Mệnh Danh Thuật Của Đêm

Chương 13: Có Người


Bạn đang đọc Mệnh Danh Thuật Của Đêm – Chương 13: Có Người


So với lần đầu tiên xuyên qua có hơi hoảng loạn, lần này đây Khánh Trần đã bình tĩnh rất nhiều.
Hắn chờ đợi thế giới rách nát mở ra, giống như là đang chờ đợi tỉnh dậy sau một giấc mộng.
Trong phòng ngủ vừa nhỏ vừa chật chội, Khánh Trần thấy mình vẫn ngồi ở mép giường vẫn tư thế cũ như trước khi mình xuyên qua.

Bên ngoài phòng ngủ là bóng đêm, mà dao chặt xương lúc này đây, thế mà còn ở trên tay hắn.
Hết thảy, đều dường như chưa từng phát sinh chuyện gì cả.
Khánh Trần nhíu mày, hắn móc di động trong túi ra nhìn thoáng qua thời gian.
12: 00: 01, ngày 28 tháng 9, Năm 2022.
0, 01 giây.
Hắn nhớ rõ ràng, ngày mình xuyên qua cũng là ngày 28 tháng 9, thời gian chuẩn xác là 12: 00: 00.
Nói cách khác, hắn ở thế giới kia trải qua hai ngày, mà ở Địa Cầu nơi này thế nhưng chỉ trôi qua trong một giây.
Cùng có nghĩa là, khi mình trở lại bên này, rồi đến khi trở về bên kia, thì thời gian trôi qua bên kia cũng chỉ có một giây?
Chắc hẳn đây là quy luật xuyên việt.
Không biết vì cái gì nghĩ đến đây, Khánh Trần ngược lại nhẹ nhàng thở ra.

Nếu đúng như thế, thì khi gặp người khác, hắn cũng không cần phải giải thích lý do mất tích một khoảng thời gian.
Đây là một cảm giác xa cách cực kỳ quỷ dị, dường như sự tồn tại của mình ở thế giới này giờ đây không hề chân thật.
Khánh Trần cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay, vết bầm xanh tím mà hắn cố ý để lại ở thế giới bên kia vẫn còn trên cánh tay hắn.
Mà trên cánh tay kia hoa văn màu trắng đã xảy ra thay đổi, đếm ngược 47: 59: 45.
Đếm ngược 47: 59: 44.

Lần này đếm ngược là 48 tiếng đồng hồ, cũng chính là thời gian hai ngày, không sai biệt.
Chỉ có điều này mới có thể chứng minh, những gì hắn trải qua, tất cả đều là sự thật.
Hắn thật sự đã đi qua một thế giới văn minh máy móc, cũng thật sự đã từng gặp một người tên là Lý Thúc Đồng, còn bị một người tên là Lâm Tiểu Tiếu dùng ác mộng khảo nghiệm một lần, còn gặp một người xu nịnh tên là Lộ Quảng Nghĩa.
Nơi đó còn có một người trầm ổn tên là Diệp Vãn, còn có một con đại miêu kỳ quái.
Đang lúc Khánh Trần còn đang suy tư, tiếng chuông di động của hắn đột nhiên vang lên, trên màn hình là một dãy số điện thoại bàn xa lạ.
“Xin chào,” Khánh Trần nói.
“Xin chào, đây là đồn công an đường Vương Thành.

Là thế này, cha cậu tụ tập đánh bạc bị tạm giam, phiền cậu lại đây một chuyến,” bên kia điện thoại là một giọng nữ vang lên.
Khánh Trần sửng sốt một chút.

Tính tính thời gian, người cha cờ bạc của hắn bị bắt chắc là không được bao lâu, không nghĩ tới đồn công an nhanh như vậy đã gọi điện cho hắn.
“Hả, tôi đến làm gì?” Khánh Trần hỏi.
“Căn cứ theo luật pháp xử phạt, cha cậu bị yêu cầu tạm giam và nộp phạt, mời cậu đến làm 1 vài thủ tục,” nữ công an viên trực đồn giải thích.
“Thât ngại quá, tôi không đi được, xin các đồng chí cứ nghiêm trị đi.

Căn cứ theo án xử phạt trị an, vi phạm nghiêm trọng thì tạm giam từ 10 đến 15 ngày, mức phạt tiền cũng từ 500 nguyên đến 3000 nguyên, xin các vị cứ xử phạt mức án cao nhất, cảm ơn,” Khánh Trần lắc đầu nói.
Đối phương lúc này cũng sửng sốt một chút: “Cậu không phải là con của hắn sao?”
Khánh Trần trả lời nói: “Tôi là người báo án, tôi không phải là con của hắn, tôi chỉ là một công dân nhiệt tâm họ Khánh mà thôi.”
Nữ đồng chí Trực ban: “?”
Khánh Trần không lại do dự liền dứt khoát ngắt điện thoại.


Hắn còn hi vọng người cha cờ bạc này của hắn bị giam ít nhất 10 năm đi.

Nói cách khác, lần sau, trước khi xuyên qua cũng không cần gặp hắn.
Không biết vì sao, nghĩ đến đây Khánh Trần còn cảm thấy có chút vui vẻ cùng nhẹ nhõm.
Nhưng đối với một thiếu niên mà nói, cha thì bị bắt giam, còn bị người khác lớn tiếng răn dạy, loại cảm giác này cũng không dễ chịu gì.
Phần lớn thiếu niên ở tuổi thanh xuân đều xem cha mình như là tấm gương, một khi ngươi phát hiện cha mình có tật xấu thì có nghĩa là hắn đã không còn có tôn nghiêm nữa.

Bức tường tín nhiệm trong lòng bỗng nhiên cũng sụp xuống.
Khánh Trần hít sâu một hơi chậm rãi nằm trên trên giường.

Hắn mở di động ra xem nhật ký trò chuyện trên WeChat, cũng không cũng không thấy mẹ hắn có tin tức gì.
Không biết vì cái gì, lúc này, hắn thậm chí càng muốn ngay tức khắc trở lại trong pháo đài ngục giam kia.
Mặc dù đó là một thế giới xa lạ lại nguy hiểm.
Đã hơn1 giờ sáng, nhưng Khánh Trần vẫn không hề buồn ngủ.
Trong căn phòng tối tăm, chỉ có màn hình di động chiếu sáng hắt lên gương mặt hắn.
Trên màn hình di động là bản nhạc Canon hắn vừa mới tìm kiếm.

Mỗi một giai điệu đều đã được hắn ghi tạc trong đầu.
Bài hát này đối với Lý Thúc Đồng mà nói là sự tiếc nuối cả đời.


Nhưng đối với Khánh Trần mà nói lại có được mà còn chẳng phí công.
Đây là điểm bất đồng giữa hai thế giới khác biệt.

Cũng như Khánh Trần, đối phương trong lòng cũng có những ước mơ tha thiết.
Nhưng mà, mình sẽ đem bản nhạc này đưa cho Lý Thúc Đồng ư?
Khi đưa rồi, mình sẽ giải thích nguồn gốc của bản nhạc này như thế nào?
Chuyện này có hơi nguy hiểm.

Khánh Trần tuy rằng không sợ mạo hiểm, nhưng hắn sợ mạo hiểm như vậy là không đáng giá.
Cho nên, trước khi đưa bản nhạc này, hắn cần phải xác định Lý Thúc Đồng có đáng để hắn mạo hiểm hay không!
Cuối cùng, hắn vẫn không thể chờ được điện thoại cùng tin tức của mẹ hắn.
* * *
Đếm ngược ngày đầu tiên, 7 giờ rưỡi sáng.
Khánh Trần thay đồng phục xanh trắng đi ra cửa, vừa đi vừa nhai mì ăn liền.
Hắn đang theo học trường ngoại ngữ Lạc Thành, chia làm 3 khu.

Mà khu lớp11 của hắn chỉ cách nhà hắn chỉ có 5 phút đi bộ, chỉ cần đi qua một con đường nhỏ là đến.
Trên đường Hành Thự, các quán bên đường phục vụ bữa sáng với trứng gà tỏa hương thơm phức.

Từng nhóm người đi đường ngồiở trên sạp ăn một chén tào phớ nóng hầm hập hoặc là súp tiêu nóng.
Bánh quẩy vàng vàng mới ra lò xốp giòn, trứng luộc trong nước trà sau khi bóc vỏ sáng bóng loáng.
Mà Khánh Trần trên người không có tiền.


Số tiền hắn tích cóp được không nhiều lắm nhưng để đối phó với thời điểm đếm ngược đã mua sắm một số đồ đạc đã sớm hết không còn một đồng.
Điều này, giờ đây ngẫm lại hắn còn cảm thấy đau lòng.

Nhưng hắn không hối hận, rốt cuộc khi đó ai mà biết là mình sẽ đối mặt với cái gì?
Khối 11 lớp số 3, lúc này trong lớp, các bạn trực nhật vẫn đang quét tước vệ sinh, mùi nước lau sàn nhà tanh tửi còn chưa tan đi, cây lau nhà sợ là đã mốc meo rất lâu rồi.
Khánh Trần ngồi cuối lớp, cùng bàn với Nam Canh Thần.

Lúc này, Nam Canh Thần thần sắc vội vàng đi vào lớp học, vẻ mặt khẩn trương.
“Ngày hôm qua, tớ trốn học, Thầy Đỗ có nói gì không?” Khánh Trần thấp giọng hỏi.
Nhưng Nam Canh Thần dường như đang thất thần giống như chẳng nghe thấy gì: “A? Cái gì?”
“Không có việc gì,” Khánh Trần lắc đầu: “Tớ thấy cậu sao lại hoảng hốt như vậy?”
“Hoảng hốt?” Nam Canh Thần kinh ngạc một chút: “Đâu có đâu.”
Khánh Trần không hỏi nữa.

Nếu đối phương không muốn nói, thì mình cũng không cần thiết phải dò hỏi tới cùng.
Cả hai yên lặng một lát, chợt Nam Canh Thần đột nhiên hạ giọng hỏi: “Khánh Trần, nếu cậu gặp một việc kì quái thì cậu sẽ làm thế nào?”
“Kì quái?” Khánh Trần sửng sốt một chút, sau đó quan sát kỹ Nam Canh Thần, hắn chần chờ một lát hỏi: “Cụ thể là việc gì?”
“Tớ cũng không biết là chuyện gì, dù sao liền rất kì quái,” Nam Canh Thần nói.
“Vậy báo cảnh sát đi?” Khánh Trần ánh mắt gắt gao tập trung vào Nam Canh Thần.
Lại thấy Nam Canh Thần ánh mắt sáng lên: “Đúng vậy, gọi cảnh sát! Khánh Trần, nhà cậu có ai ở đồn cảnh sát không?”
“Có chứ,” Khánh Trần nghĩ nghĩ nói: “Ba tớ tối qua bởi vì tụ tập đánh bạc bị bắt vào đấy.”
Nam Canh Thần: “?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.