Bạn đang đọc Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ – Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot – Chương 44. Day 42
20/09/2021
Edit: Nhật Nhật
…
Lúc ê kíp chương trình nhờ Tôn Văn Văn gửi lời mời đến Hề Gia Vận, cậu vừa mới tắm xong cho nhóc Kỳ Lân, đang sấy lông cho nó.
Đối với nhóc Kỳ Lân, máy sấy tóc là một thứ vô cùng mới lạ, vì thế Hề Gia Vận vừa mở máy sấy, tiếng ù ù cùng gió nóng thổi ra làm nhóc con kia hoảng sợ, liên tiếp lùi về phía sau, nếu không phải đối phương là Hề Gia Vận, chắc nó đã co giò bỏ chạy rồi.
Hề Gia Vận an ủi nó: “Đừng sợ, chỉ giúp con thổi khô nước trên người thôi mà.”
Nhóc Kỳ Lân rất tin tưởng Hề Gia Vận, cho nên dù trong lòng vẫn còn sợ, nó vẫn cọ từng bước một lại gần, nhóc Kỳ lân ngước đầu, tội nghiệp nhìn cậu, cậu xoa xoa đầu nó mấy cái, “Chúng ta sấy khô nha, để lông tự khô sẽ lâu lắm.”
Nói xong, Hề Gia Vận chỉnh máy sấy về nấc nhỏ nhất, sau đó ngón tay lồng vào trong bộ lông ướt sũng của nhóc Kỳ Lân, nhẹ giũ giũ.
Nói thật là lúc này tắm cho nhóc con này, Hề Gia Vận còn nghi lông nó sẽ phai màu cơ, nhưng thực tế chứng minh, Hề Gia Vận lo thừa rồi.
Nhóc Kỳ Lân làm quen một chút, cuối cùng cũng không còn sợ nữa, nó từ từ thả lỏng, nằm bẹp xuống sàn.
Chỗ Hề Gia Vận ở diện tích không lớn lắm, một mình cậu ở thì vừa vặn, thêm một nhóc Kỳ Lân —— Trong hình dáng chó Samoyed miễn cưỡng cũng có thể, nhưng nghĩ đến lúc nhóc Phượng Hoàng và Nhai Tí cũng tới, Hề Gia Vận lập tức cảm thấy không đủ ở.
Hề Gia Vận sấy hòm hòm cho nhóc Kỳ Lân xong rồi, mới tắt máy sấy đi, cười híp mắt hỏi nó: “Chúc phúc lần trước của con giúp chú trúng giải cá Koi may mắn, trong đó có một phần thưởng là quyền sử dụng biệt thự, đây là tính toán chuẩn bị trước để mấy đứa con tới đấy hả?”
Không phải đâu!
Nhóc Kỳ Lân lắc đầu.
——Nó chỉ muốn chúc phúc cho nhân viên chăm sóc, giúp nhân viên chăm sóc xua đuổi vận xui thôi!
Hình thái chó Samoyed thực sự rất tốt, vừa ấm áp lại vừa đáng yêu, nhất là lúc nó tròn xoe mắt háo hức nhìn cậu, Hề Gia Vận không nhịn được cười, dáng vẻ này của nhóc Kỳ Lân đáng yêu ghê, Hề Gia Vận vẫn tò mò về hình dáng ban đầu của nó, bèn hỏi: “Con chỉ có thể dùng hình dáng này để xuất hiện thôi à? Ý chú là, con không thể biến trở lại thành Kỳ Lân à?”
Được thì được, nhưng phải chờ đế khi điểm thiện cảm đạt 100 điểm đã, nhưng nhóc Kỳ Lân không biết giải thích cho Hề Gia Vận kiểu gì, chỉ đành lắc đầu một cái, sau đó lại gật đầu thêm cái nữa.
Hề Gia Vận không để ý lắm, cậu vò vò lỗ tai nhóc Kỳ Lân, “Được rồi, con có thể đi chơi rồi.”
Nhóc Kỳ lân bèn vui vẻ chạy khắp phòng.
Không có nhóc Phượng Hoàng đang ghét kia, cũng không có nhóc Nhai Tí thù dai nhớ lâu kia!
Chỉ có một mình bé Kỳ Lân là nó thôi!
Thật là vui!
Nhóc Kỳ Lân bắt đầu đi thăm dò xung quanh, Hề Gia Vận thấy nó thích ứng rất nhanh, bèn không xen vào nữa, cậu vừa dọn dẹp vũng nước trên sàn sạch sẽ xong thì điện thoại có thông báo mới.
[ Bé Phượng Hoàng đói rồi!]
[ Bé Phượng Hoàng chết đói mất thôi!]
[ Bé Phượng hoàng đói đến mức có thể nuốt chửng cả bé Nhai Tí rồi!]
Hề Gia Vận: “…”
Cậu dở khóc dở cười mở “Vườn Trẻ Thần Thú” ra.
Trong mấy đứa nhỏ, cái đứa tính cách trái ngược nhất chính là nhóc Phượng Hoàng này, ngày trước ghét bỏ Hề Gia Vận là nó, giờ đứa quấn người nhất cũng là nó.
Hề Gia Vận đang nghĩ thì trò chơi đã tải xong, nhóc Phượng Hoàng đang ủ rũ, ngóng ngóng nằm nhoài bên vách nham thạch mà Hề Gia Vận từng bắt nó đứng úp mặt hối lỗi.
Hề Gia Vận chào nhóc Phượng Hoàng, “Chú tới rồi.”
Réo Hề Gia Vận đến đút ăn là nó, nhưng không thèm phản ứng cũng là nó, nhóc Phượng Hoàng xoay người, cho Hề Gia Vận một cái ót.
Dáng vẻ này của nó thực sự rất buồn cười. So với Phượng hoàng thì nó lại càng giống một con cá nóc đang phồng mang trợn má tức giận hơn. Hề Gia Vận không nhìn được cười, thò tay chọc nó một cái, nhóc Phượng Hoàng lập tức hất cánh đẩy ra. Hề Gia Vận cố ý trêu nó: “Con muốn ngủ rồi à? Vậy con ngủ đi nhé, chú đi xem bạn Nhai Tí.”
Dứt lời, Hề Gia Vận thầm đếm đến ba ở trong lòng.
Ba, hai ——
Cậu vẫn còn đánh giá cao nhóc Phượng Hoàng này, còn chưa đếm xong, nhóc con kia đã lật mình bò dậy.
[Bé Phượng Hoàng đói bụng, nhân viên chăm sóc mà không hái quả cho bé ăn, bé sẽ đi ăn bé Nhai Tí!]
[ Bé Nhai Tí đáng ghét như vậy, bé Phượng Hoàng có thể ăn một lúc hai con!]
Hề Gia Vận: “…”
Hề Gia Vận thực lòng khuyên nó: “Con nói thì nói thôi, tốt nhất đừng có làm thật đấy nhé.”
Uy lực của nhóc Nhai Tí, Hề Gia Vận đã được chứng kiến rồi, huống hồ trước kia nhóc con này cũng vì bắt nạt Nhai Tí mà bị trụi đuôi mấy hôm liền.
Nhóc Phượng Hoàng rõ ràng cũng nhớ ra, nó không khách khí “Chíp” một tiếng về phía Hề Gia Vận, bày đặt màu mè.
——Vậy còn không nhanh mang hoa quả cung phụng cho con!
Hề Gia Vận bật cười hái cho nó một ít trái cây, nhóc Phượng Hoàng cúi đầu, chậm rãi mổ, Hề Gia Vận kéo màn hình xuống dưới, đúng lúc nhìn thấy bé con Nhai Tí đang ngó sang bên đây nhìn quanh, dáng vẻ muốn chạy tới nhưng lại không dám, Hề Gia Vận bèn chủ động nói chuyện với nó, “Bé Nhai Tí.”
Nhóc Phượng Hoàng vừa nghe thấy, trái cây cũng không thèm ăn nữa, giận dữ ngẩng phắt đầu lên.
Nhóc Nhai Tí cứng người lại, lập tức quấn đuôi thành một cục.
Nhóc Phượng Hoàng đối với phản ứng này của Nhai Tí rất là hài lòng, đây chính là lời khẳng định đối với sự anh minh thần võ của nó, quan trọng nhất là, nhóc Kỳ Lân đáng ghét không ở đây, nhân viên chăm sóc rốt cuộc chỉ để ý đến nó!
Nhai Tí đáng ghét đừng có hòng chiếm sự chú ý của nhân viên chăm sóc đi!
Nhưng ở đây không chỉ có mình nhóc Phượng Hoàng nghĩ như thế, nhóc Nhai Tí cũng muốn thân thiết với Hề Gia Vận.
Cúi đầu có một chốc, nhóc Nhai Tí lại ngẩng lên.
Nó chăm chú nhìn Hề Gia Vận.
Nó cũng muốn tương tác với nhân viên chăm sóc.
Nhưng mà…
Bên kia còn có một con Phượng Hoàng nữa QAQ.
Nhóc Nhai Tí vẫn không thể bước qua được cánh cửa của mình, nó ủ rũ quấn đuôi thành hình nhang muỗi, rầu rĩ ngóng ngóng nằm bẹp xuống, song ngay trong nháy mắt đó, nó đột nhiên nghĩ ra một cách!
[ Bé Nhai Tí cũng đói bụng rồi.]
[ Bé Nhai Tí muốn uống sữa hộp, nhưng mà bé sợ QAQ]
Hề Gia Vận lập tức nhận được thông báo của trò chơi.
Cậu thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này!
Trước còn có nhóc Kỳ Lân, cho nên mỗi lần đi lấy sữa hộp, đều là nhóc con đó chạy ra ngoài đổi giùm, nhưng giờ nhóc Kỳ Lân đi tới hiện thực rồi, bé con Nhai Tí đói bụng, vậy chỉ có thể là…
Hề Gia Vận nhìn về phía nhóc Phượng Hoàng.
Nhóc Phượng Hoàng: “?”
Hề Gia Vận hỏi thử nó: “Con có thể ra ngoài một chuyến, giúp đổi sữa hộp về không?”
Nhóc Phượng Hoàng lập tức lắc đầu.
Không thể! Đừng hòng! Không bao giờ!
Nó là Phượng Hoàng cao quý, còn lâu mới làm chân chạy như vậy!
Hề Gia Vận biết nhóc con này sẽ không dễ dàng đồng ý, nhưng cậu cũng đã nắm rõ tính cách của nhóc con này rồi, bèn nói với nó: “Không có sữa hộp, bạn Nhai Tí sẽ đói bụng, đói bụng quá lâu cũng sẽ bị ốm, đến lúc đó chú sẽ phải dành thời gian chăm sóc bạn, có lẽ không chơi với con được nữa, cũng không có thời gian cùng con nói chuyện.”
Không được!
Nó không cho phép!
Nhóc Phượng Hoàng lập tức ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Không phải chỉ là đi ra ngoài đổi sữa hộp về thôi à, nó làm được.
Chỉ là nó đúng lúc muốn ra ngoài đi dạo thôi, thuận tiện giúp một tay, không phải chuyên môn chạy đi đổi sữa hộp về, không tính là chân chạy, nó vẫn là con Phượng Hoàng cao quý nhất!
Nghĩ như vậy, nhóc Phượng Hoàng lập tức thả lỏng, đồng thời nhặt trái cây trên mặt đất lên, vội vã bay đi.
——Nhóc Nhai Tí đang ghét kia không thể bị ốm được!
Nó tuyệt đối không cho phép sự chú ý của nhân viên chăm sóc bị phân tán! ! !
Nhóc Phượng Hoàng vừa bay đi, bé con Nhai Tí bên này rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nhích lại gần chỗ Hề Gia Vận.
Đây coi như là lần đầu tiên nhóc Nhai Tí chủ động đến gần Hề Gia Vận, thực sự khiến cậu được chiều mà sợ hãi, cậu hỏi nhóc Nhai Tí: “Con không sợ chú à?”
Không sợ, nhóc Nhai Tí lắc đầu một cái.
Vừa lắc đầu xong, nó lại thấy có chút thẹn thùng, vì thế “Véo” một cái đã cuộn mình thành một cục, chỉ chừa lại có chóp đuôi ở bên ngoài vung vẩy.