Miêu Mễ, Ăn Luôn Ta Đi

Chương 31


Đọc truyện Miêu Mễ, Ăn Luôn Ta Đi – Chương 31

Lạc Nhạn mang cá nhỏ đi vào một gian phòng thật lớn, xung quanh phòng này đều là hắc thủy tinh, xem ra rất có không khí.

Ở giữa phòng là một cái giường lớn, trên giường có hai nam nhân đang nằm, nam tử tóc hồng cả người tràn đầy ma khí bắt đầu ngồi dậy, mà người ở trong lòng ngực hắn là một nam nhân bị gấm vóc bao lấy toàn thân, chỉ lộ ra mỗi cái đầu.

” Lạc! Làm cho hắn lại đây, ngươi có thể đi xuống !”

Sau khi nam nhân tóc hồng trên giường mở miệng, Lạc Nhạn đem cá nhỏ đẩy về phía trước liền biến mất.

Càng đến gần, cá nhỏ càng thêm há hốc miệng.

Hắn chưa từng thấy qua nam nhân nào đẹp như thế. Tuy rằng ở phía bên trái khuôn mặt có một dấu hoa văn màu đen phi thường rõ ràng, nhưng như thế càng làm cho khuôn mặt hoàn mỹ tăng thêm một chút biến hoá kỳ lạ, mà hắn cả người phát ra một loại tà khí vương giả đầy ma mị, trong trẻo nhưng lạnh lùng như Bạch Dạ lại hoá ra có điểm khiếm khuyết.

” Lại đây! Đến nói chuyện với cha ngươi một chút đi, nhanh lên!!” Nam nhân có điểm lo lắng, đem nam nhân đang được gấm vóc bao lấy trong lòng ngực hé ra ngoài một chút.

Nhận ra hơi thở quen thuộc của phụ thân làm cho cá nhỏ nhất thời giải trừ hết thảy phòng bị, không chút lo lắng chạy đến bên phụ thân đang nằm trong lòng ngực nam nhân tóc hồng, sờ sờ mái tóc của hắn, hôn môi lên khuôn mặt trắng nõn ấy, thấp giọng nói:” Cha! Là ta! Ngư nhi đây!!”


Vừa nghe đến cái giọng nói dường như nũng nịu của cá nhỏ, Tàn Tâm vốn đang nhắm chặt hai mắt đột nhiên mở ra, đập vào trong mắt hắn đầu tiên chính là cá nhỏ. Có lẽ do ly biệt đã lâu, cũng có lẽ do hắn nghĩ cả đời này không thể gặp lại đứa con thêm lần nào nữa, bởi vậy bất ngờ gặp lại căn bản không thể khống chế tâm tư của chính mình, Tàn Tâm bất giác rơi lệ, một viên ngọc lệ trong suốt theo khoé mắt chảy ra, vừa chạm vào sàng đan chậm rãi biến thành bảo thạch, bảo thạch này so với lúc trước còn trong suốt và sáng lóng lánh hơn, đây là giọt lệ biểu trưng cho hỉ cực quá độ.

Điều này đương nhiên làm cho nam nhân tóc hồng rất không hài lòng, hắn rất nhanh kéo Tàn Tâm cùng cá nhỏ rời ra, cả giận nói:” Đủ rồi! Các ngươi mau tách ra cho bổn vương!”

Mắt thấy nam nhân thô lỗ nắm chặt cánh tay cá nhỏ, Tàn Tâm không sao chịu nổi, cố gắng bứt lên giọng hát nghiêm mặt nói:” Lượng! Đừng đánh con ta !”

” Ngươi dám mệnh lệnh bổn vương!?” Nam tử tên Lượng trong mắt lộ ra sát ý, bất quá không phải đối với Tàn Tâm, mà là cá nhỏ.

Biết nam nhân đang ghen tị với đứa con của mình, Tàn Tâm sửa miệng, dùng ngữ khí hơi chút lễ phép cùng nam nhân nói:” Thỉnh ngài đừng đánh con ta, bằng không ta sẽ hận ngươi cả đời!”

” Hừ!” Nam nhân tựa hồ nghe thấy lời nói thật lòng của Tàn Tâm, tuy là có ngàn vạn lần không muốn, nhưng hắn vẫn là buông ra cá nhỏ, tiếp theo lại đối Tàn Tâm giống như là nổi điên lên, gằn giọng nói:” Ngươi hận ta?! Ngươi dám hận ta?!”

Tàn Tâm vốn định cãi lại, nề hà thân thể suy yếu, lại liên tục ho khan không ngừng, cá nhỏ vội vàng vỗ vỗ vào lưng Tàn Tâm, rồi mới tức giận nhìn nam nhân rống to:” Ngươi không được hung hăng với cha ta!”

” Xú tiểu tử! Dám ăn nói với bổn vương như vậy à?!” Nam nhân đùng đùng nổi giận, hắn đứng lên, cứ việc như thế, thân mình khôi ngô cùng khí thế sắc bén cũng không làm cho cá nhỏ lùi bước.

” Lượng!” Bất chấp ho khan, Tàn Tâm chỉ sợ nam nhân đối cá nhỏ hạ độc thủ.

” Mẹ nó! Chết tiệt phụ tử hai ngươi!” Nam nhân hung hăng đạp chiếc ghế dựa một bên ngã lăn quay sau đó liền tức giận bỏ đi ra ngoài, cũng không quên nhìn cá nhỏ cùng Tàn Tâm liếc mắt một cái.

Chờ nam nhân đi không bao lâu, Tàn Tâm lại mở miệng .

” Vũ nhi, cha không ngờ còn có thể tận mắt gặp ngươi…… ha hả…… hai chúng ta bộ dạng chân tướng.” Tàn Tâm cứ lấy tay vuốt mãi khuôn mặt của cá nhỏ, trong lòng vô hạn cảm khái.

Lúc này cá nhỏ vô cùng trấn tĩnh, mỉm cười đem Tàn Tâm an trí ở giường, thay hắn đắp cái chăn, chuẩn bị cho tốt vị trí gối đầu: ” Cha! Ngài đừng nữa nói chuyện nữa, phải nghỉ ngơi nhiều hơn !!”

” Ân.”


” Có đói bụng không?”

” Không…… ân……” Tàn Tâm vừa mới lắc đầu, trong bụng lập tức rất không nể tình kháng nghị vài tiếng.

” Ta đi ra ngoài hỏi bọn hắn có thức ăn hay không.” Cá nhỏ nói xong đang muốn đi ra ngoài, lại bị Tàn Tâm bắt được áo.

” Không!” Hắn suy yếu nói:” Ta không nhận bất kì cái gì của bọn họ nữa, ta tình nguyện chết…! khụ khụ……”

” Cha, ngài đừng kích động a!! Không ăn đồ vật này nọ sẽ chết, ngài không cần Ngư nhi nữa sao?”

” Ta…… đáng giận! Thủy Lượng… hắn cư nhiên thật sự bắt ngươi đem về đây!”

Cá nhỏ lắc đầu, kỳ thật hắn còn muốn cảm tạ Lạc Nhạn đã bắt hắn đưa tới đây, bởi vì nhờ vậy, hắn cuối cùng có thể gặp lại phụ thân, hơn nữa phụ thân ánh mắt phục hồi như cũ, nhìn thấy được bộ dáng của hắn! Bọn họ hai cái bộ dạng chân tướng.

” Đem hắn về đây cũng đều là vì ngươi! Nhìn xem bộ dáng dở sống dở chết của ngươi, ngươi tưởng nhìn thấy ngươi sa sút như vậy, ta sẽ khoái hoạt sao? Còn có, ngươi thật nghĩ để bảo trụ tính mạng cho ngươi đơn giản lắm sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi tốt nhất đừng như thế dễ dàng muốn đi tìm cái chết, bởi vì mạng của ngươi, coi như là đứa con của ngươi cứu! Hắn vì thuốc dẫn cho ngươi, hủy thiên thạch, mà hiện tại đều bị người của Bạch Miêu bộ tộc cho rằng là người đã trộm nó!”

Không nghĩ tới Thủy Lượng trở lại nhanh như thế còn nói nhiều đến vậy làm cho Tàn Tâm cùng cá nhỏ nhất thời ngây ngốc, chỉ vì Thủy Lượng nói ra những lời này làm cho hai người lại không thể tin được, hai mặt nhìn nhau.

Thủy Lượng cầm trên tay một cái bát, bên trong hẳn là cháo.


” Nói lầm bầm…… Tiểu hài tử! Ngươi có thể đến cách vách phòng đi!” Thủy Lượng dường như đã hồi phục lại cảm xúc, không còn kích động, bình tĩnh liếm liếm môi, trước cùng cá nhỏ nói chuyện sau đó lại nhìn Tàn Tâm nghĩ ” Bởi vì thời gian kế tiếp là của ta với cha ngươi ……”

” Ta không đi, ta phải ở bên cạnh lo cho cha ta!!”

Không để cho cá nhỏ xen vào, Thủy Lượng đưa hắn kéo ra, sau đó quay ra phía ngoài khoát tay nói:” Lạc! Dẫn hắn đi ra ngoài!”

” Không cần!!! Ngươi không được thương tổn cha ta!!!” Cá nhỏ mới nói những lời này, Lạc Nhạn đã xuất hiện đưa hắn mang đi ra ngoài.

” Vũ nhi, đừng lo lắng cho ta……”Nhìn cá nhỏ từ từ biến mất, Tàn Tâm thản nhiên nói.

” Tâm…… ăn cái này đi……”

“……”

Một phen trầm mặc……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.