Bạn đang đọc Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ – Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot – Chương 63. Day 61
07/10/2021
Edit: Nhật Nhật
…
Hề Gia Vận nhìn đối phương.
Trong siêu thị người đến người đi rất đông đúc, cũng rất âm ĩ, như giờ phút này, bối cảnh xung quanh dường như không còn quan trọng nữa, Hề Gia Vận chỉ nghe thấy tiếng tim đập trong ngực mình ——
“Thịch, thịch, thịch.”
Một tiếng lại một tiếng, nảy lên vô cùng vang dội.
Phó Tư Diễn đứng đó, dáng người cao lớn. Có lẽ bên ngoài vừa đổ tuyết, trên vai anh bị thấm ướt một mảng, thậm chí còn có mấy bông tuyết còn chưa tan hết, có lẽ do Hề Gia Vận mãi mà không lên tiếng, đuôi lông mày của Phó Tư Diễn hơi nhướng lên một chút, hỏi cậu: “Không thích dâu tây à?”
Hề Gia Vận chợt hoàn hồn, cậu chậm rãi lắc lắc đầu, “Không, tôi thích lắm.”
Ở trong lòng cậu bây giờ, thực ra có rất nhiều câu hỏi.
Sao anh lại ở đây?
Không phải anh nói mình bận à?
Sao anh tìm được tôi?
Nhưng những vấn đề này, Hề Gia Vận cảm thấy không nhất thiết phải hỏi, bởi vì có lẽ cậu đã đoán được đáp án rồi, bởi vì ánh mắt Phó Tư Diễn nhìn cậu chưa bao giờ che giấu, chăm chú lại dịu dàng, nhiệt độ bên trong đủ khiến trái tim cậu trở nên nóng bỏng.
“Anh…”
“Tôi…”
Hai người họ cùng lúc mở miệng, lại cùng lúc dừng lại, ra hiệu để đối phương nói trước, cuối cùng hai người nhìn nhau mỉm cười, Hề Gia Vận hỏi anh: “Bên ngoài có tuyết rồi à?”
“Rơi rồi, không lớn lắm.”
Hề Gia Vận gật đầu, đi vài bước về phía Phó Tư Diễn, cậu giơ tay phủi phủi mấy bông tuyết còn bám trên vai người này xuống, sau đó lại lui lại, lấy trên giá mấy gói kẹo hoa quả cho vào xe đẩy, xong rồi mới nói: “Tôi mua xong rồi, đi chứ?”
Phó Tư Diễn nhìn mấy gói kẹo cậu vừa lấy, tất cả đều là vị dâu tây, anh khẽ mỉm cười, “Đi thôi.”
Bên ngoài quả nhiên đang có tuyết.
Lái xe của Phó Tư Diễn đậu xe cách đó không xa, thấy bọn họ đi ra thì nháy đèn ra hiệu, Phó Tư Diễn lại làm như không biết hỏi Hề Gia Vận: “Đi bộ về nhé?”
Siêu thị này vốn cách nhà cậu không xa, Hề Gia Vận không có ý kiến gì, “Được.”
Lái xe lại tưởng bọn họ không nhìn thấy mình, bèn lấy điện thoại gọi cho Phó Tư Diễn, Phó Tư Diễn nhận máy, thản nhiên nói: “Cậu đi trước đi, ừ, lát nữa tôi sẽ về công ty luôn, cậu chờ một chút.”
Anh cúp điện thoại, lại nghe Hề Gia Vận hỏi: “Anh còn phải về công ty nữa à?”
Phó Tư Diễn “Ừ” một tiếng, “Còn mấy cuộc họp nữa.”
Hề Gia Vận ngẩn ra, “Vậy sao anh còn tới?”
“Bởi vì, tôi cũng rất muốn gặp em.”
Phó Tư Diễn nhìn Hề Gia Vận, lặp lại câu vừa rồi mình nói trong điện thoại một lần nữa, sau đó trầm giọng tiếp thêm: “Bây giờ, gặp được rồi.”
Hề Gia Vận: “… Ồ.”
Trông cậu dường như không có phản ứng gì quá lớn, biểu hiện cũng rất bình thản, chỉ cúi đầu nhìn đường, nhưng từ góc độ của Phó Tư Diễn, anh có thể nhìn thấy vành tai mỏng đang hồng thấu của Hề Gia Vận.
Phó Tư Diễn khẽ cười một tiếng.
Đi bộ về đến cổng khu nhà, không tốn tới mười lăm phút, Hề Gia Vận cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nói với Phó Tư Diễn: “Đưa đến đây là được rồi, anh cũng quay lại công ty đi.”
Phó Tư Diễn: “Được.”
Hề Gia Vận lại đột nhiên hỏi anh: “Anh có biết vừa nãy tôi nghĩ gì không?”
Phó Tư Diễn: “Em nghĩ gì?”
Hề Gia Vận đáp: “Tôi đang nghĩ, nếu nhà mình cách siêu thị xa một chút thì tốt rồi.”
Xa một chút, bọn họ có thể đi cùng với nhau thêm một đoạn.
Sắc mặt Phó Tư Diễn hơi thay đổi.
Hề Gia Vận nhận lại túi đồ trong tay anh ta, giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi đi đây.”
Phó Tư Diễn cũng từ trong kinh ngạc hồi thần lại, anh yên lặng nhìn Hề Gia Vận, biểu cảm trên mặt không tự chủ trở nên dịu dàng hơn, “Ừ.”
Hề Gia Vận vẫy vẫy với anh ta, đi vào.
Nhưng chưa đi được mấy bước, cậu lại quay lại, tuyết vẫn còn đang rơi, người kia cũng vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn theo cậu. Hề Gia Vận không nhịn được, mỉm cười với đối phương, sau đó hình như nhớ ra cái gì, cậu đặt mấy túi đồ xuống đất, lục lọi một hồi, sau đó chạy lại bên cạnh Phó Tư Diễn.
Phó Tư Diễn: “Sao thế?”
Hề Gia Vận không lên tiếng, chỉ nắm lấy anh anh, thả vào cái gì đó, sau đó lại vẫy tay thêm lần nữa, “Lần này đi thật đây.”
Hề Gia Vận nhấc túi đồ để dưới đất lên, quẹt thẻ đi vào khu nhà.
Phó Tư Diễn cúi đầu nhìn xuống.
Trong tay anh ta là mấy viên kẹo dâu cứng.
Phó Tư Diễn nhìn một lúc lâu, ý cười trong mắt lại càng đậm.
Anh ta nói sai rồi.
Không phải dâu tây ngọt giống em ấy.
Gia Gia của anh, so với dâu tây còn ngọt hơn nhiều.
*
Hề Gia Vận vừa mở cửa ra, thì Thôi Xán Xán, đạo diễn Nhiếp cùng Dung Nhạc Thiên đều nhất tề quay ra nhìn cậu, biểu cảm trên mắt cũng mang theo vẻ phức tạp rất là đồng bộ.
Hề Gia Vận: “?”
Làm sao thế?
Thôi Xán Xán không nhìn được thắc mắc trong lòng, cô nói với Hề Gia Vận: “Gia Gia, cậu mới đi được một lúc, thì đột nhiên có người gõ cửa, ban đầu chị còn tưởng là cậu quên không mang điện thoại quay lại lấy cơ, chạy ra mở cửa thì người bên ngoài lại là giám đốc Phó, chính là giám đốc Phó của tập đoàn Trì Viễn ấy!”
Hóa ra là đến nhà cậu trước, chả trách lại biết cậu đang ở siêu thị, Hề Gia Vận nghĩ như vậy, nói lại với Thôi Xán Xán: “Vâng, ban đầu em định gọi anh ấy tới ăn cùng.”
Thôi Xán Xán biết Hề Gia Vận có quen Phó Tư Diễn, nhưng không ngờ hai người lại quen thân tới vậy, cô khiếp sỡ hỏi: “Cho nên cái người mà ban nãy cậu hỏi có thể gọi thêm đến được không chính là giám đốc Phó á?”
Hề Gia Vận gật đầu, “Vâng.”
Thôi Xán Xán theo bản năng ngó nghiêng nhìn ra phía sau, nhưng ngoài cửa chỉ có mỗi mình Hề Gia Vận, cô không nhịn được lại hỏi: “Thế giám đốc Phó đâu rồi?”
Hề Gia Vận đáp: “Quay về công ty rồi, anh ấy vẫn còn phải họp.”
Thôi Xán Xán nghe xong mà đầu óc cũng choáng váng theo, “Vậy anh ta tới đây là gì?”
Hề Gia Vận không được tự nhiên nói: “Chắc tiện đường đi dạo một vòng?”
Thôi Xán Xán: “Ồ? ? ?”
Thôi Xán Xán ngốc, nhưng đạo diễn Nhiếp và Dung Nhạc Thiên thì không, nhất là đạo diễn Nhiếp, dưới năng lực chi phối của Phó Tư Diễn, ông không biết đã phải khuất phục anh ta bao nhiều lần, giờ nghe thế này đã mang máng hiểu được, đạo diễn Nhiếp giúp Hề Gia Vận giải vây: “Đã hơn sáu giờ rồi cơ à, bắt đầu thấy đói bụng rồi đây. Tiểu Gia, nhanh nhanh, bọn tôi vẫn đang chờ được nếm thử tay nghề của cậu đấy.”
Dung Nhạc Thiên phụ họa theo: “Đúng đúng, có cần anh đến giúp cậu một tay không?”
Hề Gia Vận lắc đầu, “Không cần đâu, tôi tự mình làm là được rồi.”
Cậu đi vào phòng bếp.
Hề Gia Vận dựa theo kế hoạch ban đầu, nấu mì gà, sau đó lại xào thêm mấy món ăn hằng ngày —— đậu đũa muối xào thịt băm, khoai tây cay thêm một đĩa cà tím chiên nữa.
Thôi Xán Xán xuống bếp giúp cậu bưng đồ ăn lên bàn.
Đạo diễn Nhiếp và Dung Nhạc Thiên vừa ngửi thấy mùi đồ ăn cũng lập tức sáp tới. Đầu tiên là cà tím chiên, thịt cà chiên có màu vàng ruộm, mà vỏ ngoài thì vẫn giữ được màu tím sáng bóng như ban đầu, thêm nước tương sền sệt rưới bên trên, nhìn mà hai người không hẹn đều cùng nuốt nước miếng.
Tiếp đến là đậu đũa muối xào thịt bằm, vị cay của ớt hiểm cùng vị chua của đậu đũa muối hòa quyện vào nhau, ở giữa còn thêm nước sốt thịt băm đậm đà, khiến người ta nhìn thôi đã thấy thèm.
Còn món cuối cùng, khoai tây cay, khoai tây bên ngoài mềm mại, bên trong bở tung, được rắc thêm vừng, hành hoa, tỏi băm cùng ớt xay, vừa bưng ra mùi thơm của bột ớt cùng bột thì là đã xộc thẳng vào mũi.
Đạo diễn Nhiếp không chờ được nữa, “Tôi nếm thử một miếng trước.”
Ông cầm đũa lên, gắp một miếng cà tím.
Phần da cà tím chiên xốp giòn, đạo diễn Nhiếp vừa đưa vào miệng, đã lập tức cảm thấy hương vị của cà tím, cắn một miếng, nước quả chảy ra, hương vị tràn ngập trong khoang miệng, khiến người ta càng ăn càng thấy thèm, đạo diễn Nhiếp vừa ăn vừa nói: “Món cà chiên này ăn ngon, rất là ngon.”
Dung Nhạc Thiên thấy thế cũng không khách khí nữa, anh ta lấy thìa xúc một miếng đậu đũa muối xào thịt băm lên ăn thử. Vị chua của đậu đũa muối hoàn toàn không bị lấn át, lại thêm vị cay của ớt bổ trợ thêm vào, chua chua cay cay, cực kỳ kích thích vị giác, lại nhai một cái, đậu đũa xốp giòn, thịt băm mềm mà không khô, hương vị vô cùng phong phú, Dung Nhạc Thiên vội vàng nói: “Đạo diễn Nhiếp, món này cũng ngon này, chú ăn thử đi!”
Hai người đề cử món mà mình vừa thử cho nhau, sau đó vô cùng đồng lòng nhất trí, vươn đũa vè phía đĩa khoai tây cay. Khoai tây ở bên ngoài rất mềm bên trong lại bở tung, mỗi viên đều được rắc bột ớt và bột thì là, thêm chút vừng rang bên trên, béo ngậy vừa phải lại có hành hoa làm tăng thêm hương vị món ăn, đạo diễn Nhiếp thì thào nói: “Chẳng trách mà lão Cát nhớ mãi không quên.”
Dung Nhạc Thiên cũng nói: “Má ơi, đây thực sự là ăn đồ ăn cậu ấy làm thì quên hết tất cả những cái khác mà!”
Hề Gia Vận: “…”
Đúng lúc cậu bưng mì đi ra, nghe được câu này thì rất là bó tay chấm com, “Nào có khoa trương như vậy?”
Đạo diễn Nhiếp khua tay múa chân nói: “Tiểu Gia, thực sự không phải là bọn tôi khoa trương đâu, chỉ là tay nghề của cậu như thế này, không mở lấy cái nhà hàng thì đúng là một tổn thất lớn cho giới ấm thực.”
Hề Gia Vận bật cười, để bát mì gà xuống, “Mọi người nếm thử món này xem?”
Mì vẫn là kiểu mì sợi cắt tay tự làm, Hề Gia Vận luôn có cảm giác mì mua sẵn không ngon bằng tự mình nhào bột tự mình cắt. Sợi mì hoàn toàn ngâm trong nước hầm gà màu trắng đặc, nhìn có cảm giác trong trong bóng loáng, hành thái rắc bên trên là màu xanh trong suốt, nhìn thôi cũng thấy ngon rồi.
Không cần Hề Gia Vận nói, đạo diễn Nhiếp cùng Dung Nhạc Thiên đều đã vươn đũa tới. Đầu đũa chạm vào giữa chỗ mì, sau đó bắt đầu cuốn lại, kéo sợi mì lên, khi kéo lên còn có nước canh gà đặc sánh nhỏ xuống, “Tách” một tiếng, mùi thơm tỏa ra, đạo diễn Nhiếp và Dung Nhạc Thiên không chờ thêm được nữa, lập tức đưa mì vào miệng.
Khắp khoang miệng đều là mùi vị của canh gà!
Mà sợi mì cắt kia dùng rất đủ lực, càng nhai càng thấy dai, càng ăn càng thấy thơm!
Căn bản không còn thời gian mà phát biểu đánh giá gì nữa, đạo diễn Nhiếp và Dung Nhạc Thiên cắm đầu cắm cổ ăn mì, dùng hành động thực tế của bản thân bày tỏ khen ngợi đối với tay nghề nấu nướng của Hề Gia Vận.
Thôi Xán Xán cũng ăn một miếng mì gà, ngon đến mức da đầu tê dại, chỉ thiếu điều sung sướng nước mắt giàn giụa nữa thôi, “Gia Gia, từ hôm xem “Cuộc sống muôn màu” chị đã ao ước được ăn thử mì gà cậu nấu một lần, hôm nay cuối cùng cũng thỏa nguyện rồi, thật sự là ngon lắm luôn, chẳng trách ăn đồ cậu làm xong, ngay cả ba người Đào Tùng, Viên Thanh, Tôn Văn Văn cũng không cãi nhau nữa, hức hức hức hức.”
Hề Gia Vận: “… Mọi người thích là tốt rồi.”
Mấy người Thôi Xán Xán thực sự là rất thích, không chỉ ăn liền một lúc hai, ba bát mì, mà ngay cả mấy món đồ ăn kèm kia cũng không còn lại tí gì. Ăn xong hết mọi thứ trên bàn, Dung Nhạc Thiên không thèm giữ gìn hình tượng gì nữa, phưỡn bụng ngồi trên sô pha, còn ợ một cái rõ to nói: “Nếu không phải canh gà hết rồi, món mì này cậu nấu, anh có thể ăn thêm ——Ợ, mười bát nữa.”
Đạo diễn Nhiếp cũng nói: “Tiểu Gia, tình hình thế này, đúng là giới giải trí làm vướng chân không cho tài nấu nướng của cậu phát triển rồi.”
Thôi Xán Xán gật đầu cái rụp, biểu thị sự tán thành của mình, sau đó cô nói: “Gia Gia, ngày trước chị chính là fan sự nghiệp của cậu, giờ chị quyết định đổi lại, làm fan đồ ăn của cậu!”
Dung Nhạc Thiên: “Thêm tôi ——Ợ, nữa!”
Đạo diễn Nhiếp: “Cả tôi nữa!”
Hề Gia Vận: “…”
Ăn no uống đủ, mọi người hỗ trợ rửa chén bát, lau dọn bàn ăn, cũng coi như để tiêu cơm, xong xuôi thì cũng chuẩn bị ra về, Hề Gia Vận tiễn họ ra đến cửa thang máy, đạo diễn Nhiếp nói với Hề Gia Vận: “Đoàn phim của chúng ta chuẩn bị bấm máy rồi, mấy ngày nay cậu nhớ nghỉ ngơi cho tốt, duy trì trạng thái tốt nhất nhé.”
Hề Gia Vận đồng ý, “Vâng ạ.”
Thang máy rất nhanh đã đến, mấy người đạo diễn Nhiếp đi vào, Hề Gia Vận cũng quay trở lại trong nhà.
Không có người nào nữa, nhóc Nhai Tí tức thì sống lại, nó thò đầu ra khỏi túi áo Hề Gia Vận, sau đó vật lộn, cố sức nâng nâng điện thoại di động lên.
Hề Gia Vận để ý động tác của nó, vội vàng lấy nhóc con này ra khỏi túi, kết quả là nó còn ôm chặt cứng theo điện thoại của cậu nữa.
Hề Gia Vận lấy làm lạ hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Nhóc Nhai Tí ôm ngón tay Hề Gia Vận đặt lên nút home trên điện thoại, mở khóa.
Trên màn hình có một thông báo mới.
[ Thao Thiết nhân lúc bé Phượng Hoàng không có nhà, lén lút đi vào Vườn Thú!]
Hề Gia Vận: “…”
Lẻn vào cũng được nữa hả?
Nói đến cái này, thì từ khi nhóc Phượng Hoàng biết mình phải nướng măng đủ 72 giờ thì cứ rảnh rỗi một cái là sẽ chạy đến chỗ Thực Thiết Thú nướng măng, giờ nó đã trở thành một tay nướng đồ ăn lão luyện rồi, trên cơ bản là đã nắm được bí quyết nướng măng, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có cái bị sống, hoặc là bị khét, không được tính thời gian vào, thành ra nhóc Phượng Hoàng vẫn chưa gom đủ 72 tiếng.
Xem thông báo thì có vẻ lúc này nhóc Phượng Hoàng đã đi khá lâu rồi.
Hóa ra nhóc Nhai Tí muốn nói cho cậu biết Vườn Trẻ có người đến.
Hề Gia Vận xoa xoa đầu nhóc Nhai Tí, mở “Vườn Trẻ Thần Thú” ra.
Mấy nhóc thần thú không ở, trái lại nhiều thêm một con Thao Thiết, nó vừa thấy Hề Gia Vận đến, lập tức vui vẻ khoa tay múa chân.
[ Thao Thiết đưa bạn một con chim Man Man [1].]
[ Thao Thiết đưa cho bạn một con rùa Tam Túc [2].]
[ Thao Thiết đưa cho bạn một con huyền xà*.]
*/玄蛇/ Con này tôi không tìm thấy trong Sơn Hải Kinh, không biết tác giả có đánh nhầm không nữa
Hề Gia Vận: “? ? ?”
Thao Thiết hết đưa rùa lại đưa rắn, Hề Gia Vận vội ngăn nó lại: “Chờ một chút, mày đưa mấy cái này cho tao làm gì đây?”
Thao Thiết tỏ ra vô cùng vui vẻ.
[ Đổi đồ ăn!]
Hề Gia Vận ngây người, nhớ ra.
Lần trước Thao Thiết bị nhóc Phượng Hoàng cướp sữa có đến đây đòi giải thích, vốn tình hình đang lâm vào thế bí thì nhóc Kỳ Lân lại vô tình đánh đổ canh gà, Thao Thiết ngửi được mùi thơm thì nói Hề Gia Vận có thể dùng canh gà để bồi thường cho nó, kết quả bị nhóc Phượng Hoàng nghe được, tức giận đánh đuổi, nhưng mà trước khi đi, nó còn để lại một món đồ cho hề Gia Vận coi như đặt cọc.
Hề Gia Vận bèn nói: “Không cần đưa mấy thứ này cho tao, lần trước đã đồng ý với mày rồi, với cả mày cũng đưa mặt nạ Ngoa thú cho tao rồi mà —— Mày muốn ăn cái gì?”
Nghe cậu nói như vậy, Thao Thiết lại càng thêm phấn khởi, nó rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, lập tức moi thực đơn đã viết sẵn từ trước ra, sau đó không khách khí chút nào báo tên món ăn.
[ Kiến bò cành cây [3], mì trộn dầu hành, đùi gà sốt teriyaki, khoai lang kéo sợi, cải thảo luộc…]
Tên món ăn Thao Thiết báo ra gần như phủ kín cả màn hình luôn, Hề Gia Vận câm nín, cuối cùng chỉ đành nói: “Tao không làm được nhiều như vậy đây, gần đây có hơi bận.”
Thao Thiết vung móng vuốt, tỏ vẻ không có vấn đề gì, nó đã sớm nghĩ đến chuyện sẽ có tình huống này xảy ra.
[ Có thể làm mỗi ngày một món!]
Hề Gia Vận: “…”
Cho dù như vậy cũng không được, cậu sắp vào đoàn phim rồi, nhất định phải ở lại trong khách sạn, không có bếp nấu, huống hồ mấy món Thao Thiết đòi ăn món nào cũng rất cầu kỳ, bắt tay vào làm rất phiền phức, Hề Gia Vận còn đang nghĩ xem nên nói thế nào với nó, thì trò chơi đột nhiên phát thông báo mới.
[ Bé Phượng Hoàng làm xong việc về rồi đây!]
Hề Gia Vận: “!”
Thao Thiết: “! ! !”
Thao Thiết đang muốn tháo chạy, nhưng thông báo của trò chơi lại hiện lên còn nhanh hơn động tác của nó.
[ Bé Phượng Hoàng phát hiện ra Thao Thiết!]
[ Thao Thiết vậy mà dám nhân lúc bé Phượng Hoàng không có nhà, lén lút đến gặp nhân viên chăm sóc, bé Phượng Hoàng rất tức giận! ! !]
Nhóc Phượng Hoàng vừa bay vào trong màn hình, còn chưa kịp vui vẻ vì hôm nay Hề Gia Vận tự giác tới chơi với nó, đã thấy Thao Thiết cũng đang có mặt, vì thế nó lập tức chuyển hướng, hung hăng tha Thao Thiết bay đi.
Nó bay ra khỏi màn hình rồi, Hề Gia Vận không biết chúng nó đang làm gì, nhưng trò chơi rất nhanh đã có thông báo mới ——
[ Bé Phượng Hoàng đánh cho Thao Thiết một trận!]
[ Bé Phượng Hoàng cảm thấy Thao Thiết này lòng dạ đen tối, vậy mà dám đưa cho nhân viên chăm sóc của bé một con chim khác, một con rùa ba chân lại còn thêm một con rắn, bé Phượng Hoàng càng nghĩ mà càng tức, bèn đánh cho Thao Thiết một trận!]
[ Thao Thiết bị đánh đập, rơi xuống vật phẩm: Nhạc phổ của Tù Ngưu [4].]
Hề Gia Vận: “…”
_____________________
Tác giả có lời muốn nói: Thao Thiết: Phượng Hoàng không có ở nhà, Vườn Trẻ còn mỗi một người, hai người cùng cô đơn không bằng làm bữa khuya cho Thao Thiết OwO.
_____________________________
Editor có lời muốn nói: Hai anh hiểu rõ lòng nhau rồi đấy, nhưng mà chừng nào các anh chưa bày tỏ với nhau thì tôi kiên quyết không cho Gia Gia đổi xưng hô, tôi muốn làm mẹ ghẻ mấy hôm, các thím cứ kệ tôi.
[1] Chim Man Man cũng gọi là Bỉ Dực Điểu, Thụy thú, tượng trưng cho sự may mắn và sát cánh cùng bay. Man Man có một cánh và một chân, cần trống mái kết hợp lại sau đó mới có thể bay lượn trên trời. 《Bác Vật Chí》 ghi chép : “Núi Sùng Thu 崇秋 có loài chim, một chân một cánh một mắt, hợp ý nhau mà bay, tên là Man 蛮. Gặp thì tốt lành, cưỡi nó thọ ngàn tuổi.”
Man Man trích từ 《Sơn Hải Kinh · Tây Kinh thứ ba》: “Núi Sùng Ngô 崇吾, có loài chim, dạng nó như vịt trời, mà một cánh một mắt, hợp ý nhau bèn bay, tên là Man Man 蛮蛮, gặp thì thiên hạ đại hồng thủy.”
[2] Rùa Tam Túc là một thần thú được ghi lại trong “Sơn Hải Kinh” chỉ có ba chân (hai chân trước và một chân sau), tương truyền rằng con người sau khi ăn nó sẽ không bị ốm nặng, có thể tiêu viêm giảm sưng tấy.
[3] Kiến bò cành cây là một món ăn cổ truyền Tứ Xuyên trong ẩm thực Trung Hoa. Tên món ăn được dịch là “kiến leo cây”, “kiến trên cây”, “kiến bò cành cây”, “kiến leo đồi” hoặc “kiến leo lên cây”. Nó được đặt tên như vậy vì món ăn có những miếng thịt xay bám vào sợi miến, giống như kiến đang bò trên cành cây vậy. Món ăn này bao gồm có thịt lợn xay, nấu trong nước sốt và rưới lên sợi miến. Các thành phần khác trong món ăn có thể bao gồm giấm gạo , nước tương , dầu thực vật, dầu mè , hành lá , tỏi , gừng, và tương ớt .
Để làm món “kiến”, người ta ướp thịt trong thời gian ngắn ở nhiệt độ phòng trong khi miến được ngâm vào nước cho mềm. Đung nóng dầu trong chảo cho đến khi dầu gần sôi, cho hành lá, tỏi và gừng vào chưng cùng với thịt. Khi thịt đã chính thì so miến đã được ngâm mềm vào đảo cùng để sợi miến thấm gia vị và nước sốt.
Miến khô có thể không cần làm mềm trước mà luộc trong nước sôi để sợi miến nở đầu, sau khi vớt ra đĩa, để ráo nước thì rưới sốt thịt băm lên trên
Sợi mì khô chưa được làm mềm cũng có thể được chiên trong dầu nóng để món ăn thêm phần mềm mại. Sợi mì sẽ phồng lên ngay lập tức và có thể được lấy ra bằng dụng cụ hớt bằng tre hoặc thép không gỉ, sau đó đặt lên khăn giấy cho ráo nước trước khi thêm vào phần còn lại của món ăn.
[4] Tù Ngưu: Một trong chín người con của Rồng, hình dáng như một con rồng nhỏ, màu vàng, có sừng như sừng lân. Nó vốn ham mê âm nhạc, nên hay ngự trên đầu dóng đàn để thưởng thức âm nhạc. Vì thế người xưa hay dùng hình tượng tù ngưu để trang trí cho cây đàn.
Đậu đũa muối xào thịt băm
Khoai tây cay
Cà tím chiên
Mì trộn dầu hành
Đùi gà sốt teriyaki
Khoai lang kéo sợi
Cải thảo luộc là một món ăn truyền thống nổi tiếng của Tứ Xuyên. Món ăn này ban đầu được tạo ra bởi đầu bếp Hoàng Kính Lâm khi ông đang làm việc trong ngự thiện phòng thời nhà Thanh. Sau đó, Hoàng Kính Lâm đã mang phương pháp chế biến món ăn này về Tứ Xuyên và nó được lưu truyền rộng rãi đến tận ngày nay.
Cải thảo không được nấu chính luôn mà dùng muôi lớn múc nước súp còn nóng dội lên nhiều lần cho đến khi phần thân ngoài cùng hoàn toàn chín mềm, sau đó cho bắp cải vào bát súp, múc từ từ súp nóng vào. Lúc này cải thảo nhìn giống như một bông hoa súng đang nở, thân và lá của rau vẫn như còn tươi nguyên, không có vết cháy hay dập; bên dưới là nước dùng trong veo.
(Món này hay thấy trên tiktok này)