƯƠNG 49:

NOÃN HUÂN HOA KHẨU CẨM SƠ KHAI

(Hoa theo hơi ấm nở im bên cành)

*Trích Lạc Dương tảo xuân – Bạch Cư Dị.

——————-

Nhạc Hy vẫn giữ dáng vẻ ung dung không đổi, lạnh lùng nói với Hiền tần: “Bản cung là hung thủ thì cũng không bất ngờ lắm đâu. Sẽ thật bất ngờ nếu như kết thúc, người hại Lệ tần là Hiền tần nhỉ?” Nói xong nàng còn nở nụ cười nửa miệng trêu tức nàng ta.

Nhưng quả nhiên giới hạn chịu đựng của Hiền tần lớn hơn mọi tần phi trong hậu cung này. Nàng ta vẫn hồn nhiên cười nói: “Hy tần mồm miệng đưa đẩy, đổi trắng thay đen dễ như trở bàn tay. Bảo sao kẻ trên người dưới đền thần phục Hy tần một phép.”

Nhạc Hy cười nhạt. Có lẽ Hiền tần đang nhắc đến Hòa tần, Khang tần, có lẽ cả Nhữ Phần nữa. Thế nhưng nàng cũng chẳng thiết để tâm mấy lời vô nghĩa của nàng ta. Nàng chỉ bảo: “Bản cung thiết nghĩ với quan hệ tốt đẹp của Hiền tần và Lệ tần, thấy Lệ tần bị thế này, Hiền tần nên lo lắng xem Lệ tần bị sao chứ? Sao lại ráo riết lên đổ lỗi vậy? Hay là Hiền tần sớm đã biết Lệ tần vì sao như vậy rồi?”

“Hy tần nói gì vậy? Lệ tần bị thế không phải do kẹo mơ của Hy tần sao? Bản cung thấy Hy tần mới là người đang hồ đồ đổ lỗi.” Hiền tần tự tin nói, gương mặt không có chút sợ hãi nào.

Nhạc Hy lại cười nhẹ. Nàng ta trong mắt Nhạc Hy luôn là người có lý trí vững nhất trong số các tần phi trong cung. Nhiều khi Nhạc Hy lại thấy nàng ta giống chính mình. Càng giống nàng thì nàng càng muốn trừ bỏ nàng ta.

“Mấy hôm không gặp, miệng của Hiền tần lại dẻo hơn ít nhiều rồi đấy.” Nhạc Hy nói với thái độ giễu cợt.

Vừa khéo lúc đó, bên ngoài có tiếng hô quen thuộc của thái giám: “Hoàng thượng giá đáo! Hoàng hậu nương nương giá đáo!”

Nhạc Hy và Hiền tần kia đều không nói gì thêm điều gì, đồng thanh hành lễ: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương. Hoàng thượng, nương nương vạn phúc kim an.”

Chu Hậu Thông đưa mắt nhìn Nhạc Hy nhưng không nói gì. Hoàng hậu liền nói với thái y theo sau: “Thái y, mau xem cho Lệ tần.”

Thái y và các y nữ đi cùng vội đến bên cạnh Lệ tần. Thái y đưa tay qua tấm rèm mỏng che bên giường để bắt mạch cho Lệ tần. Thái y hơi chau mày căng thẳng. Nhưng căng thẳng và bồn chồn nhất có lẽ là những người đứng xung quanh, đặc biệt là Nhạc Hy và Khang tần. Nhạc Hy lén trút một tiếng thở dài. Không biết Lệ tần ngất thế này sẽ là tai bay vạ gió cho biết bao nhiêu người trong hậu cung nữa đây.

Chu Hậu Thông có chút sốt ruột, liền hỏi thái y: “Vương thái y, Lệ tần thế nào rồi.” Hắn cũng không giấu được lo lắng.

Thái y vẫn chau mày, dường như hơi khó nói. Nấn ná hồi lâu, lão mới nói: “Hoàng thượng, thật không may. Lệ tần nương nương sảy thai rồi.” Thái y kia chắp tay, cúi thấp đầu như một lời tạ tội.

Nhạc Hy, Khang tần rùng mình, sợ hãi nhìn nhau. Cả Hoàng hậu lẫn Hiền tần cũng không khỏi có chút sững sờ.


Chu Hậu Thông cũng bất ngờ không kém gì các tần phi có mặt, vội hỏi lại: “Lệ tần có thai sao?”

Vương thái y nhìn hắn thật có lỗi, cúi đầu cung kính nói: “Cái thai mới gần hai tháng. Vi thần không trực tiếp thường xuyên bắt mạch, cho nên không đoán ra nguyên nhân sảy thai. Suy đoán ban đầu là do nương nương ăn uống không đầy đủ, không bồi bổ trong giai đoạn mang thai dẫn đến yếu thai mà sảy thai.”

Nhạc Hy và Khang tần thở phào một tiếng nhẹ nhõm, lại đưa ánh mắt thật yên tâm nhìn nhau. Không cần biết nàng ta sảy thai vì lý do gì, chỉ cần là không phải do kẹo mơ thì đương nhiên các nàng có thể yên tâm.

Nhạc Hy nghĩ đến lời Vương thái y, đột nhiên trầm tư suy nghĩ. Thực ra thì nguyên nhân này cũng có thể xảy ra. Có thể Lệ tần hai ba hôm nay bị cấm túc, do đó buồn bã không thiết gì ăn uống mới dẫn đến chuyện này.

Hoàng hậu đưa mắt nhìn hai cung tỳ hầu cận của Lệ tần, nghiêm giọng nói: “Các ngươi chăm sóc nương nương thế nào mà lại để nàng ấy ăn uống không đầy đủ chứ? Thật là tắc trách!”

Chu Hậu Thông cũng không khỏi nhìn hai cung tỳ bằng ánh mắt cáu giận, hắn chất vấn: “Kể cả các ngươi không biết Lệ tần có thai thì cũng phải để nàng ấy đầy đủ chứ. Sao lại để mọi chuyện thành ra thế này?”

Hai cung tỳ kia chỉ biết cúi đầu, nhìn nhau, không dám hé răng nói đến nửa lời.

Nhạc Hy nhẹ nhàng lên tiếng: “Hoàng thượng, thần thiếp cho rằng nếu chỉ đơn giản là ăn uống không đầy đủ thì rất khó có thể xảy ra chuyện nghiêm trọng này. E là bên trong còn có nội tình gì đó.”

Hiền tần lại đưa mắt sắc nhìn Nhạc Hy: “Hy tần đang muốn nói tới kẹo mơ của mình à? Vậy là chính Hy tần cũng muốn cho rằng kẹo mơ có vấn đề đấy.”

Nhạc Hy cũng hơi khó chịu trong lòng. Hiền tần mở miệng ra, một câu kẹo mơ, hai câu cũng kẹo mơ, hẳn là đang muốn gán cái tội danh này cho nàng đây mà.

Khang tần không kìm được mà nói: “Hiền tần chớ ăn nói hồ đồ.”

Nhạc Hy không hề nao núng nói: “Bản cung chỉ là đang giúp thái y và Hoàng thượng tìm ra chân tướng thực sự mà thôi. Hiền tần sao lại ráo riết muốn đổ lỗi đến vậy chứ? Bản cung có trong sạch thì mới dám nói cho Hoàng hậu và Hoàng thượng biết Lệ tần đã ăn đồ do bản cung làm. Chẳng ngờ cái lòng trung thành với Hoàng hậu và Hoàng thượng của bản cung bị Hiền tần làm cho vấy bẩn.”

Hiền tần tức mình nhưng không dám nói thêm điều gì. Chu Hậu Thông liền nhẹ nhàng phân trần: “Trẫm tin Hy tần không làm chuyện này. Trước nay, nàng ấy là người thế nào, trẫm biết rõ.” Nói rồi hắn lại quay sang Hiền tần, trách nhẹ: “Quyên Nhi, nàng cũng lo cho Lệ tần mà quá nóng vội rồi.”

Hiền tần khẽ cúi đầu.

Nhạc Hy hơi thất kinh. Trước nay, trong đám phi tần mới tiến cung, nàng chưa nghe hắn gọi ai bằng khuê danh cả. Thậm chí, cũng chưa bao giờ gọi nàng là Hy Nhi như đại huynh của nàng. Bất giác trong lòng nàng cảm thấy tủi thân và trống vắng. Hoàng hậu dường như đã nhận ra sự bất thường của nàng, khẽ nói với nàng để nàng chú ý vào câu chuyện hiện tại: “Bản cung cũng cho rằng Hy tần không làm chuyện nguy hiểm như thế. Nếu Lệ tần ngất đi, chẳng phải kẹo mơ của Hy tần sẽ bị điều tra đầu tiên sao?”

Thái y lúc này cũng mới lên tiếng: “Trước khi bất tỉnh, Lệ tần đã dùng kẹo mơ sao?” Giọng thái y đầy vẻ nghi hoặc. “Vi thần dám hỏi Hy tần nương nương, trong kẹo mơ có những thành phần gì?”

Nhạc Hy đạm nhiên đáp: “Mơ cả quả, ngâm trong nước dứa để lấy độ chua thích hợp, sau đó ướp qua với đường đun. Cách này có lẽ chỉ có mình bản cung dùng thôi. Khi trước ở Thẩm phủ, bản cung cũng từng làm kẹo mơ như thế.”


Thái y chau mày đáp: “Thực ra thì nước dứa có thể khiến nhau thai mềm, dẫn đến sảy thai… Hơn nữa thứ chua như vậy lại ăn lúc đói…” Lời thái y khiến Hoàng thượng, Hoàng hậu đều hơi hoảng sợ.

Hiền tần gắt: “Hy tần, ngươi nghĩ sao?”

Nhạc Hy cười thản nhiên, không một chút sợ hãi trước Hiền tần: “Bản cung vốn không biết Lệ tần có thai. Hôm nay thái y bắt mạch nói là sảy thai, bản cung cũng bất ngờ. Quan trọng nhất là kẹo mơ này bản cung cho Khang tần chứ không cho Lệ tần. Bản cung nào biết Lệ tần sẽ ăn kẹo của bản cung chứ? Dựa vào quan hệ chẳng mấy tốt đẹp của bản cung và Lệ tần, có chết bản cung cũng chẳng muốn mang kẹo đến cho nàng ta.”

Hiền tần vẫn chưa muốn dừng lại, liền nói tiếp: “Khang tần và Hy tần quan hệ tốt đẹp, hậu cung ai cũng biết.Ai biết được hai người có cấu kết lại, bỏ thêm thứ gì vào kẹo hay không? Mà có khi Khang tần ở Trường Xuân cung cùng với Lệ tần, sớm đã nhận ra Lệ tần mang thai, cho nên mới cùng Hy tần bày ra kế.”

Khang tần chau mày, nói: “Hiền tần quá suy diễn rồi đấy. Thân thiết với Lệ tần nhất chẳng phải Hiền tần nàng sao? Vả lại việc Lệ tần ăn kẹo mơ là nàng ta chủ động chứ bản cung nào có mời nàng ta chứ?” Với quan hệ khó chịu của mình và Lệ tần, có cho vàng Khang tần cũng không chủ động mời nàng ta ăn kẹo.

Hiền tần chưa bỏ cuộc, lại tiếp tục đưa thêm các khả năng: “Hoặc có thể Hy tần hạ độc, vốn muốn diệt trừ Khang tần, nhưng lại vạ lây tới Lệ tần thì sao?”

Nhạc Hy cười. Hiền tần này quả là lợi hại, điều gì cũng có thể nghĩ ra để hắt gáo nước này vào người nàng. Nàng nhẹ giọng nói: “Chẳng phải Hiền tần vừa nói Khang tần cùng bản cung quan hệ tốt đẹp sao?”

Hiền tần nhếch môi cười, nói: “Hy tần ngươi xảo quyệt vô cùng, ai biết ngươi muốn hại ai thân ai chứ?”

Khang tần vội nói: “Lúc đứng cùng Lệ tần, chính bản cung cũng ăn kẹo mơ Hy tần đưa, có các cung nữ làm chứng, và bản cung có thế nào đâu.” Quay sang phía hai cung nữ của Lệ tần, Khang tần hỏi: “Các ngươi cũng đã nhìn thấy, phải không?”

Hai cung nữ kia nhìn nhau rồi gật đầu. Một trong hai người lên tiếng: “Phải, là Khang tần cũng ăn kẹo đó.”

Điều đó đủ chứng minh kẹo này không có độc gì.

Hiền tần nói đạm nhiên: “Có những thứ độc mà người thường ăn phải sẽ không sao, nhưng sẽ ảnh hưởng không tốt tới thai phụ, không phải sao?”

Hiền tần trở mặt quá nhanh khiến cả Nhạc Hy và Khang tần đều thấy không vui. Khang tần đang định đáp trả thì Chu Hậu Thông ngăn nàng. Chu Hậu Thông cũng hơi khó chịu trước cuộc cãi vã của đám tần phi. Hắn hơi nặng lời: “Thôi đi! Có bỏ thêm thứ gì không, chẳng phải kiểm tra là xong ngay sao?” Nói rồi, hắn quay sang Khang tần, hỏi lạnh lùng: “Kẹo mơ chiều nay Lệ tần ăn đâu?”

Một trong hai tỳ nữ của Lệ tần nhỏ giọng đáp: “Đã hết rồi ạ!”

Nhạc Hy và Khang tần đều không giấu được sợ hãi. Có nghĩa là không còn bằng chứng nữa. Không có bằng chứng thì không ai tin được, Nhạc Hy từng trải qua chuyện Văn thị, nàng rất hiểu chuyện này.

Phương Hà nhớ ra, vội nói: “A, vẫn còn. Nô tỳ còn mang kẹo mơ của cung Trường Nhạc đến đây!”

Thị định mở hạp đựng đồ ăn ra thì Khang tần thẫn thờ nói với thị: “Ả nha hoàn ngốc nghếch. Thứ này sao khiến bọn họ tin được chứ?” Nói rồi lại quay sang Hoàng thượng và Hoàng hậu, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương. Chuyện Lệ tần chủ động xin kẹo mơ từ chỗ thần thiếp, rất nhiều cung tỳ có thể làm chứng được. Nếu sự thực là Lệ tần bị hôn mê do kẹo mơ từ thần thiếp, thần thiếp cũng dám gánh chịu mọi trách nhiệm. Quả không liên quan gì đến Hy tần hết.”


Nhạc Hy gạt Khang tần sang một bên, nói thẳng thắn với đế hậu cùng Hiền tần: “Kể cả lúc này không còn bằng chứng nữa, thần thiếp cũng có thể tự tin nói kẹo mơ của thần thiếp không có độc. Chỉ một chút nước dứa để ngâm mơ cũng không khiến Lệ tần sảy thai được? Hoàng thượng và Hoàng hậu có thể không tin thần thiếp thế nhưng kẹo mơ do Lệ tần tự lấy ăn, không lẽ là Lệ tần tự hạ độc mình?”

Hoàng hậu gật đầu, nói: “Hy tần nói rất phải. Thứ nhất, Hy tần không hề biết Lệ tần có thai mà cho nước dứa vào. Thứ hai, cũng là lý do quan trọng nhất, Hy tần không hề biết rằng Lệ tần sẽ ăn kẹo mơ của Hy tần để cho độc vào. Không có bằng chứng nhưng chỉ qua hai điều này, có thể thấy Hy tần và Khang tần vô tội.”

Chu Hậu Thông trầm giọng nói: “Trẫm tin Hy tần.” Hắn nói một câu ngắn gọn như thế, một lần nữa khẳng định niềm tin hắn dành cho Nhạc Hy.

Nhạc Hy cúi đầu: “Tạ ơn Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đã tin tưởng thần thiếp.”

Hiền tần nhìn Nhạc Hy với ánh mắt chán ghét nhưng không để lộ rõ sự cáu giận. Nàng ta càng nhìn vậy, Nhạc Hy càng nghi ngờ nàng ta có dính tới việc này. Nàng ta quá nóng lòng muốn đổ tội cho nàng và Đỗ Nhược Phân.

Hoàng hậu nói rất ôn nhu: “Vậy lúc này, chúng ta cần phải tìm ra nguyên nhân thực sự khiến cho Lệ tần bất ngờ sảy thai thế. Khi nãy thái y đã đoán rằng do Lệ tần không bồi bổ. Nếu là thế này thì chúng ta phải hỏi cung tỳ hầu hạ Lệ tần thôi.”

Chu Hậu Thông gật gù, nói: “Hoàng hậu nói có lý. Thay vì đổ lỗi cho Hy tần thì nên tìm hiểu lý do theo phỏng đoán của thái y.”

Nhạc Hy không ngần ngại, chủ động hỏi cung tỳ của Lệ tần: “Dạo này ngươi thấy Lệ tần ăn uống thế nào? Tâm trạng nàng ta không tốt sao?”

Hai cung tỳ của Lệ tần nhìn nhau, một trong hai người nhỏ nhẹ lên tiếng: “Lệ tần nương nương dạo này ăn ít hơn hẳn so với khi trước. Cho đến mấy ngày nay, khi bị cấm túc thì ăn càng ít hơn. Nghe nói dạo này nương nương muốn học múa, cho nên muốn có thân hình nhỏ hơn, do đó mới,…”

Thái y cũng nhỏ giọng: “Thảo nào lại xảy ra chuyện như vậy. Nhịn ăn là cái nên tránh nhất trong khi có thai. Lệ tần nương nương vậy mà lại…”

Hoàng hậu cũng trút một tiếng thở dài, nhìn Lệ tần yếu ớt nằm trên giường, nói: “Thật là đáng tiếc thay cho Lệ tần. Quả thực lâu lắm rồi, hậu cung mới lại có người mang thai, vậy mà…” Kể từ sau lần Trần Thái Uyển sảy thai, hậu cung cũng không ai hoài phụng long thai được nữa. Lệ tần sảy thai phải nói là niềm nuối tiếc của cả hoàng thất, tiền triều. Thế nhưng, có lẽ đó là niềm vui của vô số tần phi tầm nhìn hạn hẹp trong cung.

Không hiểu vì sao, trong lúc ấy Nhạc Hy dường như thấy Chu Hậu Thông nhìn sang Hiền tần.

Nhạc Hy liếc mắt nhìn Hiền tần. Gương mặt nàng ta hơi tái xám. Nàng cũng không đoán được biểu hiện đó là do nàng ta không đổ được lỗi này lên đầu nàng hay là vì Lệ tần – đồng minh của nàng ta – sảy thai nữa. Có lẽ là cả hai.

Thái y sai y nữ lấy giấy mực, viết một đơn thuốc dài rồi đưa cho cung tỳ của Lệ tần: “Các ngươi theo đơn thuốc này sắc cho nương nương uống ngày ba lần. Nương nương vừa sảy thai xong, trước đó sức khỏe đã không tốt, cần được bồi bổ nhiều hơn nữa.”

Cung tỳ nhận lấy đơn thuốc từ thái y rồi nhanh nhẹn đi tới ngự dược phòng. Thái y cẩn thận nói với đế hậu và mấy tần phi: “Lúc này nên để Lệ tần nương nương yên lặng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”

Hoàng hậu quay sang Chu Hậu Thông, nói rất nhỏ: “Hoàng thượng, thần thiếp thấy thái y nói đúng đấy. Hoàng thượng nên hồi cung Càn Thanh đi.”

Chu Hậu Thông trầm giọng nói với Hoàng hậu: “Cũng được. Trẫm cũng hơi mệt rồi.”

Nhạc Hy và Khang tần cũng nhìn nhau, Khang tần nắm lấy tay trái Nhạc Hy, lại nói với đế hậu: “Chúng thần thiếp cũng xin cáo lui trước.” Nói xong, nàng định cùng Nhạc Hy đi. Nhạc Hy sớm cũng có ý định này, liền bước theo lực kéo của tay Khang tần.

Nàng bước qua Chu Hậu Thông, không dám đưa mắt nhìn hắn. Không ngờ hắn nắm lấy tay phải của nàng, nhỏ giọng nói: “Nàng đi cùng trẫm!”

Nhạc Hy hơi bất ngờ, lại quay sang nhìn Khang tần bằng ánh mắt lưỡng lự. Khang tần chủ động bỏ tay Nhạc Hy ra, lại đưa mắt ra hiệu cho Nhạc Hy đi theo Chu Hậu Thông. Nhạc Hy đành nhỏ nhẹ “vâng” một tiếng rồi bước đi theo hắn. Phương Hà không quên đưa cho nàng hạp đựng thức ăn đã chuẩn bị.


Hiền tần lại quay sang nói với Hoàng hậu: “Xin nương nương yên tâm hồi cung. Ở đây thần thiếp sẽ chăm sóc cho Lệ tần.”

Hoàng hậu gật đầu: “Có Hiền tần ở đây, mọi người cũng yên tâm hơn phần nào.” Nói rồi Hoàng hậu nhanh chóng rời đi. Cả Khang tần cũng không lưu lại tẩm điện của Lệ tần nữa.

Chu Hậu Thông ra hiệu cho Tưởng Mục Anh không đi theo mình. Phương Hà cũng đã sớm trở về Trường Nhạc cung trước. Chỉ còn Chu Hậu Thông đi cùng Nhạc Hy trên trường nhai dài của Tử Cấm Thành. Biết bao cung nhân đi qua đưa ánh mắt thèm khát, ngưỡng mộ nhìn nàng.

Hắn nắm tay dắt nàng đi, nhưng lại không nói với nàng lời nào trên suốt quãng đường khiến cho lòng Nhạc Hy có chút nao nao lo sợ. Vài ngày này, hắn cũng không đến cung Trường Nhạc của nàng khiến nàng có chút bất an. Không phải hắn lại giận gì nàng chứ?

Hắn cứ thế, dắt tay nàng đến Yến hoa viên. Nàng hơi khó hiểu, không biết vì sao hắn lại đưa nàng đến chỗ này. Tuyết phủ trên cỏ hoa trong Yến hoa viên tạo thành một màu trắng mịt mờ, lạnh lẽo. Hắn dừng lại dưới gốc một cây liễu, tay vẫn không buông tay nàng nhưng vẫn chẳng nói điều gì với nàng cả.

Đánh bạo, nàng gọi: “Hoàng thượng…”

Hắn đột ngột ôm lấy nàng khiến nàng hơi sững người, nhất thời chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn nói khẽ: “Mấy hôm không gặp, trẫm nhớ nàng quá.”

Nàng cười nhẹ nói: “Hoàng thượng có thời gian đến Trữ Tú cung thăm Hiền tần mà không đến thăm thần thiếp, còn nói nhớ nhung gì chứ?” Nếu Khang tần không kể thì nàng cũng không biết dạo này hắn lại thường xuyên đến Trữ Tú cung của Hiền tần.

Hắn vẫn ôm chặt nàng, giọng nói hậm hực: “Đấy chẳng phải do nàng không đến Càn Thanh cung thăm trẫm sao? Trẫm đã đến tận Trữ Tú cung để thể hiện thái độ mà nàng vẫn không chút động lòng còn gì?”

Nhạc Hy cười nhạt nhẽo. Kỳ thực là mấy hôm nàng bận rộn với việc chuẩn bị tết nguyên đán trong cung Trường Nhạc cho nên không có thời gian đến thăm hắn. Chứ nàng có chết cũng không ngờ hắn tới thăm Hiền tần là để chọc tức nàng. Hơn nữa chiều nay nàng mới biết việc hắn thường xuyên lui tới Trữ Tú cung.

Hắn dường như nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng của nàng, nói: “Giờ vẫn còn cười? Nàng quả nhiên là nữ nhân thản nhiên, vô tình.” Ngữ khí của hắn có chút đùa giỡn. Thực ra thì điều này hắn đã nhận thấy từ lâu. Nhạc Hy trong mắt hắn luôn là một nữ tử bình tĩnh và lý trí hơn cả nam tử. Thế nhưng những thứ ẩn sâu trong con người nàng, hắn chưa bao giờ hiểu được.

Nàng khẽ đẩy nhẹ hắn ra, dùng lời lẽ thật chân thành mà nói: “Nếu Khang tần tỷ tỷ không nói, thần thiếp cũng không biết chuyện Hoàng thượng dạo này thường xuyên tới thăm người ở Trữ Tú cung. Thực ra thì chiều nay thần thiếp cũng định tới Càn Thanh cung thăm Hoàng thượng, còn là để hỏi rõ chuyện ấy.” Nàng giơ hộp cơm trên tay lên khoe với hắn, cười tủm tỉm: “Đây, hạp đựng thức ăn, thần thiếp vẫn mang theo. Chỉ là không ngờ trên đường đi thì xảy ra chuyện của Lệ tần, thần thiếp mới không tới được.” Nàng diễn giải một loạt những lý do với hắn.

Nàng lại kéo hắn ngồi xuống bên gốc liễu trơ trụi, mở hạp đựng thức ăn ra, động tác rất nhẹ nhàng. Nàng bày các món ăn trong hạp ra cho hắn, lại nói: “Đấy, toàn là thần thiếp tự chuẩn bị để mang tới cho Hoàng thượng. Ai ngờ có chuyện giữa chừng, nay Hoàng thượng cũng đã ở đây rồi, chi bằng dùng thử một chút đi kẻo phụ tấm lòng của thần thiếp.” Nàng cười khổ, lắc đầu tiếc nuối. Canh hầm nàng chuẩn bị chắc cũng đã nguội mất, kẹo bánh tự làm kia chắc cũng không còn ngon nữa rồi.

Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt nhu tình, lại cầm mấy thứ bánh kẹo kia lên nếm thử, tấm tắc: “Này, nếu không có chuyện lần này, trẫm cũng không biết nàng làm đồ ăn ngon đến thế đâu đấy.”

Nhạc Hy cười. Khi trước người dạy nàng cầm kỳ thi họa, nữ công gia chánh đều là những người tài hoa nhất trong thiên hạ, do đó phàm là nữ công hay tài lẻ thì nàng đều xuất sắc hơn người. Nàng nói đùa: “Giá mấy hôm trước Hoàng thượng đến cung của thần thiếp thì có phải đã sớm được ăn rồi không? Ai bảo thích tới Trữ Tú cung làm gì?”

Hắn cười đớn đau một tiếng nói: “Đồ ăn nàng làm thật khiến trẫm nhớ đến mẫu thân của trẫm ngày trước.” Hắn nghẹn ngào kể: “Nhớ ngày trước cứ giáp tết mẫu thân lại làm rất nhiều bánh kẹo ngon cho trẫm ăn. Có lần, trẫm giận mẫu thân, và rồi không nói chuyện với người mấy hôm liền. Sau đấy người mang kẹo bánh người làm tới cho trẫm, trẫm liền không giận người nữa. Người cũng nói giống nàng, “Giá con đừng giận mẫu phi thì có phải sớm được ăn kẹo ngon rồi không?” Nghĩ lại, hồi đó trẫm cũng thật trẻ con.” Hắn không kìm được mà có chút xúc động.

Nhạc Hy cũng phần nào hiểu được lòng hắn. Nàng còn nhớ lần đầu gặp hắn cũng ở Yến hoa viên này, hắn từng rất đau lòng sau sự ra đi của Tưởng phi – mẫu thân của hắn. Nàng cũng là người sớm mất mẹ, nàng rất hiểu sự thiếu thốn tình thương của mẫu thân. Mắt hơi rơm rớm lệ, nàng nói: “Thần thiếp cũng hiểu được tình yêu của Hoàng thượng dành cho mẫu thân của người.”

Hắn ngây ngốc lắc đầu, lại cố nặn ra một nụ cười khiên cưỡng: “Thôi, không nhắc tới mẫu thân nữa.” Hắn ngẩng đầu, nhìn lên cây liễu đang buông rủ những dải lá xác xơ, chợt hỏi nàng: “Nàng có từng thắc mắc vì sao chúng ta lại quen nhau hay không?”

Nhạc Hy hơi bất ngờ. Có lẽ hắn lại nhớ tới chuyện hồi nhỏ.

Cuộc gặp gỡ mùa thu năm ấy khiến cả hắn và nàng đều vô tình nhớ mãi không quên nhau. Về sau gặp lại, quen nhau, kỳ thực cũng là do ấn tượng từ lần đầu gặp mặt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.