Đọc truyện [Miêu – Thử] Chấp Tử Chi Thủ – Chương 18Quyển 1 –
Tối nay lần thứ hai rửa mặt trải đầu lên giường đi ngủ, Triển Bạch hai người đều cảm thấy phi thường mệt mỏi, không chỉ là trên thân thể, tinh thần cũng mệt mỏi muốn chết.
Bạch Ngọc Đường nằm xuống, Triển Chiêu ngồi ở bên giường tay cầm phong tín, trầm mặc nhìn chăm chăm vào hàng chữ đề phía trên, nhưng lại không muốn mở ra, cuối cùng dứt khoát đem đặt nó trên bàn, không có đọc.
Bạch Ngọc Đường hoi: “ Làm sao vậy? Là thư của ai vậy? “
Triển Chiêu cười nhạt:” Không có việc gì, ngươi mau ngủ đi.”
Bạch Ngọc Đường hừ một tiếng, nói: “ Ngươi không nói, thì nghĩ rằng ta không biết sao? Là mẫu thân ngươi, Triển lão phu nhân đúng hay không?”
Triển Chiêu cả kinh nói: “ Ngươi như thế nào lại biết – — “
Lời này hắn vừa nói ra, không phải đã tự thừa nhận rồi đó sao.
“ Ta như thế nào lại biết? … Ta đương nhiên là biết, lúc ngươi còn chưa biết thì ta đã biết hết rồi” Bạch Ngọc Đường cười lạnh “ Vị hôn thê của ngươi chờ không nổi nữa, nên mới mời đến nương của ngươi, đương nhiên là muốn hoán cho cả thiên hạ cùng biết.”
Triển Chiêu thở dài:” Ngọc Đường, ngươi còn không rõ tâm ý của ta sao?”
Bạch Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng, xoay người vào trong đối diện tường mà nằm.
Kỳ thật y biết, bản thân nói như vậy chẳng qua là muốn gây khó cho Triển Chiêu mà thôi. Nhưng Triển Chiêu hắn chung quy là hiếu tử, mẫu thân quyền y hơn cả, hắn ngay cả mệnh cũng có thể không cần, huống chi y chẳng qua chi là Bạch Ngọc Đường nho nhỏ? Thiết!
Triển Chiêu nhìn bộ dáng của y, nhịn không được mà bật cười. Bạch Ngọc Đường sinh khí a!
“ Triển Chiêu! Ngươi cư nhiên … còn dám ở đó cười ta!”
Xong rồi, này … Con chuột xác định lại giận dỗi … Lần này hắn không hống hảo y thì xem chừng hắn đừng hòng có được mấy ngày yên ổn.
Triển Chiêu thở dài, cả người chụp lên người con chuột đang giận dỗi nằm phía trong, Tiểu bạch thử bị đè nặng, quay ra mắng: “ Triển Chiêu! Ngươi đừng quá phận!”
“ Triển Chiêu có gì quá phận? “ Triển Chiêu ghé vào lỗ tai hắn cười nhẹ “ Kỳ thực Triển mỗ là đang suy nghĩ, không biết Bạch huynh có nghuyện ý cùng Triển mỗ, trước mặt mẹ ta quỳ vài ngày a …”
Trong phút chốc, tiểu bạch thử biến thành hồng da thử.
“ Ai ai ai … Ai muốn cùng ngươi đi quỳ!”
Triển Chiêu cười, mặc kệ y giãy dụa thế nào, liền đem con chuột quay mặt lại, để hai người đối diện nhìn thấy nhau.
Bạch Ngọc Đường ngượng ngùng quá hóa giận, ở trong lòng hắn quẫy đạp, muốn bứt ra. Triển Chiêu thấy vậy, cả người liền nằm lên đè chặt lấy y, lấy hai bàn tay giữ chặt lấy đầu y. Từ trên cao nhìn xuống, đau lòng khi nhìn đôi mắt y trống rỗng. Hắn cúi người xuống thấp hơn, điểm nhẹ một nụ hôn trên mi mắt của y. Lời nới trầm thấp, ấm áp, đầy ôn nhu lẫn thâm tình nói.
“ Chấp tử chi thủ, chấp tử chi thủ “ Triển Chiêu nói, bàn tay đưa xuống nắm lấy bàn tay của Bạch Ngọc Đường, nhẹ hôn lên. Mười đầu ngón tay đan xiết chặt.
“ Triển Chiêu kiếp này chỉ đối Bạch Ngọc Đường nhất nhân chi thủ, vĩnh bất vi thệ. Ngọc Đường, ngươi như thế nào? “
Bạch Ngọc Đường im lặng một chút, sau đó lại bỗng nhiên bật cười.
Triển Chiêu vẻ mặt hắc tuyến: “ Ngọc Đường …”
“ Tiểu miêu, ngươi có biết ta đang nghĩ gì không?”
“ Ân? “
“ Ta đang nghĩ, không biết khi ngươi mặc tân nương phục trông sẽ ra sao a? “ ( Lee: =)) Tiểu bạch ngươi hảo tưởng tượng)
Triển Chiêu hắn cũng biết giận a ~
“ Hảo ngươi cho ngươi tiểu bạch thử! Nguyên lai trong đầu ngươi cả ngày chỉ nghĩ đến loại ý niệm này! Xem ta hôm nay thay trời hành đạo …”
“ Uy … Uy uy! Triển Chiêu! Ngươi không cần xằng bậy! “
“…”
“ Ngươi mau buông cho ta …”
“…”
“ A ha ha ha ha … Mau …. Mau thả ra … Ha ha ha âh …”
“…”
“ Đừng … Ha ha ha … Ta … Ta nhận thua rồi! Ta sai rồi tha cho ta đi! Đừng cù nữa … Ha ha ha ha …”
Đáng thương cho cách vách Triệu Hổ: “ Ô ô ô … Người ta một đêm đều ngủ không ngon … Các ngươi lại chọn đúng hiện tại để mà … “ ( Lee: Ngươi đang nghỉ đến cái gì thế hả Hổ???)
Ngày hôm sau, Triển Bạch hai người đã dậy từ sớm, sau khi rửa mặt trải đầu song, cũng chẳng chờ người khác thức giậy, liền ra ngoài từ sớm.
Bởi vì Bạch Ngọc Đường vẫn không thể nhìn thấy, nên khi ra ngoài Triển Chiêu sai người lấy hai con ngựa, như vậy người khác sẽ không phát hiện Cẩm Mao Thử không nhìn thấy. Vậy sẽ không làm cho Bạch Ngọc Đường mất mặt.
Hai người một đường chậm rì rì đi trên đường, qua một thanh lâu, Bạch Ngọc Đường nói: “ Được rồi, dừng lại.”
Triển Chiêu theo lời dừng lại, chính mình xuống ngựa trước, rồi sau đó giúp đỡ Bạch Ngọc Đường xuống sau.
“ Ngọc Đường …” Triển Chiêu liếc nhìn tấm bảng hiệu phía trên, lại nhìn đến một vài nữ nhân quần áo hoa mảnh, phấn trang sặc sỡ đang lại gần chỗ họ mà liếc mắt mị tình, Triển Chiêu lúng túng quay lại nhìn Bạch Ngọc Đường, “ Chúng ta phải vào đó thật sao …”
“ Đúng vậy! “ Bạch Ngọc Đường trả lời một cách thản nhiên, “ Nếu nhận không ra chỗ lúc trước ta bị nhốt, thì sẽ không phải tính của ta.”
“ Nhưng mà ngươi chỉ biết đến hương khí với thanh âm của nữ nhân kia …”
“ Chỉ cần vậy là đủ rồi! “
Hai người vừa mới bước lên cầu thang, thì đã bị một đám nữ nhân vây xung quanh, lời ong tiếng hoa ngọt ngào lấy lòng.
“ A nha nha! Khai Phong phủ, Triển đại nhân a! thực là khách quý mà! “
“ Nha – Bạch thiếu gia đã lâu không gặp a! “
“ Nhị vị đại nhân tới đây thật là làm cho chúng ta … cái gì cũng thực rwucj rỡ a!”
“ Đúng rồi, đúng rồi!”
Bạch Ngọc Đường như cá gặp nước, mọi việc đều thuận lợi, chỉ khổ cho Triển Chiêu, vừa trốn vừa tránh né mọi phía công kích.
Tới khi trốn thoát khỏi đám nữ nhân kia, Bạch Ngọc Đường vẫn là khí định thần nhàn, còn Triển Chiêu thì y phục chẳng mấy chỉnh tề, chật vật không chịu nổi.
“ Ngọc Đường “ Triển Chiêu lấy hết dũng khí hỏi “ Vừa rồi có phải nơi đó hay không? “
Hắn thực sự hi vọng Bạch Ngọc Đường xác thực a, chỉ tiếc là ….
“ Không phải “ Bạch Ngọc Đường cười đến thực cao hứng “ Dù sao ngươi cũng là phong lưu phóng khoáng, sợ cái gì.”
Chắc tại y quá cao hứng mà quên một điều, Triển Chiêu phong lưu phóng khoáng tới đâu thì cũng chỉ đối với một người mà thôi …
Triển Chiêu trong lòng cười khổ, đành vậy hắn cùng Bạch Ngọc Đường dùng ba ngày mà tham quan hết thanh lâu ở trong thành Biện Lương này, chỉ khổ cho Triển Chiêu, lần nào cũng vậy, hắn thì bị vây khốn trong một đám nữ tử, cứ quấn lấy hắn không rời lần nào cũng khiến hắn thực là chật vật, còn Bạch Ngọc Đường thì lại như chuyện của hắn ta không biết, chỉ chú ý mục tiêu tìm kiếm của mình …. ( Lee: Cảm thán!! THực khổ cho huynh Triển ca ~~)
Này cũng là bởi vì hắn ít khi lui tới các thanh lâu, hơn nữa vẻ ngoài của hắn phong độ tuấn kiệt thực sự là hút mắt các cô nương, nên Bạch Ngọc Đường mới có thể tự do đi lại chung quanh, mà không bị người khác chú ý.
“ Tìm được rồi.”
Bạch Ngọc Đường lần theo mùi hương phấn muốn ngộp mà lần tới được chỗ của Triển Chiêu đang bị vây tạo thành cảnh “ Cô nương điều hí lương gia phụ nam “, Bạch Ngọc Đường kéo hắn ra, nghiêng người khẽ nói với hắn.
Triển Chiêu vừa nghe được tin, mừng rỡ.
“ Thật sự? Thật sự tìm được rồi?”
Bạch Ngọc Đường nhắm mắt “ Nhìn chung quanh “ chung quanh nhất tao, thấp giọng nói: “ Vẫn chưa thể xác định, đi ra ngoài nói sau.”
Triển Chiêu như gặp được đại xá. Hai người thoát khỏi được tầng tầng lớp vây quanh, trốn ra đến bên ngoài.
“ Ngọc Đường, ngươi làm thế nào mà nhận ra? “ Ngồi trên lưng ngựa, Triển Chiêu cuối cùng cũng thở phào an tâm hỏi.
“ Mùi.” Bạch Ngọc Đường ngồi trên lưng ngựa cười nhạt đáp.
“ Căn phòng mà ta bị giam lúc ấy có một mùi hương đặc trưng, là mùi hương trên người của nữ nhân kia. Loại hương này tuy không nặng nhưng lại lưu lại khá lâu, cho dù nữ nhân kia có rời khỏi đó lâu rồi, trong phòng hương khí thật lâu cũng chưa tiêu tan. Vừa rồi khi ta đi ngang qua, có va phải một người làm ở đây, ngửi được trên người nàng dẫn theo hương khí nhạt đó, nên mới làm cho nàng ta dẫn ta tới căn phòng mà nàng ta vừa mới quyét dọn, thật đúng là làm cho tôi tìm được …”
Triển Chiêu cười, con chuột này cái mũi cùng với con chuột linh giống nhau.
“ Vậy chúng ta trở về phái người tới thanh lâu đó theo dõi! “
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, bên môi mang theo một nụ cười bất đắc dĩ: “ Triển Chiêu a Triển Chiêu, ngươi quả nhiên là chính nhân quân tử “. Mặc dù có nhiều thời điểm làm cho người khác thực hoài nghi điểm này.
Triển Chiêu nghi hoặc. Việc đó và hắn có phải chính nhân quân tử hay không có gì quan hệ sao?
Bạch Ngọc Đường nói: “ Ngươi biết thanh lâu đó là do ai mở không?”
Triển Chiêu quay đầu lại liếc mắt một cái nhìn cái biển hiệu, phía trên có ghi “ Cẩm hồng lâu “, ba chữ đã có điểm mơ hồ.
“ Chẳng lẽ ngươi chỉ cần biết tên lâu, liền biết ai là lão bản phía sau sao? “
Bạch Ngọc Đường hừ một tiếng: “ Loại việc này căn bản là không cần đoán, chỉ cần có tiền thì loại tin tức nào mà không mua được chứ — đừng quên đây là Biện Lương a, nếu kẻ làm lảo bản không có lai lịch làm sao giữ nổi cái bảng hiệu thanh lâu kia.
Triển Chiêu cười khổ. Mặc kệ có chuyện gì phát sinh, Bạch Nguc gia quả vẫn là bạch Ngũ gia …
Bạch Ngọc Đường dường như không có phát hiện ra điểm dị thường của hắn, tiếp tục nói: “ Lão bản của Cẩm lâu quả thực là có lai lịch không nhỏ, bất quá Triển đại nhân ngươi nhất định là đoán không được rồi.”
Nghe y ngữ khí kỳ quái, Triển Chiêu đành tạm thời gác lại suy nghĩ trong lòng, nói: “ Có thể là người như thế nào đây? Nga, ngươi nói là, Bàng thái sư?”
Bạch Ngọc Đường cười nhạt: “ Nếu là Bàng thái sư, ta sẽ không nói như vậy.”
Triển Chiêu nghe y nói như vậy, liền vắt hết óc ra suy nghĩ đem những cái tên những người không thể làm điều này nhất lần liệt liệt kê.
“ Vậy …. Chẳng lẽ là Hô Diên đại nhân?” Người trung lương như vậy cư nhiên …
“ … Ngươi tin hay không, Hô Diên đại nhân mà nghe thấy phi hiển hội mang theo một nhà già trẻ thắt cổ?”
“ … “ Cho nên mới nói không có khả năng a … “ Kia … Dương gia?”
“ Ngươi thật lâu không cùng Dương gia thương luận bàn qua đi?”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, sắc mặt biến đổi: “.. Bạch Ngọc Đường, ngươi nếu dám nói là Bao Đại nhân, Triển Chiêu sẽ không bỏ qua cho ngươi !” ( Lee: haizz ~ Con mèo ngốc, muốn đập cho cái cho thông minh ra)
Bạch Ngọc Đường tức giận đến xanh mặt: “ Lời này rõ ràng nên để ta nói mới đúng! “
Nói như vậy, lại đoán sai.
Triển Chiêu tiếp tục kể ra một dãy danh sách dài, nhưng tất cả vẫn bị Bạch Ngọc Đường phủ nhận.
Triển Chiêu thực là nghĩ không ra, đành chịu thuận miệng nói: “ Đây không phải, này không phải, kia cũng không, vậy chứ là ai? Tổng không phải là Hoàng Thượng đi? “
Bạch Ngọc Đường trầm mặc.
Triển Chiêu đổ mồ hôi lạnh: “ Không hay … Chẳng lẽ đã đoán đúng rồi?”
Bạch Ngọc Đường nói : “ Cũng gần như vậy, bất quá không phải.”
Gần như vậy …
Triển Chiêu chợt nhớ đến những dấu vết bánh xe hôm đó. một cái hướng hoàng cung ; một cái hướng thái sư phủ ; còn một cái hướng …
Hắn nhỏ giọng, cực trầm: “ Bát … Hiền vương! “
.