Đọc truyện Mê Điệp – Chương 10: Đêm cuối cùng
Trong doanh trại bắt đầu đốt lửa, khi ánh lửa đầu tiên bùng lên xuyên qua lều vải chiếu lên mặt thì Tiêu Chi Liệt thức tỉnh. Thời gian gần đây cô ngủ không sâu, trong khi ngủ lúc nào cũng duy trì trạng thái cảnh giác, như vậy mới có thể tùy thời mà đối phó với bất kỳ biến cố đột phát nào, đây chính là khả năng thiết yếu đối với một người chiến sĩ trong môi trường sinh sống ác liệc hỗn loạn này.
Nếu theo nếp sống ngày trước thì bây giờ cô sẽ lập tức xoay người rời giường thu dọn hành trang chuẩn bị nhổ trại, tuyệt đối không lề mề dây dưa. Thế nhưng lần này cô lại im lặng nằm trong túi ngủ không hề cử động, suy nghĩ về khoảng khắc trước khi tỉnh dậy.
Cô cảm thấy bản thân hình như vừa nằm mơ, nhưng lại quá mơ hồ, mờ nhạt không rõ có phải là mơ không nữa.
Từ khi… Cô chưa từng nằm mơ.
Suy nghĩ chừng một phút đồng hồ, không ra kết quả. Cô ôm lấy túi ngủ ấm áp, rồi bỗng nhiên nhớ ra, “Trước kia” cuối tuần nhàn rỗi không có việc gì, cô thích nhất là nằm ỳ trên giường, rõ ràng đã tỉnh rồi, những không chịu bò ra khỏi ổ chăn. Càng vào đông rét mướt thì càng ỳ hơn, cô có thể làm tổ trong chăn đến giữa trưa. Tô Vị Tỉnh không những không giục cô thức dậy, mà còn bưng cơm nước vào tận phòng ngủ, để cô ngồi luôn trong ổ chăn mà ăn, khiến cho cô tự cảm thấy mình lười nhác đến quá đáng, vì thế mới không cam tâm mà đứng dậy mặc quần áo.
Cô nghĩ tới đây, lại cau mày, lập tức ngồi dậy. Sống như đồ vô dụng như vậy có gì đáng nhớ nhung, và càng không nên có những suy nghĩ yếu đuối như thế.
Ngoài lều có tiếng bước chân, dựa vào thính giác nhạy bén của mình cô có thể phán đoán được là hai đàn ông, từ hai hướng đi tới, chạm mặt ở ngay cửa lều. Cô nghe thấy Ngụy Tầm hỏi: “Chi Liệt đã dậy chưa?”
Người đáp lời chính là Tiêu Chi Vũ: “Chưa.”
“Trời tối rồi, nên chuẩn bị xuất phát, muốn gọi cô ấy dậy không?”
Tiêu Chi Vũ nói: “Mấy ngày nay nó đều ngủ không ngon, nếu được thì cứ để nó ngủ thêm, không cần phải vội.”
Hai người im lặng một lát, rồi Ngụy Tầm dùng giọng điệu tán gẫu nói: “Chi Liệt khôi phục rất nhanh. Ở kỷ nguyên Mặt Trời, mọi người đều ban ngày ra ngoài buổi tối đi ngủ, một ngày đêm có 24 tiếng, khi tôi ở nơi đó hoàn toàn không thể ngủ được, bật hết cả đèn lên mà cũng chẳng ăn thua.”
“Con bé vẫn luôn là người có ý chí mạnh mẽ hơn hẳn chúng ta,” giọng nói của Tiêu Chi Vũ có phần cứng nhắc, “Huống hồ nơi đó cũng chẳng phải là kỷ nguyên Mặt Trời thực sự.”
“Thoạt nhìn thì rất giống với kỷ nguyên Mặt Trời được ghi chép trên sách cổ, so với môi trường bây giờ của chúng ta, nơi đó thật giống như Thiên đường.” Ngụy Tầm thở dài một hơi, “Số người mà tôi trông thấy trong một ngày ở nơi đó có khi còn nhiều hơn số người mà tôi sẽ gặp cả một đời ở đây, có thể tái hiện ra cả một thế giới phức tạp rối ren trong một giấc mơ như vậy, sức mạnh của Tô Vị Tỉnh quả thật không thể tưởng tượng nổi.”
Tiêu Chi Vũ dường như không cam lòng vì bản thân bị đánh giá thấp hơn người cùng nghề: “Hư cấu ra một thế giới ảo, đúng là không biết tự lượng sức mình, cho nên sau khi tất cả ảo giác bị lật tẩy mới bị pháp thuật phản phệ mà chết. Pháp sư cũng chỉ là người, không phải thần tiên, thế mà cứ mơ mộng hão huyền sáng tạo cả một thế giới.”
“Nghe vậy tức là pháp thuật này rất nguy hiểm?”
“Chỉ cần người ở trong thế giới ảo đó ý thức được những gì bản thân đang nhìn là giả tạo, thì pháp thuật lập tức bị phá vỡ, phản nghịch lại người làm phép. Pháp thuật càng mạnh thì phản phệ càng nặng. Cũng giống như trò biểu diễn ảo thuật tầm thường làm mê hoặc con người, nếu bị phát hiện thì cũng không sao, không có gì nguy hiểm. Nhưng ai bảo hắn đi tạo ra cả một thế giới ảo khổng lồ, một Trái Đất có đến vài tỷ người như ở kỷ nguyên Mặt Trời như vậy.”
“Tôi cũng không hiểu, vì sao Tô Vị Tỉnh lại muốn làm như vậy. Chi Vũ, anh nói xem làm vậy có lợi gì cho hắn?”
Một lúc sau Tiêu Chi Vũ mới nói: “Dùng ảo giác để vây khốn quân địch, khiến cho tâm trí bọn họ u mê tự giết hại lẫn nhau, đó là thủ đoạn thường dùng của pháp sư để bù vào khuyết điểm không có sức mạnh tấn công, chẳng có gì đáng ngạc nhiên.”
“Ồ, ra là vậy.” Ngụy Tầm cũng không phản bác, “Chi Vũ, anh có biết trong giấc mơ của Chi Liệt tôi đã nhìn thấy gì không?”
Tiêu Chi Vũ không nói một lời, Ngụy Tầm tiếp tục nói: “Cuộc sống của Chi Liệt tại thế kỷ 21 của kỷ nguyên Mặt Trời, có cả ba lẫn mẹ, gia đình hòa thuận, đời sống sung túc giàu có. Cô ấy làm trong một xí nghiệp không nhỏ, hình như là làm công việc hậu cần, hầu như không áp lực, lương cũng không cao. Anh bố trí cho tôi giả mạo thành cấp trên của cô ấy, khi trà trộn vào đó tôi đã vô cùng ngạc nhiên, Chi Liệt mà tôi biết, dù ở bất cứ thời điểm nào cũng là người xông vào mặt trận đầu tiên, tác phong làm việc như sấm sét, thế mà lại đi làm một nhân viên văn phòng vô tích sự như vậy. Điều càng khiến tôi giật mình hơn là, theo lời đánh giá của người quản lý, thì cô ấy có tính lười nhác, làm việc thiếu nghiêm túc, nhưng nhà chồng cô ấy lại là khách hàng quan trọng, cho nên phải tạo mọi điều kiện cho bà phu nhân được nuông chiều từ bé này.” Nói đến đây hắn ngừng lại một chút, “Chi Vũ, anh đoán xem chồng của cô ấy là ai?”
Tiêu Chi Vũ vẫn không lên tiếng, Ngụy Tầm vẫn tự hỏi tự đáp: “Chồng cô ấy, là Tô Vị Tỉnh.”
“Bọn họ quen nhau từ nhỏ, là đôi thanh mai trúc mã, về sau trưởng thành thì kết hôn. Tô Vị Tỉnh rất chiều chuộng cô ấy, để cho cô ấy trở thành một cô vợ mảnh mai không phải động vào bất cứ việc gì, phải gánh bất cứ trách nhiệm nào. Khi Chi Liệt mới tỉnh dậy, anh cũng nhận ra đúng không, cô ấy rất khác trước đây. Tôi còn trông thấy cô ấy ôm anh, tựa trên vai anh, để anh vuốt tóc cô ấy. Tôi đoán thời điểm cô ấy từng làm như vậy chắc không quá mười tuổi nhỉ? Lúc ấy anh có cảm thấy rằng, người em gái như vậy mới thật sự giống em ruột của mình không?”
Tiêu Chi Vũ không còn nhẫn nại: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
“Tôi chẳng muốn nói gì, tôi chỉ không hiểu mà thôi. Tô Vị Tỉnh dùng nhiều sức mạnh để tạo ra một thế giới ảo của kỷ nguyên Mặt Trời, ở tại nơi đó kết hôn với Chi Liệt, mang đến cho cô ấy một cuộc sống an nhàn, nuông chiều nâng niu cô ấy như một đóa hoa. Chi Vũ, anh nói xem vì sao hắn lại làm như vậy?”
Tiêu Chi Vũ không trả lời, nhưng hắn vẫn truy hỏi đến cùng, giọng cũng đề cao lên: “Vì sao hắn lại làm như vậy? Tôi có Tiểu Tiểu, rồi tôi lại mất đi Tiểu Tiểu, cho nên tôi mới hiểu ra; Chi Vũ, anh cũng từng có vợ, và anh cũng đã mất đi người vợ thân yêu, chắc anh cũng hiểu vì sao hắn lại muốn làm như vậy phải không? Nếu anh cũng hiểu, vậy anh vẫn còn muốn khăng khăng treo xác hắn lên cột cờ sao? Anh muốn cho ai nhìn? Cho Chi Liệt nhìn sao?”
Tiêu Chi Liệt bỗng bật dậy. Hai người đứng ngoài lều nghe thấy tiếng động, đều im bặt, quay đầu lại đã thấy cô khoác áo đi ra. Ánh mắt của cô vô cùng lạnh nhạt, nhìn thẳng về phía cột cờ giữa doanh trại. Ngụy Tầm liếc mắt, nhìn thấy sắc mặt cô không thay đổi, nhưng khóe mắt lại hơi run run, đó chính là dấu hiệu cho thấy cô đang cố nén cơn thịnh nộ.
Tiêu Chi Vũ bỗng thấy hơi chột dạ, tiến lên một bước gọi cô: “Chi Chi…”
“Gọi người gỡ xuống, chôn ngay lập tức.” Vẻ mặt cô không thay đổi vẫn nhìn cột cờ, giọng nói cũng lạnh nhạt không chút dao động. Ngụy Tầm cùng Tiêu Chi Vũ đưa mắt nhìn nhau, chỉ chần chừ một chút đã bị cô quát lớn một câu: “Ngay lập tức!”
Tiêu Chi Vũ không dám chậm trễ nữa, lập tức gọi người làm như cô nói. Tiêu Chi Liệt gấp gáp đi ra, quần áo cũng chưa mặc chỉnh tề. Cô cài lại áo khoác màu ngụy trang trên người, hỏi Tiêu Chi Vũ: “Tất cả mọi người chuẩn bị xong chưa?”
“Còn hơn nửa đang ăn.”
“Cho bọn họ mười lăm phút, kể cả dỡ trại lên xe tải, mười lăm phút sau lập tức xuất phát.”
“Rõ.” Tiêu Chi Vũ nghiêm túc đáp lại. Đây mới là Chi Liệt mà hắn biết, giọng điệu ra mệnh lệnh hoàn toàn không cho phép phản đối, trong hàng ngũ bọn họ, cô là người có quyền uy tuyệt đối. Đều tại Ngụy Tầm, hắn không nén được mà nhớ đến cái đêm Chi Liệt tựa trên vai hắn gọi hắn là anh trai, hắn cảm thấy hơi buồn phiền, nên giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Chi Chi, em vừa dậy, cũng chưa ăn cơm, mười lăm phút có đủ không…”
“Tôi nói mười lăm phút là mười lăm phút, anh không cần lo lắng cho tôi, nếu đang rảnh thì đi đôn đốc những người khác đi.” Tiêu Chi Liệt ngắt lời hắn, xoay người quay vào lều vải, đi đến trước cửa lại quay đầu nói: “Còn nữa, sau này đừng gọi tôi là Chi Chi, tôi không muốn nghe thấy cái tên này nữa.”
Tiêu Chi Vũ ngậm miệng không đáp lại được, lúc định nói thì cô đã xốc cửa lều đi vào mà không hề quay đầu.
Ngụy Tầm quay sang vỗ vỗ bả vai hắn, cười khổ nói: “Đi thôi, mười lăm phút không nhiều đâu. Đừng nhìn nữa, cô ấy vẫn luôn như vậy mà, anh còn chưa quen sao?”
“Nhưng tôi là anh ruột con bé…” Tiêu Chi Vũ lẩm bẩm nói, sau đó lại lắc đầu. Ngụy Tầm nói đúng, hắn đã quá quen với chuyện này rồi, Chi Chi làm nũng với hắn, chỉ tồn tại trước khi lên mười tuổi. Từng có một đoạn thời gian ngắn, hắn cảm thấy cô đã sống lại; và đến hôm nay, cô lại chết đi một lần nữa.
Hai người chia nhau đi thông báo cho đồng đội, chuẩn bị nhổ trại. Mười lăm phút sau, tất cả đã thu xếp ổn thỏa, Tiêu Chi Liệt đi phía trước, Tiêu Chi Vũ ở giữa, Ngụy Tầm đi sau cùng, đoàn xe nhờ bóng đêm yểm trợ tranh thủ mấy giờ nhiệt độ hạ xuống để đi tìm nơi có nguồn nước lương thực tiếp theo, tránh khỏi cái nóng của Hậu Nghệ.
Đêm nay, bọn họ đụng phải ba con sói hoang, một đoàn sư tử, đi ngang qua một con sông chưa kịp lấy nước đã bị cá Piranha tấn công, hy sinh mất bốn đồng đội. Khi hửng đông mới tạm tìm được nơi nghỉ chân, rồi ngay sau đó lại đụng độ với một đội quân khác, hai bên đánh nhau ác liệt chừng một giờ, chết mười người, nhưng lại thu nạp thêm một trăm người bên đối phương.
Những chuyện như thế xảy ra hàng ngày, dù là quá khứ hay tương lai cũng vậy, không có gì đáng ngạc nhiên, Tiêu Chi Liệt đã quen từ lâu.
Đây là một thế giới người chết ta sống. Những buổi sáng có người gọi bạn dậy, thấy chóng mặt thì làm nũng nằm ỳ trên giường, hay những ngày đi làm muộn bị thủ trưởng quở mắng, đã vĩnh viễn không còn.
———— Hết ————
Đến đây là chính thức tạm biệt Mê Điệp.