Bạn đang đọc Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ – Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot – Chương 64. Day 62
07/10/2021
Edit: Nhật Nhật
…
Nhóc Phượng Hoàng đánh một lần vẫn chưa đủ, còn muốn đánh Thao Thiết thêm lần nữa, Hề Gia Vận vội cản nó lại: “Dừng tay, không được đánh nữa.”
Nhóc Phượng Hoàng ỷ y Hề Gia Vận không thấy nó, bèn giả bộ như không nghe thấy gì hết, còn ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trên người Thao Thiết, hung tợn réo về phía đối phương không ngừng: “Chíp chíp chíp!”
Không cho lén đến Vườn Trẻ nữa!
Đến một lần đánh một lần!
Có nghe chưa? Mi còn đến nữa là ăn đánh đó!
Hề Gia Vận quá hiểu tính tình của nhóc Phượng Hoàng rồi, thấy nó còn chưa chịu quay lại, lập tức đoán ngay được là nó đang bắt nạt Thao Thiết, cậu bèn nói với nó: “Con mà còn đánh Thao Thiết nữa là chú giận đấy nhé?”
Nhóc Phượng Hoàng không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Hề Gia Vận giận, nó vừa nghe thế, cái chân mới thò ra tức khắc cứng đờ, đổi thành trừng mắt lườm Thao Thiết rách mắt, bấy giờ mới tạm thời tha cho đối phương, quay về bên cạnh Hề Gia Vận.
[ Bé Phượng Hoàng về rồi đây, nhân viên chăm sóc nhanh khen bé ngoan đi!]
Hề Gia Vận: “…”
Cậu bật cười dí dí cái trán nhóc Phượng Hoàng một chút: “Khen con cái gì? Quán quân gây lộn hả?”
Cái này không phải là không được, quán quân gây lộn của Sơn Hải Cảnh, nhóc Phượng Hoàng kiêu ngạo vểnh đuôi, trong lòng vui vẻ đến nỗi toát lên mấy cái bong bóng.
[ Điểm thiện cảm của bé Phượng Hoàng với bạn +2 (Điểm thiện cảm hiện có: 74)]
Nhóc Phượng Hoàng nghiêm túc tặng điểm thiện cảm, xem ra giải quán quân gây sự này đối với nó chính là một loại tuyên dương, Hề Gia Vận bó tay nói: “Con không nhớ chú đã nói gì hả? Không được gây sự đánh nhau.”
Nhóc Phượng Hoàng cây ngay không sợ chết đứng.
[ Bé Phượng Hoàng cảm thấy Thao Thiết không có ý tốt!]
Hề Gia Vận giải thích hộ Thao Thiết: “Nó chỉ muốn đổi đồ ăn thôi.”
Nhóc Phượng Hoàng còn lâu mới tin, Thao Thiết lén lút nhân lúc nó vắng mặt đến gặp nhân viên chăm sóc thì chính là đồ tồi.
Nghĩ tới đây, nhóc Phượng Hoàng nghiêng đầu, thấy chim Man Man, rùa Tam Túc cùng huyền xà mà Thao Thiết mang tới nó lại có cảm giác không vui.
Nó thô bạo quấn huyền xà lên người chim Man Man lại, sau đó chíp một tiếng thật dữ dằn, chim Man Man giật bắn mình, dưới sự đe dọa của nhóc Phượng Hoàng, vội vàng run lẩy bẩy ngậm rùa Tam Túc vào trong mỏ, nhóc Phượng Hoàng đóng gói bọn nó xong thì tha cả lũ lên, “Bép” một tiếng ném trả cho Thao Thiết!
[ Bé Phượng Hoàng cảnh cáo Thao Thiết, không cho phép Thao Thiết quyết rũ nhân viên chăm sóc!]
Hề Gia Vận: “…”
Nhóc Phượng Hoàng lại phạch cánh bay về, Hề Gia Vận đau đầu nhìn nó, nhóc con này chính là đơn giản như vậy, hoàn toàn không muốn Hề Gia Vận nuôi thêm con Thao Thiết này, cậu bèn thử giải thích với nó: “Bạn Kỳ Lân trước đây có tặng cho chú một phần hướng dẫn nấu ăn, Thao Thiết thích ăn đồ ngon, cho nên nó tìm chú chỉ là vì muốn ăn thử mấy món thôi, không phải định dọn vào ở trong Vườn Trẻ đâu.”
Nhóc Phượng Hoàng rất là nghi ngờ, “Chíp?”
Thế sao Thao Thiết lại phải lén lút trộm vào Vườn Trẻ?
Hề Gia Vận nói ngược lại: “Nó quang mình chính đại đi vào, con sẽ không đánh nó à?”
Nhóc Phượng Hoàng nghiêm túc suy nghĩ vài dây, không được tự nhiên trả lời: “Chíp!”
Đánh, vẫn phải đánh _ (: з 」∠) _
Nhân lúc nó vắng nhà đến Vườn Trẻ là không có ý tốt, quang minh chính đại đến vẫn là không có ý tốt!
Phải đánh!
Đáp án của nhóc Phượng Hoàng là gì thì quá rõ rồi, Hề Gia Vận nói tiếp: “Cho nên nó mới nghĩ, nếu nó len lén đến, không gặp phải con thì sẽ không bị ăn đánh rồi. Nó sợ con đánh nó nên mới làm như vậy đó.”
Nhóc Phượng Hoàng có hơi chột dạ, lí nhí kêu mấy tiếng, “Chíp chíp chíp.”
Nó không biết, đằng nào nó cũng đánh xong rồi.
Hề Gia Vận lại nói: “Vả lại, con, bạn Kỳ Lân cùng bạn Nhai Tí thích ở cùng chú không có nghĩa là những thần thú khác cũng thích như vậy, sau này con không được vô lý như vậy, vừa thấy người ta đến là xông lên đánh thế nữa, có biết chưa?”
Nhóc Phượng Hoàng nghe thế, lập tức phản ứng lại “Chíp chíp chíp!”
Đâu phải vậy!
[ Nhân viên chăm sóc vừa kiên nhẫn lại còn dịu dàng, làm gì có thần thú nào không thích ở cùng nhân viên chăm sóc!]
[ Bé Phượng Hoàng đảm bảo, trong Sơn Hải Cảnh không có ai là không thích nhân viên chăm sóc hết! Tất cả thú đều thích nhân viên chăm sóc mà!]
Hình như nhận ra mình vừa làm lộ ra chuyện gì, nhóc Phượng Hoàng tức khắc cừng đờ cả người, thử bổ sung sửa chữa ——
[ Ngoại trừ bé Phượng Hoàng, bé Phượng Hoàng chỉ thích nhân viên chăm sóc một chút thôi.]
[ Một chút chút thôi!]
Nhóc Phượng Hoàng còn cố ý nhấn mạnh thêm lần nữa.
Hề Gia Vận ngẩn người, một lúc lâu sau mới chậm rãi híp mắt cười, thực sự là không biết nên nói nhóc Phượng Hoàng thích nói một đằng làm một nẻo này cái gì cho tốt, “Con sợ chú giận nên cố ý nói lời hay đấy à?”
Ngừng một chút, Hề Gia Vận lại nói: “Nhưng mà dù như vậy, con vẫn phải ngoan ngoãn đi xin lỗi Thao Thiết đó, có biết chưa?”
Nhóc Phượng Hoàng dò xét nghía cậu một cái, sau đó thở dài một hơi y như ông cụ non.
Phiền quá nha.
Nhân viên chăm sóc sao mà khó dỗ thế? Suốt ngày bắt nó đi xin lỗi thôi.
Được rồi, xin lỗi thì xin lỗi, nó là người lớn, không chấp nhặt với thú khác.
Nhóc Phượng Hoàng chậm rãi gật đầu, bay ra ngoài.
Một giây sau, màn hình hiện lên thông báo nhắc nhở.
[ Bé Phượng Hoàng gửi lời xin lỗi đến Thao Thiết!]
Hề Gia Vận khen ngợi nó: “Ngoan quá.”
Hồn nhiên không hề biết, nhóc Phượng Hoàng vênh mặt nói xin lỗi như thế nào ——
“Chíp chíp chíp!”
Xin lỗi nha, lần sau mi còn đến, tui vẫn sẽ đánh nữa!
Trước khi tắt trò chơi, Hề Gia Vận có ý nhìn thời gian đã chấp hành hình phạt của nhóc Phượng Hoàng: 58/ 72h.
Còn chưa đến 16 tiếng nữa là hình phạt sẽ kết thúc.
Trước đây lúc an ủi nhóc Phượng Hoàng, Hề Gia Vận có nói sẽ tiết lộ cho nhóc con này biết cách nhóc Nhai Tí được gửi đến hiện thực, nhưng giờ nhóc Phượng Hoàng vừa đánh lộn với thú khác xong, Hề Gia Vận quyết định không nhắc lại chuyện này với nó, tắt trò chơi đi.
Cậu tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường chơi Pikachu* một lát trước khi đi ngủ
*Gốc là /连连看/ – Liên Liên Khán, một trò chơi có cách chơi tương tự như Pikachu cổ điển, tôi để luôn thành Pikachu cho nó dễ hiểu.
Cùng lúc đó, nhân viên chăm nuôi gấu trúc tại sở thú thành phố đăng lên Weibo một bài viết mới.
[ Leng Keng: Gần đây có rất nhiều chị em inbox cho tôi để hỏi thăm về tình huống của Triều Triều và Dương Dương, hiện giờ trả lời chung cho tất cả mọi người một chút, chúng có đã có chuyển biến tốt hơn rồi nha, ngay hôm nay Triều Triều và Dương Dương cuối cùng cũng chịu ăn rồi!
Nói đến chuyện này thì thực sự rất thần kỳ, chiều nay có một vị du khách đến thăm khu triển lãm gấu trúc, kết quả không biết thế nào mà Triều Triều và Dương Dương lại coi anh ấy thành gấu trúc con, vị khách đến tham quan này cũng rất nhiệt tình, vào trong khu vực vận động chơi cùng hai đứa nó một hồi lâu, cuối cùng chúng nó cũng chịu cầm trúc lên ăn!
P.s: Nói ra sợ các chị em không tin, nhưng mà Triều Triều và Dương Dương còn chủ động mời vị du khách kia ăn mật ong cùng táo tây của chúng nó, Triều Triều thậm chí còn làm hỏng luôn cái xích đu yêu quý của mình, nhiệt tình ép anh trai kia chơi lốp xe cả một buổi chiều.]
Dưới bài viết còn đăng kèm thêm mấy bức hình, mà hình nào hình nấy đều nhòe nhòe nhoẹt nhoẹt, rung giật điên cuồng, trình độ chụp ảnh tệ lậu đến mức nhìn vào mà giận tím người, đương nhiên, đây không phải do nhân viên chăm nuôi gặp khó khăn gì lúc chụp, mà vốn dĩ trình độ bình thường của cô chính là như thế này.
Mỗi một bé gấu trúc từ khi sinh ra đã được không ít người chú ý, Triều Triều và Dương Dương cũng không ngoại lệ, nhân viên chăm nuôi vừa đăng bài lên, lập tức có không ít người follow cài chế độ ưu tiên xem bài viết của cô phát hiện, bọn họ cũng dồn dập để lại bình luận bên dưới.
[ Bị nhận nhầm thành gấu trúc con? Vậy cũng được hả! ?]
[ Triều Triều và Dương Dương khôi phục là tốt rồi QAQ, hức hức hức, hù chết má mi, hai đứa nhỏ đáng ra phải vô ưu vô lo, ăn măng trúc, làm nũng với nhân viên chăm sóc đòi mật ong mới đúng!]
[ Hức hức hức hức hức hức quá tốt rồi, chờ nghỉ hè tôi sẽ tới thăm Triều Triều và Dương Dương!]
[ Khôi phục là tốt rồi, nhưng mà —— Leng Keng này, sư cha nhà thím chứ, thím có thể đi học một lớp nhiếp ảnh đi được không? Mẹ tôi vừa rồi còn hỏi sao tôi nhìn ảnh người khác mặc áo hóa trang thành bánh Oreo mà cười dịu dàng dữ vậy kìa.]
[ Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, áo hóa trang bánh Oreo thần thánh.]
[ Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]
Nói tóm lại, bình luận bên dưới không phải vui vẻ vì Triều Triều và Dương Dương cuối cùng cũng có chuyển biến tốt thì chính là đang phỉ nhổ trình độ chụp ảnh nát như tương bần của nhân viên chăm nuôi, còn vị du khách nhiệt tình kia thì ——
Trang phục không đủ nổi bật, lại không có đồ hóa trang bánh Oreo dễ thấy, cho nên tạm thời vẫn không có ai phát hiện ra, vị khách tham quan nhiệt tình này họ Hề.
*
Hai hôm sau, hề Gia Vận gia nhập đoàn làm phim “Đi ngang nhân gian”, chính thức đi vào giai đoạn quay chụp.
Cảnh diễn đầu tiên của ngày hôm nay chính là cảnh diễn cá nhân của Nhạc Dung Thiên. Anh ta đóng vai một nghệ sĩ dương cầm mắc chứng trầm cảm trong phim, cũng là nam chính số một.
Trong lúc chuẩn bị, đạo diễn Nhiếp không nhìn nhìn quanh quất, Hề Gia Vận để ý thấy hành động của ông, không nhịn được hỏi: “Đạo diễn Nhiếp, có chuyện gì thế ạ?”
Đạo diễn Nhiếp thở dài, “Tôi hẹn một người, cậu ta còn chưa tới.”
Hề Gia Vận tò mò hỏi: “Ai cơ ạ.”
Đạo diễn Nhiếp đáp: “Cảnh Hòa.”
Cái tên này Hề Gia Vận nghe rất quen, không khỏi lẩm bẩm đọc đi đọc lại mấy lần, “Cảnh Hòa?”
Dung Nhạc Thiên đặt kịch bản trên tay xuống, quay sang nhắc cậu: “Chính là nghệ sĩ dương cầm Cảnh Hòa, từng lên chương trình chào xuân cuối năm mấy lần rồi đó, còn tổ chức không ít các buổi biểu diễn cá nhân nữa.”
Hề Gia Vận nhớ ra rồi.
Hóa ra là nghệ sĩ dương cầm được mệnh danh là thiên tài kia. Anh ta thường xuyên nhận được lời mời hợp tác với các dàn nhạc giao hưởng nổi tiếng thế giới, giải thưởng thành tựu nghệ thuật cũng lấy được không ít, là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới.
Hề Gia Vận kinh ngạc hỏi: “Sao chúng ta lại mời anh ta đến vậy?”
Dung Nhạc Thiên giải thích với cậu: “Nhân vật Lê Tân kia của anh không phải là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng à, nhưng mà anh thực sự không có tí tế bào cảm thụ âm nhạc nào hết, đi tập đàn mấy ngày cũng chỉ học được đúng một bài “Ngôi Sao nhỏ”, thực sự là bó tay rồi, may mà đạo diễn Nhiếp lại có quen Cảnh Hòa, cho nên dứt khoát mời luôn anh ta tới, diễn thế cảnh chơi đàn cho anh.”
Xong Dung Nhạc Thiên còn đắc ý dào dạt nói thêm: “Có phải nghe rất có thể diện không?”
Hề Gia Vận bật cười, “Đúng thế.”
Kết quả lời này lọt vào tai đạo diễn Nhiếp, ông trợn mắt lên với Dung Nhạc Thiên, “Cậu còn không biết ngại mà nói nữa. Người khác vì muốn diễn tốt nhân vật của mình mà không ngừng nỗ lực luyện tập, cậu thì học được có đúng một bài Ngôi Sao nhỏ lại còn không biết ngại lấy ra khoe khoang với Tiểu Gia nữa hả, cậu như thế mà gọi là đánh đàn à? Cái kiểu của cậu phải gọi là dùng ngón tay chọc phím đàn thì có.”
Dung Nhạc Thiên bị ăn mắng cũng không phản đối, còn quay sang lén nháy mắt với Hề Gia Vận, đạo diễn Nhiếp cúi đầu nhìn đồng hồ, sốt hết cả ruột cả gan, ông gọi trợ lý của mình tới hỏi: “Có gọi được cho cậu ấy không?”
Trợ lý rầu rĩ quay lại đáp: “Không gọi được. Chuyến bay bị delay lâu như vậy, khéo thầy Cảnh Hòa vẫn còn đang ở trên máy bay.”
Vốn chỉ là quay cảnh đánh đàn, muốn quay lúc nào cũng được, hơn nữa trong phim, Lê Tân có ít nhất năm cảnh chơi đàn, có thể quay liền tù tì trong một ngày luôn, nhưng công việc của Cảnh Hòa lại quá bận rộn, chỉ có thể tách từng cảnh ra để quay, mà đây là anh đã cố gắng rút bớt thời gian trong đống công việc của mình ra rồi đấy. Kết quả là chuyến bay hôm nay bị delay, đến trễ hơn dự kiến, bên đoàn phim có thể chờ được, nhưng Cảnh Hòa thì phải tức tốc, ngựa không dừng vó chạy đến buổi biểu diễn của mình nữa, sợ là không kịp thời gian.
Đây đối với người theo chủ nghĩa hoàn mỹ như đạo diễn Nhiếp mà nói, đây thực sự là một chuyện không thể chấp nhận được.
Ông sở dĩ phải gọi Cảnh Hòa đến giúp đỡ, đương nhiên không phải vì Dung Nhạc Thiên chỉ học được đúng một bài “Ngôi Sao nhỏ” cho dù cậu ta có ngay tại chỗ thi được chứng chỉ đàn cấp mười, thì đạo diễn Nhiếp vẫn sẽ mời Cảnh Hòa đến, dù sao giữa nghệ sĩ dương cầm và người yêu thích chơi dương cầm vẫn có sự khác nhau.
Cảnh Hòa không đàn được đoạn này, biết mời ai đến bổ sung bây giờ?
Đạo diễn Nhiếp còn đang bận đau đầu suy nghĩ, Hề Gia Vận lại đột nhiên hỏi: “Cháu có thể thử chơi đàn một chút không?”
Đạo diễn Nhiếp còn chưa kịp nói gì, Dung Nhạc Thiên đã chen mồm vào trước: “Tiểu Gia, cậu biết đánh đàn hả?”
Hề Gia Vận: “Có biết một chút ạ, nhưng lâu lắm rồi không chơi.”
Cậu từ nhỏ đã học đàn, chỉ là sau khi vào đại học thì rất lâu rồi không đụng đến nữa, có nhiều kỹ xảo không quen, đúng lúc đoàn phim bây giờ vẫn còn đang chuẩn bị, chưa chính thức quay chụp, Hề Gia Vận đột nhiên nổi hứng, muốn thử xem tay đàn của mình bây giờ tàn đến độ nào rồi.
Đạo diễn Nhiếp không bận tâm lắm, ông vung tay với Hề Gia Vận, “Được, cậu đi chơi đi, nhưng mà nhớ cẩn thận chút, tôi nói nhé đàn này đắt lắm, làm hỏng là đoàn làm phim của chúng ta không có tiền đền đâu.”
Vừa mới nói xong, đạo diễn Nhiếp mới nhớ ra giờ đâu còn giống xưa nữa, đoàn phim của bọn họ có một vị đại gia chống lưng đằng sau, hơn nữa cho dù có đàn hỏng thì cũng là Hề Gia Vận đàn cơ mà, vì thế lập tức đổi ý: “Tùy tiện chơi đi, giám đốc Phó của chúng ta là người có tiền, có gì cậu ta đền.”
Hề Gia Vận: “… Chơi một chút không hỏng được đâu ạ.”
Cậu đi tới, mở nắp đàn lên.
Hề Gia Vận nghĩ mọt chút, bản nhạc giờ cậu còn nhớ được cũng không nhiều, thật sự không khác gì đã quên sạch toàn bộ, miễn cưỡng cũng nhớ ra được một bản nhạc hãy còn có chút ấn tượng, Hề Gia Vận đặt tay lên, đầu ngón tay lướt qua phím đàn, cậu tìm được một chút cảm giác, bắt đầu chơi.
Đây là một khúc dương cầm quen thuộc với hầu hết tất cả mọi người.
——”Hành khúc Thổ Nhĩ Kỳ”.
Tiếng nhạc réo rắt vang lên, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong đoàn làm phim, nhưng vì thủ khúc này rất quen thuộc, cho nên dù là người chưa từng học dương cầm cũng có thể nghe ra, nhịp điệu Hề Gia Vận chơi có hơi chậm, thậm chí có chỗ còn có cảm giác đứt quãng rất rõ ràng.
Cậu đàn không đủ nhuần nhuyễn, cũng không được trôi chảy lắm.
Dung Nhạc Thiên cũng cảm thấy như vậy.
Anh ta chỉ học đàn có mấy ngày thôi, nhưng chưa ăn thịt heo thì cũng thấy qua heo chạy rồi chứ? Mấy nghệ sĩ dương cầm người nào mà chả đàn vừa nhanh vừa vội, Hề Gia Vận thì không nóng không lạnh, cứ từ từ từng nốt, Dung Nhạc Thiên bèn quay sang cười nói với đạo diễn Nhiếp: “Cậu ấy đúng thật là lâu rồi không chạm đến đàn, ngay cả cháu cũng nghe ra cậu ấy chơi không quá thuộc bài.”
Đạo diễn Nhiếp ngây người nghe một lúc lâu, sau đó phấn khởi nói: “Không phải không thuộc bài, cậu ấy quá thông thạo thì có!”
Người khác không hiểu nhưng đạo diễn Nhiếp ít nhiều vẫn nghe ra một chút, dù sao ông cũng là người có gu thưởng thức nghệ thuật khá cao, Hề Gia Vận đàn không bao lâu, đạo diễn Nhiếp đã nghe ra sự khác biệt trong đó rồi!
Người thường luôn có một loại hiểu nhầm chung với việc chơi đàn, cứ nghĩ là đàn càng nhanh thì năng lực càng cao, nhưng thực ra không phải như vậy. Cũng giống với hội họa, việc phán đoán một tác phẩm là tốt hay xấu không phải ở chỗ người họa sĩ vẽ nhanh hay chậm, tay nghề có điêu luyện hay không, mà trọng điểm là ở chỗ nó có sinh động không, đánh đàn cũng là như vậy, nhưng trọng điểm của nó lại nằm ở sự rung cảm bên trong.
Đoạn “Hành khúc Thổ Nhĩ Kỳ” này, bản thân nhịp điệu của nó đã khá thanh thoát rồi, vậy nên càng khiến nhiều người nghĩ là chơi nó nhất định phải thật nhanh, bằng không chính là mắc lỗi diễn tấu, nhưng xét về nguồn gốc, cái nó lan truyền là cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ mới đúng.
Bản nhạc này người chơi có thể đàn nhanh, nhưng không thể quá nhanh, nếu không sẽ tạo thành cảm giác buông thả, bốc đồng, mất đi sự nhẹ nhàng tao nhã vốn có; cũng có thể đàn chậm nhưng không được quá chậm, nếu không sẽ tạo thành cảm giác quá gò bó, khiến tâm tình nặng nề, không còn vui vẻ nữa.
Trọng điểm ở đây là cảm giác cân bằng, bản nhạc phải được duy trì một loại cân bằng rất tinh tế!
Hề Gia Vận đã làm được điều đó.
Cậu tìm được cảm giác cân bằng giữa sự nhẹ nhàng tao nhã và vui vẻ, truyền tải cho người nghe sự thoải mái, cũng nắm bắt một cách hoàn hảo phong cách âm nhạc trong sáng, tươi vui của bản “Hành khúc Thổ Nhĩ Kỳ” này!
Ngoài ra, động tác tay của Hề Gia Vận cũng vô cùng lưu loát, mỗi một âm tiết đánh ra đều cực kỳ dứt khoát. Nguyên nhân chính là vì cậu thả chậm nhịp điệu, chỉ cần hai nốt hơi dính với nhau sẽ bị khuếch đại lên vô hạn, nhưng từ đầu đến cuối, Hề Gia Vận vẫn luôn duy trì được sự dứt khoát trong lối chơi của mình.
Về phần ngắt quãng giữa chừng ——
Đạo diễn Nhiếp nghe ra, đây không phải cho cậu không nhớ bài mà đây là một loại phương thức xử lý nhạc nằm ngoài dự đoán của mọi người, ở một trình độ nào đó, nó giúp làm tăng thêm tình cảm trong bản nhạc, khiến bản nhạc trở nên đặc sắc hơn!
Đạo diễn Nhiếp nghe vào thì kích động không thôi, nhưng người ngoài nghề như Dung Nhạc Thiên thì hoàn toàn không hiểu, vì thế chờ Hề Gia Vận đàn xong khúc này, Dung Nhạc Thiên bèn hỏi cậu: “Tiểu Gia, cậu có thể đàn lại bài kia nhanh hơn chút không? Anh nhớ trong The Legend of 1900 [1] có một cảnh nam chính cùng so đấu kỹ thuật chơi piano với người khác, anh ta đàn nhanh đến mức, người kia châm điếu thuốc xong thì bản nhạc cũng kết thúc.”
Nhanh đến trình độ đấy là không thể nào, phim sở dĩ được gọi là phim, chính là vì có trải qua xử lý nghệ thuật, Hề Gia Vận bó tay nói: “Có thể đàn nhanh hơn một chút, nhưng mà muốn xong trong khoảng thời gian dùng để châm thuốc thì không thể.”
Dung Nhạc Thiên nổi lên hứng thú, “Cậu đàn thử đi?”
Hề Gia Vận đổi sang chơi một bản nhạc khác.
Đây là một bản nhạc khác khó hơn nhiều, nó nổi tiếng nhờ kỹ thuật dùng tiếng đàn mô phỏng lại âm thanh khi ly rượu chạm vào nhau, ngoại trừ tiết tấu rất nhanh, nhịp điệu thay đổi liên tục ra thì nó còn khó ở chỗ các hợp âm nối nhau liên tục, không có khoảng nghỉ, bước nhảy giữa các hợp âm cũng rất lớn.
*Thề là chỗ này không hiểu gì hết, thím nào học đàn mà biết thì sửa giúp tôi nhé.
Hề Gia Vận chăm chú chơi đàn.
Khúc nhạc này trong sáng vui tươi, tràn đầy sự hứng khởi, nhưng nó lại xuất phát từ một vở opera. Đoạn cuối vở nhạc kịch này, nhân vật chính trước khi rơi xuống địa ngục đã hồi tưởng lại về quá khứ, nhớ lại sự hào nhoáng cùng những chuyện ly kỳ ở trên đời, sợ hãi trong lòng được xua tan, vui vẻ đón nhận cái chết.
Lần này, Dung Nhạc Thiên nhìn mà không chớp mắt lấy một cái.
Ngón tay Hề Gia Vận lướt nhanh đến nỗi anh ta không kịp nhìn theo. Dung Nhạc Thiên không biết kỹ xảo cụ thể là như thế nào, nhưng anh ta cảm giác được Hề Gia Vận chơi rất đỉnh, mỗi một âm tiết cậu ấn xuống, trái tim của anh ta dường như cũng theo đó mà nhảy nhót, tựa như bản thân đang ở trong một buổi tiệc sâm panh, tiếng đàn lướt nhanh khiến bên tai anh ta đều là thanh âm leng keng khi ly rượu chạm nhau, vang lên lanh lảnh, cảm giác vô cùng ảo diệu.
Khi âm tiết cuối cùng được đánh ra, Hề Gia Vận ngước lên, cậu lắc lắc đầu nói: “Không được, kỹ năng không thuần thục, nhiều chỗ không đàn ra được.”
Dung Nhạc Thiên lại xem đến sững sờ.
Cậu thanh niên ngồi trên ghế chơi đàn hơi hơi quay đầu lại, lớp mồ hôi mỏng thấm ướt tóc của cậu, dán sát lên gáy tai, chỗ đó màu da vô cùng trắng trẻo, mà màu tóc lại đen tuyền, hai bên tương phản, không hiểu sao hút lấy ánh mắt người ta, mà con người màu hổ phách của cậu dường như trong veo, rực rỡ sáng ngời.
Hoặc là nói, cả người cậu đều rực rỡ sáng ngời.
Phải một lúc lâu sau, Dung Nhạc Thiên mới nói: “Không đâu, anh bị cậu làm cho choáng luôn, cái gì cũng không nhìn ra.”
Đạo diễn Nhiếp cũng đồng tình nói: “Bài đầu tiên thực sự chơi rất tốt! Đến bài này thì chủ yếu là để phô diễn kỹ năng, nhìn thôi mà cũng thấy mệt hộ rồi, không có tí cảm xúc nào thì ai mà quan tâm chứ? Cũng chỉ có mấy người ngoài nghề như các cậu mới thích mấy bài kiểu này!”
Dung Nhạc Thiên không phục, anh ta hỏi Hề Gia Vận: “Tiểu Gia, bài thứ hai có phải đàn về cảnh trong dạ tiệc không? Náo nhiệt vui vẻ ấy.”
Hề Gia Vận gật đầu, “Vâng.”
Dung Nhạc Thiên bèn quay lại nói với đạo diễn Nhiếp: “Chú thấy chưa, người ngoài nghề thì làm sao chứ? Làm sao mà tình cảm biểu đạt lại không bằng bài đầu tiên? Bài này cháu nghe còn bị kéo vào cảnh tượng bên trọng, chỗ đoạn cao trào thì giống hệt như đang cùng người ta nâng ly chạm cốc, đừng nói là tình cảm, cảm giác hình ảnh cũng có nữa kia kìa!”
Đạo diễn Nhiếp nhắc nhở anh ta: “Vừa nãy không phải cậu còn nói Tiểu Gia đàn không thuần thục à?”
Dung Nhạc Thiên cây ngay không sợ chết đứng nói: “Ban nãy là ban nãy, bây giờ là bây giờ, cháu bị bản nhạc thứ hai của Tiểu Gia thuyết phục, bài thứ hai đàn rất tốt!”
Đạo diễn Nhiếp cũng không chịu thua nói: “Bài đầu tiên, bài đầu tiên mới gọi là hay!”
“Tại sao cứ nhất định phải chọn một bài hơn?” Có người đột nhiên đi tới, là Cảnh Hòa không biết đã đến từ lúc nào, anh ta bình tĩnh nói, “Đều là người lớn cả rồi, tại sao không thể thích cả hai bài chứ?”
Dừng lại một chút, Cảnh Hòa tới gần chỗ Hề Gia Vận, sau đó vươn tay ra với cậu, “Xin chào, tôi nghe hai bài cậu vừa đàn rồi, cách cậu diễn giải chúng quả thực là —— Vô cùng hoàn mỹ!”
Đạo diễn Nhiếp thấy Cảnh Hòa đến, đầu tiên là vui mừng chảo hỏi đối phương, “Cảnh Hòa, cậu đến rồi à?”
Nhưng vừa nghe câu kia của đối phương, đạo diễn Nhiếp lập tức y như Giang Tinh* nhập vào người: “Cả hai bài? Cả hai bài đều tốt á? Nhưng không phải cứ một mực khoe kỹ năng sẽ đánh mất đi cảm xúc của bản thân? Không phải chính cậu đã nói thể với anh à?”
*Giang Tinh là ngôn ngữ mạng, ý chỉ những người lấy tranh cãi là niềm vui, luôn cố chấp với ý kiến của mình, không muốn nghe theo người khác.
Cảnh Hòa bất đắc dĩ nói: “Đúng là tôi có nói câu này, nhưng tôi còn nói thêm nửa câu sau nữa cơ mà. Một mực khoe kỹ năng sẽ đánh mất cảm xúc của bản thân, đây là vì cố ý muốn phô diễn kỹ thuật, còn nửa câu sau là khi tình cảm và kỹ thuật dung hòa với nhau, sẽ nghe ra được vẻ đẹp ở trong đó, vừa có kỹ thuật đẹp mắt lại vừa khiến người nghe cảm nhận được tình cảm bên trong, đó mới chính là —— Hoàn mỹ!”
Đạo diễn Nhiếp bị nói lại nhưng vận cố mạnh miệng: “Cái gì mà vừa có kỹ thuật đẹp mắt? Vừa có cảm xúc? Tôi bị kỹ thuật cậu ấy phô ra làm cho hoa hết cả mắt đây này.”
Cảnh Hòa lành lạnh hỏi ông: “Anh cảm thấy bài thứ hai không tốt, vậy anh không nghe ra được tình cảm bên trong bài thứ hai à? Anh có cảm giác mình bị kéo vào bầu không khí của một buổi dạ tiệc sâm panh không? Có cảm nhận được cảm giác vui vẻ trong đó không?”
Đạo diễn Nhiếp nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu.
Cảnh Hòa lại hỏi ông: “Vậy kỹ thuật của cậu ấy thì sao? Anh nói là nhìn thôi cũng thấy mệt, còn không phải là vì cậu ấy đã vận dụng hầu hết âm vực à?”
Đạo diễn Nhiếp bèn gật đầu.
“Này không phải là được rồi sao? Hơn nữa khúc dương cầm vừa rồi cũng rất khó đấy.” Cảnh Hòa buông tay, “Hợp âm không ngừng thay đổi mở rộng, âm rung nối liền liên tiếp hòa cùng trọng âm, nhưng cậu ấy xử lý kỹ thuật rất ổn. Có tình cảm, có kỹ thuật, anh còn muốn thế nào nữa hả? Hay là hôm nay để Mozart [2] với Liszt [3] mở cho anh một buổi hòa nhạc riêng nhé?”
Đạo diễn Nhiếp: “…”
Nghĩ một chút, Cảnh Hòa lại bổ sung thêm: “Hơn nữa khúc Champagne Song* này, trong giới diễn tấu được công nhận là bản nhạc khó đàn nhất.”
*Gốc 香槟之歌, tôi không tìm được thông tin về bản nhạc này, toàn ra bài hát của chị Thúy Loan thôi. Nhưng bên dưới tác giả có nói đây là một bản nhạc của Liszt nên tôi tự chém tên đấy.
Đạo diễn Nhiếp tức thì á khẩu, Cảnh Hòa thì trái lại, càng nói càng hưng phấn: “Anh biết không? Cậu ấy thậm chí đã chạm đến tâm hồn mềm mại và trong sáng của Mozart rồi đấy!”
Không cần biết là bản “Hành khúc Thổ Nhĩ Kỳ” hay là “Champagne Song”, nhạc dạo của cả hai đều rất vui vẻ, thoải mái, dưới sự truyền tải của cậu thanh niên này, trong tiếng đàn còn truyền ra cả cảm giác vui mừng thuần túy nhất, bởi vậy có thể thấy được, cậu không chỉ có nội tâm phong phú mà tâm hồn cũng nhất định rất trong sáng, sạch sẽ như tuyết trắng, nếu không đã không thể diễn tấu hai khúc dương cầm này cảm động đến vậy, nắm bắt hoàn mỹ bản chất của chúng nó!
Dút lời, Cảnh Hòa lại không nhịn được, anh ta nói với Hề Gia Vận: “Có lẽ cậu đã từng nghe đến tên của tôi rồi, tôi là nghệ sĩ dương cầm Cảnh Hòa. Giờ tôi đang xây dựng một dàn nhạc giao hưởng riêng, tôi cảm thấy cậu rất có năng khiếu, ở lại giới giải trí để tài năng bị mai một thì không bằng gia nhập dàn giao hưởng của tôi, cậu thấy ý này thế này?”
___________________
Tác giả có lời muốn nói: Đạo diễn Nhiếp *cảnh giác*: Hình như có người đào tường ngay trước mặt mình!
—
[1] The Legend of 1900 ( tiếng Ý : La leggenda del pianista sulloceano , The Legend of the Pianist on the Ocean) là một bộ phim chính kịch Ý được sản xuất năm 1998, do Giuseppe Tornatore đạo diễn và có sự tham gia của Tim Roth , Pruitt Taylor Vince và Mélanie Thierry. Bộ phim được lấy cảm hứng từ Novecento , một đoạn độc thoại của Alessandro Baricco . Bộ phim đã được đề cử cho nhiều giải thưởng trên toàn thế giới, giành được một số giải thưởng cho nhạc phim.
[2] Wolfgang Amadeus Mozart (tên đầy đủ là Johannes Chrysostomus Wolfgangus Theophilus Mozart (27 tháng 1 năm 1756 – 5 tháng 12 năm 1791) là nhà soạn nhạc người Áo. Ông là một trong những nhà soạn nhạc nổi tiếng, quan trọng và có nhiều ảnh hưởng nhất trong thể loại nhạc cổ điển châu Âu. Các tác phẩm của ông được xem là đỉnh cao trong các thể loại nhạc piano, nhạc thính phòng, nhạc giao hưởng, nhạc tôn giáo và opera. Tuy phong cách nhạc của ông bị một số người chê bai trong thời điểm đó, ông được nhiều nhà soạn nhạc sau này ngưỡng mộ và các tác phẩm của ông đã trở thành một phần quan trọng trong nhiều buổi hoà nhạc. Joseph Haydn đã viết rằng “hậu thế sẽ không nhìn thấy một tài năng như vậy một lần nữa trong 100 năm”.
[3] Franz Liszt (22 tháng 10 năm 1811 – 31 tháng 7 năm 1886) là một nghệ sĩ piano và nhà soạn nhạc người Hungary. Ông là nhạc sĩ có danh tiếng ở khắp châu Âu vào thế kỉ 19 nhờ có kỹ thuật điêu luyện bậc nhất trên phím đàn. Ngày nay ông vẫn được xem như là một trong những nghệ sĩ piano lớn nhất mọi thời đại với các tác phẩm kinh điển như bản Hungarian Rhapsody số 2.