Bạn đang đọc Melbourne Anh Đi Nhặt Hạnh Phúc: Chương 3
…
Nơi góc ngoặc cánh tay phải giơ lên giữ nhịp tim đang rối tung trong lồng ngực liên hồi đập tựa như sợi su kéo căng hết cỡ có thể bức bất cứ lúc nào. Quả tim đỏ chói đẹp đẽ kia cứ “thập thình” không yên, đánh lô tô trong lồng ngực: “-Bạch Dương, mày sao thế này?”
Bạch Dương trước đây cũng có tuổi thơ đẹp và trong trẻo như mọi bạn. Hừ, nụ cười vắt trên môi cô sáng chói. Mẹ cô nói rằng Bạch tức là trong sáng, Dương ý là hướng dương, cả thảy cái tên ấy tựa như loài hoa tinh khiết luôn vàng rọi đón nắng, đó là nụ cười của cô.
Ba cô lại trêu rằng, Bạch nghĩa là trắng, loại cát trắng ở biển mịn nhỏ. Dương là loại cây trồng ven biển đấy! Chung quy ở tại bãi biển năm nào đó có hai người vừa đủ lớn để làm chuyện gì đó mờ mờ ám ám đủ để làm gia tăng dân số Việt Nam: -Đấy chính là cô, Bạch Dương! Sự tích trên căn cứ lịch sử đã góp phần làm địa điểm tạo ra cô, ấy nên tên cô xuất phát với ý nghĩa như thế!
Những lúc nghe ba nói như vậy Bạch Dương cười hì hì. Ba liền bồi thêm một câu:
“-Tên cô chẳng huy hoàng như mẹ cô nói đâu!”
Ba xoa mái đầu tơ của cô, ôm trọn vào lòng hít hà mà hôn lấy hôn để. Mẹ lườm cô một cái nguýt dài:
“-Anh đen tối, em rõ! Tên con đen tối, em rõ! Óc con non nớt. Anh cấm nhồi nhét vào đấy! Không, em sẽ đông lạnh trứng anh bây giờ!”
Ba Bạch Dương ngoặt nghẽo cười, ôm cô nhóc chặt hơn.
“-Mẹ không muốn con có em kìa Dương! Ba khóc đây!”
Cô nhóc vươn ngón tay bé múp xoa xoa má ba:
“-Đông lạnh trứng là gì ba? Như lấy trứng gà cho vào ngăn đá á? Như vậy không sinh được em bé à? Ơ, kì thế! Hi, vậy ba kiếm người khác sinh em bé là được mà!”
Chỉ nghe có vậy tiếng rộ to của ba Bạch Dương và gương mặt tía lên dần dần của mẹ cô:
“-Bạch Dương! …”
“-Xem kìa, em là đang vỗ vào óc con những thứ thật trong sáng!”
“-Từ nay, chú sẽ lo cho cháu, hãy xem chú là ba cháu!”
“-Bạch Dương à, chú biết là cháu rất buồn, rất nhớ, nhưng hãy nhìn chú như ba cháu một lần nhé!”
“-Bạch Dương à, chú đưa cháu đi công viên nhé!”
“-Ba cháu ngày trước rất hay đưa cháu đi công viên!”
“-Bạch Dương à, chú đưa cháu đi xem minion nhé!”
“-Ba cháu ngày trước cũng-đã-từng-hứa như thế!”
Trong bóng tối, tiếng hét lên xé toạt không gian yên ắng. Giọt nước lạnh tanh đậu trên chiếc trán nhỏ. Phía giường, hai tay cô buông thõng, bó cơ như rút sức kiệt quệ, đầu gối chụm lại, đôi ngươi nâu trong veo thắt ra tia nhìn lên vòm trời toàn đen. Nụ cười tắt!
Treo lơ lửng mảnh trăng vàng èo ọt cắt khuyết vòng tròn teo tóp sáng heo hắt giữa màn đêm. Đã đánh thức con sâu ngủ trong cô, Bạch Dương ngắm mãi ánh vàng lèo lợt kia, bất chợt cô thấy nhớ một người, ờ thì đó là con tim cô nhớ.
“-Chết tiệt!”_Cô rủa thầm một câu!
Mặt trời là khẩu súng khổng lồ nả xuống triệu vật mà đạn không gì khác chính là những tia nắng sáng ấm nhẹ. Gió phăng qua phang thẳng vài cánh lá mơn mát rượi, hắt hủi nắng về miền trời chệt góc.
Bộ trang phục trường Ams chỉnh tề, đeo chiếc balo lên vai, mang đôi giày vải quen thuộc. Buộc túm mái tóc rối xù xòa trong chiếc dây chun xanh lá. Hai tay vỗ đều bờ má gầy tóp, Bạch Dương mỉm cười nhìn cô gái “tệ” trong gương.
Nhảy chân sáo ngân bài hát vu vơ vớ đại từ bộ não, cô từng nhịp bước đến trường. Chiếc Audi sang trọng tạt ngang qua người cô hất bay tà váy ngắn gần như hớ hên may sao cô kịp nắm những gì cần giữ không lộ hàng cho bàn dân thiên hạ ngắm nhìn. Ừ! Đồng tình Bạch Dương không đẹp, thì đã sao? Cũng không hẳn xấu.
Không sắc sảo, thì đã sao? Cũng không lanh chanh.
Không chân dài, thì đã sao? Cũng không ghẻ hoa.
Hì, Bạch Dương không đẹp nhưng dễ nhìn. Không sắc sảo nhưng đủ dũng cảm để tai ai dám đụng vào mình. Không chân dài, nhưng cũng 1m59, da dẻ khá mịn màng. Thế đấy, vậy mà bày cho người đời nhìn hẳn cô lỗ vốn mà còn mất mặt nữa sao?
Bạch Dương cô, đứng trân mắt nhìn chiếc Audi A4 phiên bản 8.0 kia. Hừ! Từ tốn trên con đường về phía trường học.
…