Bạn đang đọc Melbourne Anh Đi Nhặt Hạnh Phúc: Chương 46: Em là anh.
…
Thật lâu về sau, điều Bạch Dương muốn chôn dấu nhất chính là cuốn sổ ghi hết mười hai dòng trong suốt một năm từ năm hai mươi ba tuổi đến năm hai mươi bốn tuổi kia. Quãng thời gian đó, cô đã hết sức bận rộn thheo đúng nghĩa đen của nó, rồi thảnh thơi ra chỉ để ghi một dòng chữ nhỏ nhoi. Trần Thế Đan nói: “Thật xin lỗi.”
Thế nhưng, ngay lúc này Bạch Dương lại cảm thấy việc làm của cô thật chăng đã sai quá sai? Chính là không có ai đụng xe vào cô cả, cũng có nghĩa là cô cố ý để bản thân va vào xe. Xem đi, Trần Thế Đan đã đứng ngay trước mặt cô đấy thôi!
À, nên nói, khi Bạch Dương và Trần Thế Đan bên trong đang ôn lại tình cảm thì bên ngoài cánh cửa chỉ dày 4cm kia lại có cuộc đụng đọ nhỏ giữa chàng trai có màu mắt của vùng biển Địa Trung Hải và cô bạn bên nhà của Bạch Dương. Cuộc tranh chấp có xíu khi Jas không cho cô vào phòng thăm cô gái nhỏ của vị ôn thần ác bá kia, mà cô nàng ranh ma trước mặt anh cũng không vừa, nhất nhất quyết vào bên trong cho bằng được.
Tạm gác lại hai anh chị đó nhé, quay về đôi nam nữ của chúng ta nào!
Trần Thế Đan rất thẳng thừng đóng vào đầu cô câu nói: “Em phải nghĩ ngơi hai tháng. Hai tháng chỉ có hơn chứ không được thiếu một ngày, hai tháng chỉ có dư chứ không thể hụt một giây.”
Và cái gọi là hai tháng kia rất giống với một tháng của năm nào đó, Bạch Dương chính thức có một cu li vô cùng đẹp trai bên cạnh minh, nói toạc ra, cảm khái hiển nhiên có cảm khái, nhưng trên cả cảm khái chính là vô cùng bực mình.
Ăn, có Trần Thế Đan bên cạnh.
Cô bị gãy chân cơ mà, tay có ảnh hưởng gì đâu? Trần Thế Đan tay cắt miếng thịt cừu trong đĩa mắt cũng không thèm nhìn cô dù chỉ một chút, dùng nĩa xiên qua lát thịt vừa được xấn nhỏ ra kia, đưa đến trước miệng cô: “Sợ em nhọc.”
Thôi được rồi. Bạch Dương tin.
Uống, có Trần Thế Đan.
Thấy đi thấy lại vẫn thấy việc này không cần anh lắm. Trần Thế Đan bình tĩnh nói: “Anh thích vậy.”
Tắm, ừm, cũng là có Trần Thế Đan.
Thế quái nào cũng thấy kì, Bạch Dương lên tiếng khi anh đi theo cô vào cả tận phòng tắm, cô ngẩng mặt lên nhìn anh, hỏi:
“Anh vào đây làm gì?”
“Tắm.”
“Về phòng anh đi, hay anh xuống phòng dưới đấy, dưới đấy cũng có nhà tắm.”
“Là tắm cho em.”
“Anh đùa à?”
“Nói thật.”
“Điên, bước ra khỏi đây cho em.”
“Không thích.”
“Anh không ngại nhưng em ngại. Mau, đi ra ngoài kia.”
“Anh không ngại thì em ngại cái gì?”
Bạch Dương trán như vẽ ba vạch đen ngang sưng cả mặt lên, thế nào ra cô lại… huuhu, cô bị anh nhìn thấy hết rồi. Trần Thế Đan như có như không đang lau cánh tay trái của cô, nhẹ giọng nói: “Vậy em xem lại anh, thế là huề.”
Thôi được rồi. Bạch Dương im.
Vậy mà, ngủ, lại có Trần Thế Đan.
Đến bây giờ, cô sầm mặt lên nói: “Đừng bảo sợ em nhọc, hay anh thích hay cả hai chúng ta đều ngủ thì không ai nợ ai nhé.”
Anh bảo: “Không, sợ em gặp ác mộng.”
Thôi, chính xác là vậy. Bạch Dương không nói gì để anh ôm vào lòng, tối đó cho đến sáng hôm sau, cô ngủ rất tốt, không giật mình gì cả.
Có anh, thật là tốt.
Hai tháng trôi qua rất nhanh, cho đến khi Bạch Dương bước ra khỏi bệnh viện sau khi đã tháo cái chân to như củ cải trắng kia, cô vô cùng sảng khoái quay người lại nhìn Trần Thế Đan đi sau mình, tay vỗ ngực bảo: “Người anh em, lại đây ôm miếng nào.”
Bỏ qua Trần Thế Đan của ngày trước, Bạch Dương mới dám nói câu này.
Anh đi đến cạnh cô, vò mái tóc đen cho rồi mù lên, khiến cô gái nhỏ mặt đen sì tức tối nhéo tay anh một phát, anh nói: “Đi thôi.”
Về đến nhà, hành lí của cô đã được đóng gói gọn gàng, Chả biết trời trăng hoa lá gì sất, cô nghệch mặt hỏi: “Đi đâu à?”
“Zurich.”
“Làm gì?”
“Nhà em ở đó.”
Bạch Dương “à” lên một tiếng như nhớ ra, sau đó hai người họ đi đến sân bay, chính là cô ngay cả tạm biệt Am, cũng chứ kịp nói, và vấn đề này về sau cứ bị Am đay nghiến mãi thôi.
Máy bay cất cánh, bay một mạch từ Melbourne sang Zurich. Sau khi bay một tiếng đồng hồ, mí mắt Bcachj Dương chập chờn díu vào nhau, nhưng, xung quanh cô, các tiếp viên chân dài ngực bự mắt ngọc mày ngài đang lởn vởn đi qua đi lại như muỗi, ve vãn người đàn ông ngồi bên cạnh mình.
Hừ! Rõ ràng đi đâu cũng thu hút người khác, Bạch Dương như học điệu bộ của Am, lườm anh một phát, Trần Thế Đan thấy vậy nhếch miệng nhún vai kiểu như nói: “Không phải lỗi do anh.”
Bạch Dương trừng mắt lại: “Anh bớt đẹp trai lại tí đi.”
Có thể sao? Ừm, coi như cô vô lí đi. Nhưng Trần Thế Đan cho phép!
Bạch Dương cáu anh một phát, ghé sát đôi mắt màu nâu sữa lên gương mặt đẹp tựa vị thần Apollo kề mình, nói: “Trần Thế Đan, cứ như anh đến Melbourne nhặt em về nhỉ?”
Rồi cô cười cười, nụ cười cô ngay bây giờ hệt như lời Am nói, nhìn cực kì đáng thương và dối trá, khiến Trần Thế Đan bất giác nhíu mày. Cô xoa xoa mặt mình, nhìn anh:
“Không phải sao?”
Chăm chú nhìn anh một lúc lâu, Trần Thế Đan mới lên tiếng: “Em là em, là của em, là của chính anh. Chưa bao giờ là đồ vứt đi, hay người bị bỏ rơi cả.”
Anh nói tiếp, không chờ cô suy nghĩ: “Em là anh, như thế không phải ‘nhặt’ mà anh theo em về.”
‘Là anh theo em về.’ Không lâu trướ đó, cô hỏi đi Zurich làm gì? Anh nói ‘Nhà em ở đó’ thì ra, đó là nhà của anh, nhà anh là đó nên nhà em ở đó.
Cô gái nhỏ hết cười, nhưng miệng nhoẻn rộng ra, tiến đến hôn anh,
“Làm sao bây giờ? Em không thể yêu anh nữa rồi.
Là yêu anh chết mất.”
“Anh thì điên cuồng mất rồi.”
Có sao không? Không, một người yêu một người đến điên cuồng, một người yêu một người đến chết mất. Hai người họ là yêu nhau đấy.
Bầu trời bay từ Melbourne đến Zurich, đến ánh nắng cũng đẹp đến lạ…
…