Mê Muội

Chương 20


Đọc truyện Mê Muội – Chương 20

Từ cửa lớn chung cư đến ô tô không xa, Hàn Phái cũng không đi nhanh. 

Vài giây sau, “Hàn Phái.” Tần Thư gọi anh một tiếng.

“Hả?”

Hàn Phái nghiêng đầu nhìn cô.

Tần Thư chỉ ô tô của mình: “Em đến cốp xe lấy chút đồ.” Qùa cô muốn tặng anh vẫn còn ở trong xe.

Hàn Phái cũng không buông tay, cùng cô đi qua.

Mở cốp xe, Tần Thư lấy ra một cái túi đưa cho anh: “Giáng Sinh vui vẻ.”

“Cho anh à?” Hàn Phái cầm lấy túi.

Tần Thư gật đầu: “Không biết có hợp không nữa?”

Hàn Phái chỉ cần nhìn logo in trên túi đã biết cô tặng gì, nhưng vẫn mở ra nhìn, một bộ quần áo thể thao, màu sắc mà anh thích, màu đen.

Anh nhẹ nhàng ôm cô một cái: “Cảm ơn, anh rất thích.”

Cả người Tần Thư bị anh ôm vào trong lòng, chung quanh đều là mùi hương dễ ngửi trên người anh, tí nữa thì say, giống như uống rượu vậy.

Chỉ là còn chưa đã ghiền, Hàn Phái đã buông cô ra.

Tần Thư lại xách một cái túi khác ra, bên trong chính là quần áo của cô, khóa cốp xe lại.

“Đây là cái gì?” Hàn Phái xách thay cô, lại cầm tay.

Tần Thư: “Một bộ quần áo em thường mặc, còn có giày đế bằng, ăn cơm xong em đi chạy bộ với anh.:

Hàn Phái nhìn cô: “Tối nay không chạy.”

Tần Thư tìm lý do: “Em muốn ra ngoài đi dạo, ở trong phòng chán phát hoảng.” Cô còn nhớ lời anh nói, mỗi ngày ở ngoài chạy bộ một tiếng đồng hồ, hôm nay chắc chắn anh ở công ty làm việc cả ngày. 

Hàn Phái nhìn chằm chằm cô vài giây, buông tay ra, dùng sức xoa tóc cô, thanh âm khàn khàn nói: “Cảm ơn.”

Tới chung cư Hàn Phái, Tần Thư mới biết tại sao Hàn Phái muốn đón Giáng Sinh ở nhà, rõ ràng bản thân không biết nấu ăn, lại cứ thích làm khó mình.

Sau khi mở cửa, Hàn Phái không bật đèn.

Trong nhà đèn điện rực rỡ, xa hoa lộng lẫy, có hương hoa, còn có nhạc Giáng Sinh.

Tần Thư ngây người, căn hộ kiểu thông tầng (căn hộ duplex), trong phòng khách có một cây thông Noel cao phải tới 4 mét, chút nữa thì chạm đến đèn treo, dưới gốc cây thông cũng có một đống đồ lớn.

Bên cây thông Noel có ông già Noel và tuần lộc, có xe ngựa, vài chàng người tuyết, còn có một cái thang gấp.

“Em mở quà đi, có thể tất cả đều là của em đấy.” Hàn Phái đóng cửa lại, cũng không bật đèn, trong phòng ấm áp lãng mạn.


Điều con gái không thể chống cự nổi chính là đàn ông mang đến cho mình những điều ngạc nhiên lãng mạn, Tần Thư cũng không ngoại lệ.

Dù người nhà vẫn luôn tặng cô quà Giáng Sinh, ông nội cũng từng chuẩn bị cho cô cây thông cao thế này thậm chí là cao hơn, nhưng sự ngạc nhiên lúc đó không giống sự ngạc nhiên bây giờ.

Đó là sự ngạc nhiên đến từ tình thân, đây là tình yêu lãng mạn.

Hàn Phái giúp cô treo áo khoác: “Anh đi nấu cơm, em mở xong quà thì đi đánh đàn nhé.” Dừng lại một lúc lại nói: “Đàn bài tối hôm đó em đàn ấy, piano ở đằng kia.”

Tần Thư nhìn theo tầm mắt anh, trên đàn piano màu đen rải đầy hoa hồng, ngay cả xung quanh ghế ngồi cũng rải đầy hoa, ít nhất cũng phải mấy trăm đóa.

“Rốt cuộc anh chuẩn bị cho em bao nhiêu quà vậy?” Cô quay qua nhìn anh.

Hàn Phái: “Không nhiều không ít, nhìn xem có thể tìm được đồ em thích không?”

“Cảm ơn.” Tần Thư thay dép lê vui sướng chạy đi mở quà.

Hàn Phái nhìn chằm chằm bóng dáng cô một lúc, thay quần áo ở nhà rồi đi vào phòng bếp, thỉnh thoảng anh lại xoay người nhìn Tần Thư, cô đang ngồi trên thảm mở quà dưới gốc cây thông Noel.

Động tác nghiêm túc cẩn thận, đến cả giấy gói cũng xếp lại gọn gàng.

Tuy trong phòng khách chất đầy hộp quà, nhưng món quà mà anh muốn tặng không ở bên trong đó, đợi khi nào ra ngoài chạy bộ sẽ đưa cho cô.

Tần Thư cũng chưa kịp đánh đàn, chỉ mở quà thôi cũng tốn hơn một tiếng đồng hồ, hầu như quà tặng đều là thứ cô thích, có lễ phục, túi xách, đồ trang điểm, trang sức, còn có phụ kiện theo trào lưu bây giờ.

Hình như anh đã mua hết những thứ con gái thích ở cửa hàng rồi.

Tần Thư cầm điện thoại chụp mấy tấm, không chụp quà, chỉ chụp đống giấy gói quà cô đã xếp gọn, tổng cộng có ba chồng, thay đổi vài góc độ để chụp, sau đó lại chụp cây thông mấy tấm.

Đăng lên vòng bạn bè: [Giáng Sinh vui vẻ~] kèm theo mấy tấm ảnh đã chụp.

Nhan Ngạn đang nhàm chán ngồi ăn đồ ngọt lướt vòng bạn bè, trong bức ảnh Tần Thư chụp, bối cảnh phòng khách, cô nhìn không quen, cô từng đến nhà Tần Thư rồi, phản ứng đầu tiên chính là: [Cậu đang ở nhà Hàn Phái hả?]

Tần Thư: [Ờ, ở chung cư của anh ấy.]

Nhan Ngạn cười: [Vậy thì tối nay giả say đừng về, nhân cơ hội này đưa anh ta lên giường đi] Sau đó lại nhìn ảnh chụp: [Mấy thứ màu sắc rực rỡ đó là gì?]

Tần Thư: [Giấy gói quà.]

Nhan Ngạn: […Tất cả đều là quà Hàn Phái tặng cậu??!!]

Tần Thư: [Ờ, tớ chỉ tặng anh ấy có một bộ đồ thể thao, anh ấy tặng tớ nhiều quà như vậy đấy.]

Nhan Ngạn trấn an cô: [Không sao, quà tặng quý ở dụng tâm, anh ta cảm nhận được tâm ý của cậu là được rồi, lần sau cậu tặng lại nhiều hơn chút.]

Cô ấy lại không khỏi xúc động: [Người ta thì khoe quà, cậu thì lại khoe giấy gói quà…xuyên tim.]

Cô nàng đúng lúc đang cầm một món đồ ngọt, định nhét vào trong miệng, lại nhìn đến đống giấy gói quà ấy, sau đó lại yên lặng nhìn món đồ ngọt trong tay.


Thở dài khe khẽ, hình như mình nên giảm béo rồi.

Lễ Giáng Sinh năm nay, cô chỉ nhận được quà từ Tần Thư, một sợi dây nhảy và một cái cân điện tử…

Tần Thư gửi tin nhắn riêng: [Sao không lên tiếng, lại đang lập chí giảm béo à?]

Cuối cùng Nhan Ngạn nhét đồ ngọt vào miệng, trong lòng tự nhủ: “Sau này còn mua nữa thì cắt móng!!” Lấy điện thoại nhắn lại cho Tần Thư: “ [Đang tập ngồi xổm giảm cân, tớ đã không còn là tớ của trước kia nữa rồi!]

Tần Thư: [Nói dối tăng mười cân]

Nhan Ngạn: […]

Một chiếc điện thoại khác lại rung, đều là một đám chó độc thân tố khổ với nhau.

Trong hội bát quái, tiểu mỹ nữ hoa si kia lại tung ra một tin bát quái, nói rằng nhìn thấy xe của phó tổng giám đốc đậu ở ven đường, không thấy ai đi xuống.

Cô ấy chạy hai vòng, vẫn không thấy phó tổng đâu.

Nhan Ngạn nói với Tần Thư: [Hình như phó tổng của tụi tớ lại đến sân tập chờ Hàn Phái, ngày lễ lớn, trời lại lạnh, tối nay các cậu chắc không ra ngoài chạy bộ đấy chứ?]

Tần Thư: [Hàn Phái nói không muốn đi.]

Nhan Ngạn: [Vậy thì náo nhiệt rồi đây.]

Tần Thư: [Không có gì náo nhiệt cả, dù sao tớ cũng sẽ không tham gia, chuyện của anh ấy thì tự anh ấy giải quyết.]

Nhan Ngạn: [Cũng đúng, dù không có phó tổng của chúng tớ, còn có những người phụ nữ khác, cậu cũng không thể nhìn chằm chằm anh ta mỗi này được, không quấy rầy cậu nữa, đi ngủ giường của cậu đi]

“Còn chưa mở xong à?” Hàn Phái làm cơm xong, đi tới.

Tần Thư cất điện thoại, chỉ chỗ cao nhất trên cây thông: “Còn có một cái cuối cùng, em với không tới.” Vừa nãy cô đã thử đứng trên bậc cao nhất của cái thang cũng không với tới.

Hàn Phái cười: “Với không tới thì không thuộc về em nữa.”

Tần Thư ngồi trên thảm, ngửa đầu nhìn anh, chỉ nói hai chữ: “Em muốn.”

Lúc này lại đổi thành Hàn Phái không thể chống đỡ được cô làm nũng lại còn ánh mắt quến rũ ấy nữa, yết hầu lăn nhẹ, anh nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác, theo bản năng nói một câu: “Anh giúp em lấy.”

Tần Thư đứng lên giữ thang cho anh, “Món quà trên cùng có phải là đặc biệt nhất không?”

“ Em sẽ biết ngay thôi.” Thật ra Hàn Phái cũng không biết món quà trên cùng là cái gì, lúc đó cửa hàng đưa đồ đến đây cùng một lúc, anh liền đem món quà nặng để trên mặt đất, nhẹ thì treo trên cây thông, cái nhẹ nhất đặt ở trên cùng.

Trèo lên thang lấy xuống cho cô: “Mở xong đúng lúc ăn cơm.”


Tần Thư “Vâng” một tiếng, món quà cuối cùng cô mở đặc biệt chậm, giấy gói quà không rách tí nào, không ngờ lại là một lọ thuốc nhỏ mắt nhập khẩu.

Tần Thư ho nhẹ hai tiếng, nhìn chằm chằm anh nửa giây, bỗng nhiên duỗi tay ôm lấy anh, nhẹ nhàng vòng tay vào eo anh.

Sống lưng Hàn Phái cứng đờ, cảm giác tê dại lan tràn toàn thân.

Tần Thư ngước mắt, cười nói: “Cảm ơn quà của anh, em đặc biệt thích nó.”

Hàn Phái cười, lúc cô tặng quà cho anh, anh ôm cô, đây là cô đang trả lễ phải không?

Chỉ là được cô ôm một cái, trong lòng anh lại nóng như lửa, chỉ có thể chịu đựng sự dày vò này thôi.

“Thích thì tốt.” Hàn Phái khẽ nhếch cằm, ý bảo cô vào phòng ăn ăn cơm.

Nhìn thấy bàn đồ ăn bày biện tinh xảo, “Hóa ra anh cũng rất kiên nhẫn nhỉ?” Tần Thư cảm khái một câu.

Hàn Phái: “Kiên nhẫn cũng là vì có thời gian.” Dừng lại, anh nói: “Đổi lại nếu là một năm bất kì trong quá khứ, chúng ta sẽ không có kết quả như thế này đâu.”

Tần Thư không hiểu lắm, nhìn chờ anh giải đáp nghi vấn.

Hàn Phái: “Mấy năm trước, anh phụ trách thị trường ở nước ngoài của tập đoàn Vạn hòa, một năm ở trong nước không đến một tháng, thậm chí một tháng ấy có nửa thời gian là ở Thượng Hải.”

Có lẽ giữa người với người thật sự có cái gọi là duyên phận, gặp sớm thì anh không có thời gian để bồi dưỡng đoạn tình cảm này, gặp muộn thì có thể cô đã quen người đàn ông khác rồi.

Cũng đúng là trùng hợp thật, năm nay khoảng thời gian từ Giáng Sinh đến tết Nguyên Đán, anh không đi công tác, các hạng mục cũng đều đã đi vào quỹ đạo, việc cần anh nhọc lòng không nhiều lắm.

Trước kia anh muốn tìm thời gian để hẹn hò cũng không có.

Trên bàn ăn có một ly rượu vang đỏ và một ly sữa bò, Tần Thư tự giác đưa cho anh rượu vang đỏ, còn mình thì cầm ly sữa bò, chạm cốc với anh: “Có thể đúng lúc gặp được anh, em rất vinh hạnh.”

Hàn Phái cười, “Anh cũng thế.” Nhấp một ngụm rượu vang đỏ, mùi vị của rượu này không tồi, hương thơm đậm đà, là trước kia Nghiêm Trầm tặng cho anh, lúc anh một mình cũng không muốn uống.

Anh hỏi Tần Thư: “Em có muốn uống một chút không? Không tồi.”

Tần Thư lắc lắc ly pha lê: “Không phải anh đưa em sữa bò sao?”

Hàn Phái đưa cho cô ly của mình: “Không thể uống nhiều, chỉ được nếm một ngụm thôi.” Ngày ấy ở quán bar, cô mới uống non nửa ly đã say rồi.

Tối nay, quà anh muốn tặng còn chưa đem ra, cô mà uống rượu vang thì chắc chắn sẽ nằm thẳng cẳng trên sô pha, cho nên vừa rồi nghĩ tới nghĩ lui vẫn đưa cho cô ly sữa bò.

Nhìn ly rượu trước mặt, hai người còn chưa hôn môi, chẳng lẽ đã uống chung một ly rượu rồi.

Tần Thư thật sự không phân biệt được, là Hàn Phái cố ý trêu đùa hay là hành động vô tình.

Dù sao người đàn ông này cũng là độc dược.

Tần Thư cầm ly rượu, ngậm bên kia cái ly, nhấp một ngụm nhỏ, cô không nghiên cứu về rượu, bình thường người trong nhà không cho cô uống, cô không nếm ra hương vị gì cả, chỉ cảm thấy cay.

“Thế nào?” Hàn Phái hỏi.

Tần Thư nói thật: “Không biết, em không hiểu về rượu, anh nói uống ngon thì chắc cũng không tồi.” Cô đưa ly rượu lại cho anh.

Bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Anh uống rượu, chốc nữa làm sao lái xe đến sân tập được?” Buổi tối cô thường không lái xe, nhìn không rõ lắm, còn hại mắt.

Hàn Phái: “Không lái xe, chúng ta đi bộ.”


Tần Thư: “…” Đi bộ?

Vậy…không phải sẽ mệt chết sao?

Đồ ăn Hàn Phái làm mùi vị bình thường, Tần Thư ăn không ít, khó có được người lần đầu tiên xuống bếp có thể làm ra được món ăn sắc hương đều không tồi, tuy rằng mùi vị còn cần phải cải thiện thêm.

Sau khi ăn xong, Tần Thư muốn giúp đỡ dọn bát đũa, Hàn Phái không cho, “Không phải anh đã nói em chỉ cần đổ nước, những việc khác để anh làm sao?”

Tần Thư nửa đùa nửa thật: “Vậy quần áo của em anh cũng giặt hả?”

Hàn Phái: “Chỉ cần có thời gian, không thành vấn đề.”

Tần Thư lập tức không biết tiếp lời thế nào nữa.

Hàn Phái bắt đầu rửa bát, Tần Thư đứng dựa bên cạnh nhìn, bỗng nhiên nghĩ đến: “Trong nhà anh không có máy rửa bát à?”

Hàn Phái: “Không biết.” Đây là lần đầu tiên anh xuống bếp, trước kia chưa từng chú ý dì giúp việc nấu cơm rửa bát như thế nào. Anh nói: ‘Có cũng không dùng, mấy cái đĩa thôi, dùng tay rửa tiện hơn.”

Tần Thư tùy ý nói chuyện với anh: “Em phát hiện ra hình như anh không có khuyết điểm gì cả.”

Hàn Phái bớt thời gian liếc nhìn cô một cái, nói đùa: “Lúc đàn ông theo đuổi phụ nữ, ai ngốc mà để lộ khuyết điểm của mình ra hả?”

Tần Thư: “…”

Cô bật cười.

Muốn phản bác lại một câu, lời nói đến miệng lại nuốt xuống, vẫn phải chú ý hình tượng thục nữ một chút.

Hàn Phái liếc mắt nhìn cô: “Anh biết em không thích nói lý lẽ rồi, về sau không cần kiềm chế tính tình trước mặt anh đâu.”

Tần Thư cười: “Vẫn phải giả bộ một chút, ngộ nhỡ dọa anh chạy mất thì làm sao? Vậy thì em sẽ mất nhiều hơn được.”

Hàn Phái ra hiệu cho cô: “Giúp anh xắn tay áo lên một chút.” Tay áo bên phải của anh bị tuột xuống, ảnh hưởng đến việc rửa bát.

Tần Thư xắn tay áo anh lên, đầu ngón tay không thể tránh khỏi động vào cánh tay anh, cánh tay màu lúa mạch rắn chắc ấm nóng, hai người cách quá gần, gần như là dựa hẳn vào nhau.

Hô hấp dây dưa.

Hàn Phái cúi mắt nhìn, cô đang nghiêm túc xắn tay áo cho anh, hàng mi dài chớp chớp, không cầm lòng được, anh bỗng nhiên cúi đầu, hôn nên mắt cô.

Tần Thư chỉ theo bản năng rụt về phía sau, biên độ không lớn, ngón tay cô tóm chặt lấy tay áo anh, bất động.

Vốn dĩ cô đồng ý đến nhà anh thì ở một mức độ nhật định nào đó đã ngầm đồng ý một chút hành vi thân mật của anh rồi.

Anh chắc chắn sẽ không làm mấy hành vi thân mật hơn, vì người lớn hai nhà đều biết buổi tối bọn họ đón lễ Giáng Sinh ở đâu, anh vẫn còn là một người đàn ông có chừng mực đấy.

Nụ hôn của Hàn Phái nhẹ nhàng nóng bỏng. Anh hôn từ đôi mắt cô đến chóp mũi, anh hôn rồi lại hôn.

Tần Thư nhắm mắt phối hợp với anh, anh bắt đầu hôn khóe môi cô, cô tóm chặt lấy cánh tay anh.

Trên tay Hàn Phái còn dính bọt nước rửa bát, vòi nước vẫn đang chảy, phòng bếp yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

Cuối cùng Hàn Phái hôn vào môi cô, rồi sau đó nhẹ nhàng mút môi trên, nụ hôn mang theo nhiệt độ cơ thể của hai người.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.