Miêu Mễ, Ăn Luôn Ta Đi

Chương 32


Đọc truyện Miêu Mễ, Ăn Luôn Ta Đi – Chương 32

” Hắn sẽ không thương tổn cha ta? Hắn sẽ không! Đúng hay không? Đúng hay không?” Cá nhỏ nắm lấy y phục của Lạc Nhạn không ngừng lặp đi lặp lại một câu hỏi.

Lạc Nhạn đã muốn quen với kiểu tranh cãi ầm ĩ của cá nhỏ, nhưng vẫn tỏ ra xa cách nói:” Ta không biết……” Sau đó tựa hồ lại muốn nói tới gì đó, khẩu khí ai oán nói:” Có đôi khi…… yêu cũng là loại thương tổn……”

” Cái gì?” Hắn vừa nghe được cái gì ấy nhỉ? Yêu?

” Không có gì….. Ngươi yên tâm nghỉ ngơi, đừng vọng tưởng chạy đi!”

Lạc Nhạn nói xong liền đi ra ngoài, hắn không nghĩ sẽ trả lời cá nhỏ thêm bất cứ một vấn đề nào nữa, dù sao hắn đã muốn trả lời quá nhiều rồi.

Yêu?

Đó là cái gì?

Nếu là sẽ làm bị thương cha hắn như lời Lạc Nhạn đã nói, vậy thì “yêu” nhất định không phải thứ tốt đẹp rồi!


Suy nghĩ…suy nghĩ …cá nhỏ nghĩ tới Bạch Dạ……

Miêu mễ là miễn cưỡng thích hắn…..

Nhìn hai bức tượng đồng hình cá nhỏ cùng con mèo nhỏ, cá nhỏ lâm vào ngàn tư vạn tự rối mù cả lên.

Hắn hiện tại sao lại thế? Hắn phải làm sao đây?

Vốn định đem hủy thiên thạch bị trộm trả lại cho Bạch Dạ, nhưng đây lại là thuốc dẫn có thể cứu cha hắn….

Cha? Bạch Dạ?

Cá nhỏ không biết nên làm thế nào cho phải……

=

Lúc này……

Trong Bạch Dạ tiểu trúc…..

” Uyển?!” Trông thấy Hắc Uyển toàn thân đầy máu, Bạch Dạ tâm tư đột nhiên trầm xuống, vội vàng đem nàng đến ngồi trên giường:” Sao ngươi cũng bị thương?”

Nhưng Hắc Uyển thấy Bạch Dạ muốn đi ra bên ngoài nên cũng đi theo, vừa đi vừa hỏi:” Cá nhỏ đâu? Các ngươi đem hắn xảy ra chuyện gì?”

” Hắn…… Đừng nhắc hắn trước mặt ta!” Nhắc tới đến cá nhỏ, Bạch Dạ tránh, khuôn mặt đã lạnh lùng nay càng thêm tối tăm.


Thấy phản ứng của Bạch Dạ, Hắc Uyển biết cá nhỏ bị hiểu lầm, thế là nóng vội nói ra chân tướng:” Không! Các ngươi đều hiểu lầm hắn ! Trộm đi huỷ thiên thạch là ca ca của ta!!!”

” Cái gì?”

Nguyên lai không phải cá nhỏ…… thật tốt quá!

Nhưng Bạch Dạ cũng vì chính mình lập tức không tín nhiệm cá nhỏ mà cảm thấy giận trong lòng……

Nghĩ muốn dùng bộ dáng lạnh lùng cái gì cũng không để ý, nhưng hắn vẫn bị cảm xúc đè nặng, hắn hảo hận!

Hắn hảo hận chính mình.

Không đợi Bạch Dạ ở tại chỗ hối hận, Hắc Uyển vội vàng nói:” Mau cùng ta đến gặp Bạch tộc trưởng thuyết minh hết thảy! Các ngươi phải cẩn thận! Ca ca sớm cùng Ma tộc trao đổi chút điều kiện, hắn phải……”

” Uyển!? Ngươi không thể có việc!!” Vừa thấy Hắc Uyển ngất đi, Bạch Dạ lập tức đem nàng ôm lấy, hướng Bạch Sa Điện chạy tới.

Bạch Tình pháp lực cao thâm, rất nhanh chính mình giải độc, cũng thay Hắc Uyển trị thương.


Nguyên lai ngày đó người của Hắc miêu bộ tộc đến đây, Hắc Đế đã trộm đi hủy thiên thạch, còn lấy viên đá có bề ngoài được đúc giống với viên thật, còn giống cả hơi thở đem tráo vào….viên đá kia là do người của ma tộc cho hắn, cũng khó trách không ai phân cho ra thiệt giả, ngay cả Bạch Tình ngày đó tự mình sờ soạng mới cảm giác không thích hợp.

Mà Hắc Uyển bị thương nguyên nhân chính là bởi vì nàng ngẫu nhiên nghe trộm được Hắc Đế cùng cấp dưới nói chuyện, sau đó biết được chân tướng, muốn cho Bạch Dạ biết hết thảy, không ngờ nàng đi suốt một đêm tới Bạch Miêu bộ tộc, trên đường lại bị cấp dưới của Hắc Đế đuổi giết, may mắn sao được một con ngư tinh trợ giúp mới bảo trì được tính mạng đi vào nơi này.

Sau khi đem Hắc Uyển đưa đến một gian phòng khác nghỉ ngơi, Bạch Dạ mở miệng nói:” Nương, ta phải chính mình đi Ma giới cứu Ngư nhi!”

Nghe vậy, Bạch Tình cũng không có ngăn cản hắn, bởi vì nàng rất hiểu tính cách Bạch Dạ, cho nên cũng không ngăn cản, chính là lấy trong lòng ngực ra một khối tinh thạch màu trắng đưa cho Bạch Dạ.

” Nương?! Ngài đây là……” Khối tinh thạch kia có thể trong nháy mắt làm cho đạo hạnh tăng lên nhiều năm, Bạch Tình sao lại liền như thế cho hắn?!

” Đi thôi…… sau khi tìm được cá nhỏ…… cũng đừng quay trở về, nương không nghĩ bức ngươi thành thân…… cho nên biện pháp tốt nhất chính là cho ngươi đến một nơi xa xôi nào đó, kể từ đó cũng không bị cả Bạch Miêu bộ tộc hạn chế ngươi……”

Dù sao bên người nàng còn có Bạch Dự cùng Bạch Thước……

Dạ nhi, ngươi tự do ……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.