Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ - Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot

Chương 55. Day 53


Bạn đang đọc Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ – Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot – Chương 55. Day 53

28/09/2021

Edit: Nhật Nhật

Ố là la, hôm nay tôi được gọi đi dọn dẹp vệ sinh chuẩn bị đi làm lại rồi nè, *cảm thấy sung sướng*. Không biết là đi làm luôn từ mai hay sang tháng mới đi nữa. Nhưng tóm lại là được đi. Mà tí tôi còn phải dông xe ra sửa nữa, ba tháng không đi, giờ hết nổ máy được luôn rồi, khổ tâm ghê gớm.

Ký tên một cái, chính là gần tiếng đồng hồ.

Ký tên cho người cuối cùng xong, Hề Gia Vận nhìn đồng hồ, ngẩn ra, “Sao ký tên thôi mà lâu vậy?”

Tôn Văn Văn nói lại: “Này mà lâu á? Đây chỉ mới có một nhúm nhỏ người thôi đó, hôm nào mà Gia Gia có hoạt động bên ngoài, lúc đó cậu sẽ phát hiện người muốn xin chữ ký còn nhiều hơn bây giờ nhiều lắm, cậu không biết bây giờ cậu đang nổi thế nào à?”

Hề Gia Vận: “…”

Cậu thực sự không có khái niệm gì về chuyện này cả.

Hề Gia Vận cứ tưởng ký tên xong là xong hẳn, kết quả đó mới chỉ là bắt đầu mà thôi, lại có người hỏi thử cậu: “Gia Gia, em có thể chụp ảnh chung với anh không?”

Có một người mở đầu, những người còn lại lập tức đi theo phụ họa: “Em cũng muốn chụp ảnh chung.”

“Có được không có được không?”

Hề Gia Vận còn chưa trả lời, Tôn Văn Văn đã lên tiếng trước: “Này này này, mấy cô kiềm chế tí đi, không phải đây là buổi họp mặt fan của chế à, sao lại thành hiện trường bắt cá hai tay cỡ lớn thế này?”

Tôn Văn Văn nói vậy cũng không phải vì bị Hề Gia Vận đoạt mất sự chú ý, cô bất đắc dĩ nói: “Gia Gia vừa nãy xách hành lý đi xuống, cậu ấy quay xong chương trình rồi, giờ phải về, kết quả lại ở lại ký tên cho mấy đứa một tiếng liền.”

Hề Gia Vận chỉ tham gia chương trình ba ngày, thông báo trên Weibo phát ra muộn, nhiều fan không biết chuyện, cho nên vừa rồi thấy cậu xách hành lý xuống nhưng không ai nghĩ đến vấn đề này, huống hồ lúc họ xin chữ ký, Hề Gia Vận cũng không do dự gì đã đồng ý rồi.

Mọi người ngây ra một hồi, sau đó đều ngượng ngùng, cô bé fan vừa nãy muốn xin chụp ảnh chung cũng ngập ngừng nói xin lỗi: “Ừm, xin lỗi nha, làm lỡ lịch trình của anh.”

“Không sao.” Hề Gia Vận lắc đầu, “Trợ lý của tôi chờ rất lâu rồi, có lẽ không thể chụp ảnh riêng với từng người được, mọi người có muốn chụp chung một bức có mặt tất cả không?”

Cậu áy náy mỉm cười với mọi người, mặt mày hơi cong cong, con ngươi màu hổ phách dường như được rót đầy nắng vàng, mà sự dịu dàng bên trong dường như kéo người ta sa vào, trái tim của mọi người đều theo đó mà lỡ mất một nhịp.

Đương, đương nhiên là được rồi.

Fan hâm mộ ngơ ngác chỉ biết gật đầu theo bản năng.

Hề Gia Vận hỏi họ: “Có ai không muốn chụp chung không?”

Mọi người lắc đầu như trống bỏi.

Hề Gia Vận bèn nói với Tôn Văn Văn: “Chị Văn Văn, chị có thể chụp ảnh giúp bọn em không?”

Tôn Văn Văn: “?”

Tôn Văn Văn choáng váng nói: “Tại sao lại là chị? Chị cũng là fan của cậu mà, chị cũng muốn chụp ảnh chung với cậu, cậu không thể kỳ thị người làm fan như chị được!”

Hề Gia Vận: “…”

Cuối cùng hề Gia Vận đành phải nhờ anh giai nhiếp ảnh gia của ê kíp làm chương trình giúp một tay, chụp bức ảnh tập thể này, sau đó mới tay trái kéo vali, tay phải dẫn nhóc Kỳ lân rời khỏi chương trình.

Cậu không biết sau khi mình đi rồi, mấy fan kia nghẹn mãi rốt cuộc mới bộc lộ bản chất!

“Gia Gia ở ngoài nhìn càng đẹp trai hơn, tính cách của ảnh cũng thiệt là dịu dàng nha hức hức hức hức!”

“Thật sự rất dịu dàng, điểm hấp dẫn từ nhân cách max luôn rồi, ngày hôm nay lại càng thấy thích anh ấy hơn một chút! !”

“Hức hức hức, vì ký tên cho chúng ta, anh ấy chấp nhận chậm lại lịch trình của mình kìa, các thím có để ý không? Anh ấy cảm ơn với từng người một, nói là cám ơn bạn đã yêu quý.”

“Đừng nhắc nữa, tôi có cảm giác bị chiều hư rồi.”

Mà chiều hôm đó, có một người đăng lên Weibo.

[ Ngày hôm nay đến chương trình “Cuộc sống muôn màu” thăm Văn Văn @ Tôn Văn Văn fandom, đúng lúc gặp được @ Hề Gia Vận, mấy chị em bọn tôi không biết anh ấy phải đi đều nhào lên xin ký tên, Gia Gia ký cho từng người một luôn, ký xong còn nghiêm túc nói với bọn tôi là cám ơn vì đã yêu thích mình, sau đó mấy chị em lại muốn chụp ảnh chung nữa, Văn Văn phải cản lại thì bọn tôi mới biết mình đã là Gia Gia trễ nải không ít thời gian rồi, nhưng Gia Gia lại hỏi mọi người có muốn chụp một bức ảnh tập thể không.

Tôi $^%… $^&%*^… %#!%$… %&^*… &%$#! (Bắt đầu phát rồ)

Hức hức hức hức hức hức hức hức hức hức hức hức hức Gia Gia tốt lắm, thực sự tốt lắm luôn, từ hôm nay trở đi tôi cùng idol của mình trở thành fan cuồng của Gia Gia! ! !]

Bài đăng này còn được Tôn Văn Văn ấn like nữa.


Tất nhiên, Hề Gia Vận không hề biết chuyện này.

Lúc này cậu đang ngồi ở trên xe rồi.

Thôi Xán Xán nhìn thấy nhóc Kỳ Lân còn ngây ra mấy giây, “Gia Gia, sao mới mấy ngày không gặp mà cậu đã nuôi một con… Samoyed rồi? Nó là Samoyed đúng không?”

Hề Gia Vận: “… Vâng.”

Cũng may Thôi Xán Xán không hỏi nhiều, cô nói cho Hề Gia Vận nghe một tin tốt, “Chị nói này, Gia Gia, cậu nhận việc liên tục như vậy, chắc lần này sẽ được nghỉ đâu đó tầm một tháng đấy.”

Hề Gia Vận: “Lâu vậy cơ ạ?”

Thôi Xán Xán: “Chủ yếu là dạo này chị Triệu ngắm trúng một kịch bản phim, nhưng đoàn phim kia giờ vẫn cứ chậm chạp không thấy bắt đầu thử vai, chị ấy cảm thấy đây là một kịch bản tốt, đáng để chờ đợi, nhưng mà thời gian một tháng này cũng là tin chị ấy nghe được ở đâu đấy thôi, không chính xác trăm phần trăm đầu, cho nên Gia Gia ,lúc cậu nghỉ ngơi vẫn phải giữ liên lạc nhé.”

Hề Gia Vận đáp: “Được ạ.”

Ngừng một chút, Hề Gia Vận hỏi cô: “Chị có biết đó là kịch bản gì không?”

Thôi Xán Xán trả lời: “Cậu biết Nhiếp Bình không? Chính là đạo diễn lớn chuyên quay phim văn nghệ ấy, hình như rất tài giỏi, đoạt được rất nhiều giải thưởng. Chị Triệu để mắt đến vai nam ba trong bộ phim Đi ngang nhân gian ông ấy đang chuẩn bị quay.”

Là một fan sự nghiệp của Hề Gia Vận, Thôi Xán Xán đương nhiên sẽ hỏi rõ những chuyện như này rồi, cô lại nói với Hề Gia Vận: “Tuy nói đây là nam ba, nhưng bộ phim này là hai nam chính, cho nên đây cũng có thể coi là nam hai rồi.”

Hề Gia Vận: “?”

Đây không phải quá trùng hợp rồi à?

Thôi Xán Xán: “? ? ?”

Cô kỳ quái nhìn Hề Gia Vận: “Gia Gia, sao vẻ mặt cậu lại như vậy?”

Hề Gia Vận bèn nói: “Chị có nhớ hôm trước em gọi điện hỏi chị có rảnh không đến đón em một chuyến, nhưng chị đang phải đi xem mắt không? Hôm đó em vô tình gặp được một đạo diễn, ông ấy nói em rất thích hợp với một nhân vật trong phim của mình, hình như vai một người mắc chứng tự kỷ thì phải? Sau đó ông ấy mời em tham gia thử vai.”

Chờ vài giây, Hề Gia Vận lại nói tiếp: “Người đó chính là đạo diễn Nhiếp đấy.”

Thôi Xán Xán: “?”

Thôi Xán Xán: “? ? ? ?”

Cô đã tìm hiểu rồi, bộ phim chị Triệu ngắm đến tên là “Đi ngang nhân gian” cũng biết hai nam chính theo thức tự là một người mắc chứng trầm cảm, một người mắc chứng tự kỷ.

Cho nên, pha này của Hề Gia Vận là ra ngoài đi lượn một vòng thì nhặt được vai nam chính à? ? ?

Chị Triệu lại còn nắm tay khởi động, muốn cướp vai nam ba về cho cậu nữa chứ! ? ?

Thôi Xán Xán đớ cả người.

Vẻ mặt cô đầy phức tạp nhìn chằm chằm Hề Gia Vận mấy lượt, xong mới hốt hốt hoảng hoảng nói: “Gia Gia, ngày trước số cậu hẩm hiu như vậy thật ra là vì giữ lại chờ bây giờ mới ra chiêu đúng không! ?”

Hề Gia Vận: “…”

Không phải đâu, lúc đó cậu đen thật mà.

Nhưng có giải thích thế nào cũng không ăn thua, Thôi Xán Xán đã nhận định chắc chắn Hề Gia Vận chính là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, cô không thể chỉ khiếp sợ một mình như này được, phải kéo cả người khác theo cùng nữa, nghĩ thế Thôi Xán Xán lập tức rút điện thoại ra, gọi video cho Triệu Tình.

Triệu Tình là người đại diện vàng của Giải Trí Vạn Tượng, tuy sau này được đề bạt lên làm quản lý, nhưng chuyện liên quan đến vẫn đề đại diện vẫn do cô phụ trách, Thôi Xán Xán gọi đến vừa khéo, cô vừa mới kết thúc cuộc họp xong, Triệu Tình ấn nhận cuộc gọi.

“Chị Triệu, em phải nói với chị chuyện này.”

“Chuyện gì thế?”

Thôi Xán Xán ra vẻ bí hiểm nói: “Không phải hôm trước chị ngắm trúng vai nam ba trong bộ phim Đi ngang nhân gian của đạo diễn Nhiếp, muốn tranh thủ lấy cho Gia Gia à? Tình hình là không cần đâu chị ơi.”

Triệu Tình lấy làm lạ hỏi: “Sao cơ?”

Thôi Xán Xán: “Mới nãy em vừa kể cho Gia Gia nghe chuyện này xong, cậu ấy nói với em, hôm trước cậu ấy ở bên ngoài vô tình gặp được một đạo diễn, vị đạo diễn kia nói cậu ấy rất hợp với một nhân vật trong kịch bản của mình, bèn mời Gia Gia đến thử vai.”

Thôi Xán Xán không thể tự dưng mà nhắc đến chuyện này được, Triệu Tình có linh cảm, “Cho nên… ?”

Thôi Xán Xán nói: “Đạo diễn mà Gia Gia tình cờ gặp được đó chính là đạo diễn Nhiếp, đạo diễn Nhiếp muốn mời Gia Gia đến thử vai nhân vật mắc chứng tự kỷ, chính là một trong hai nam chính ý chị.”

Triệu Tình: “…”

Triệu Tình: “? ? ?”


Cô chưa từng dẫn một nghệ sĩ nào mà bớt lo như vậy, bớt lo đến nỗi thân là người đại diễn như cô hoàn toàn không có đất dụng võ!

Tâm tình Triệu Tình vô cùng phức tạp, cô nói: “Gia Gia, cậu có thể cho chị một cơ hội không? Để chị thể hiện năng lực người đại diện vàng của mình cái xem nào, giờ chị có cảm giác ngày nào mình cũng chỉ có mỗi việc là nằm thẳng cẳng chờ thắng lợi đến thôi vậy.”

Còn không phải là nằm không cũng thắng à?

Ngay cả cơ hội để cô ra tay cũng không có, mỗi ngày mở mắt ra là phát hiện nghệ sĩ của mình cứ thế nổi tiếng thêm một tí!

Triệu Tình kêu gào quá thảm thiết, Hề Gia Vận do dự nói: “… Xin lỗi ạ?”

Triệu Tình vung tay, cô đương nhiên không phải thực sự tức giận, lại hỏi thêm một chút về chuyện tham gia chương trình giải trí với Hề Gia Vận sau đó mới kết thúc trò chuyện.

Cuộc họp vừa mới tan, nhưng người đại diện khác vẫn chưa ra khỏi phòng, Triệu Tình thấy bọn họ đều nhìn về phía mình thì tỏ vẻ oán trách nói: “Ôi, là nghệ sĩ mà tôi mới ký hợp đồng ấy mà, nghỉ ngơi lâu như vậy, ký với cậu ấy là muốn một lần nữa tung hoành ngang dọc, ai ngờ cậu ấy lại bớt lo như vậy chứ, ra ngoài đi dạo một vòng thôi mà cũng có thể lấy được cơ hội thử vai trong phim mới Đi ngang nhân gian của đạo diễn Nhiếp, rầu thực sự.”

Những người đại diện khác: “…”

Con mợ nó, miệng ngoác đến tận mang tai rồi mà bà còn bảo bà rầu? ?

Đừng tưởng là bọn này không biết bà đang khóc thầm! ! !

Nếu không thích như thế thì nhường cậu ấy lại cho bọn này đi? ? ?

Bọn này tình nguyện được cá Koi mang bay, bọn này tình nguyện nằm không mà cũng thắng đấy! ! ? ? ?

*

Thôi Xán Xán giống như mọi khi, lái xe thẳng vào trong khu nhà.

Hề Gia Vận hỏi cô: “Chị có muốn lên nhà ngồi chơi tí không?”

Thôi Xán Xán cũng đang khát nước, cô bèn không khách sáo với Hề Gia Vận, gật đầu nói: “Cũng được, tiện cho chị xin miếng nước luôn.”

Đỗ xe xong, hai người cùng nhau đi lên lầu.

Thôi Xán Xán đi ở phía trước, cũng là người bước ra khỏi thang máy đầu tiên. Cô vừa nhìn ra phía ngoài thì đột nhiên “Ồ” một tiếng, chạy chậm tới cửa, “Gia Gia, cửa nhà cậu có để đồ chuyển phát nhanh kìa.”

Hề Gia Vận hơi ngẩn ra một chút, sau đó nhớ ra, “À, em có mua mấy sợi dây dắt chó.”

Dù sao nhóc Kỳ Lân đang trong hình dáng của Samoyed, đi ra ngoài vẫn phải buộc cho nó cái dây dắt tượng trưng, không có lại dọa đến người khác.

Thôi Xán Xán gật đầu, giúp cậu cầm hộp chuyển phát nhanh lên, sau đó đứng gọn sang một bên chờ Hề Gia Vận mở cửa.

Vào phòng, Hề Gia Vận đi đun nước ấm rót cho Thôi Xán Xán, cô nằm vật ra sô pha, một lúc lâu sau mới ngồi dậy đàng hoàng, sau đó quay người lại, nói với Hề Gia Vận: “Gia Gia, chị giúp cậu bóc hàng nhé?”

Hề Gia Vận cứ có cảm giác mình quên cái gì đó, nhưng mà là cái gì thì lại không nhớ ra được, bèn trả lời cô: “Vâng.”

Thôi Xán Xán nói bóc là bóc, cô móc chìa khóa trong túi xách của mình ra, thành thạo cắt băng dính dán ngoài hộp.

Mấy giây sau, hai mắt Thôi Xán Xán sáng bừng lên, âm thanh cũng mềm đi, “Ôi, là một bé hamster này, đáng yêu quá —— Á! ! !”

Thôi Xán Xán đột nhiên hét toáng lên, cô hận không thể nhảy cao ba mét, tiếng hét quả thực muốn đâm thủng màng nhĩ người khác, Hề Gia Vận cứ tưởng có chuyện gì, vội vàng đi ra hỏi: “Sao thế ạ?”

Thôi Xán Xán hồn bay phách lạc chỉ chỉ về phía hộp chuyển phát nhanh, “Híc híc híc híc híc, bên trong hộp không phải dây dắt chó, mà là một con hamster, có điều con hamster đó ngỏm củ tỏi rồi! ! !”

Hề Gia Vận: “? ? ?”

Hề Gia Vận hơi mê man, cúi đầu lại nhìn.

Trong hộp giấy có một bé con lông xù đang nằm, còn không lớn bằng bàn tay cậu, tròn xoe một cục, màu lông trắng như tuyết, giống hệt một viên bánh trôi, đáng yêu thì rất là đáng yêu, nhưng mà nó ——

Đang duỗi thẳng cẳng nằm trên tấm bìa các tông.

Thôi Xán Xán bình tĩnh lại, vội vội vàng vàng vỗ ngực mấy cái, xong rồi hùng hùng hổ hổ nói: “Gia Gia, số điện thoại quản lý khu của cậu là gì thế, chị muốn gọi điện khiếu nại, để họ kiểm tra camera giám sát, ai mà thất đức vậy không biết, để một con hamster chết ở ngay trước cửa nhà cậu.

Hề Gia Vận cảm thấy có gì đó không ổn lắm, nhưng vẫn đọc số điện thoại của quản lý tòa nhà cho Thôi Xán Xán, cô lập tức chạy ra ban công gọi điện, Hề Gia Vận cúi đầu nhìn nhóc hamster kia, đột nhiên phát hiện cái đuôi của nó hình như hơi nhúc nhích một chút.

Hề Gia Vận: “?”

Đúng lúc này, Thôi Xán Xán chạy lại, “Gia Gia, không có ai nghe máy cả.”


Nhóc hamster kia vẫn duy trì tư thế vểnh đuôi lên, lại không nhúc nhích, Hề Gia Vận ngây ngốc nói: “Trên bảng thông tin ở thang máy có để số điện thoại đấy, chị ra xem thử xem?”

Thôi Xán Xán nói được một tiếng xong liền đi ra ngoài, nhóc hamster nằm trên đất lại chuyển động.

Lần này nó chậm rãi ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn về phía Hề Gia Vận sau đó chớp chớp mắt một cái.

Hề Gia Vận: “? ? ?”

Không chết? ? ?

Thế đây là người nào gửi hamster cho cậu đây?

Hơn nữa nhóc con này làm sao mà gặp người là lại giả chết vậy?

Chờ một chút.

Hề Gia Vận: “…”

Hề Gia Vận đột nhiên ngộ ra, cậu nhỏ giọng hỏi: “Bé Nhai Tí, là con hả?”

Nhóc hamster vội vội vàng vàng gật đầu, đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh.

Hề Gia Vận: “…”

Cậu nhớ ra là mình quên cái gì rồi —— Nhóc Nhai Tí được gửi tới. Tính tính thời gian thì cũng vào khoảng tầm này, nhưng cậu không để ý điện thoại cho nên bỏ lỡ thông báo nhắc nhở.

Giờ phải giải thích với Thôi Xán Xán thế nào đây?

Hề Gia Vận thấy hơi tiền đình.

Nhưng mà trên mặt đất quá lạnh, Hề Gia Vận trước tiên vươn tay với nhóc Nhai Tí, “Nào, tới đây.”

Nhóc Nhai Tí lập tức vội vội vàng vàng bò lên tay cậu, may mắn hình thể của nó rất nhỏ, Hề Gia Vận nhét nó vào trong túi áo, ra ngoài tìm Thôi Xán Xán.

Thôi Xán Xán hãy còn đang đánh số, Hề Gia Vận vội nói: “Không cần gọi bên quản lý tòa nhà nữa đâu chị, em mới nhớ ra, có gọi cho bạn xin một bé hamster về để chơi với nhóc… chơi với Samoyed.”

Thôi Xán Xán ngây ra, “Há?”

Cô phẫn nộ nói, “Bạn của cậu sao lại như thế? Ai đời lại gửi một con hamster đã chết cho cậu chứ?”

Hề Gia Vận: “… Không phải đâu, nó vẫn sống mà, không chết đâu.”

Thôi Xán Xán: “Không thể nào, vừa nãy chị chọc nó, rõ ràng cả người nó đều cứng ngắc lại rồi.”

Hề Gia Vận không thể làm gì khác hơn là cắn răng nói: “Bạn em nói, nhóc con này là đứa thông minh nhất ở chỗ cậu ấy, cứ thấy người lạ là sẽ giả chết.”

Thôi Xán Xán: “? ? ?”

Hề Gia Vận móc nhóc Nhai Tí từ trong túi ra, quả nhiên vừa thấy có người lạ, nhóc con này đã nằm vật ra tay cậu, bốn chân duỗi thẳng cẳng, trình độ giả chết chân thực đến độ khiến người khác kinh ngạc mắt chữ O mồm chữ A.

Hề Gia Vận: “Nó không chết thật mà.”

Nói xong, Hề Gia Vận gọi nhóc con này một tiếng, nhận ra mình đã mang đến một chút phiền phức nho nhỏ của Hề Gia Vận, nhóc Nhai Tí bèn phối hợp lắc lắc cái đuôi một tí, tỏ vẻ mình thực sự chưa chết.

Thôi Xán Xán: “…”

Thôi Xán Xán đơ hết cả người, phải đến nửa ngày cô mới rặn ra được mấy chữ: “Con hamster nay của cậu còn rất biết diễn đấy chứ?”

Hề Gia Vận: “… Vâng, bất ngờ lắm đúng không?”

Thôi Xán Xán thực sự là rất bất ngờ, nhưng biết con hamster này không phải là do có người ác ý cố tình gửi chuột chết đến nhà Hề Gia Vận, tốt xấu gì cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, “Mới rồi làm chị giật hết cả nảy.”

Hề Gia Vật cất nhóc Nhai Tí vào lại trong túi, nói với Thôi Xán Xán, “Em đun nước xong rồi đó, vào uống đi.”

Thôi Xán Xán gật đầu.

Cô vốn cũng không định ở lại lâu, cho nên uống nước xong là đi luôn, Hề Gia Vận tiễn cô xuống nhà xong, trịnh trọng nói với nhóc Nhai Tí: “Sau này đây chính là nhà của chúng ta.”

Nhóc Nhai Tí víu ở mép túi Hề Gia Vận, chớp chớp đôi mắt tròn xoe nhìn quanh, Hề Gia Vận lấy nó ra, thả xuống đất, “Con đi chơi đi, thuận tiện làm quen với nhà của chúng ta luôn.”

Nhóc Nhai Tí nghiêm túc gật đầu.

Mấy ngày không ở, trong nhà đã có một lớp bụi mỏng, Hề Gia Vận quét tước một lượt, tắm rửa sạch sẽ xong mới có thời gian lấy điện thoại ra xem.

Đến tận lúc này, Hề Gia Vận mới hoảng hốt phát hiện ra, hóa ra Vườn Trẻ Thần Thú” không chỉ gửi thông báo nhắc đã gửi nhóc Nhai Tí đến nơi cho cậu, mà còn có thông báo liên quan đến tài khoản ngân hàng kèm theo nữa ——

[ Bé Nhai Tí đã được gửi đến, xin nhân viên chăm sóc nhanh chóng ký nhận ~]

[ Nhắc nhở thân thiện: Vui lòng lập tức login ngăn bé Phượng Hoàng lại, bé Phượng Hoàng đang phóng lửa đốt Sơn Hải Cảnh! ! !

*Lưu ý: “Vườn Trẻ Thần Thú” đã tự động liên kết với tài khoản ngân hàng của bạn, nếu ngăn cản sự kiện phòng hỏa thất bại, tất cả chi phí duy tu sửa chữa của Sơn hải Cảnh sẽ được khấu trừ trực tiếp vào tài khoản này.]

Hề Gia Vận: “? ? ?”

Cậu cấp tốc mở “Vườn Trẻ Thần Thú” ra.


*

Cùng lúc đó.

Tại hiện trường quay chụp quảng cáo.

Một nhân viên thực tập ôm mớ đạo cụ trong lòng đi ngang qua trường quay, “Bộp” một tiếng, cái mũ chất ở trên cao nhất rơi xuống đất, cô không tài nào cúi xuống nhặt lên được, đang sốt ruột đến phát khóc thì đột nhiên có một bàn tay giúp cô nhặt nó lên, đặt lại vào vị trí cũ, còn nói với cô: “Đi chậm một chút, không cần vội.”

Nhân viên thực tập ngây ra, quay đầu lại thì tầm mắt đối diện với một đôi mắt còn mang theo ý cười, cô há miệng, Lộ Phồn Tinh “Xuỵt” một tiếng, “Tôi không muốn làm người khác chú ý.”

Cô nhân viên thực tập đỏ mặt, gật đầu một cái.

Là Lộ Phồn Tinh! ! !

Trên mạng nói không sai tí nào, tuy anh ấy rất nổi tiếng nhưng lại vô cùng lịch thiệp, không hề cành cao cành bổng! !

Cô nàng ngượng ngùng mỉm cười, Lộ Phồn Tinh lại nhắc cô: “Đừng đứng ngốc ở đây nữa, cẩn thận bị ăn mắng.”

Cô nàng gật đầu lia lịa, hoàn toàn không để ý lúc mình vừa quay đầu đi, sắc mặt Lộ Phồn Tinh quay ngoắt 180ᴼ, chán ghét phủi phủi cái tay vừa nhặt mũ, sau đó quay sang trợ lý của mình đang từ bên kia đi tới, hỏi đối phương: “Cảnh vừa rồi chụp được chưa?”

Trợ lý trả lời: “Chụp được rồi.”

Lộ Phồn Tinh hài lòng nở nụ cười, “Chờ lát nữa đi mua bản thảo, làm bộ là người qua đường vô tình bắt gặp.”

Trợ lý đã quá quen với mấy việc như thế này rồi, dù sao thiết lập tính cách quý ông lịch lãm, dịu dàng của Lộ Phồn Tinh đều nhờ thế này mà có, trợ lý ấn điện thoại, do dự một chút rồi nói với hắn ta: “Anh Phồn Tinh, vừa nãy chị Trương có nhắn lại.”

Lộ Phồn Tinh nghe thế vội vàng hỏi: “Chị ta nói gì?”

Trợ lý đưa điện thoại sang cho Lộ Phồn Tinh.

Hắn ta trượt xuống xem từ đầu, đầu tiên là tin nhắn do hắn gửi đi.

[ Chị Trương, em rất thích nhân vật Tạ Nhiên trong “Đi ngang nhân gian”, chị cũng biết đấy, những nhân vật trước đây của em đều không thoát khỏi hình tượng nhẹ nhàng ôn hòa được, cho nên em muốn đột phá một chút, diễn một người mắc chứng tự kỷ.]

[ Tuy chị cũng đã tiết lộ trước với em là đạo diễn Nhiếp đã có ứng cử viên cho vai này rồi, nhưng em vẫn muốn cố gắng thử xem, chị cảm thấy liệu em còn có cơ hội không?]

Nội dung chính của “Đi ngang nhân gian” là thế nào, thực ra Lộ Phồn Tinh hoàn toàn không biết, hắn ta muốn diễn chẳng qua là vì diễn phim điện ảnh có thể giúp bản thân nâng cao địa vị, hơn nữa lỡ như có thể lấy được giải thưởng nào đó thì sao?

Huống hồ Lộ Phồn Tinh còn tình cờ biết được, nhà sản xuất của “Đi ngang nhân gian” – Chị Trương là fan của hắn mấy năm nay rồi, ưu thế lớn như vậy, hắn đương nhiên không thể dễ dàng buông tha.

Nhưng câu trả lời của chị Trương làm Lộ Phồn Tinh rất không hài lòng.

[ Aiz, chắc cậu không biết, lão Nhiếp này là người rất cố chấp.]

[ Chị cũng cảm thấy cậu có thể đột phá, nhân vật Tạ Nhiên kia chính là cơ hội không tồi, huống chi lần này vốn đầu tư của đoàn làm phim rất sung túc. Thế này đi, chị cố gắng giúp cậu tranh thủ một chút, nhưng cậu cũng đừng ôm hi vọng quá lớn.]

Lộ Phồn Tinh lễ phép nhắn lại: [ Vâng, cảm ơn chị.]

Dừng một chút, Lộ Phồn Tinh hỏi cô: [ Chị Trương, người đạo diễn Nhiếp ngắm trúng là ai thế ạ? Em biết có được không?]

Chuyện này không có gì mà phải giấu, chị Trương bèn nhắn lại cho hắn: [ Chị chỉ thuận miệng hỏi qua một chút thôi, tên là cái gì Gia Vận đó.]

Lộ Phồn Tinh: [ Là Hề Gia Vận ạ?]

Chị Trương: [ Đúng, chính là cậu ta.]

Lộ Phồn Tinh lại gửi qua mấy câu khách sáo, nói chuyện xong, hắn nhìn chằm chằm cái tên Hề Gia Vận đến mấy phút.

Hề Gia Vận này, hắn đương nhiên có ấn tượng, dạo gần đây trên hot search đều là tên của cậu ta, đúng thời điểm danh tiếng đang lên cao nhất.

Nghĩ vài giây, Lộ Phồn Tinh nói với trợ lý: “Trở về mua cho tôi một cái hot search, nói là nhân vật Tạ Nhiên của Đi ngang nhân gian đã xác nhận được diễn viên đảm nhận, làm Lộ Phồn Tinh.”

Trợ lý lấy làm lạ hỏi: “Nhưng không phải chị Trương nói anh đừng ôm hi vọng quá lớn ạ?”

Lộ Phồn Tinh mắng cậu ta một tiếng, “Óc cậu làm bằng bã đậu à? Theo tôi lâu như vậy còn không biết mình phải làm gì nữa sao?”

Trợ lý bị hắn ta mắng như vậy mới chợt nghĩ ra, cậu ta cười hì hì nói: “Vẫn là anh Phồn Tinh lợi hại hơn.”

Lộ Phồn Tinh không để ý đến cậu ta nữa.

Nhân vật này hắn có thể lấy được là tốt nhất, còn không lấy được, cái hot search kia sẽ trở thành bắng chứng Hề Gia Vận “Cướp tài nguyên” của hắn, có thể tranh thủ đạp đối phương một cú, kiếm được không ít lưu lượng.

__________________________

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay chính là show biểu diễn tài năng của bé vịt con: Giả chết.jpg

Nhật ký Versailles của chị Triệu: Ngày XX tháng XX năm XX, ngày hôm nay biết được một chuyện, nghệ sĩ của tôi ra ngoài đi dạo, kết quả đụng trúng một đạo diễn, còn được người ta mời đến thử vai, tôi thực sự rất rầu, cậu ấy cứ như vậy thì làm gì còn chỗ nào để tôi phát huy khả năng nữa.

Em Nhai Tí nhà mình trong bộ dạng hamster nó như vầy này.

Editor có lời muốn nói: Mấy chương này tác giả như ăn phải thuốc tăng lực ấy, chương nào chương nấy dài như cái sớ, chả bù cho mấy chương đầu. Tôi tiền đình quá.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.