Đọc truyện [Miêu – Thử] Chấp Tử Chi Thủ – Chương 17Quyển 1 –
Mọi người thảo luận đến tận đêm, những vẫn không có gì tiến triển, mới hướng Bao Chửng cáo lui, sau đó mọi người đều trở về phòng mình.
Mà Bạch Ngọc Đường thực tự nhiên bị Triển Chiêu kéo về phòng của hắn. Mới vừa rửa mặt chải đầu xong hai người chuẩn bị đi ngủ, thì lại nghe thấy bên ngoài loáng thoáng truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.
Nếu là người bình thường, hẳn là nghe không được.
Nhưng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bất đồng, bọn họ cơ hồ là ngay lập tức liền nhảy khỏi giường, cùng hướng nơi âm thanh phát ra mà chạy tới.
“ Công Tôn tiên sinh, ngươi thế nào? Công Tôn tiên sinh! “
Triển Chiêu có chút cuống lên, vội đập cửa phòng của CÔng Tôn Sách gọi lớn, qua một hồi lâu, Công Tôn Sách mới chậm chạp ra mở cửa.
“ Không thấy … “ Đập ngay vào mắt Triển Chiêu người vừa mới mở cửa, sắc mặt tái nhợt chẳng khác gì quỷ nói.
Triển Chiêu có chút kinh ngạc: “ Cái gì? Cái gì không thấy? “
“ Thư …”
“ A? “
Công Tôn Sách hơi tránh ra để cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tiến vào, chờ thấy rõ tính hình bên trong Triển Chiêu cũng đứng ngây ra.
“ Làm sao vậy? “ Bạch Ngọc Đường hỏi.
Triển Chiêu muốn mở miệng nói, lại chẳng thể nào nói nên lời trọn vẹn.
“ Này … Thư … Đâu? “
Phòng của Công Tôn Sách nguyên bản trên kệ tủ các loại vốn dĩ đều bày trật những sách cổ, thư tịch đủ loại, hiện tại tất cả đều không thấy.
“ Sách của ta a … “ Công Tôn Sách ôm ngực, quả thực là đau lòng vạn phần, “ Sách của ta a! Kẻ nào cư nhiên trộm sách của ta …”
Triển Chiêu bỏ qua chuyện đó vội la lên: “ Công Tôn tiên sinh quyển sách ghi lại phương pháp trị liệu cho Ngọc Đường có còn không?”
Công Tôn Sách nói: “ A, cái đó còn, vừa rồi ta đang nghiên cứu nó, cho nên lúc rời đi ta đem nó cất vào trong ngực “
Triển Chiêu thở dài một hơi. Mặc dù thật là có lỗi với Công Tôn tiên sinh, nhưng với hắn mà nói, có thể trị hảo cho Bạch Ngọc Đường đôi mắt mới là việc cấp bách, thư sao… có thể mua lại được!
Bạch Ngọc Đường khóe miệng có rút lại, Triển Chiêu biết y là muốn cười, nhưng đối với Công Tôn tiên sinh đang đau lòng như vậy thì thực không phải, nhưng nếu cứ kéo dài mãi trong này, y tám phần là nhịn không nổi mà cười ra tiếng.
Kéo Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu nói: “ Công Tôn tiên sinh, thỉnh đem chìa khóa thư khố cho ta mượn dùng một chút, ta đi coi xem thư khố có an toàn hay không?”
Công Tôn Sách mới vừa rồi vì quá thương tâm cho đống sách trong phòng của mình, ngay cả thư khố cũng quên mất, hiện tại nghe nhắc tới mới nhớ ra. Vội vàng lấy ra một chiếc chìa khóa giao cho Triển Chiêu.
“ Vậy phiền toái Triển hộ vệ … Không! Vẫn là nên tự ta đi thì hơn! Ta cũng đi xem! “
Triển Chiêu nhìn số ý thư bị mất trong lòng không khỏi có chút nghi vấn, Công Tôn Sách thì lo lắng vạn phần nên vội vàng chạy đi, Triển Chiêu cũng kéo Bạch Ngọc Đường đuổi theo sau.
Bạch Ngọc Đường dù sao cũng nhìn không thấy, tuy rằng y đối với Khai Phong phủ từng cọng cây ngọn cỏ đều như quên thuộc, nhưng này y nhìn không có thấy, trước mắt một mảnh hắc ám, dưới chân cũng tránh không được va chạm với dị vật, Triển Chiêu dẫn y theo nên chỉ có thể đi chậm lại, có chướng ngại liền nhắc nhở.
Công Tôn Sách thì lo lắng gấp muốn chết, cũng mặc kệ hai nguwofi phía sau, chỉ vội vàng chạy tới thư khố xem thế nào, hai người kia theo sau cũng chỉ biết cố đuổi theo.
Dọc đường đi, Bạch Ngọc Đường không biết vấp té bao nhiêu lần, Triển Chiêu thật sự đau lòng khi nhìn y chật vật như vậy, liền một tay ôm lấy y, sải bước đuổi theo Công Tôn Sách.
Bạch Ngọc Đường tức giận cực điểm, ở trong lồng ngực của hắn giãy dụa, nhưng làm thế nào cũng giãy không ra.
“ Hảo ngươi Triển Chiêu …” Y nghiến răng nghiến lại mà nói: “ Ngươi nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng để rơi vào tay ta! “
Triển Chiêu chỉ cười nhưng không nói.
Công Tôn Sách vừa vào tới thư khố liền vội vã kiểm tra, cũng may thư khố không có bị tổn thất quá nghiêm trọng, khóa không có bị phá hư, hơn nữa sách trong này cũng chỉ mất đi những cuốn có liên quan đến y thuật mà thôi.
Như thế đã là may mắn rồi, mặc dù Công Tôn Sách vẫn là đau lòng muốn chết đi, mất sao lại toàn mất y thư của y cơ chứ, thế là cả đám ngươi ở trong thư khố mà lục tung lên tìm kiếm, hy vọng có thể tìm được chút manh mối.
Cuối cùng tới gần cửa sổ thì phát hiện trên bậu cửa có in lại hai dấu chân, đều là mũi chân dấu vết, tựa hồ là có người ngổi trên này.
Cùng lúc đó, Triển Chiêu lại phát hiện bên ngoài cửa sổ in lại vài dấu chân, hình như là có người từ đây chạy đi, dưới đất in lại không ít dấu vết để lại, gót chân không hề chạm đất. Xa hơn một chút cũng phát hiện dấu chân đồng dạng.
Công Tôn Sách đè lại đau lòng nghĩ mà muốn nổi điên, tự hỏi trong chốc lát nói: “ Ta hiểu được! Những người đó đưa theo dây chuyền chuyển thư ra ngoài. Những kẻ này thực là đáng giận! Hỏa thiêu không được thì lại tới đây trộm! Ta … Công Tôn Sách này có chêu chọc tới ai cơ chứ, cư nhiên bọn chúng lại tới đây trộm thư của ta! Chúng đều là sách cổ a ~~”
Triển Chiêu nói: “ Công Tôn tiên sinh không nên gấp gáp, thư tịch của ngài không phải só lượng ít, bọn họ không có khả năng ngay lập tức mang đi, để ta truy theo dấu chân phương hướng, nói không chừng có thể có một chút manh mối. Ngọc Đường, ngươi ở lại bảo hộ Công Tôn tiên sinh.”
“ Kia liền phiền toái Triển hộ vệ!”
Triển Chiêu đuổi theo dấu chân , rồi lại theo vết cành cây bị gãy đổ, tới bức tường thì dấu vết mất ở đây. Hắn nhảy qua tường vây, lại chsu ý tìm quanh đám cây bụi quả nhiên phát hiện vết bánh xe lưu lại, Bởi vì dính bùn, nên vết bánh xe hiện rõ cả một quãng đường.
Triển Chiêu liền đuổi theo ngay, tới một chỗ rẽ thì vết bánh xe lại chai ra làm ba đường.
Một là hướng theo phía nam mà đi hướng theo phía hoàng cung,một hướng theo hướng đông nam đi xa một chút đó chính là bát hiền vương phủ.
Mặt khác một cỗ còn lại hướng theo phía tây chạy đi. Triển Chiêu nhìn chằm chằm cách đó không xa phủ đệ tráng lệ — Đó là thái sư phủ a!
“ Bàng Thái Sư? “. Bao Chửng vừa mới nằm xuống nghỉ một lát, thì đã bị người dựng dậy.
“ Đúng vậy! “ Triển Chiêu nói, “ Thuộc hạ đuổi theo dấu vết của bánh xe in lại, thì mất tại phủ Bàng thái sư, còn hai vết bánh xe kia thì đi được một quãng liền biến mất.”
Bao Chửng nhìn Triển Chiêu, lại nhìn sang Bạch Ngọc Đường, rồi lại nhìn tới Công Tôn Sách ở bên nhăn mày đau lòng tiếc sách.
“ Chứng cớ rõ dàng như vậy …” Bao Chửng nghi hoặc nói tiếp: “ Bàng Thái sự sẽ không làm việc ngu ngốc như vậy!”
Bạch Ngọc Đường nói:” Ý của đại nhân là, chứng cớ quá rõ dàng!”
Bao Chửng gật đầu: “ Bất luận là Hoàng Lương hai vụ, hay Biện Lượng hai vụ án, thủ doạn của bọn chúng đều thập phần bí mật, ra tay hạ thủ cũng thực tinh vi, cơ hồ thiên y vô phùng. Vậy việc trộm thư lần này lại chẳng có lý gì lại hành động thất sách như vậy, thật không khác gì lậy ông tôi ở bụi này, tự mua phiền phức cho mình.”
Nói thì là nói vậy, nhưng vấn đề là …
Công Tôn Sách đứng một bên khó hiểu hỏi: “ Đại nhân, đệ tử vẫn không hiểu, bọn chúng vì sao lại muốn trộm sách của đệ tử?”.
Bạch NGọc Đường chen lời: “ Nếu kẻ trộm là ta, đêm nay phóng hỏa, không được thì làm lại lần thứ hai, nếu vẫn không thành công thì làm lần thứ ba … Này trộm sách thực không tiện!”
Công Tôn Sách vẫn là đau lòng muốn chết đi, nên nghe y nói vạy cũng chẳng buồn cãi lại, chỉ tiếp tục nói: “ Đại nhân, đệt tử thật sự là nghĩ không ra, bình thường kẻ trộm không phải là trộm không được thì mới phóng hỏa? Nhưng những kẻ này lại làm ngược lại, phóng hỏa không được mới lại đêm tối đi trộm sách? Chẳng lẽ bọn chúng chỉ vì cản trở đệ tử giúp Bạch thiếu hiệp giải trừ cấm chế? Nhưng nếu chỉ vì lý do này, bọn họ đâu cần phải tự phiền toái cho mình? Trừ phi …”
Trừ phi là bọn họ có dụng ý khác …
Triển Chiêu nhớ tới hắn cùng Bạch Ngọc Đường cũng đã từng thảo luận qua vấn đề này, trong lòng cũng mơ hồ vạch ra giả định, nhưng tất cả cũng chỉ là dựa trên suy đoán của hai người bọn họ, nên hắn cũng chưa xác định được tiền căn hậu quả của sự việc lần này.
Huống chi … Khi đối diện với Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh, hắn vẫn là cảm thấy khó có thể mở miệng, vì thế chỉ đành đứng một bên bảo trì trầm mặc.
Bao Chửng nói: “ Chuyện này cần phải điều tra cho xác thực trước. Công Tôn tiên sinh, ngươi đừng quá nóng lòng, bọn chúng thay vì thiêu hủy sách mà lại đi trộm chứng tỏ bọn chúng có lẽ cũng là kẻ có học, ít nhất tạm thời bọn chúng sẽ không làm gì với đống sách đó.”
Công Tôn Sách thở dài, nói “ Đệ tử hiểu được.”
“ Đúng rồi” Bao CHửng giống như vừa mới nhớ tới điều gì, đối Triển Chiêu nói: “ Có người gửi cho bản phủ một phong thơ, là thư tín của nguwoif nhà Triển hộ vệ, vốn nghĩ ngày mai mới nói cho người biết, nhưng ngươi cũng đã tới đây rồi, vậy cái này giao cho ngươi.”
Bao Chửng dùng một ngón tay hướng chỉ chỉ trên bàn gì đó, Triển Chiêu tiến tới, nhìn thấy trên bàn có một phong thư, mặt trên có ghi “ Ngô nhi hùng phi thân khải “ ( Lee: Ta đoán là thư gửi con trai)
Triển Chiêu trong lòng trầm xuống, cũng không nói gì, cúi đầu cáo lui.