Đọc truyện Mèo Con Là Để Yêu Thương – Chương 40
Tôi lấy điện thoại ra, đặt chế độ ghi âm rồi cúi xuống đất, nhòm qua khe hở ở phía dưới của cánh cửa. Nó đủ tớ để điện thoại có thể lọt qua nhưng tay thì không thể. Vậy là tôi đành phải đánh liều, dùng hết sức đẩy chiếc điện thoại vào bên trong, nó vừa chạy vừa kêu xẹt xẹt với mặt đất mà tôi thấy xót kinh khủng. Chiếc điện thoại tôi nâng như nâng trứng chắc bây giờ đã có bao nhiêu vết xước rồi.
Chiếc điện thoại tội nghiệp chạy một hồi rồi dừng đúng ngay dưới chân bàn, may mà không lộ ra ngay giữa thanh thiên bạch nhật, không là tiêu luôn. Nhưng mà, chỉ mong đừng có ai ngồi vào vị trí đó, chứ nếu không là sẽ bị phát hiện ngay.
“Thế là ổn!” Tôi thở dài rồi đứng dậy, liếc liếc hai bên.
Hình như lúc nãy Hàn Nặc Minh hành động không đúng lắm. Tuy tôi có thông báo thế, nhưng đâu có nghĩa là vì vậy mà cậu ta bỏ luôn cả đối tượng đang theo dõi. Nếu vậy thì…chỉ còn một trường hợp…
Tôi nhìn xuống sân trường, bóng người đó không thấy đâu nữa. Tôi chạy ngay theo con đường lúc nãy Hàn Nặc Minh đã chạy, thế là liền thấy ngay thứ mà tôi muốn thấy.
“Biết ngay là cậu ở đây!” Tôi vui vẻ nhìn Hàn Nặc Minh hai tay khoanh trước ngực, người dựa vào tường ở đầu hành lang nhìn tôi nhếch mép cười.
“Quả nhiên không thể đánh giá thấp IQ của cô nhỉ?” Hàn Nặc Minh nói.
Gì chứ!? Đây là đang đánh giá thấp tôi sao?
“Lúc này rồi còn đi thử IQ của tôi!” Tôi xịu cả mặt.
Không thấy cậu ta nói gì, tôi đành ngẩng đầu lên nhìn cậu ta. Hoá ra đang bận làm gì đó trên điện thoại.
Tôi cố rướn người lên để nhìn. Đúng là khác biệt về chiều cao thật là khổ.
“Tích hợp? Cái gì thế?” Tôi khó hiểu nhìn một đống thứ toàn chữ là chữ trong điện thoại của Hàn Nặc Mình.
“Điện thoại của tôi và của cô cùng một hãng. Nên khi tích hợp, tôi có thể theo dõi điện thoại của cô!”
“Hả! Cậu theo dõi tôi làm gì?” Tôi cuống lên.
Đây khác gì xâm phạm quyền riêng tư người khác đâu chứ!?
Hàn Nặc Minh chau mày. Xem ra hắn ta lại suy nghĩ khác về đầu óc của tôi rồi. Phải nói là lúc thì thông mình đột xuất nhưng nhiều lúc thì…ngốc nghếch không tài nào hiểu nổi.
“Tôi đâu rảnh mà đi theo dõi cô! Tôi theo dõi phần ghi âm lúc nãy cô đã làm!”
“Ra thế!” Tôi thở dài, hú hồn chim én.
Đoạn đang ghi âm trong máy tôi liền chuyển sang điện thoại của Hàn Nặc Minh. Vì diệu thật! Sao có thể có chức năng này nhỉ?
Đoạn ghi âm lặng thinh, chẳng có chút động tĩnh gì. Là do người đó không phải nhắm tới thư viện và Ôn Đại Linh hay là…
Hàn Nặc Minh ngờ vực nhìn tôi:
“Máy cô ghi âm có tốt không thế?”
Tôi nổi đoá, quát lên:
“Cái gì mà ghi âm có tốt không chứ? Máy tôi ghi âm rất tốt nha! Rõ ràng là có nghe tiếng soạt soạt của sách mà. Tuy là hơi nhỏ chút!”
Đúng lúc đó thì liền nghe thấy tiếng ai đó nho nhỏ cất lên:
“Ôn Đại Linh!”
Cả tôi và Hàn Nặc Minh đột ngột im lặng, chú ý dỏng tai tới gần điện thoại.
Giọng nói hơi nhỏ, chắc ở xa điện thoại, hay là cô ta đang đứng gần cửa? Vì điện thoại tôi để gần chỗ Ôn Đại Linh lắm, mà nơi đó cách cửa phòng chắc cũng phải mấy thước.
Điện thoại của tôi để dưới đất nên tiếng bước chân đi đi lại lại cũng nghe cộp cộp. Tiếng bước chân dần dần càng rõ nên tôi có thể đoán được là người đó đang đi lại phía Ôn Đại Linh.
“Thế nào?” Cô ta hỏi một cách cộc lốc không tài nào hiểu được.
“Cũng…bình thường ạ!” Ôn Đại Linh đáp lí nhí.
Rốt cuộc cô ta là ai mà khiến cho Ôn Đại Linh sợ đến như thế?
Ôn Đại Linh trả lời xong, không còn nghe thấy tiếng nào nữa. Chẳng lẽ, cô ta đi rồi?
Tôi và Hàn Nặc Minh ngờ ra ngoài, quả nhiên bóng lưng cô ta đã đi xa và mất hút sau bức tường.
Tôi vội chạy lại nhìn vào bên trong. Ôn Đại Linh đang đứng sừng sững ở đó, mặt cắt không còn một giọt máu.
“Có nên vào khộng?” Tôi lo nghĩ hỏi Hàn Nặc Mình.
“Vào đi!” Cậu ta nói.
Thế là hai chúng tôi mở cửa bước vào.
“Ôn Đại Linh!” Tôi cất tiếng gọi.
Cô nàng giật mình quay đầu lại. Thấy hai chúng tôi, cậu ấy hơi sững sờ mà lùi ra sau vài bước.
Tôi tiến tới một cái bàn gần với chỗ ngồi của cậu ấy, cúi đầu xuống nhặt điện thoại của mình lên. Quả nhiên phần lưng của điện thoại đã bị xước một tí. Đau lòng dã man.
“Hai người…” Ôn Đại Linh sợ đến mức không cẩt nên lời.
“Bọn tôi đã nghe hết rồi!” Tôi vừa nói vừa phủi phủi bụi trên điện thoại.
“Có vẻ cô rất sợ người lúc nãy nhỉ? Có thể kể cho chúng tôi nghe không?” Hàn Nặc Minh cất giọng.
Tôi nhìn cậu ta mà há hốc mồm kinh ngạc. Sao đối với những bạn gái khác thì cậu ta nhẹ nhàng thế. Còn đối với tôi, nói chẳng đường mật gì, cả ngày chỉ toàn nghe mấy câu như sấm nện vào tai.
“Chuyện này…” Ôn Đại Linh dè chừng.
Đang tức nghẹn vì sự phân biệt đối xử của Hàn Nặc Mịnh, tôi đành quay sang nở một nụ cười với Ôn Đại Linh:
“Cậu không thích người lúc nãy đúng không? Vậy nói cho tụi tôi biết đi, chuyện gì đã xảy ra. Có khi, chúng ta sẽ là đồng minh đấy!”