Bạn đang đọc Mê Điệp – Chương 9: Ngày cuối cùng
Tiêu Chi Liệt mở mắt tỉnh dậy từ trên chính chiếc giường đôi đã ngủ được ba năm của mình.
Lọt vào tầm mắt là khung cảnh quen thuộc. Giữa trần nhà là cây đèn trần mà cô cùng Tô Vị Tỉnh trước hôm cưới đã treo lên; cô chọn rèm cửa kẻ sọc màu bạc, nhưng anh lại nói rằng treo màu bạc trong phòng ngủ trông rất ảm đạm buồn tẻ, không ấm áp, bởi vậy nên đã mua màu hồng nhạt điểm những nụ hoa li ti, sau đó anh bị cô chế giễu rất lâu; mùa đông cô thích nằm trên giường xem tivi, bởi vậy nên trên kệ tủ cuối gường đặt một chiếc tivi và hai bên kệ thì để đầy những bức ảnh cưới của họ; bộ âu phục của anh vẫn treo trên giá quần áo, giống như anh vừa về nhà, hoặc có thể là sáng sớm vừa thức dậy, chưa ra khỏi nhà.
Tất cả đều giống như thường ngày —— nếu như không để ý đến những chi tiết bé xíu bất hợp lý khác.
Hoa văn trên trần nhà thạch cao không còn rõ ràng; rèm cửa thiếu hoa văn cùng tua rua; truyền hình cáp bị mất; giá áo vẫn luôn để ở góc đông nam nay lại chuyển sang góc tây nam; khi cô tỉnh lại, trên giường không có chăn.
Anh không ở nhà. Anh cũng không ở gần đây. Anh không còn nữa… Cô không thể cảm nhận được anh ở bất cứ nơi nào. nguồn: ngocanh254.wordpress.com
Ngay cả một người không tin vào sức mạnh tinh thần như cô cũng không thể bỏ qua được cái cảm giác mất mát khi một người sớm tối sống bên mình bỗng nhiên biến mất, và loại cảm giác rằng mình sẽ không bao giờ tìm lại được người đó nữa càng mãnh liệt hơn. nguồn: ngocanh254.wordpress.com
Đây chỉ là một cảnh trong mơ, thuộc về một chuỗi những giấc mơ huyền ảo không có thực kia, hay đúng hơn là một mảnh nhỏ cuối cùng còn sót lại.
Rõ ràng cô biết đây là giả, nhưng cô vẫn không thể chấp nhận được sự thật này.
Cô và anh cùng sống ở nơi đây ba năm, hơn một nghìn ngày đêm, chẳng thể đếm nổi được số lần bọn họ cùng nhau đi ăn nhà hàng, đi xem phim, đi du lịch. Trở về thời điểm sớm hơn một chút, khi cô và anh mới yêu nhau, thậm chí là khi cô mới quen anh, nhiều năm như vậy, thế mà cô vẫn nhớ kỹ từng chuyện một, nếu có thể ghi hình lại, chắc có lẽ phải chiếu đến hàng nghìn giờ. Nhưng thật ra từ lúc cô bị bắt làm tù binh cho đến khi được Ngụy Tầm cứu viện thành công, tổng cộng cũng chỉ hơn mười ngày mà thôi. nguồn: ngocanh254.wordpress.com
Mộng là như vậy, có thể chỉ là một giấc ngủ trưa ngắn ngủi, nhưng biết đâu trong mộng ta đã đi qua cả đời. nguồn: ngocanh254.wordpress.com
Sự hòa thuận ân ái của ba mẹ, quan hệ thân thiết vững chắc giữa hai nhà thông gia, thanh mai trúc mã từ thuở niên thiếu, khi mối tình đầu nảy nở, khi yêu nhau đắm say ngọt ngào, cuộc sống hôn nhân bình thản hay những lúc đỡ đần nhau vượt qua khó khắn, mỗi đêm ru nhau ngủ trong vòng ôm ấm áp, hay quan hệ vợ chồng thân mật khăng khít, đều là giả, tất cả đều là do anh hư cấu ra.
Bọn họ chưa bao giờ chân chính có được những thứ ấy.
Lúc này đây, cô trơ trọi nằm trên chiếc giường mà hai người đã ngủ suốt ba năm qua, hồi tưởng lại từng chi tiết trong những năm bọn họ sống bên nhau, để rồi sau đó mới chợt nhận ra, những lời nói yêu thương mà cô từng chế nhạo qua vô số lần, và cứ mỗi khi nghe thấy anh nói là lập tức ngắt lời, hóa ra là thật sự.
Anh nói, Chi Chi, ở bên em, là mục đích duy nhất của đời anh.
Ở bên em, là mục đích duy nhất của đời anh. nguồn: ngocanh254.wordpress.com
Đây chỉ là một thế giới hư cấu trong mơ, nhưng nó lại tồn tại vì một ý nghĩa duy nhất.
Giờ đây, mộng cũng đã tỉnh dậy rồi, cho nên thế giới này cũng phải biến mất.
Cô ngồi dậy đi tới cạnh cửa sổ, kéo tấm rèm ra, ngoài cửa sổ chỉ còn là một màn sương trắng dày đặc, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, và cửa sổ cũng đã biến thành một tấm thủy tinh, không thể mở ra được nữa.
Anh đã không còn sức để duy trì cả một thế giới ảo khổng lồ, chút sức mạnh cuối cùng còn sót lại chỉ đủ để bảo vệ một góc nho nhỏ của ngôi nhà mà bọn họ từng chung sống mà thôi.
Trên tủ lạnh vẫn còn dán đầy những mảnh giấy ghi chú cho mỗi lần anh có việc đột xuất. Ví dụ như: Điểm tâm bên cạnh lò vi sóng, bánh kem 1 phút, sandwich 40 giây, trái cây không cần làm nóng; buổi tối anh họ mời khách, sáu rưỡi sẽ đón em; hôm này về trễ, tan tầm đến tiệm giặt là lấy giúp anh bộ quần áo; bên ngoài đang có gió lớn, nhớ đội mũ, mũ treo ở giá cửa; ông trẻ muốn xem ảnh chúng mình, em chọn hai tấm, mai anh đi gửi.
Những việc như vậy đối với cuộc sống ngày thường chỉ là những việc nhỏ, hàng ngày đều có thể xảy ra, cho nên cô chưa từng chú ý đến. nguồn: ngocanh254.wordpress.com
Và cũng chưa bao giờ nghĩ rằng đến một ngày nào đó những việc nhỏ như thế này sẽ không còn xảy ra nữa.
Cô cũng không còn được ăn bữa sáng do anh chuẩn bị, không còn ai đón cô về nhà sau một ngày làm việc bận rộn, có gió to mưa lớn cũng chẳng còn người nhắc cô mặc thêm áo nữa. Cô có muốn vì anh mà làm một người vợ có trách nhiệm, hay cho dù là đến tiệm giặt ủi lấy quần áo, thì cũng chẳng còn hy vọng để thực hiện nữa.
Không, không, nhất định phải còn một chuyện nào đó cô có thể làm được chứ.
Cô gỡ xuống từng mảnh giấy anh ghi, tầm mắt dừng trên tờ ghi chú mới nhất. Được rồi, trước khi anh đi công tác đã dặn cô chọn hai tấm ảnh gửi cho ông trẻ, nhưng cô lại quên mất việc này.
Album ảnh để ngay trong kệ tivi, có tất cả ba quyển to. Cô ngồi xuống sô pha, lật xem từ mới đến cũ. Quyển có trang trí kỳ công đẹp đẽ nhất là quyển chứa ảnh đám cưới của họ, có gần hai trăm tấm. Từ trước đến nay chỉ thấy phụ nữ ham thích chụp ảnh cưới, còn đàn ông thì phần lớn là không cam tâm tình nguyện hoặc không để tâm thấy sao cũng được, nhưng Tô Vị Tỉnh đối với chuyện đi chụp ảnh cưới lại tỏ ra nhiệt tình thái quá, lôi kéo cô đi chụp ở mười địa điểm khác nhau, còn chụp ở những nơi linh tinh thì không đếm xuể. Mà không chỉ chụp ảnh cưới, ngay cả hôn lễ anh cũng hăng hái lo liệu tất cả, ngoài chuyện của anh ra thì những chuyện khác anh đều bỏ mặc hết thảy, giống như đây là việc quan trọng nhất trong cuộc đời anh, vì thế mà vung tiền như rác không hề tiếc nuối.
Khi đó cô không hiểu gì hết. Bị đủ loại chi tiết rườm rà hành cho không chịu nổi được, nên cô đã cáu giận với anh, mắng rằng chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào phiền phức như anh. nguồn: ngocanh254.wordpress.com
Cô bỗng nhớ tới hôn lễ của Tiêu Chi Vũ và chị dâu. Thực ra cũng không giống hôn lễ cho lắm, Tiêu Chi Vũ chỉ nắm tay chị dâu đi đến trước mọi người tuyên bố hai người đã kết làm vợ chồng, rồi quỳ gối kính rượu ba mẹ, vậy là đã kết thúc buổi lễ. Có người trêu chọc muốn chuốc say Tiêu Chi Vũ, nhưng uống chưa được vài chén thì có một con tinh tinh khổng lồ cánh dài quăng đá vào doanh trại, nên bọn họ buộc phải vội vàng chuyển vị trí.
Trên ngón tay trái của chị dâu thường đeo một chiếc nhẫn bạc, đó là của Tiêu Chi Vũ tặng cho chị ấy, kiểu nhẫn chỉ là hình lá dẹp đơn giản, nhưng trong hoàn cảnh này nó lại vô cùng quý giá. Khi nhắc đến nguồn gốc chiếc nhẫn này, vẻ mặt chị dâu lúc nào cũng e lệ hạnh phúc: “Chi Vũ nói, người ở kỷ nguyên Mặt Trời khi tổ chức hôn lễ đều phải trao nhẫn cho nhau. Tiếc là bây giờ kim loại quý quá khó tìm, chỉ có thể làm ra một chiếc, nếu có một đôi thì tốt biết mấy …”
Tô Vị Tỉnh tổ chức cho cô một hôn lễ long trọng xa hoa nhất, giống y như đám cưới ở kỷ nguyên Mặt Trời, mỗi một công đoạn từ nhỏ đến lớn đều vô cùng hoàn mỹ.
Khi đó cô không hiểu. Cô chỉ cảm thấy quá phiền phức, ồn ào mệt mỏi, không bao giờ muốn kết hôn nữa. Cô còn ngại hoa văn trên chiếc nhẫn cưới sẽ móc vào quần áo, nên chưa bao giờ đeo. nguồn: ngocanh254.wordpress.com
Hạnh phúc khi có một chiếc nhẫn bạc, đến giờ cô mới hiểu ra.
Cô trong tấm ảnh chụp từ trang phục đến khuôn mặt đều tinh tế đẹp đẽ, thợ trang điểm quả thật có tay nghề cao, lại có thể khiến cho cô trở nên vô cùng xinh đẹp, đứng cạnh Tô Vị Tỉnh thành một cặp trai tài gái sắc. nguồn: ngocanh254.wordpress.com
Cô xem cẩn thận từng tấm ảnh có chụp Tô Vị Tỉnh. Khác hẳn với nụ cười cứng nhắc trên khuôn mặt cô, thì vẻ mặt của anh hoàn toàn tự nhiên, anh nở nụ cười trông thật hạnh phúc, khiến cô không tài nào nhìn thẳng vào mắt anh được.
Khi cô ở trong cõi mộng, cô luôn hoài nghi những chuyện này không giống như thật; nhưng đến khi cô phát hiện ra những chuyện này thật sự là giả, thì lại mong sao tất cả đều là sự thật.
Tất cả những chuyện này là giả mà cũng là thật.
Cô cuộn người trên ghế sô pha chậm rãi lật từng trang trên cuốn album một cách vô thức, cơn buồn ngủ bỗng dâng lên, khiến cô phải chớp mắt một cái. Đầu vừa gật xuống, cô lập tức tỉnh táo lại, lắc mạnh đầu. nguồn: ngocanh254.wordpress.com
Nhưng rất nhanh sau đó, cơn buồn ngủ kéo tới càng mau hơn.
Cô sắp ngủ. Hoặc phải nói là cô sắp tỉnh. nguồn: ngocanh254.wordpress.com
Rốt cuộc giấc mơ này cũng đi đến tận cùng rồi. nguồn: ngocanh254.wordpress.com
Sương mù dày đặc xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh tràn ngập vào trong nhà, hoa văn trên sàn nhà bắt đầu mờ nhạt dần, đồ trang trí trên tường cũng phai màu đi, những tấm ảnh chụp trong album giống như bị một lớp sương mù che phủ. Căn nhà của bọn họ, thế giới này, đang dần dần tan biến. nguồn: ngocanh254.wordpress.com
Cơn buồn ngủ khiến cô gần như không thể mở nổi mắt. Cô chống mạnh xuống bàn trà kéo ngăn tủ ra, lấy cái kéo, dùng hết sức lực đâm xuống cánh tay mình.
Chẳng biết đã đâm trúng hay chưa; hình như có đau, mà lại hình như không hề đau. Tất cả cảnh trong mơ đều là ảo giác, mà người tạo ra những ảo giác này, đang dần chết đi.
Con người đã nghĩ ra rất nhiều cách để chống lại cơn buồn ngủ, treo tóc lên xà nhà, lấy dùi đâm vào bắp đùi, cafein, taurine*, đủ các loại phương pháp khác nhau để ngăn cản cơn buồn ngủ của bản thân.
Nhưng, con người phải làm thế nào, để ngăn cản bản thân mình thức tỉnh.
(*taurine: “thần dược” dùng trong nước tăng lực, chính là một acid amin không thiết yếu.)