Đọc truyện Mèo Con Là Để Yêu Thương – Chương 32
Xẹt.
Một tia ớn lạnh xẹt ngang qua lưng tôi khiến tôi phải đứng khựng lại mà run một cái.
“Sao thế?” Hai cô bạn hỏi.
“Hình như…hắn ta đang giận!” Tôi xanh mặt nhìn ra phía sau.
Chỗ này đã quá xa căng tin rồi. Quay đầu lại cũng chẳng thấy ai. Nhưng cái dấu hiệu ớn lạnh sống lưng này, quá quen thuộc rồi, chắc chắn tôi đang đắc tội gì đó với hắn rồi.
Nhưng tôi không dám quay lại. Một mình đi tới miệng cọp là một hành động ngủ ngốc.
“Thôi thôi! Về phòng đi ha!” Tôi kéo hai bà bạn chạy về KTX.
– ————-
Sáng hôm sau, lớp chúng tôi vẫn học bình thường. Sáng nay cả lớp chúng tôi chẳng ra sân chơi như bình thường mà tụ tập lại quanh bàn của Lại Nam.
Lại Nam chỉ trong một ngày đã hoàn thành xong kịch bản rồi. Một quyển sách dày cộm nhưng nếu diễn xong thì chắc cũng chỉ mất 3 phút thôi.
“Nhiều lời thoại thế này sao nhớ nổi!” Mọi người thở dài.
“Đành chịu thôi! Diễn kịch thì phải nhớ chứ! Cố lên nào! Phải lật đổ lớp bên!” Nhược Đàm trấn an mọi người.
“Đúng thế! Không thể để lớp bên giành giải nhất được! Phải chiếm lấy giải nhất và giải thưởng to khủng bố mà cô nói!”
“Vậy Nhược Đàm, chiều cậu đi photo kịch bản cho mọi người rồi đưa đến hội trường, chúng ta tập luôn!” Lại Nam nói.
“Được! Đầu năm cũng không cần học gì nhiều! Hơn nữa chiều nay cũng không có lịch học thêm!” Mọi người hưởng ứng.
Nhược Đàm khẽ liếc mắt nhìn tôi, nở một nụ cười ẩn ý:
“Cậu là người phải diễn nhiều nhất đấy! Cố lên nhé!”
Câu cổ vũ này lại khiến tôi rùng mình. Tôi chưa diễn kịch bao giờ, chỉ sợ…
Hàn Nặc Minh tiến tới chỗ Lại Nam lấy quyển kịch bản rồi lật qua lật lại. Lật đến một trang nào đó, cậu ta dừng lại rồi cười một nụ cười ma mãnh. Tôi tò mò lắm. Không biết là cậu ta đọc cái gì trong đó nữa.
Đợi đến khi cậu ta đi rồi, tôi mới chạy tới lật trang lúc nãy cậu ta giở ra. Mặt tôi nóng lên. Tên Hàn Nặc Minh chết tiệt! Đây là cảnh Bạch Tuyết được hoàng tử hôn và sống lại mà. Thế mà hắn ta lại cười đoạn này! Tên biến thái!
“Muốn giành giải nhất thì phải táo bạo một chút!” Lại Nam nhếch môi nói.
“Nhưng như thế không phải hơi quá sao? Hay là diễn hôn giả đi! Được không?”
“Không!” Nhược Đàm nói, “Phải hôn thật mới sống động, như thế mới thu hút khán giả. Hôm qua hai người còn hôn nhau giữa thanh thiên bạch nhật cơ mà!”
“Nhưng…” Tôi cứng họng không cãi lại được nữa.
Lúc đó tôi cứ tưởng là Nhược Đàm bảo Lại Nam viết kịch bản như thế. Nhưng ai ngờ, cái cảnh hôn ấy là do Hàn Nặc Minh bắt hai người phải viết là hôn thật. Bọn họ cũng đành nghe theo, với không dám nói cho tôi biết là cậu ta bắt. Thế nên lúc này tôi chỉ biết trách oan bọn họ mà thôi.
“Dù gì cũng là số phận! Cậu cũng chấp nhận đi!” Chi Lộ và Ninh Ngọc vỗ vỗ vai tôi.
Là an ủi hay đang trù tôi đây!?
– ————
Chiểu hôm đó, đúng 2 giờ, các thành viên trong đội kịch đã đến nơi. Không phải vì muốn tập quá nên tới sớm đâu, mà là tới sớm để tranh sân tập thôi.
Hôm sau sẽ diễn ở sân khấu hội trường. Khán đài chỉ có một, trong khi lại có biết bao nhiêu lớp đến tập. Thế nên chỉ còn một cách, lớp nào tới sớm hơn sẽ giành được sân khấu.
Lúc Nhược Đàm ôm cả một xấp kịch bản đã photo ra cho từng người cao tới gần nửa người cậu ấy thì chị hội trưởng cũng đi phía sau.
Hội trưởng hội học sinh là một chức trách quan trọng đứng thứ 3 toàn trường, chỉ đứng sau hiệu trưởng, hiệu phó và giáo viên thôi.
Phía sau chị ấy còn cò rất nhiều người, phải nói là rất chi là đông ấy. Nếu không sai chắc cũng là một khối rồi.
“Chị hội trưởng! Chị làm gì ở đây vậy?” Nhược Đàm cất tiếng hỏi.
Chị hội trưởng ngạc nhiên nói:
“Ủa! Các em tới đây tập văn nghệ sao? Chẳng lẽ các em chưa biết chuyện chiều này sẽ có lịch tập đội hình sao?”
“Tập đội hình? Tập đội hình gì ạ?” Mọi người trong nhóm tập nhìn nhau như vẫn chưa hiểu chuyện gì.
“Trong lân dự các hội đồng cấp cao về tham quan trường, đó là một dịp rất quan trong nên nhà trường đã chuẩn bị rất chỉn chu, kể cả việc sắp xếp đội hình để chào đón họ! Việc tập đã được phổ biến từ hôm qua rồi mà! Hôm qua cũng ít người tới lắm! Chẳng lẽ các em vẫn chưa biết?”
Hôm qua cũng có tập sao? Vậy có nghĩa là…
Đầu tôi bỗng nhiên sáng trưng, vụt chạy tới chỗ chị hội trưởng hỏi:
“Hôm qua chị tập lúc mấy giờ ạ? Thiếu nhiều người không ạ?”
“Hôm qua? Chắc tập từ 3 giờ đến 5 giờ. Chỉ có năm nhất và năm 2 mới tập thôi mà nghỉ nhiều hơn cả người đến tập!” Chị hội trưởng phàn nàn.”
Đến lượt Hàn Nặc Minh cất tiếng hỏi:
“Vậy hôm quá chị đã tập được những gì?”
“Ừm… Chỉ là vị trí đứng của mỗi người và một số động tác để đón đại biểu thôi!”
Đúng lúc này, tôi và Hàn Nặc Minh liền lóe ra một ý tưởng. Thật sự là một ý tưởng không tồi nha, vì cả hai đểu nghĩ ra cùng một lúc mà.
“Cậu cũng nghĩ giống tôi đúng không?” Tôi nhìn Hàn Nặc Minh.
Cậu ta nhếch mép cười ranh ma:
“Đúng thế! Đúng lúc này, phải tìm cho ra tên đã bôi nhọ hình tượng của rôi mới được!”