Đọc truyện Mê Muội – Chương 19
“Thuốc lá đâu có dễ cai như vậy.” Tần Thư tiếp lời anh, cô lên giọng nhưng trái lại rất bình tĩnh, trong lòng thật ra đã sớm nổi gợn sóng.
Một người đàn ông nói vì bạn mà cai thuốc, lại còn là anh ấy chủ động đưa ra.
Viên đạn bọc đường như vậy thì ai mà chịu nổi, lại còn vào lúc cô không phòng bị gì. Trúng đạn.
Giọng nói khàn khàn của Hàn Phái trong điện thoại truyền ra, “Không dễ cai, vậy còn phải xem là vì ai mà cai.”
Tần Thư nghẹn lời, không biết nói tiếp thế nào mới thích hợp.
Từ buổi chiều đến buổi tối, anh ôm cô, hôn cô, bây giờ lại nói vì cô mà cai thuốc.
Trong điện thoại yên tĩnh phút chốc, Tần Thư có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh.
Hàn Phái phá vỡ trầm mặc, hỏi cô: “Buổi tối vẽ gì?”
Tần Thư: “Gửi lên vòng bạn bè rồi đấy, anh có thể bấm like cho em.”
Hàn Phái cười nhẹ: “Được, bây giờ anh làm ngay.”
Cuộc điện thoại cứ như vậy mà kết thúc, không khí cũng không tính là quá xấu hổ.
Tần Thư vẽ chính đôi mắt của mình, cô cầm gương vừa soi vừa vẽ cả buổi tối, chỉ có một đôi mắt, không có thứ gì khác.
Cô mở Wechat, bên dưới có rất nhiều bình luận và lượt like.
Bình luận đầu tiên chính là của Bặc Nhất: [Mẹ kiếp! Có người nào tự kỷ như cậu không? Tối rồi còn lấy đôi mắt của mình ra khoe khoang. Biết mắt cậu đẹp rồi!]
Tần Thư: [Cậu nhìn ra được là tớ đang vẽ chính mình hả?]
Bặc Nhất bắt đầu gõ chữ: [Có khi nào cậu vẽ người con gái khác không?]
Câu này còn chưa kịp đăng lên, Tần Thư đã nhắn lại: [Xem ra, khả năng vẽ của tớ không tồi, có thể khắc họa nhân vật sinh động như thật.]
Bặc Nhất: “…”
Phương Mộ Hòa cũng chưa ngủ, bình luận: [Kỳ, trước tiên em xóa bình luận ấy đi đã, Bặc Nhất còn có điều chưa nói xong, đợi cậu ấy nói xong, em hãy suy nghĩ lại có tiệp tục hay không?]
Bặc Nhất: [Mẹ Phương, vẫn là mẹ hiểu con nhất (khóc lớn)]
Tần Thư biết Phương Mộ Hòa và Bặc Nhất muốn hại cô, cô cố tình giả ngu: [Bặc Nhất, tớ biết cậu muốn khen tớ mà, cảm ơn nhé.]
Phương Mộ Hòa: [Kỳ, tới đây, đọc theo anh, ‘Độ dày da mặt của tôi đã vượt qua cả tường thành, sắp phá kỷ lục thế giới.’]
Tần Thư: [Cút đi! Cút đi! Cút đi! Điều quan trọng phải nói ba lần!]
Phương Mộ Hòa: [Đúng là không thể thục nữ chút nào? Dù sao cũng đã bắt đầu yêu đương rồi.]
Tần Thư: [Yêu đương thì làm sao? Em học theo anh đấy!]
Phương Mộ Hòa hù dọa cô: [Nếu Hàn Phái biết em thô lỗ vô lý như vậy, không chừng…sẽ phải suy xét đến việc có tiếp tục yêu đương với em hay không.]
Tần Thư: [Ở trước mặt Hàn Phái em vẫn luôn giữ hình tượng nữ thần nhã nhặn Trước khi gạo nấu thành cơm, em sẽ không cho anh ấy biết em là người vừa ngang ngược vừa vô lý, về sau em muốn hung hăng bắt nạt anh ấy, ha ha ha.]
Phương Mộ Hòa: [Đừng khoe khoang, cẩn thận bị anh ta biết được.]
Tần Thư: [Dù sao anh ấy cũng không nhìn thấy cuộc nói chuyện của chúng ta, anh cũng sẽ không nói với anh ấy.] Còn kèm theo một biểu tượng cảm xúc kiêu ngạo.
Cô biết quan hệ giữa Phương Mộ Hòa và Hàn Phái rất bình thường, thậm chí cũng không nói với nhau được mấy câu, hai người đều là người kiêu ngạo, hiển nhiên sẽ không chủ động thêm đối phương vào mục bạn tốt.
Còn nếu thêm rồi, Phương Mộ Hòa đã nói với cô.
Giữa cô và Phương Mộ Hòa, mục bạn tốt chỉ có duy nhất Bặc Nhất.
Thế nên dù cô có la lối khóc lóc thế nào, người ngoài cũng không biết được.
Một lúc sau, Phương Mộ Hòa cũng không bình luận, mà gửi cho cô tinh nhắn riêng: [Anh đột nhiên nhớ ra, Hàn Phái là bạn tốt trên Wechat của anh, hai chúng ta bình luận nói chuyện có phải anh ta cũng nhìn thấy không?]
Tần Thư tất nhiên không tin: [Anh cho em là đồ ngốc hả?]
Phương Mộ Hòa trực tiếp chụp hình gửi qua, Tần Thư: “…” Đúng là Hàn Phái.
[Các anh…sao các anh còn thêm nhau vào bạn tốt?]
Phương Mộ Hòa nghĩ ngợi, hình như là chuyện của vài năm trước: [Lúc ấy có buổi tụ họp, mọi người lấy phương thức liên hệ của nhau, anh và anh ta cũng giả vờ khách khí thêm vào, nhưng từ đó đến nay chưa bao giờ liên lạc.]
Tần Thư: “…”
Phương Mộ Hòa: [Đừng gấp, bây giờ xóa cuộc nói chuyện đi, người như anh ta chắc không xem mấy cái này đâu.]
Tần Thư hối hận đến xanh cả ruột: [Không kịp rồi, vừa nãy em bảo anh ấy vào like tranh của em.]
Phương Mộ Hòa: [Vậy thì đáng đời em (mỉm cười)]
Tần Thư không có tâm trạng cãi nhau với Phương Mộ Hòa, hình tượng của cô hoàn toàn bị hủy hoại rồi, nội tâm giao chiến kịch liệt, rất lâu sau, cô bình tĩnh lại, gửi cho Hàn Phái một tin nhắn: [Hello ~]
Hàn Phái gọi điện tới, cười hỏi: “Muốn bắt nạt anh thế nào?”
Tần Thư: “…”
Hàn Phái bật cười, không làm khó cô nữa: “Em có bao nhiêu vô lý hả?”
Tần Thư: “…Cũng tạm.”
Hàn Phái đã đi vào thư phòng, mở máy tính để làm việc, giọng nói của anh ôn hòa: “Ừ, vô lý cũng không sao, thứ anh có nhiều nhất chính là biện pháp.”
Tần Thư: “…”
Câu nói này nghe thế nào cũng thấy tràn đầy sự sủng nịch và ái muội.
Hàn Phái dặn dò cô: “Ngủ sớm đi, ngày mai tan làm anh đón em.”
“Vâng.” Tần Thư ngắt máy.
Đêm này chắc cô không thể ngủ nổi rồi…
Đêm Giáng sinh cuối cùng cũng đến trong sự mog đợi của mọi người, ngân hàng đầu tư khó có hôm được tan làm bình thường, tất cả mọi người đều không phải tăng ca.
Hạ Cánh Nam sắp xếp xong văn kiện, chuẩn b đi về.
Cửa văn phòng anh ta khép hờ, Triệu Mạn Địch gõ cửa, “Hạ tổng.”
Hạ Cánh Nam ngước mắt nhìn: “Còn chưa về à?”
Triệu Mạn Địch: “Đi ngay đây, tôi làm xong báo cáo rồi.” Rồi đưa qua một chồng tài liệu dày.
Hai người vừa trò chuyện vừa cùng nhau rời khỏi văn phòng, trong tòa nhà đâu đâu cũng tràn ngập không khí Giáng sinh, cũng không tránh được nói đến đề tài tối nay.
“Hạ tổng cũng đi hẹn hò à?” Triệu Mạn Địch cười nhẹ hỏi.
Cô biết Hạ Cánh Nam còn chưa kết hôn, có bạn gái hay không thì cô không biết, nhưng kiểu đàn ông ưu tú như anh ta, không nên không có phụ nữ.
Hạ Cánh Nam cười nhạt: “Đi xem mắt.”
Triệu Mạn Địch vô cùng kinh ngạc: “Không ngờ Hạ tổng còn độc thân.”
Hạ Cánh Nam: “Thời gian đều dành hết cho công việc rồi.”
Triệu Mạn Địch gật đầu: “Cũng đúng, làm ngân hàng như chúng ta, thời gian nghỉ ngơi cũng không có.” Sau đó cô thở dài, mẹ cô cũng bắt đầu sốt ruột với việc hôn nhân đại sự của cô.
Về đến nhà liền không ngừng càm ràm, khiến lỗ tai cô cũng sắp chai hết cả rồi.
Mẹ nói cô đã 30, nếu còn không tìm một người rồi nắm chắc lấy, thì đàn ông tốt chắc chắn sẽ hết sạch, thêm hai năm nữa chỉ có thể tìm một người đàn ông đã từng kết hôn…
Không nói đến đề tài khó chịu này nữa, hai người nói đến tiệc liên hoan tối mai của công ty, Triệu Mạn Địch trưng cầu ý kiến của Hạ Cánh Nam: “Nếu không bảo Tần Thư mai đến công ty được không? Vừa lúc mượn tiệc liên hoan làm quen với đồng nghiệp.”
Tần Thư vốn là sau lễ Giáng sinh mới đến báo danh.
Hạ Cánh Nam suy nghĩ vài giây, “ Được, chốc nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho cô ấy.”
Tới dưới lầu công ty, tạm biệt Triệu Mạn Địch, Hạ Cánh Nam chuẩn bị gọi điện thoại cho Tần Thư.
Vốn anh ta phải đi công tác, nhưng tối mai toàn thể công ty liên hoan.
Liên hoan vào lễ Giáng sinh là quy củ cũ mỗi năm, đây là năm đầu tiên anh ta tới đây, không thể vắng mặt được, thế là phải lùi lại thời gian đi công tác.
Mới vừa tìm thấy số của Tần Thư, mẹ lại gọi tới.
“Cánh Nam, tan làm chưa?” Mẹ anh canh giờ để gọi đến.
Hạ Cánh Nam bất đắc dĩ cười: “Mẹ nói đi?”
Mẹ: “Vậy con mau đến nhà hàng đi, lần đầu gặp mặt đừng đến muộn, mặc kệ con có vừa lòng hay không, cũng đừng thất lễ với người ta.”
Hạ Cánh Nam “Vâng’ một tiếng, ngắt điện thoại, anh ta xoa bóp ấn đường, cả thân xác và tinh thần đều mệt mỏi, còn phải gặp mặt ăn cơm với một cô gái xa lạ.
Sau khi ly hôn, mẹ không đề cập với anh ta về việc tái hôn.
Từ lúc anh ta về nước làm việc, thân thích trong nhà còn tích cự hơn cả mẹ, đã giới thiệu cho anh ta vài người rồi, anh ta đều từ chối gặp mặt.
Buổi xem mắt hôm nay do mợ sắp xếp, đến cả nhà hàng cũng đã đặt từ trước, không cho anh ta cơ hội đề cự tuyệt.
Hạ Cánh Nam thôi không suy nghĩ nữa, gọi điện cho Tần Thư, bên kia nghe máy rất nhanh, “Thầy Hạ.”
Hạ Cánh Nam cất tiếng trước: “Giáng sinh vui vẻ.”
Tần Thư ngẩn ra: “Em cảm ơn, thầy cũng vậy nhé.” Cô lại hỏi: “Có việc gì không ạ?” Cô hiểu rõ anh ta, không có việc gì quan trọng anh ta sẽ không chủ động gọi điện cho cô.
Hạ Cánh Nam: “Ngày mai em tới công ty làm việc đi, buổi tối công ty có tiệc liên hoan.”
Tần Thư: “Vâng ạ.”
Trong điện thoại yên lặng một lúc, Hạ Cánh Nam nói: “Mai gặp.”
“Mai gặp.”
Ngắt điện thoại, Tần Thư dùng mấy phút để bình tĩnh lại, bắt đầu trang điểm.
Tối nay có thể xem là lần hẹn hò chính thức đầu tiên của cô và Hàn Phái, cô tốn vài tiếng đồng hồ trang điểm tỉ mỉ, còn đặc biệt đi làm tóc.
Mười lăm phút sau, Hàn Phái đã đến.
Anh nhìn thấy mỹ nữ đã thành quen, đủ loại mỹ nữ, thanh thuần, diêm dúa lòe loẹt, gợi cảm, dễ thương.
Dù là vậy, nhưng khi Tần Thư đứng trước mặt anh, anh vẫn rung động không ngớt.
Tối nay, mái tóc xoăn dài của cô buông xõa, mặc một chiếc váy dài màu hồng pastel từ một nhãn hiệu cao cấp nào đó, đi kèm với một đôi dày cao gót.
Trên cái cổ trắng nõn đeo một chiếc vòng cổ màu đen tinh tế, đứng ở cửa chung cư, nghiêng đầu nhìn anh.
Có lẽ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, vẻ đẹp tinh xảo gợi cảm của cô, không ai có thể bì kịp.
Trong ánh mắt gian xảo lại thu hút ấy chen lẫn chút xấu xa, rất đặc biệt.
Hàn Phái mặc áo khoác xuống xe, Tần Thư cũng đi đến.
Anh hỏi: “Không lạnh à?”
Tuy bên ngoài váy cô cũng mặc một chiếc áo khoác, nhưng cổ và chân đều lộ ra bên ngoài, hôm nay âm chín độ.
Tần Thư: “Lạnh, nhưng muốn đẹp thì phải chịu thôi.”
Hàn Phái: “…”
Tần Thư nhìn Hàn Phái, ở trước mặt anh, cô cũng không cần phải kiềm chế tính tình của mình nữa, càng không cần tiếp tục sắm vai thục nữ, cô thanh thanh cổ họng: “Gương thần, gương thần, nói cho ta biết, ai là người con gái xinh đẹp nhất trên thế gian?”
Hàn Phái nhìn đi chỗ khác, bất giác bật cười.
“Ê, gương thần, gọi ngươi đấy.” Tần Thư khẽ nhếch cằm, cố ý đùa giỡn anh.
Hàn Phái quay lại, nhìn vào mắt cô: “Kỳ Kỳ là đẹp nhất.”
Tần Thư đỏ bừng cả tai, cười, “Vậy còn được.” Hỏi anh: “Bây giờ đi nhà hàng ạ?”
Hàn Phái: “Đến nhà anh, anh làm cơm cho em ăn.”
Tần Thư: “…Anh biết nấu cơm sao?”
Hàn Phái: “Không biết, có thể học, những món ăn em thích đều rất dễ làm.” Cô thích đồ ăn chay, đồ ăn gia đình, anh đã hỏi đầu bếp, rất dễ làm.
Hàn Phái tự nhiên nắm lấy tay cô đi đến xe ô tô.
Đầu ngón tay lạnh lẽo của cô được anh nắm toàn bộ trong lòng bàn tay, tay anh mạnh mẽ khỏe khoắn lại rất ấm áp.
Hoàn toàn làm rối loạn nhịp đập của trái tim cô rồi.