Đọc truyện Mèo Con Là Để Yêu Thương – Chương 41
“…” Ôn Đại Linh vẫn còn sợ sệt không thể nói được gì cả.
“Cậu vẫn chưa tin tưởng tụi tôi sao?” Tôi hỏi.
“Không phải!” Ôn Đại Linh nói, “Không phải tớ nghi ngờ cậu! Chẳng qua là do…hôm bữa thấy cậu đáng sợ quá nên…” Cô nàng ấp úng.
Tôi ngồ ngộ nhớ ra ngày mà cậu ấy nói đến. Là cái ngày mà tôi và Hàn Nặc Minh đi tra khảo từng người lúc ở hội trường.
Tôi chẳng biết nên cười hay nên buồn nữa. Là do tôi “ngầu” quá sao? Haha! Tưởng bở!
“Cô ta là thế! Cô đừng bận tâm!” Hàn Nặc Minh liếc xéo tôi nói.
Nghe vậy, tôi nổi sung lên. Cái gì là “cô ta là thế”??? Tôi lại nhảy nhảy lên nhưng lại bị cậu ta giữ đầu lại:
“Chân ngắn mà đòi làm gì?”
“Không phải tôi chân ngắn! Là do cậu chân dài!” Tôi bực mình quát.
Thấy hai chúng tôi như chó với mèo như vậy, hình tượng cool ngầu lúc trước dường như là hoàn toàn bị sụp đổ. Ôn Đại Linh không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn cậu ấy:
“Bây giờ cậu có thể tin tưởng tụi tôi rồi chứ?”
Ôn Đại Linh bật cười nói:
“Tin được chút chút!”
Tôi trợn tròn mắt lên. Ôn Đại Linh lúc nãy trông có vẻ trầm trầm như vậy, nhưng khi cười lên lại đẹp như một thiên thần vậy.
“Tin được chút chút là sao chứ? Vậy bây giờ chúng ta đi ăn đi! Có cậu ta trả phí rồi! Vừa ăn vừa nói chuyện nhé!” Tôi quàng lấy tay Ôn Đại Linh chạy đi.
Hàn Nặc Minh đứng phía sau thấy hành động kì quặc củ tôi thì mặt mày đen sì. Cái gì mà từ 2 người, thực đơn lại lên 3 người rồi? Đã thế lại còn là tôi mời nữa chứ? Là cậu trả tiền mà, thế mà tôi lại rủ như là tôi bao vậy.
“Cô tự nhiên quá ha!” Cậu ta xám mặt nhìn tôi.
Tôi rùng mình. Ừ ha! Dù gì cũng là tiền của cậu ta, tôi tự nhiên mời người khác thế này cũng không nên. Nhưng mà…dù gì cũng đã lỡ mời rồi, thôi thì…cậu cứu tôi lần này đi. Sau đó cậu hành hạ tôi thế nào cũng được.
“Nhưng mà…Chắc tớ nên về nhà thì tốt hơn!” Ôn Đại Linh cũng thấy được thái độ của Hàn Nặc Minh với tôi nên cô nàng thấy ngại mà tử chối khéo.
“Vể nhà là thế nào? Tôi đã cất công mời cậu rồi, chẳng lẽ cậu không chịu nhận!” Tôi nhăn mày.
“Nhưng…” Ôn Đại Linh sợ sệt xanh cả mặt mày.
“Không nhưng nhị gì cả! Đi ăn gà rán!” Tôi cười tít mât nói.
“Buổi trưa đi ăn gà rán? Cô hâm à?” Hàn Nặc Minh nhăn nhó.
Không muốn giữ dáng thì thôi đi, giờ lại còn bât người ta chịu thiệt.
“Có sao đâu! Ôn Đại Linh cũng thích mà!” Tôi giương cổ lên cãi.
“Đúng thế! Tớ cũng thích ăn gà rán!” Ôn Đại Linh bẽn lẽn nói.
“…” Coi như chịu thua.
– ————
Bà chúng tôi tới một cửa hàng KFC không hề gần trường tí nào. Lại phải đi bộ nữa nên tới nơi thì bụng cũng đói meo rồi. Bụng tôi nó réo nãy giờ, ngại lắm chứ nhưng cũng đành phải chịu thôi.
Rất nhanh, ba chiếc đùi gà được đưa ra và nhanh chóng, tôi đã hai tay hai nĩa và thìa, ăn lia lịa.
“Ngon quá!” Tôi vừa ăn vừa tấm tắc.
Chắc tại đói quá đây mà! Bình thường tôi ăn đâu có cảm xúc gì đâu, bây giờ trông nó ngon như không còn món nào có thể ngon hơn được nữa ấy.
“Cô bớt tào lao lại đi! Đùi gà thôi mà làm như mấy món đắt tiền ấy!” Hàn Nặc Minh cũng phải xấu hổ vì tôi.
Chắc chỉ có mỗi Ôn Đại Linh là bật cười và khen tôi đáng yêu thôi. Người vừa tốt tính lại còn hiền từ như thế, sao cậu ta lại nghi ngờ được cơ chứ.
“Bây giờ cô có thể nói cho chúng tôi biết chuyện giữa cô và người lúc nãy chưa?” Hàn Nặc Mình lườm Ôn Đại Linh một cái.
Hình như cậu ấy rất sợ Hàn Nặc Minh. Chỉ cần cậu ta mở miệng ra là Ôn Đại Linh lại sợ hãi cúi đầu xuống đất. Mà cũng đúng thôi, sát khí từ người cậu ta nồng nặc ghê gớm, ai mới gặp có khi phải sợ đến vỡ mật luôn ấy chứ.
“Không sao đâu!” Tôi cố trấn an Ôn Đại Linh vừa thầm rủa Hàn Nặc Minh.
Cứ mang bộ mặt đáng sợ đó ra tra khảo, ai mà còn dám khai ra chuyện gì nữa, đã thế lại còn đang trong bữa ăn nữa chứ.
Nghe tôi ăn ủi, hình như Ôn Đại Linh đỡ sợ hơb, cô nàng cố nuốt miếng thịt gà đang nhai dở rồi nói:
“Thực ra, nhà tớ rất nghèo nên từ khi còn nhỏ, tớ đã theo mẹ vào nhà cậu ấy làm người giúp việc. Vì thế mà cậu ấy luôn trêu chọc tớ. Lúc nãy tớ không dám về nhà vì sợ cậu ấy lại bắt nạt tiếp, ai ngờ cậu ấy lại biết được tớ ở đây nên…” Ôn Đại Linh không nói tiếp được nữa, hình như là vì đang rất sợ.
“Cậu ấy? Là ai vậy?” Tôi sốt ruột hỏi.
“Hả? Lúc này hai người chưa thấy mặt cậu ấy sao?” Ôn Đại Linh trợn tròn mắt.
“Ừm! Chỉ nghe thấy giọng thôi!”
Ôn Đại Linh thở dài một cái rồi cất giọng lí nhí:
“Người đó…chính là Ăn Thái!”
Nghe tới đây, suýt tí nữa thì tôi sặc cả nước bọt.
“An Thái? Sao lại là cô ta? Cô ta ít tuổi hơn cậu 1 tuổi cơ mà!” Tôi trợn tròn mât lên.