Mệnh Danh Thuật Của Đêm

Chương 16: Mạng Chỉ Có Một Cái!


Bạn đang đọc Mệnh Danh Thuật Của Đêm – Chương 16: Mạng Chỉ Có Một Cái!


Vốn dĩ, trong cuộc sống nếu xuất hiện một sự kiện siêu phàm thoát tục kia hẳn là sự câu chuyện cực kì lãng mạn.
Giống như một câu chuyển cổ tích của một người trưởng thành.
Giống như khi còn bé, Bạn không nhận được thư trúng tuyển Hogwarts, nhưng giờ thì dường như mơ ước này cũng không xa xôi lắm.
Nhưng tin tức xấu này lại giống như một chậu nước lạnh đổ ào làm giập tắt lòng nhiệt tình của rất nhiều người.
Chỉ đến lúc này, mọi người mới ý thức được cái thế giới xa lạ đó có vẻ không tốt đẹp như họ đã từng tưởng tượng.
Có lẽ thế giới sẽ thay đổi, nhưng nhân tính thì sẽ không.
Khoa học kỹ thuật Tương lai quá quý giá, không nói đến những vật liệu cùng kết cấu làm nên những tứ chi máy móc đó, chỉ nói đến kỹ thuật để làm nên nó cũng đủ khiến cho rất nhiều người điên cuồng.
Đây là khoa học kỹ thuật tương lai chân chính.

Nếu so với việc cứ mong chờ khoa học kỹ thuật ở thế giới kia chi bằng trực tiếp đoạt lấy đồ vật mà trước mắt mình dễ dàng có được hơn.
Hơn nữa mấu chốt nhất chính là, những người xuyên qua đó khi trở về người thường khi đối mặt với một tổ chức có vũ khí thì dù có tứ chi máy móc cũng không địch nổi một kích.
Người chết trong nhà kia là chết bất đắc kỳ tử.

Hung thủ đã dùng một thanh chủy thủ từ xương sườn hắn đâm thẳng vào tim.
Thanh chủy thủ này so với tứ chi bằng máy thì cũng không hề có kỹ thuật gì.
Đây không phải là một câu chuyện cổ tích, mà ngược lại, giống như một câu chuyện ngụ ngôn dùng để châm biếm của người xưa.
Trong lúc nhất thời, những người vì muốn trở nên hot mà nhất thời xúc động tiết lộ mình là người xuyên qua, giờ đây bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Một số người mang theo tứ chi bằng máy trở về, giờ đây đang lo lắng mình cũng sẽ bị ám toán.
Một số người xuyên việt khác ví dụ như Khánh Trần, là những người không mang theo tứ chi bằng máy trở về thì tâm tình còn khá hơn chút.


Nhưng ai mà biết, những người tham lam đó có tơ tưởng những cái gì khác từ họ hay không?
Hiện tại, lại có người nổi lên suy đoán, “nếu giết chết một người xuyên việt, thì có thể thay thế người đó lấy được tư cách xuyên qua hay không?”.
Loại suy đoán thật sự quá điên cuồng!
Nhưng trước mắt, cũng không có ai chứng thực được điều đó là có thật hay không cho nên niềm tin giữa người với người chỉ sợ không còn sót lại chút gì.
Nam Canh Thần trước đó còn hứng thú bừng bừng, giờ thì rốt cuộc cũng không còn nghĩ đến vấn đề sẽ mời Khánh Trần ăn cơm ở đâu nữa.
Chỉ nghe Nam Canh Thần nhỏ giọng nói thầm: “Thật vất vả lắm mới có cơ hội thay đổi vận mệnh, sao đột nhiên liền thành trò chơi khủng bố kinh dị vậy trời?”
Xưa giờ, Nam Canh Thần cùng Khánh Trần hai người cũng coi như là đồng bệnh tương liên, đều có chung một người cha đánh bạc làm cho trong nhà gà bay chó sủa.
Nam Canh Thần còn tương đối khá hơn Khánh Trần một chút.

Ít nhất là cha mẹ hắn còn không có ly hôn, trong nhà dù không còn gì có thể bán để lấy tiền nhưng sinh hoạt hằng ngày cũng tạm ổn chỉ là không có gì tiền tiêu vặt mà thôi.
Khánh Trần thảm hại hơn một ít, cái gì cũng không có.
Ngày thường, khi bạn học tụ tập, mọi người đều rất ăn ý không ai rủ 2 người họ vì đến tiền đánh bida họ còn không có.
Nam Canh Thần thế mà có thầm thích một bạn nữ, nhưng bởi vì không có tiền tiêu vặt, nên có chút tự ti cũng không dám thổ lộ cùng bạn nữ kia.
Cho nên hai người kỳ thật đều rất khát khao kiếm nhiều tiền.

Nam Canh Thần lúc trước còn viết tiểu thuyết gửi bài cho tạp chí, muốn kiếm chút tiền nhuận bút, nhưng kết quả chỉ như đá chìm đáy biển.
Khánh Trần thấy Nam Canh Thần nản lòng, ngược lại cảm thấy là chuyện tốt: “Tin tức này, cậu cũng thấy rồi đấy.

Tớ nói là nếu như, nếu cậu cũng xuyên qua thì nhất định phải cẩn thận một chút, khi trở lại cũng đừng nói lung tung.”

“Ừ, tớ biết rồi,” Nam Canh Thần gật gật đầu, hắn có chút cảm khái nói: “Cậu nói xem, sao chúng ta lại nghèo như vậy chứ?”
Khánh Trần nghĩ nghĩ nói: “Cha mẹ người khác thì liều mạng kiếm tiền, còn ba cậu thì liều mạng đánh bài.”
Nam Canh Thần tuy rằng có điểm oán trách cha hắn, nhưng bị Khánh Trần nói như vậy vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, hắn không phục nói: “Vậy ba cậu thì sao?”
Khánh Trần: “Hả, ba tớ cũng đang liều mạng đánh bài.”
Nam Canh Thần: “…”
Cả Hai người bỗng lâm vào một trận trầm mặc, một lát sau sau Nam Canh Thần hỏi: “Đúng rồi, ba cậu sao lại vào tù vậy?”
“Tớ báo công an đấy, tớ hy vọng ông ấy ở trong đó có thể tỉnh ngộ,” Khánh Trần bình tĩnh trả lời.
Nam Canh Thần sửng sốt một chút: “Hay là, cậu cũng tố cáo ba tớ luôn đi?”
Khánh Trần: “?”
Lúc này, chuông vào học vang lên.
Tiết đầu tiên của buổi sáng là tiết tiếng Anh, nhưng vào cửa lại là thầy dạy Địa lý.
Tên Trường ngoại ngữ Lạc Thành được viết bằng tiếng Anh, nên tất nhiên rất coi trọng ngoại ngữ.
Địa vị Giáo viên tiếng Anh tương đối cao, cho nên cơ bản mỗi một giáo viên tiếng Anh đều cực kỳ ưu tú.

Trong trường còn mời giáo viên nước ngoài, khi mới vào sơ trung thì mỗi cuối tuần đều phải có 1 tiết ngoại khóa.
Hơn nữa, trong trường học còn có mấy cái lớp thậm chí còn đăng kí học tiếng Nhật tiếng Đức chứ không học tiếng Anh.
Chỉ thấy thầy giáo trung niên Trần Ngạn Đông trên bục giảng nói: “Thầy Đỗ chủ nhiệm của các em có chút việc xin nghỉ, tiết này đổi thành tiết địa lý, tiếng Anh dời đến tiết thứ 3 sáng ngày mai.”
Khánh Trần nghe được lời này liền sửng sốt một chút.


Có lẽ, sự việc hôm nay khiến hắn quá để tâm cho nên hắn nghĩ lý do thầy chủ nhiệm xin nghỉ có lẽ không đơn giản như vậy.
Chẳng lẽ thầy Đỗ Nhất Hoằng cũng là người xuyên việt?
Nhưng nhiều người xuyên việt như vậy đều tập trung ở Lạc Thành, như vậy nếu là cả nước thì có đến bao nhiêu?
Không đúng không đúng!
Khánh Trần cúi đầu không để người khác nhìn thấy đồng tử của hắn trong khoảnh khắc đột nhiên chợt thu hẹp lại.
Tất cả nhưng việc phát sinh hôm nay hết thảy đều như một thước phim dần dần hiện ra ở trong đầu hắn.

Những tin tức thu được trong phúc chốc tập hợp lại, bổ sung, chỉnh sửa.
Những người xuyên việt nhóm thứ 2, Trên Cánh tay cũng vừa mới xuất hiện đếm ngược.
Sau khi biết chính mình sắp sửa xuyên qua, một cô bé kinh hoảng cùng cha mẹ tiếp nhận một cuộc phỏng vấn.
Những chương trình phát sóng trực tiếp chủ đề về những người xuyên việt.
Từng tin tức, giống như từng chiếc lá trên bầu trời từ từ từng chiếc rơi rụng, mà Khánh Trần tùy tiện vươn tay bắt từng chiếc lá “Hữu dụng” từ không trung.
Ngay sau đó, Khánh Trần ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Hôm nay, dường như tất cả mọi người được phát hiện xuyên việt dường như đều tập trung ở mười mấy thành phố.
Thậm chí còn có cư dân của thành phố nào đó trên mạng nổi lên nghi vấn, tại sao thành phố của hắn chưa xuất hiện người xuyên việt nào.
Nói cách khác, người xuyên việt phân bố, có thể là cực kỳ tập trung!
Tập trung ở trong mười mấy thành phố!
Phạm vi Phân tích quá lớn, Khánh Trần nhịn không được nổi lên một trận choáng váng.
Buổi chiều 5 giờ 40, tiết học cuối cùng cũng kết thúc, Khánh Trần lại lần nữa trốn giờ tự học buổi tối.
Ở phía trước, cán sự học tập hô to: “Khánh Trần, ngày mai đừng quên nộp tiền sách,”
“Biết rồi,” Khánh Trần vẫy vẫy tay.

Sau đó, hắn liền ở trước ánh mắt hâm mộ của Nam Canh Thần nhanh chóng ra khỏi phòng học.
Chiều hoàng hôn, học sinh vừa mới tan học chạy vội về nhà ăn cơm, cho kịp trở lại tiết tự học buổi tối.
Mà Khánh Trần cũng nhanh chóng từ trong đám người băng qua, từ một góc tường trong vườn trường trèo tường đi ra ngoài.
Về nhà, hắn cởi ra đồng phục thay bằng một bộ quần áo hắn ít mặc nhất, sau đó đội mũ lưỡi trai ra cửa.
Hắn tìm tòi trên di động địa chỉ Hoa viên Ngân Nhuận Trung Ương, chỉ cách trường học đại khái khoảng sáu km đi bộ.

Đó là tiểu khu nơi Hoàng Tế Tiên ở.
Không biết tại sao như có điều gì thôi thúc hắn phải đi xem.

Tuy rằng, hắn cũng không biết đối phương cụ thể ở nơi nào nhưng hắn cũng muốn đi tìm, để biết sau khi Hoàng Tế Tiên trở về thì phát sinh chuyện gì, ở thế giới kia đã trải qua những chuyện gì.
Khánh Trần cũng không có dư thừa tiền để bắt xe, trong túi chỉ dư lại 5 mao tiền.

Đó là số tiền lúc trước hắn ở trước siêu thị Phúc Lai cùng lão Trương chơi cờ tích cóp được.
Thôi thì Chạy bộ đi.
Xưa giờ Khánh Trần cũng không phải rất coi trọng rèn luyện thân thể, nhưng cũng tham gia cuộc thi chạy ở trong trường.
Nhưng hắn hiện tại bỗng nhiên ý thức được, không rèn luyện thì không được.

Chính hắn cần phải có được thân thể cường kiện mới có thể đối mặt với thế giới nguy hiểm được.
Phải biết rằng.
Chữ “Mệnh” này trong chữ Hán tiếng Trung Hoa trước giờ đều không có từ đồng âm, có lẽ này bản thân nó đã ám chỉ, mệnh chỉ có một cái.
Cho nên, Cần thiết phải quý trọng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.