Bạn đang đọc Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ – Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot – Chương 66. Day 64
10/10/2021
Edit: Nhật Nhật
Hôm qua mưa gió, tôi về sớm, tính đăng chương này cho các cô luôn cơ, mà wat nó lại bị điên ứ vào được. Nay tất tay cho các cô ba chương nhé. ???
…
Hề Gia Vận: “…”
Sao, sao lại bị phát hiện rồi?
Cậu hoang mang nắm chặt điện thoại, có lẽ do vẻ mặt quá phức tạp cho nên khiến đạo diễn Nhiếp hiểu nhầm cậu gặp chuyện gì, ông vội vàng hỏi: “Tiểu Gia, làm sao vậy? Có chuyện gì à?”
Vẻ mặt Hề Gia Vận hốt hoảng, cậu đáp: “Chuyện cháu trộm ngắm gấu trúc bị lộ rồi.”
Đạo diễn Nhiếp không hiểu gì cả, “Hả? Gì cơ?”
Hề Gia Vận lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu, “Không, không có gì đâu ạ, là thú cưng của cháu giận dỗi ấy mà, đạo diễn Nhiếp. cháu ra ngoài gọi điện thoại một chút.”
Trước khi vào đoàn, Hề Gia Vận đã hỏi trước đạo diễn Nhiếp xem khách sạn có cho thú nuôi vào ở không, khách sạn mà đoàn làm phim thuê đồng ý cho thú nuôi vào, thậm chí còn có phòng riêng cho thú cưng nữa, cho nên Hề Gia Vận bèn mang cả nhóc Kỳ Lân và nhóc Nhai Tí theo cùng, đạo diễn Nhiếp có nhớ chuyện này, còn tưởng hai đứa nó ở trong phòng quậy phá gì, bèn nói: “Vậy cậu nhanh đi xử lý đi.”
Hề Gia Vận đi ra ngoài, cậu tìm một chỗ vắng người, xong mới mở “Vườn Trẻ Thần Thú” ra.
Trò chơi vừa load xong, trên màn hình chính là nhóc Phượng Hoàng, bởi vì nó dán vào màn hình sát quá nên cả khuôn mặt đều bị phóng to lên.
Hề Gia Vận: “…”
Hình như rất tức giận thì phải.
Nhóc Phượng Hoàng không có động tĩnh gì, cứ như vậy săm soi nhìn chằm chằm cậu, Hề Gia Vận nghĩ một chút, sau đó giả vờ không có chuyện gì chào nhóc Phượng Hoàng: “Chào buổi sáng nha.”
Nhóc Phượng Hoàng lạnh lùng “Chíp” một tiếng.
Hề Gia Vận lại hỏi nó: “Con có đói bụng không? Chú hái một ít trái cây cho con ăn nhé?”
Nhóc Phượng Hoàng hất mặt sang phía khác ——
Hừ! ! !
Hề Gia Vận: “…”
Không hợp tác gì cả.
Hề Gia Vận lại tự kiểm điểm bản thân một chút, đáng lẽ cậu không nên nhân lúc Phượng Hoàng đang nướng măng, trộm chơi với mấy bé gấu trúc, làm người quả nhiên không thể có tâm lý ỷ vào may mắn được. Nghĩ như vậy, Hề Gia Vận chọc chọc cái ót của nhóc Phượng Hoàng mấy cái, “Bé Phượng Hoàng, bé Phượng Hoàng ơi.”
Nhóc Phượng Hoàng giận dữ hất tay Hề Gia Vận ra.
Hề Gia Vận thấy nó vẫn không nguôi giận, bèn thử xin lỗi nó: “Chú… Xin lỗi nhé?”
Ở chỗ nhóc Phượng Hoàng, xin lỗi hoàn toàn không có tác dụng gì hết, nó lập tức quay phắt đầu lại, thở phì phì trừng Hề Gia Vận.
Giận chết mất.
Nhân viên chăm sóc lại dám lén lút ở sau lưng nó trộm chơi với Thực Thiết Thú.
Nó phòng mèo, phòng chim, phòng Thao Thiết, thế mà lại quên không phòng gấu!
Đã thế con gấu đáng ghét kia lại chỉ có mỗi hai màu đen trắng chứ, nào có đẹp mắt bằng nó?
Nhân viên chăm sóc tại sao lại chơi với gấu thối kia mà không chơi với nó!
Gu thẩm mỹ của nhân viên chăm sóc bị làm sao thế! ?
Nhóc Phượng Hoàng càng nghĩ lại càng tức, thiếu điều phồng mang trợn mỏ lên như cá nóc nữa thôi, nó lại lườm một cái rách mắt về phía con người không có mắt thẩm mỹ – Hề Gia Vận, dùng hành động thức tế nói cho cậu biết ——
Nó giận nha!
Lần này nó giận thật đấy!
Đừng hòng dỗ được nó! ! !
Nhóc Phượng Hoàng không thèm để ý đến cậu, lần này xem ra gặp phải vấn đề lớn rồi, Hề Gia Vận bó tay bất lực, nhưng mà lần này cũng do lỗi của cậu, nghĩ thế Hề Gia Vận bèn bắt đầu nghĩ xem nên dỗ nhóc con này như thế nào.
Nhóc Phượng Hoàng cáu giận xong, chờ chừng khoảng ba giây, Hề Gia Vận thế mà không dỗ dành gì nó, nó không dám tin, quay đầu lại, “Chíp?”
——Nó giận đến như thế rồi, sao nhân viên chăm sóc còn không nhanh chạy tới dỗ nó! ?
Một giây sau, trò chơi lập tức có thông báo nhắc nhở.
[ Bé Phượng Hoàng biết mà, nhân viên chăm sóc quả nhiên trong lòng có gấu khác rồi, ngay cả dỗ bé một câu cũng không muốn làm! ! !]
Hề Gia Vận: “?”
Hề Gia Vận: “… Chú không có mà.”
Nhóc Phượng Hoàng: “Chíp!”
Chú có! Nếu không sao chú không chịu nói gì?
Hề Gia Vận chỉ đành giải thích với nó: “Chú chỉ đang nghĩ xem nên dỗ con như thế nào để con hết giận thôi.”
Nhóc Phượng Hoàng ngờ vực nhìn cậu, Hề Gia Vận lại nói: “Thực Thiết Thú tuy rất được yêu thích, nhưng ở chỗ bọn chú bên này —— Ở hiện thực, chúng nó đều ở trong vườn thú, chú cùng con đi nướng măng, nhìn thấy Thực Thiết Thú con ở trong tự nhiên, đương nhiên sẽ thấy tò mò rồi.”
Nhóc Phượng Hoàng hiện giờ đã không còn bận tâm đến Thực Thiết Thú nữa rồi, nó nhìn Hề Gia Vận, không ngừng dùng ánh mắt để thúc giục cậu ——
Muốn dỗ dành gì thì dỗ nhanh đi, nó bận lắm, chậm là nó không nghe nữa đâu!
Hề Gia Vận: “…”
Nhóc Phượng Hoàng vừa nói đừng hòng dỗ được nó, một bên lại thúc giục cậu nhanh dỗ đi, Hề Gia Vận có hơi muốn cười, nhưng mà cậu vẫn nhìn xuống, tránh cho nhóc con này lại thẹn quá hóa giận, tức xù lông.
Nên dỗ thế nào đây?
Nhóc Phượng Hoàng thích nhất là nghe người khác khen nó.
Nghĩ vài giây, Hề Gia Vận nói với nó: “Thực Thiết Thú nào có nhiều màu sắc như con, bọn nó chỉ có mỗi hai màu đen trắng, con lại rực rỡ như vậy, chắc chắn bọn nó không thể sánh bằng rồi.”
Nhóc Phượng Hoàng rất kiêu ngạo về bộ lông vũ xinh đẹp của mình, Hề Gia Vận muốn dỗ nó, đương nhiên là phải xuống tay từ chỗ này, nói câu này xong mà Hề Gia Vận thấy chột dạ khủng khiếp, dù sao trong mắt Hề Gia Vận, mấy cục bông trắng đen kia cũng rất là đáng yêu, nhưng may mà nhóc Phượng Hoàng không phát hiện ra bất cứ manh mối nào, thậm chí nghe thế còn vui vẻ mở cờ trong bụng ——
[ Điểm thiện cảm của bé Phượng hoàng với bạn +1 (Điểm thiện cảm hiện có: 75)]
Nó biết ngay mà!
Mắt thẩm mỹ của nhân viên chăm sóc không thể tàn như thế được!
Thực Thiết Thú chỉ có mỗi hai màu đen trắng, làm sao mà xinh đẹp bằng nó được! ?
Tuyệt đối không thể! !
Tuy được nịnh nọt khiến trong lòng cảm thấy vô cùng sung sướng, nhưng nhóc Phượng Hoàng vẫn cố giữ bộ dáng tức giận phồng mang trợn má của mình, không hài lòng nhìn về phía Hề Gia Vận kêu một tiếng: “Chíp!”
Khen tiếp đi!
Hề Gia Vận: “… Ở Sơn Hải Cảnh này làm gì có bé thần thú nào đáng yêu bằng con, cho nên còn không cần lo chúng nó sẽ lừa chú đi đâu.”
[ Điểm thiện cảm của bé Phượng hoàng với bạn +1 (Điểm thiện cảm hiện có: 76)]
Biểu cảm trên mặt nhóc Phượng Hoàng rất thận trọng, “Chíp.”
Cũng đúng nha.
Nó đáng yêu như vậy cơ mà.
Thực sự là đào tung Sơn Hải Cảnh lên cũng không tìm được thần thú nào đáng yêu hơn nó đâu.
Nhóc Phượng Hoàng đợi một chút, thấy Hề Gia Vận không nói tiếp, bèn ngẩng đầu lên, nhắc nhở cậu: “Chíp chíp chíp.”
Khen nó, khen tiếp đi!
Hề Gia Vận: “…”
Ầy, lại thế nữa rồi, cậu thực sự không biết phải khen như nào nữa, kho từ vừng nịnh nọt của cậu tích lũy không đủ.
Hề Gia Vận vắt óc suy nghĩ: “Không chỉ có ở Sơn Hải Cảnh đâu, ở hiện thực cũng không có động vật nhỏ nào đáng yêu bằng con cả.”
“Con không chỉ đáng yêu, xinh đẹp mà còn vô cùng quý giá nữa, không cần biết là ở Sơn Hải Cảnh hay là ở hiện thực, con cũng chính là chú Phượng Hoàng duy nhất, so với gấu trúc còn quý hiếm hơn.”
“Con…”
Kèm theo đó là điểm thiện cảm của nhóc Phượng Hoàng không ngừng phồng lên.
[ Điểm thiện cảm của bé Phượng hoàng với bạn +1 (Điểm thiện cảm hiện có: 77)]
[ Điểm thiện cảm của bé Phượng hoàng với bạn +1 (Điểm thiện cảm hiện có: 78)]
[ Điểm thiện cảm của bé Phượng hoàng với bạn +1 (Điểm thiện cảm hiện có: 79)]
[ Điểm thiện cảm của bé Phượng hoàng với bạn +1 (Điểm thiện cảm hiện có: 80)]
Nhóc Phượng Hoàng không bảo dừng, Hề Gia Vận đành tiếp tục khen nó, nhưng cậu thực sự không nghĩ ra cái gì để mà khen nữa, trong lúc còn đang mải nghĩ ngợi, màn hình đột nhiên nhảy ra một thông báo nhắc nhở.
[* Điểm thiện cảm của bé Phượng Hoàng và bạn đã đạt mốc 80, mở khóa kỹ năng: Giao nhận thực tế.]
[*Vì hình phạt của bé Phượng Hoàng vẫn chưa kết thúc, tạm thời không thể sử dụng chức năng giao nhận thực tế, thời gian thi hành hình phạt còn lại: 8 tiếng.]
Hề Gia Vận: “!”
Nhóc Phượng Hoàng: “!”
Nhóc Phượng Hoàng vô cùng hào hứng.
Điểm thiện cảm đạt 80 rồi!
Nó sắp được đến hiện thực rồi!
Cái gì mà nhân viên chăm sóc lén lút chơi với gấu trúc, nó mất trí nhớ rồi!
Giờ nó muốn tiếp tục đi nướng măng!
Nướng xong là nó có thể gặp nhân viên chăm sóc rồi!
Thuận tiện đánh cho hai đứa đáng ghét Kỳ Lân với vịt thối kia một trận, để chúng nó biết ở đây ai mới là anh đại! !
Nhóc Phượng Hoàng phạch cánh vội vàng bay đi, muốn hoàn thành nốt 8 tiếng lao động công ích còn lại, nhưng nó vừa mới bay ra khỏi màn hình thì lại vòng ngược trở về, nhóc Phượng Hoàng kêu với Hề Gia Vận: “Chíp chíp chíp!”
[ Bé Phượng Hoàng vốn rất rất là giận, nhưng xét thấy trình độ khen ngợi của nhân viên chăm sóc có tiến bộ, bé mới miễn cưỡng mất trí nhớ nha!]
Nhóc Phượng Hoàng lúc này mới chịu bay đi thật.
Hề Gia Vận thì lại không nhịn được mỉm cười, mắt cũng cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Nhóc Phượng Hoàng cũng sắp tới rồi.
Nó gặp ai cũng có thể gây lộn cãi nhau được, đến lúc đó nhất định sẽ rất ồn ào đây?
Trong lòng Hề Gia Vận vừa thấy lo, lại tràn đầy mong đợi.
*
Ngày đầu tiên đoàn làm phim bắt đầu quay chụp, không cần biết là Hề Gia Vận, Dung Nhạc Thiên hay là đạo diễn Nhiếp, thì từng người trong số họ đều chưa quen thuộc với phong cách của đối phương, hôm nay chỉ có thể coi là rèn luyện làm quen, cho nên quá trình quay chụp không quá thuận lợi, chuyện này đạo diễn Nhiếp đã sớm tính đến cho nên cũng không sắp xếp quá nhiều phần diễn trong hôm nay.
Nhưng kể cả là như vậy, lúc hoàn thành mấy cảnh quay đã sắp xếp trước cũng đã là chập tối sáu, bảy giờ rồi.
Mùa đông trời lạnh, sắc trời cũng tối sớm hơn, đạo diễn Nhiếp phất tay với mọi người, “Giải tán, giải tán, bữa tối tự túc lo liệu, mọi người ăn xong nghỉ ngơi sớm một chút, ngay mai tiếp tục cố gắng.”
Dung Nhạc Thiên nói: “Đạo diễn Nhiếp, chú như vậy đâu có được, hôm nay là ngày làm việc đầu tiên, chú không định mời mọi người một bữa à? Đạo diễn đoàn phim bên cạnh ấy, người ta đâu có làm như chú đâu.”
Đạo diễn Nhiếp xòe tay ra, trong tay trống trơn: “Đạo diễn đoàn làm phim bên cạnh người ta có tiền, còn đạo diễn của các cậu nghèo lắm, không mời, không mời nổi.”
Dung Nhạc Thiên tính tình thẳng thắn, đã sớm quen thuộc với tất cả nhân viên trong đoàn phim, đạo diễn Nhiếp kiên quyết không chịu mở miệng mời ăn, anh ta lập tức quay đầu nói với nhân viên trong tổ: “Ngày hôm nay nhất định phải bắt đạo diễn Nhiếp mời, chúng ta đừng để cho chú ấy chạy mất.”
Có anh ta dẫn đầu, tất cả mọi người đều nháo theo, đạo diễn Nhiếp thấy mình không đi được, đang định đồng ý bừa một câu, đúng lúc lại thấy Hề Gia Vận tẩy trang xong đi ra, đạo diễn Nhiếp lập tức chỉ về phía cậu nói: “Tìm cậu ấy kìa, mấy người không phải muốn được mời cơm sao? Ra đó mà ước với cá Koi đi kìa, có khi linh nghiệm đấy.”
Hề Gia Vận: “… Cháu làm gì có công dụng đấy.”
Dung Nhạc Thiên cạn lời: “Đạo diễn Nhiếp, chú nghĩ mọi người đều ngốc hết à?”
Đạo diễn Nhiếp nghiêm trang nói: “Này không phải bảo mọi người ngốc. Đây là chia sẻ kinh nghiệm cùng mọi người hiểu không? Tôi không phải đã kể cho cậu chuyện Tiểu Gia giúp tôi kéo đầu tư như thế nào rồi à? Tới đây, để tôi kể lại cho một lần nữa mà nghe.”
Dung Nhạc Thiên sa mạc lời, nói: “Thôi cháu xin, chú kể cũng phải đến một trăm lần rồi ấy.”
Tuy số lần nói có hơi vống lên một chút, nhưng đúng là đạo diễn Nhiếp gặp ai cũng thích lôi người ta lại kể sự tích Hề Gia Vận giúp ông chiêu tài như thế nào. Đạo diễn Nhiếp nghe thế thì gãi gãi mũi, tự mình đi tới làm bộ vỗ vỗ vai Hề Gia Vận, “Tiểu Gia, cậu phát huy vận may của mình đi, nói không chừng cậu đi ăn ở đâu là được miễn phí hóa đơn ở đó đấy? Đoàn làm phim chúng ta đều trông chờ vào cậu để có cơm tối ăn đây.”
Hề Gia Vận: “…”
Cậu còn đang định nói gì đó, thì đạo diễn Nhiếp đã nhân lúc đám người Dung Nhạc Thiên không để ý co giò bỏ chạy, kết quả còn chưa ra đến cửa điện thoại di động lại vang lên, ông lấy ra nhìn, không chạy nữa mà vội bắt máy ngay.
Không tới một phút, điện thoại đã nói xong, mấy người Dung Nhạc Thiên cũng kịp nhận ra, Dung Nhạc Thiên nói: “Đạo diễn Nhiếp, trông chú cũng thành thật chất phác, thế mà lại làm ra chuyện như này à.”
Đạo diễn Nhiếp không để ý tới anh ta, mà quay đầu nhìn về phía Hề Gia Vận, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ: “Tiểu Gia này, cậu không chỉ có thể chiêu tài đâu, cậu còn có thể chiêu cả cơm nữa kìa.”
Hề Gia Vận: “?”
Đạo diễn Nhiếp lúc này mới nói nốt: “Cuộc điện thoại ban nãy là kim chủ papa của đoàn phim gọi đến đấy, nói là mời tất cả chúng ta đi ăn, tất cả chúng ta.”
Dung Nhạc Thiên: “? ? ?”
Mọi người: “? ? ?”
Vài giây sau, Dung Nhạc Thiên mới nghẹn được ra một câu: “Tiểu Gia ơi, cậu là cá Koi, có thể chiêu tài chiêu cơm, vậy có chiêu được bạn gái không? Bái cậu có thể thoát FA không?”
Hề Gia Vận tỉnh táo trả lời: “Tôi cảm thấy không được đâu.”
Đạo diễn Nhiếp cười ha ha: “Nghe chưa? Vua FA được cá Koi khâm định.”
Dung Nhạc Thiên: “Xí!”
Gì thì gì, có người mời cơm, không cần ông tự móc tiền túi ra trả, đạo diễn Nhiếp vui đến mức cười không ngậm được mồm, cùng mọi người đi ra.
Người trong đoàn phim đến nhà hàng đã đặt chỗ trước, ngồi vào bàn xong đâu đấy, đạo diễn Nhiếp mới nhớ ra, dùng cùi chỏ huých Hề Gia Vận một cái, nói với cậu: “Đúng rồi, hôm nay người mời cơm là giám đốc Phó đấy.”
Hề Gia Vận ngẩn ra, “Dạ?”
Đạo diễn Nhiếp tưởng cậu không nghe rõ, lặp lại một lần nữa: “Hôm nay người mời cơm là giám đốc Phó đấy.”
Hề Gia Vận cố ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Vậy anh ấy đâu ạ?”
Đạo diễn Nhiếp nói: “Hình như còn đang bận việc, bảo chúng ta cứ ăn trước, không cần chờ, cậu ta tới muộn một chút.”
Hề Gia Vận: “… Ồ.”
Biết người mời cơm là Phó Tư Diễn xong, Hề Gia Vận có chút cảm giác đứng ngồi không yên, cậu liên tục nhìn ra phía cửa, mà từ lúc đồ ăn được mang lên đến lúc bắt đầu ăn, vẫn không thấy Phó Tư Diễn đến, Hề Gia Vận càng nhấp nhổm không thôi, cậu nói với đạo diễn Nhiếp: “Cháu ra ngoài một chút.”
Đạo diễn Nhiếp phất tay với cậu một cái, Hề Gia Vận đi ra ngoài.
Ở gần nhà hàng có một đài phun nước, Hề Gia Vận dạo loanh quanh một hồi, bất chợt đi đến chỗ này, cậu đứng ở bên cạnh nhìn đài phun nước, đột nhiên, như có linh cảm ngẩng đầu lên.
Có người đang đi về phía bên này.
Anh ta mặc áo khóa đen, dáng người cao lớn, khí chất cao quý, như trúc như hạc.
Là Phó Tư Diễn.
Có một người trông giống như thư ký đi theo phía sau Phó Tư Diễn, cô vừa đi vừa nói: “Giám đốc Phó, ở bên này, tôi đã báo trước cho nhà hàng để họ lên món sớm một chút, chắc bây giờ đang…”
Lời còn chưa nói hết, Phó Tư Diễn đột nhiên dừng lại, xoay người đi về phía khác.
Thư ký vội nói: “Giám đốc Phó, không phải ở bên đó, ở bên đây, là ——”
Phó Tư Diễn không quay đầu lại, nói: “Cô đi trước đi.”
“Dạ?” Thư ký bối rối một chốc, không kịp phản ứng lại, cô hỏi Phó Tư Diễn: “Giám đốc không phải đang vội đi gặp người ạ?”
Phó Tư Diễn: “Gặp được rồi.”
Thư ký: “? ? ?”
Phó Tư Diễn lặp lại một lần nữa, “Cô có thể tan làm rồi.”
Thư ký thiếu chút nữa chết sặc.
Cô tăng ca đến tận giờ này, còn phải giúp đặt bàn ở nhà hàng, cứ tưởng có thể nhân tiện kiếm bữa cơm, cô còn tranh thủ cơ hội chọn không ít món mà mình thích, kết quả vừa đặt chân tới nơi đã bị đuổi về rồi là sao?
Đuổi về!
Thư ký chỉ cảm thấy lòng đau như cắt.
Cô cẩn thận bước đi, vừa đi được vài bước thì đột nhiên nghe thấy giám đốc Phó nhà mình dùng ngữ điệu vô cùng nhẹ nhàng, dịu dàng đến khó tin hỏi: “Sao em lại đứng ngoài này? Không lạnh à?”
Thư ký: ?
Ai vậy? Giám đốc Phó đang nói chuyện với ai thế?
Không đúng —— Sao mà giọng giám đốc Phó dịu dàng dữ vậy! ?
Thư ký mở to hai mắt, cuối cùng cũng phát hiện có một người khác đang đứng nữa, tiếc là ánh sáng ngoài này quá tối, cô nhìn không rõ lắm.
Má ơi.
Trong công ty đều đang đồn là bọn họ sắp có bà chủ rồi, chẳng lẽ là vị này à! ?
Chả trách sao tự nhiên giám đốc Phó lại muốn cô giúp đặt bàn ở nhà hàng!
Chả trách giám đốc Phó bận như vậy còn muốn tranh thủ tới đây!
Bọn họ có bà chủ thật rồi! ! !
Thư ký cảm thấy mình vừa phát hiện ra một bí mật rúng động trời đất, vội vàng nhẹ chân, nhanh chóng rời đi.
Mà Hề Gia Vận nghe thấy Phó Tư Diễn hỏi mình như vậy thì mỉm cười với đối phương: “Cũng tạm.”
Dừng vài giây, cậu hỏi anh: “Sao anh lại mời đoàn phim của chúng tôi ăn cơm?”
Phó Tư Diễn không trả lời ngay, chỉ yên lặng cụp mắt nhìn Hề Gia Vận.
Hề Gia Vận cũng ngước mắt lên, hai người họ bốn mắt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn không có ai mở miệng, chỉ nghe tiếng gió đông phần phật thổi qua.
“Anh…”
Hề Gia Vận mở miệng, cậu muốn nói cái gì đó lại đột nhiên dừng lại.
Phó Tư Diễn giơ tay lên, chạm lên mặt cậu.
Bàn tay anh, nhiệt độ khá thấp, cảm giác khi ngón tay anh lướt qua rất lạnh, nhưng Hề Gia Vận không hiểu sao lại thấy nóng bừng cả người, sau đó cậu cảm giác tóc mình được vuốt về phía sau.
Gió ngoài trời rát lớn, tóc Hề Gia Vận bị thổi xõa xuống mặt, Phó Tư Diễn giúp cậu vén lại.
Mái tóc được vuốt gọn lại, cái chạm rất khẽ, cũng rất cẩn thận, nhưng dường như lúc này tất cả mọi giác quan của Hề Gia Vận đều bị khuếch đại lên cực hạn, cậu chỉ cảm thấy chỗ đầu ngón tay anh vô tình xẹt qua nóng bỏng, còn rất ồn ào nữa.
“Thịch, thịch, thịch.”
Là tiếng tim đập của cậu, quá ầm ĩ.
“Mời đoàn làm phim của em ăn cơm, là bởi vì em.” Phí Tư Diễn rũ mắt xuống, “Tôi muốn gặp em.”
Hề Gia Vận ngước mắt lên, cậu cố gắng giữ cho vẻ mặt mình thật bình tĩnh, nhưng vành tai thì lại đỏ chót, “Tôi ở đây, là vì anh, vì anh… Mãi không thấy đến.”
Khi nói chuyện, hơi trắng phả ra rất nhiều, hơi trắng bọn họ phả ra quấn quýt lấy nhau, thậm chí ngay cả hơi thở cũng quyện lại.
Mà tay của Phó Tư Diễn vẫn đạt trên mặt Hề Gia Vận, ngón tay mới đầu là khẽ vuốt ve, sau đó chậm rãi hạ xuống, cuối cùng nhẹ nhàng chạm xuống dưới cằm Hề Gia Vận, nâng mặt cậu lên.
Dưới ánh đèn lờ mờ, đôi mắt của Hề Gia Vận vô cùng xinh đẹp, vừa đen vừa sáng, Phó Tư Diễn cúi đầu, trán anh gần như chạm lên trán Hề Gia Vận, “Tôi đến rồi.”
Anh nói: “Em ở đây, sao tôi có thể không đến được?”
______________________
Editor có lời muốn nói: Quắn quéo quá đi! Thôi hai anh đừng ai tỏ tình mà làm gì, cứ thả thính nhau thế này, thỉnh thoảng động tay động chân một tí là yêm vui rồi, yêm nói thật đấy. Yêm chịu được!