Bạn đang đọc Mệnh Danh Thuật Của Đêm – Chương 17: Luân Phiên Theo Dõi
Màn đêm dần dần buông xuống, trên cầu Vương Thành gió thu thổi mạnh vù vù, Khánh Trần ườn mình co chân chạy, gió đẩy vạt áo hắn trải dài ra phía sau.
Có lẽ là tâm cảnh bất đồng, hắn cảm giác giống như là..
Hắn đã từng bị hoàn cảnh gia đình gông xiềng, giờ phút này, dường như mọi áp lực đều dần dần cởi bỏ, khiến hắn hưởng thụ cảm giác tự do.
Khánh Trần càng chạy càng nhanh.
Trên cầu lớn ngẫu nhiên sẽ có người đi đường quay đầu lại nhìn hắn.
Tất cả mọi người đều vô thức cảm nhận được ở hắn như tản ra hơi thở thanh xuân, vừa xúc động mà lại phong phú.
Hoa Viên Ngân Nhuận Trung Ương là một tiểu khu có giá cả tương đối cao ở Lạc Thành, cũng là khu nổi danh dành cho người giàu có.
Hoàng Tế Tiên là con nhà đại gia cho nên ở khu này thì Khánh Trần cũng không chút gì ngoài ý muốn.
Bởi vì nơi này giá cả cao cho nên an ninh cũng tương đối nghiêm ngặt, ra vào đều yêu cầu kiểm tra.
Khánh Trần vòng đến cửa sau, muốn tìm xem bên này có cách nào đi vào không.
Nhưng chưa đợi hắn tìm ra đường đi vào, chợt hắn thấy trong con đường nhỏ sau tiểu khu có 6 người đàn ông mặc đồ đen đang đi ra.
Những người đó, eo thẳng tắp, cầm theo một cây gậy nhìn giống như là một lưỡi lê sắc bén vô cùng.
Trong khi đi, 6 gã đàn ông đều thả từng bước nhịp nhàng, thời gian thả bước chính xác, khoảng cách các bước chân vừa vặn như có người cầm lấy thước đo vạch sẵn.
Chợt, Khánh Trần ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn nhìn thấy thiếu niên đang bị kéo đi giữa 6 ngã đàn ông ấy thế mà lại là..
Hoàng Tế Tiên!
Lúc này Hoàng Tế Tiên thần sắc mờ mịt, trong miệng còn lẩm bẩm những từ vô nghĩa, ngục giam, máy móc, quái vật..
Chỉ thấy bọn họ nhanh chóng bước lên cửa sau hai chiếc xe việt dã màu đen đang đậu bên ngoài, trong đó có một người đang ngồi trên ghế phụ hình như có linh cảm, quay đầu nhìn về phía Khánh Trần.
Khánh Trần lập tức quay đầu, giả vờ như không thấy gì nghịch di động trên tay.
Đối phương cũng giả vờ như không quá để ý đến hắn.
Hai chiếc xe việt dã màu đen ở trong màn đêm nhanh như điện chớp vọt đi.
Mà Khánh Trần, bỗng giật mình đứng ở ngoài tiểu khu ngơ ngẩn, nhìn di động không nói một lời.
Những người đó là ai vậy?
Vì sao lại mang Hoàng Tế Tiên đi?
Bởi vì đối phương biết hắn là người xuyên việt sao?
Tất nhiên là bởi vì lý do này rồi, Khánh Trần không tin vào sự trùng hợp.
Hắn xoay người về nhà.
Dọc theo đường đi hắn cứ suy nghĩ về thân phận của những người áo đen kia, nhưng dần dần, hắn chợt phát hiện có chút không thích hợp.
Có một người thanh niên mặc áo hoodie màu đen, đã lặng lẽ đi theo hắn qua năm con phố.
Không hiểu sao hắn có cảm giác cực kì quen thuộc giống như..
Hắn gặp qua đối phương.
Trong nháy mắt, Khánh Trần cảm giác cơ bắp cả người của mình dường như đều căng chặt lên, bỗng nhiên cảm giác một áp lực vô hình đang ăn mòn cảm giác an toàn của hắn.
Giống như đang bị một con dã thú dữ tợn theo dõi.
Hắn nhớ lại, khi mình còn đang ở trước cửa tiểu khu gặp đám người áo đen kia thì thiếu niên này đang đứng cách đó không xa xem di động.
Nhưng mặc dù đối phương đang nhìn di động, ngón tay lại chưa từng chạm vào màn hình.
Khánh Trần cũng không thể phân tích hết tất cả mỗi giây phút mình nhìn thấy được.
Như thế tiêu tốn rất nhiều sức lực cho nên hắn chỉ lựa chọn rút ra trong ký ức những hình ảnh hữu dụng.
Nghĩ đến đây, Khánh Trần không chút để ý làm bộ cầm lấy di động, sau đó đứng tại chỗ cúi đầu gọi điện thoại: “Alo, con về nhà ăn cơm trễ chút nhé..”
Chiếc Mũ lưỡi trai che kín gần hết gương mặt hắn.
Sau khi hắn dừng lại, thanh niên mặc áo hoodie màu đen vẫn không dừng bước chân đi qua bên người Khánh Trần.
Ánh mắt Khánh Trần gắt gao tập trung vào đối phương, nhưng đối phương một lần cũng không ngoảnh đầu lại.
Điều này làm cho Khánh Trần có chút nghi hoặc.
Thậm chí trong 1 giây ngắn ngủi hắn còn tự hỏi có phải mình quá đa nghi hay không?
Ngựa xe như nước chạy trên đường.
Thanh niên mặc áo hoodie màu đen rất nhanh đã biến mất dạng.
Khánh Trần cúp điện thoại tiếp tục đi về phía trước.
Rất may là trước đó hắn đã về nhà thay đồng phục và đội mũ nếu không chỉ cần nhìn đồng phục thì sẽ biết ngay hắn là học sinh trường ngoại ngữ Lạc Thành.
Lúc này, không đợi tinh thần Khánh Trần thả lỏng.
Khi đến một giao lộ đèn xanh đèn đỏ hắn liền phát hiện, trong đám người đang chờ đèn xanh bên cạnh mình lại xuất hiện một gương mặt quen thuộc.
Là gương mặt mà hắn đã nhìn thấy trước cửa của tiểu khu Hoa Viên Ngân Nhuận Trung Ương kia.
Không phải trùng hợp.
Là luân phiên theo dõi.
Mỗi người chỉ phụ trách theo dõi một chặng đường mà thôi.
Mỗi người đều phải đảm bảo chính mình phải thật tự nhiên giống như người đi đường để tránh không bị phát hiện.
Nếu mục tiêu dừng lại thì sẽ như không có việc gì tiếp tục đi về phía trước, phía sau tự khắc sẽ có người đi tới thay thế theo dõi.
Đây là cách theo dõi bí mật và hiệu quả nhất.
Khánh Trần thực cảm thấy biết ơn chính mình vì đã đọc rất nhiều tạp thư hữu dụng có, vô dụng cũng có.
Hắn cũng rốt cuộc đã nhận ra, thì ra ngay khi người kia trên xe việt dã nhìn thấy mình thì mình đã bị theo dõi.
Đối phương đã xuất hiện 6 người, còn có người ẩn nấp trong bóng tối.
Đây là một tổ chức bí mật sao? Đối phương chắc chắn là những người đã được huấn luyện, hơn nữa cũng rất quan tâm đến sự việc những người xuyên việt?
Khánh Trần bỗng nhiên cảm thấy chính mình khả năng cũng không phải nhóm người xuyên việt đầu tiên, có lẽ chính mình là nhóm thứ hai, thậm chí là nhóm thứ ba.
Nếu không thì chỉ bằng việc những người xuyên việt mới công bố hôm nay thì đối phương cũng không thể phản ứng nhanh chóng như thế.
Những người này đều có chuẩn bị mà đến.
Đôi đồng tử đen láy của thiếu niên sâu không thấy đáy.
Trên lối đi bộ, Khánh Trần ngẩng đầu nhìn những người bước vội trong bóng đêm.
Một người đàn ông trung niên đang bày quán bán hồ lô ngào đường ven đường, tiếng gót giày nữ tính gõ đều nhịp trên đường, còn có ngọn đèn đường màu vàng bên cạnh đang chiếu xuống mặt đường những hình ảnh biến hóa liên tục.
Khánh Trần đem mỗi một chi tiết đều ghi nhớ thật kỹ, cũng nhắc nhở chính mình không thể có sai sót nào.
Đèn đỏ còn 12 giây.
Nam thanh niên hắn thoáng gặp trước đó rất có thể đang ở trên đường vòng lại sau lưng hắn, chuẩn bị tiếp tục theo dõi.
Hắn tính toán đối phương chắc chắn sẽ phải vòng qua phố Vọng Xuân.
Chính trên con đường này sẽ gặp một con đường lớn.
Hắn tính toán nếu là tốc độ chạy của người trưởng thành thì ít nhất cũng phải mất đến 10 phút.
Nếu muốn thoát khỏi theo dõi..
Chính là lúc này.
Đèn xanh sáng lên, thanh niên đang theo dõi kia chuẩn bị nhất chân đi thẳng thì chính trong lúc này, Khánh Trần bỗng nhiên xoay người đi hướng khác.
Người theo dõi vẫn duy trì thái độ như không có việc gì tiếp tục băng qua đường, vừa đi vừa thấp giọng nói: “Mục tiêu không đi qua đường, hắn đi ngược lại, cậu còn bao lâu mới có thể bắt kịp mục tiêu?”
Nhìn qua giống như hắn chỉ lầm bầm lầu bầu, nhưng nếu có người nhìn kỹ thì có thể phát hiện bên tai trái của hắn có một tai nghe trong suốt.
“Không được, tớ còn tới hai phút nữa mới có thể vào vị trí theo dõi.”
Trong phút chốc, người theo dõi cảm giác có gì đó không đúng.
Hắn chợt quay đầu lại tìm bóng dáng Khánh Trần nhưng nhìn khắp nơi cũng không tìm thấy thiếu niên kia đâu.
“Mất dấu rồi,” Người theo dõi đứng ở ngã tư đường khẽ thở dài.
Từ xa, thiếu niên mặc áo hoodie màu đen đang chạy hùng hục cười đáp lại: “Thật mất mặt a, hai người cùng theo dõi một người thế mà lại để cho mục tiêu mất dấu.”
“Là cậu cứ một hai bảo phải theo dõi hắn.”
Người trẻ tuổi mặc áo hoodie màu đen cười nói: “Vậy cậu đoán hắn rốt cuộc có phát hiện chúng ta theo dõi hắn hay không?”
Tai nghe vang lên thanh âm: “Tớ khẳng định hắn đã phát hiện ra, là cao thủ đấy.”
Người trẻ tuổi mặc áo hoodie nghĩ nghĩ nói: “Thiếu niên kia thoạt nhìn không quá 17-18 tuổi, chắc hẳn còn đang học cấp 3.
Nếu đối phương thật sự có thể phát hiện chúng ta đang theo dõi, thì thật là quá ghê gớm.
Hơn nữa, cậu có phát hiện không, hắn xử lý cũng rất hết sức tự nhiên.
Lần đầu tiên, khi hắn dừng lại gọi điện thoại, tớ cũng chưa nhận ra là hắn đã phát hiện ra tớ.
Nói cách khác, nếu tớ biết bị lộ thì đã trực tiếp khống chế hắn.”
“Tớ rất tò mò, cậu vì sao nhất thời nổi lên hứng thú theo dõi hắn.
Nhiệm vụ hôm nay của chúng ta còn rất nhiều, không cần thiết phải lãng phí thời gian với một người đi đường.”
“Cũng không tính là nhất thời nảy ý định theo dõi.
Chỉ là khi nhóm người đội trưởng đang áp giải mục tiêu số 009 đi ra tới, tớ phát hiện hắn lảng tránh ánh mắt của đội trưởng.”.