Mèo Con Là Để Yêu Thương

Chương 33


Đọc truyện Mèo Con Là Để Yêu Thương – Chương 33

Chị hội trưởng thấy tôi và Hàn Nặc Minh cười một cách quỷ dị thì liền hỏi:

“Sao thế?”

Hàn Nặc Minh liền lên tiếng trước:

“Hội trưởng! Dù sao thì bây giờ cũng chỉ thiếu một số bạn của lớp chúng tôi! Mà, sao chúng ta không tập trước nhỉ? Nhưng, chúng tôi cũng cần chị một chút!”

“Đúng vậy! Hội trưởng! Chắc chị cũng biết về chuyện tin đồn của chúng em rồi. Tuy đúng là chúng em là tình nhân, nhưng việc đăng ảnh và đưa lên mạng như thế là không được! Thế nên chúng em cần nhờ chị một chút!” Tôi nói tiếp.

Tôi không hề biết rằng, trong câu nói của tôi lại có vài từ khiến Hàn Nặc Minh suýt chút nữa thì sặc nước bọt. Chính là câu: “Tuy là chúng em là tình nhân” ấy. Tôi cũng không ngờ là mình có thể nói ra câu như vậy.

“Ừm! Chị thấy cũng có chút quá đáng! Vậy, các em muốn chị làm gì?” Chị hội trưởng hỏi.

Tôi và Hàn Nặc Minh lại nhìn nhau cười ranh mãnh rồi xì xào với chị hội trưởng. Mấy người đứng ngoài kia không biết chúng tôi đang nói gì luôn.

Khi bàn tán xong xuôi, tôi khẽ thở dài một tiếng. Nhanh lên nào, sẽ có thể thu hẹp phạm vi nhanh thôi!

Chị hội trưởng đứng lên sân khấu cất giọng to:

“Nào mọi người, chú ý chuẩn bị!”


Mọi người đồng loạt nhìn lên phía sân khấu.

“Bây giờ, mọi người hãy xếp thành hàng, mỗi người cách nhau hơn 1 sải tay, hãy sắp xếp sao cho người bên cạnh không thể chạm tới mình.”

Mọi người khó hiểu lại nhốn nháo lên:

“Ơ tại sao vậy hội trưởng! Tụi em không có nhiều thời gian đâu!”

“Không sao đâu! Sẽ nhanh thôi!”

Vậy là, chẳng cãi lại được hội trưởng, mọi người đành ngậm ngùi đi xếp hàng.

Phải mất một lúc lâu mọi người mới xếp được thành hàng ngay ngắn. Mỗi người đứng cách nhau xa tới mức không chạm được tay với nhau. Máy mà hội trường rất rộng, đủ cho tất cả cùng đứng.

Đúng lúc đó, đột nhiên cửa phòng bị đóng lại, cửa sổ thì đóng kín mít, còn đèn thì bị tắt ngóm từ đời nào.

“Chuyện gì vậy?” Mọi người sợ hãi thốt lên.

Bây giờ trong hội trường phải nói là tối đen như mực luôn ấy. Tối đến mức giơ cả bàn tay ra trước mặt cũng không thấy đâu nữa.

“Mọi người bình tĩnh! Không có gì phải sợ!” Chị hội trưởng nói to, “Tôi đã ra lệnh tắt hết đèn điện và đòng hết cửa để cũng nhân lúc đó kiểm tra trí nhớ của mọi người!”

“Sao cơ?” Mọi người la lối lên.

Tôi và Hàn Nặc Minh đã lén đi lên trên sân khấu, đứng bên cạnh chị hội trưởng. Tôi lấy điện thoại của mình ra, tuy điện thoại của tôi có chức năng chụp ban đêm nhưng không biết có tốt không!?

Ánh sáng từ điện thoại của tôi khiến tôi thấy rõ khuôn mặt của Hàn Nặc Minh đứng bên cạnh. Trên tay cậu là chiếc máy quay ban đêm.

Tôi trố mắt lên:

“Cậu…sao cậu có loại máy quay này?” Tôi thì thào.

“Tôi tìm thấy trong kho của câu lạc bộ nghệ thuật!” Hàn Nặc Mình cũng đáp lại nhỏ nhẹ.

Hội trường chỉ cách nhà kho của câu lạc bộ nghệ thuật một bức tường nhưng tôi vẫn chưa biết được, cậu ta sang đó lấy chiếc máy quay này từ lúc nào.


Mà thôi cũng kệ. Có để quay là được rồi. Chắc chắn máy quay ban đêm sẽ tốt hơn điện thoại nhưng tôi cũng quay cho chắc.

Giọng của chị hội trưởng cất lên:

“Tư thế 1. 3, 2, 1 bắt đầu!”

Giọng của chị hội trưởng vừa dứt thì đồng loạt có một số người cúi gập người xuống, sau đó vươn vai một cái rồi lại quỳ xuống đất.

Mọi người làm rất đều nhưng theo trong màn hình mà Hàn Nặc Mình quay được thì cũng có một số người vẫn đứng yên tại chỗ mà không biết làm gì.

Tôi và Hàn Nặc Mình nhếch mép cười:

“Đã giảm bớt đối tượng!”

Đúng lúc đó thì đèn điện lại được bật. Mọi người tức thời giơ tay lên che mắt.

Những người vẫn còn quỳ thì theo phản xạ ngã xuống đất, còn những người vẫn đứng im tại chỗ thì chỉ giơ tay lên che mắt mà thôi.

“Những em đang đứng, tiến lại chỗ tôi. Cồn những người đang quỳ, các em được giải lao!” Chị hội trưởng cất tiếng.

“Ơ! Gì kì vậy?” Những người đang đứng liền nhốn nháo.

Trong đó hầu hết đều là nữ và chỉ có một số là nam, và tất cả những thành viên năm ấy lại là…lớp tôi.

“Máy quay khá tốt đó chứ!” Hàn Nặc Minh nhìn chiếc máy quay trên tay mình mà lẩm bẩm.


Sau đó cậu ta đảo mắt nhìn xuống những cô bạn nữ ở phía dưới. Mặt mọi người lấm lét nhìn Hàn Nặc Minh.

“Có thể nói cho tôi biết chiều hôm qua mọi người đã đi đâu không?” Hàn Nặc Minh cất giọng hùng tợn.

Các cô gái cũng vì thế mà sợ tái mặt cúi đầu xuống đât.

“Theo như tôi biết thì mọi người đã được tập vào chiều hôm qua. Chị hội trưởng cũng đã nói, hôm qua đã tập rất thành công nên hôm nay, chỉ có những người đứng như trời trồng như mấy người mới là ngưởi không tham gia buổi tập chiều hôm qua!” Tôi nói.

“…” Các cô gái lấm lét nhìn nhau.

Tôi lại nói tiếp:

“Hẳn mọi người cũng biết tin đồn của tôi phát tán trên mạng. Theo như tôi biết, tài khoản đã đăng bức hình đó lên chỉ là một tài khoản ảo. Tuy nhiên, bức hình đó đã được đưa lên vào 4 giờ chiều hôm qua, nói đúng hơn là đúng lúc tôi và Hàn Nặc Minh vừa đi chơi về. Mà chiều hôm qua các anh chị năm 3 phải ở trường để viết tiểu luận nên sẽ được bỏ qua. Chỉ còn năm nhât và năm hai. Hôm qua tập đội hình tới 5 giờ mới, vậy nghĩa là người đó không thể nào ở đây mà tập kịch cùng mọi người được!”

Hàn Nặc Minh nhìn tôi chằm chằm. Bảo nhiêu suy luận tôi đều đã nói hết rồi. Hắn ta chẳng còn gì để mà nói nữa. Tức thật đó, dù sao cũng nên cho hắn chút cáu để mà thể hiện chứ!

“Thế nên…” Hàn Nặc Minh hắng giọng, “Tất cả những người ở đây, sẽ có một người là thủ phạm. Để tôi biết được người đó là ai, chỉ cần làm xấu đánh tiếng của Hàn Nặc Minh tôi đây, dù là con gái cũng đừng trách tôi nhẫn tâm!”

Hàn Nặc Minh lạnh lùng liếc con mắt nhìn mọi người. Tôi quay sang nhìn cậu ta lấm lét. Gì vậy chứ? Đang cố tìm ra người đó, bây giở bị cậu dọa cho thế này thì làm gì có đủ gan mà thú tội nữa chứ!?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.