Bạn đang đọc Melbourne Anh Đi Nhặt Hạnh Phúc: Chương 4
…
Vừa đặt chân vào cửa lớp ngày hôm qua mới kịp quen, cái bản mặt trắng phéo ập òa vào mắt cô. Hự! Nếu ánh mắt là vũ khí giết người, đạn dược hay dao găm, súng ống hay cung tên, đại bác hay uranium!
Okay, cô sẽ không ngần ngại mà ngũ mã phanh thay cậu ra. Thừa nhận rằng, cô cũng ganh tị quá đấy chớ, ôi cái làn da mịn màng như gà bóc kia. Trắng gì mà sáng thế ! Hổng chừng cậu dùng Omo hay Tide hương Downy cũng nên! Hay là Vim chà xác mạnh nhỉ? Hừ, thật là ganh tị!
Đặt cặp lên chiếc bàn “thênh thang lai láng rộng kia”, nghĩ mà tức anh ách.
“-Ích kỉ, nhỏ nhen, thì sao chứ? Cái loại Đàn Bà!”
Bạch Dương ngồi phịch xuống bàn, cô nàng tóc tomboy nhảy lại ngồi trên quay mặt xuống.
– Hi, Bạch Dương! Ngày mới tốt lành.
– À, bạn cũng vậy. Bạn là…
– Cứ gọi tớ là Tuyệt Minh!
– À.
Chính xác Bạch Dương không tìm ra chủ đề để nói. Cô thuộc trường phái mù tịt vấn đề tám xàm này. Tuyệt Minh ngoắc Bạch Dương lại gần.
– Bạch Dương à! Lên đây. Mau.
Cô nàng ú ớ trong tích tắc rồi cũng tiến đến nàng tomboy.
– Chuyện gì thế?
Kề sát vào vành tai nhỏ:
– Cậu đấy. Nên cẩn thận cạnh Thế Đan.
– Tại sao?
– Từ rồi cậu sẽ biết.
Ngúng nguẩy buông câu xanh rờn, Tuyệt Minh quay về chỗ ngồi khi giờ học bắt đầu.
Bạch Dương mang câu hỏi như một lời khuyên cũng hệt lời cảnh báo trở về chỗ nhìn trân con người bên cạnh: “-Cậu ta rốt cục là người như thế nào? Nguy hiểm lắm sao?”
– Cô có biết là mình đang rất vô duyên không?
– Thiểu năng!
Hai cánh tay thon dài áp sát vào mặt cô, giữ chặt gương mặt nhỏ thó.
– Cô đang yêu người thiểu năng này đấy!
“Thịch”
– Ảo tưởng!
– Đâu trả thuế!_Chiếc nhếch môi mỏng tang vắt trên khóe miệng đỏ âu.
“-Cậu ta… sao có thể biết?”
Lại chồm sát gương mặt nhỏ thó của cô, vứt cái nhếch môi mỏng ghim chặt vào màu ngươi nâu sữa, thì thào.
– Tôi, nghe được tiếng tim cô đập đấy!
“Bố khỉ, cái… phản chủ.”
Giữ hơi thở, điều nhịp đập, học lỏm cái nhếch môi từ kẻ đôi diện:
– Tôi cũng thế, nghe rõ từ cậu nữa là khác.
Bạch Dương không phải là không biết đối đáp, chỉ là “gà núp trong bóng”, là giấu nghề. Hừ, chuyện con vẹt! Đấu võ mồm sao? Thích thì nhích, khích thì chích! Cô giăng luôn nụ cười trên môi, đã có người dạy: “-Đấu với hổ, vờn nó? Chỉ tổ mất sức. Đánh cú hiểm! Quật chết tươi.”
Bạch Dương cười lém: “-Mày đê tiện mà giở trò giả… dâm với bà thì bà cũng ày nham nhở chết già mày luôn.” Nhếch sát cạnh kề “gã đẹp trai không tì vết kia” mà tim cô cứ long tong trong ngực. Vành môi cong cong, tia mắt trở nên giảo hoạt:
– Anh…
…