Bạn đang đọc Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ – Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot – Chương 42. Day 40
19/09/2021
Edit: Nhật Nhật
…
Hề Gia Vận?
Là nhân viên chăm sóc của nó!
Nhóc Kỳ Lân ngẩng đầu lên, nhìn hai người họ một lượt, nhất là cậu trợ lý kia.
Nhân viên chăm sóc của nó siêu đáng tin đó!
Trợ lý lấy làm lạ nói: “Đạo diễn Nhiếp, sao cháu cứ có cảm giác con chó này đang trừng mình thế nhỉ?”
Đạo diễn Nhiếp thuận miệng đáp: “Cậu nhìn nhầm rồi.”
Nhóc Kỳ Lân rất có nguyên tắc. Trợ lý nói Hề Gia Vận không tốt, vậy trừng cậu ta, nhưng đạo diễn Nhiếp nói là muốn tìm Hề Gia Vận để đóng phim, vậy thì không đáng ghét lắm, cho nên lúc đạo diễn Nhiếp thò tay qua rờ nhóc Kỳ Lân, nó không có né đi.
Đạo diễn Nhiếp xoa xoa nó mấy cái, nói với trợ lý của mình: “Chúng ta ở đây chờ với nó một lát đi, nói không chừng chủ nuôi của nó sẽ tìm tới ngay đấy.”
Trợ lý do dự nói: “Chờ một lát là chờ bao lâu ạ? Với cả, nhỡ chủ của nó không tới thì sao?”
Đạo diễn Nhiếp cũng chưa nghĩ đến vấn đề này, ông vung tay, “Cứ chờ xem thế nào đã.”
Samoyed có ngoan đến mấy thì cũng là một giống chó cỡ lớn. Để mặc nó ở đây có khi nó sẽ chạy mất tăm luôn, mà không để ý nhỡ đâu nó lại bị người lừa dắt đi mất thì sao?
May là bọn họ chưa đợi lâu thì Hề Gia Vận đã chạy tới rồi.
Cậu không biết trông nhóc Kỳ Lân sẽ như thế nào, cho nên chỉ có thể đi theo định vị để tìm. Vừa xuống taxi, lại đi bộ thêm năm phút nữa, định vị báo là đã tới nới, Hề Gia Vận ngẩng đầu lên.
Cậu còn chưa kịp nhìn rõ, đã có cái gì đó lao rầm về phía mình như đạn pháo vậy.
Nhào tới một cái khiến Hề Gia Vận thiếu chút nữa là đứng không vững, nhóc Kỳ Lân rất vui vẻ, không ngừng dùng đầu cọ cọ Hề Gia Vận, Hề Gia Vận lùi về phía sau vài bước, cuối cùng chống được vào tường mới không té ngã.
Nhóc Kỳ Lân vẫn không hay biết gì, chỉ mải mê cà cà không ngừng, làm nũng với cậu.
Nhân viên chăm sóc!
Nhân viên chăm sóc tới đón nó nha!
Nó cọ được nhân viên chăm sóc rồi nha!
Hề Gia Vận thì ngẩn ra một lúc.
Đứng vững lại rồi, cậu mới phát hiện thứ vừa nhào về phía mình là một chú cún màu đen cỡ lớn. Lông xù xù, còn có khuôn mặt cười đặc trưng của giống Samoyed, nhưng lông lại một màu đen tuyền, bóng loáng như đang phát sáng.
Chó nhà ai nhận nhầm người à! ?
Samoyed cũng là một trong ba giống chó ngốc* kéo xe trượt tuyết, tuy là chủng loại của con này còn cần xem xét lại, màu sắc khác với nhưng con Samoyed khác, là màu đen chứ không phải màu trắng, nhưng dáng vẻ của nó ——
*Ba giống chó ngốc lần lượt là Alaska, Husky, Samoyed. Thực ra tôi muốn để là ngáo cơ, nhưng ngáo thì có mỗi Husky thôi, hai con kia là kiểu ngơ thì đúng hơn.
Từ từ đã.
Màu đen! ?
Hề Gia Vận ngẩn ra, thử thăm dò gọi nó: “Bé Kỳ Lân à?”
Nhóc con kia lập tức ngẩng đầu, hai mắt sáng lập lánh, cái đuôi ngoắng tít mù, vô cùng vui vẻ.
Hề Gia Vận: “…”
Rồi, chuẩn luôn.
Những lo lắng trước đó không trở thành hiện thực, Hề Gia Vận cuối cùng cũng có thể yên tâm, mới đầu cậu cứ nghĩ con Samoyed này là chó cưng nhà người khác, nên không dám sờ mó lung tung, giờ đã xác nhân được bé con này chính là nhóc Kỳ Lân nhà mình, Hề Gia Vận mới vươn tay vò vò đầu nó, “Sao con không chờ chú về nhà đã chạy đi thế?”
Hình thái này của nhóc Kỳ Lân thực sự rất tốt, bộ lông mềm mại bông xù, Hề Gia Vận sờ mãi, nhóc Kỳ Lân thì chỉ yên lặng ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt tràn đầy vui sướng.
——Con muốn nhìn thấy nhân viên chăm sóc thật là nhanh nha!
Hề Gia Vận không biết sao mà có thể đọc hiểu ánh mắt của nó, cậu hoàn toàn không thể mở miệng trách cứ lấy một cậu, chỉ đành dặn dò nhóc con này: “Lần này bỏ qua, sau này không thể tự ý chạy lung tung như thế, có biết chưa?”
Nhóc Kỳ Lân gật đầu thật mạnh một cái, sau đó lại tiếp tục quấn quýt lấy Hề Gia Vận, có lấy cọ để.
Thành công gặp được nhóc Kỳ Lân, tâm trạng Hề Gia Vận rất tốt, cậu khẽ mỉm cười, mặt mày cong cong ngẩng đầu lên, sau đó phát hiện có một chú trung niên đang nhìn mình, hai mắt tỏa sáng.
Hề Gia Vận: “… ?”
Cậu vô thức sờ sờ khẩu trang trên mặt.
Lúc ra ngoài, cậu đang sốt ruột nên chỉ kịp đeo mỗi một cái khẩu trang, chẳng lẽ bị nhận ra rồi?
Chắc là không đâu đúng không, cậu làm gì mà nổi tiếng được như vậy?
Còn đang nghĩ, chú kia, cũng chính là đạo diễn Nhiếp cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt của mình lại, cười với Hề Gia Vận: “Đây là chó của cậu à?”
Hề Gia Vận lưỡng lự một chút, rồi gật đầu: “… Vâng, là của cháu ạ.”
Mới nãy, con chó này vừa thấy con sen nhà mình đến đã chạy như bay lại, cho nên đạo diễn Nhiếp hoàn toàn không có chút nghi ngờ nào, chỉ nhắc Hề Gia Vận: “Giống Samoyed này tuy tính tình khá dịu ngoan, nhưng đi ra ngoài thì vẫn phải có dây dắt mới được, dù sao nó cũng là giống chó cỡ lớn.”
Hề Gia Vận ngượng ngùng xin lỗi: “Vâng, xin lỗi ạ, lần sau cháu sẽ để ý hơn.”
Đạo diễn Nhiếp cười cười, còn đang định nói thêm gì đó nhưng lại chỉ há miệng rồi thôi, cuối cùng vẫn không nói ra.
Hề Gia Vận cũng chào đối phương: “Vậy, bọn cháu đi trước ạ.”
Đạo diễn Nhiếp gật đầu.
Hề Gia Vận bèn dắt nhóc Kỳ Lân quay về, không hề biết đạo diễn Nhiếp vẫn đang nhìn theo mình.
Trợ lý để ý thấy ánh mắt của đạo diễn Nhiếp, hỏi ông: “Đạo diễn Nhiếp, làm sao thế ạ?”
Đọa diễn Nhiếp nói: “Chủ nuôi của chú chó vừa rồi ấy, có đôi mắt thật là đẹp.”
Trợ lý nhớ lại một chút, cậu thanh niên vừa rồi tuy có đeo khẩu trang, nhưng dường nét ngũ quan rất rõ ràng, hơn nữa khí chất cũng không tồi, bèn gật đầu: “Đúng là rất đẹp.”
Đạo diễn Nhiếp lại nói: “Đôi mắt của cậu ta khiến tôi nhớ đến Hướng Nhiên.”
Hướng Nhiên là một người mắc chứng tự kỷ, linh hồn bên trong cơ thể co cụm thành một mảnh nhỏ, thể xác của cậu ta chính là tường thành vững chắc ngăn cản dò xét từ thế giới bên ngoài, thời gian của cậu ta không hề lưu động mà vĩnh viễn ngừng lại ở mỗi một giây, cho nên cậu ta sẽ vĩnh viễn ngây thơ, thuần khiết.
Thuần khiết đến độ tàn nhẫn.
Mà cậu thanh niên kia, ánh mắt của cậu ta cũng rất sạch sẽ, rất trong sáng, tựa như hồ nước trong vắt tháng tư.
Đạo diễn Nhiếp tiếc nuối nói: “Tiếc rằng cậu ta chỉ là người tình cờ gặp được trên đường.”
Nếu cậu ta mà là diễn viên, đạo diễn Nhiếp sẽ không chút do dự mời cậu tham gia phim điện ảnh của mình, nhưng trong tình huống gặp gỡ bất ngờ như thế này, đạo diễn Nhiếp theo bản năng nghĩ rằng đối phương không phải người trong giới giải trí, đôi mắt có đẹp, có hợp với nhân vật Hướng Nhiên đến đâu thì không có kỹ năng diễn cũng không thể dùng được, huống hồ người ta cũng chưa chắc đã đồng ý từ bỏ cuộc sống sinh hoạt bây giờ để dấn thân vào một lĩnh vực mới.
Trái lại cậu trợ lý lưỡng lự nói: “Cháu cứ thấy trông cậu ta rất quen mắt, hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi.”
Cũng không thể trách bọn họ không nhận ra Hề Gia Vận được.
Đạo diễn Nhiếp không mấy khi lên mạng, cho dù lần trước đạo diễn Cát có nhắc tới Hề Gia Vận trên Weibo của mình, thì ông cũng không cố tình đi tìm hiểu xem cậu Hề Gia Vận này là ai, đương nhiên cũng sẽ không biết dáng vẻ của cậu trông thế nào rồi.
Về phần trợ lý, đợt này cậu ta cùng đạo diễn Nhiếp đều đang bận đến tối tăm mặt mày, xem Weibo cũng chỉ lướt lướt qua, biết có một cậu Hề Gia Vận là cá Koi may mắn, cậu ta cũng có xem qua mấy tấm hình của Hề Gia Vận, nhưng đều là ảnh chụp tạo hình, giờ đột nhiên gặp được người thật, lại còn đeo khẩu trang, một chốc một lát không thể nhớ ngay ra được, nên mới tạo thành tình huống như bây giờ.
Bên kia, Hề Gia Vận đang gọi điện thoại với Thôi Xán Xán.
Lúc tới cậu gọi xe taxi, nhưng giờ còn dẫn theo nhóc Kỳ Lân —— trong hình thái chó Samoyed về nữa, tài xế không muốn chở bọn họ, Hề Gia Vận không thể làm gì khác hơn là xin viện trợ của Thôi Xán Xán.
Điện thoại đổ chuông một lúc, Thôi Xán Xán mới nhấc máy: “Alo? Gia Gia à, có chuyện gì thế?”
Hề Gia Vận hỏi cô: “Giờ chị có bận gì không? Có thể qua khu trung tâm thương mại đón em một chuyến không?”
Thôi Xán Xán “A” một tiếng, ngại ngùng nói: “… Vậy cậu chờ chị một lát nhé. Chị vừa về đến nhà mẹ chị đã áp giải chị đi xem mắt rồi.”
Hề Gia Vận: “… Vậy chị đi xem mắt trước đi.”
Bên phía Thôi Xán Xán hình như có người đến, cô thấp giọng nói: “Không có việc gì, chị ngồi lại một tí cho có mặt rồi sẽ tìm cách chuồn đi. Gia Gia, cậu chờ một chút nhé, xong chị gọi cho cậu.”
Hề Gia Vận: “Vâng.”
Hề Gia Vận cúp điện thoại, nói với nhóc Kỳ Lân: “Chúng ta phải chờ ở đây một chút nữa đã.”
Chỉ cần có nhân viên chăm sóc, đừng nói chờ một chút, chờ hai chút nhóc Kỳ Lân cũng đồng ý, nó ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lại nhân cơ hội nhào tới, cọ Hề Gia Vận.
Nhóc con này ở trong game cũng rất thích làm nũng, chỉ cần thấy Hề Gia Vận đến, nó sẽ chủ động nằm vật xuống, ôm tay cậu cọ tới cọ lui không ngừng, càng không cần nói đến việc giờ đã được đưa tới thực tế rồi, nó có thể thực sự chạm vào Hề Gia Vận, nó cà cà bên này, cọ cọ bên kia, xoay xoay liên hồi như vậy, quả thực khiến cậu sinh ra một loại ảo giác cực kỳ quái dị ——
Nhóc con này đang điên cuồng nhào nặn* cậu.
*Gốc ở đây là rua, là một từ địa phương Tứ Xuyên có nghĩa tương tự như “chạm, nhào, nặn, véo”, v.v., nhưng “rua” có nghĩa là mạnh mẽ hơn, bạo lực hơn, trực tiếp hơn, sinh động hơn, cụ thể hơn và hơn thế nữa không bị kiềm chế.
Hai người họ có phải bị đảo vai rồi không?
Hề Gia Vận dí ngón tay lên trán nhóc Kỳ Lân chặn nó lại, “Con kiềm chế chút đi nào.”
Nhóc Kỳ Lân nghênh nghênh đầu, vô tội lắc đuôi.
Không kiềm chế được nha.
Nó muốn thân mật với nhân viên chăm sóc hơn nữa cơ.
Suy nghĩ của nhóc con này thực sự là liếc một phát đã biết luôn, Hề Gia Vận bất đắc dĩ thu tay về, nhóc Kỳ Lân quy động tác này thành tín hiệu ngầm đồng ý, lại nhào về phía Hề Gia Vận, cho dù lần này nó đã khống chế lực, không vọt tới quá mạnh nữa, nhưng nhưng Hề Gia Vạn vẫn lùi lại phía sau mấy bước, một giây sau, “Bốp” một tiếng, cậu đụng phải người khác.
Hề Gia Vận vội kéo nhóc con đang víu trên người mình xuống, quay đầu lại xin lỗi: “Ngại quá ——”
“Giám đốc Phó?” Hai mắt Hề Gia Vận mở to.
“Lại định xin lỗi nữa à.” Đuôi lông mày của Phó Tư Diễn khẽ nhướng lên, “Còn nữa, cậu gọi tôi là gì?”
Hề Gia Vận không thể làm gì khác hơn là sửa giọng: “… Anh Phó.”
Lúc này Phó Tư Diễn mới gật đầu với cậu, ngữ khí thản nhiên hỏi Hề Gia Vận: “Sao cậu lại ở đây?”
Hề Gia Vận chỉ vào nhóc Kỳ Lân, thành thực đáp: “Nó chạy lạc, tôi tới đây tìm nó.”
Phó Tư Diễn cúi xuống, nhìn nhóc Kỳ Lân một lượt, sau đó rất tự nhiên quy nó thành giống chó Samoyed, “Cậu nuôi thú cưng à?”
Hề Gia Vận gật đầu, “Vâng.”
Phó Tư Diễn có bệnh sạch sẽ, thái độ đối với các loại thú cưng trước giờ đều là đứng nhìn từ xa, nhưng anh ta vẫn nói với Hề Gia Vận: “Rất đáng yêu.”
Hề Gia Vận nhìn đối phương mỉm cười.
Phó Tư Diễn tới đây nhất định là có việc, cho nên Hề Gia Vận chủ động nói: “Tôi đang đợi trợ lý của mình tới đón, nếu anh có việc thì cứ đi trước đi.”
Phó Tư Diễn lại hỏi: “Bao giờ trợ lý của cậu tới?”
Hề Gia Vận nghĩ một chút, “Không chắc lắm, giờ cô ấy còn đang có chút việc bận.”
“Tôi cũng không có việc gì, chỉ có hẹn gặp một đạo diễn phim thôi.” Phó Tư Diễn thờ ơ nói, “Cũng sắp bảy giờ rồi, không thì cùng đi ăn đi.”
Hề Gia Vận chớp chớp mắt, theo bản năng khéo léo từ chối, “Anh có hẹn với người ta mà, như vậy chắc không tiện lắm đâu?”
Phó Tư Diễn trả lời: “Không có gì là không tiện hết.”
Hề Gia Vận lại nói: “Nhưng nhóc con này…”
Phó Tư Diễn liếc nhìn nhóc Kỳ lân, vẻ mặt không chút thay đổi, “Dẫn cả nó theo.”
Hề Gia Vận do dự nói: “Chủ nhà hàng sẽ không đồng ý đâu?”
“Chủ nhà hàng sẽ đồng ý.” Trong giọng của Phó Tư Diễn còn mang theo ý cười, “Tôi có đầu tư vào nhà hàng tư nhân kia, cũng coi như ông chủ ở đó.”
Hề Gia Vận: “… Vậy được.”
Phó Tư Diên hơi hất cằm, “Đi thôi.”
Hề Gia Vận gật đầu, đi theo bên cạnh đối phương, còn tranh thủ nháy mắt với nhóc Kỳ Lân một cái.
——Con nhớ kiềm chế một chút, đừng để bị người ta phát hiện là cún giả đó!
Nhóc Kỳ Lân ngoan ngoãn gật đầu.
Phó Tư Diễn dẫn theo Hề Gia Vận đến một nhà hàng tư nhân bài trí rất lộng lẫy. Quản lý nhà hàng lịch sự mở cửa phòng riêng cho họ, Phó Tư Diễn không nhúc nhích mà ra hiệu cho Hề Gia Vận đi trước, Hề Gia Vận bèn bước vào.
Trong phòng có một người đang ngồi rồi, Hề Gia Vận ngước lên nhìn.
Trùng hợp, chính là đạo diễn Nhiếp.
Hai người đều giật mình một chút, đạo diễn Nhiếp thoải mái chào hỏi: “Là cậu à?”
Hề Gia Vận hồi thần, lễ phép mỉm cười với đối phương, “Vâng, lại gặp chú rồi.”
Phó Tư Diễn khá là bất ngờ, nhướng mày, “Hai người quen nhau à?”
Hề Gia Vận cảm thấy họ cũng không tính là quen biết được, đang định mở miệng nói, đạo diễn Nhiếp đã lên tiếng trước, “Trước lúc tới có tình cờ gặp chó của cậu ấy đi lạc, nên đừng chờ một lát.”
Ngừng lại một chút, đạo diễn Nhiếp thở dài nói: “Đôi mắt của cậu ấy rất đẹp.”
Phó Tư Diễn ưu nhã ngồi xuống, liếc mắt nhìn về phía Hề Gia Vận, giọng nói trầm ấm, không nhanh không chậm, “Không chỉ có đôi mắt đẹp, những chỗ khác đều đẹp.”
Anh ta nói chuyện với đạo diễn Nhiếp, giống như chỉ đơn thuần đưa ra đánh giá của mình mà thôi, nhưng không hiểu sao, dưới cái nhìn của Phó Tư Diễn, vành tai Hề Gia Vận lại từ từ đỏ lên.
Phó Tư Diễn thấy thế, trong mắt cũng hiện lên ý cười.
Đạo diễn Nhiếp lại nói: “Thực ra lúc tôi nhìn thấy cậu ấy lần đâu tiên đã cảm thấy nhân vật Hướng Nhiên kia rất thích hợp với cậu ấy, nhưng lại có hơi do dự.”
Đúng như đạo diễn Nhiếp nói trước đó, Phó Tư Diễn đối với việc đầu tư vào lĩnh vực phim ảnh hoàn toàn không có hứng thú, vì thế khi đạo diễn Nhiếp gửi kịch bản tới, anh ta không hề mở ra xem, đương nhiên cũng không biết Hướng Nhiên trong miệng ông là ai, nhưng Phó Tư Diễn vẫn nói: “Cậu ấy đáng giá để cân nhắc.”
Đạo diễn Nhiếp ngẩn ra: “Ý của giám đốc Phó là ——?”
Ông lại nói ra lo lắng trước đó của mình, “Mới đầu tôi nghĩ cậu ấy rất thích hợp với nhân vật, nhưng dù sao cũng chỉ là người mình tình cờ gặp được trên đường, trước không nói kỹ năng diễn xuất như thế nào, nhỡ mà cậu ấy không muốn tiến vào giới giải trí thì sao?”
Phó Tư Diễn nói: “Thật khéo, cậu ấy đúng lúc là người trong nghề.”
Dừng lại vài giây, Phó Tư Diễn lại nói thêm: “Cậu ấy giờ đang tham diễn trong đoàn phim của đạo diễn Cát, đạo diễn Cát cũng thường xuyên khen kỹ năng diễn xuất của cậu ấy tốt, có hồn.”
Đạo diễn Nhiếp: “!”
Đạo diễn Nhiếp mừng vui khôn xiết, “Thật vậy à! ?”
Phó Tư Diễn nhìn về phía Hề Gia Vận, ý là để cậu tự nói, Hề Gia Vận bèn tiếp lời: “Cháu đã ra mắt rồi, nhưng mà… Không phải quá nổi tiếng, gần nhất đang tham diễn cho bộ phim Khổng tước ngủ trên gác cao của đạo diễn Cát.”
Niềm vui đột nhiên ập đến quả thực làm cho đạo diễn Nhiếp choáng váng, ông mừng rỡ hỏi: “Vậy cậu có biết Nhiếp Bình không? Không biết cũng không sao, chắc cậu sẽ biết bộ phim Ngư Loan chứ nhỉ? Tôi chính là đạo diễn của bộ phim đó, gần đây tôi đang chuẩn bị quay một bộ điện ảnh mới, cậu có muốn tới thử vai không?”
Hề Gia Vận ngây ra, có vài đạo diễn chính là như vậy, người không nổi nhưng phim nổi, vừa nghe đến “Ngư Loan”, Hề Gia Vận lập tức biết đối phương là ai.
Là một đạo diễn quay phim rất có hồn, cũng rất có khát vọng!
Phim của ông không đủ tính thương mại, nhưng lại có thể khiến người ta có thể tìm ra bản ngã của mình.
Có cơ hội như vậy, Hề Gia Vận đương nhiên muốn thử một lần xem sao, nhưng với cậu mà nói, đây cũng là một niềm vui bất ngờ, cậu không chắc lắm, hỏi lại: “Có được không ạ?”
Đạo diễn Nhiếp: “Đương nhiên là được rồi!”
Đạo diễn Nhiếp rất tin vào con mắt nhìn người của đạo diễn Cát, dù sao hai người cũng là bạn học cũ, đều là nắm rõ mười mươi tiêu chuẩn chọn diễn viên của đối phương, nếu đạo diễn Cát đã nói Hề Gia Vận diễn rất có hồn, vậy thì nhất định kỹ năng diễn xuất của cậu rất khá, đạo diễn Nhiếp nói: “Chờ một thời gian nữa, tôi tìm đủ đầu tư sẽ liên lạc với cậu để thử vai —— Đương nhiên điều kiên tiên quyết là đoàn phim của tôi xin đủ đầu tư đã.”
Hề Gia Vận gật đầu, “Vâng ạ.”
Vào lúc này, Phó Tư Diễn mới chậm rãi lên tiếng: “Nếu cần đầu tư không phải nên bàn bạc với tôi trước sao?”
Đạo diễn Nhiếp nhìn sang, cười ha hả nói: “Giám đốc Phó dự định đầu tư sao?”
Phó Tư Diễn ngắm Hề Gia Vận, “Ừ” một tiếng, “Cũng không phải là không thể.”
Đạo diễn Nhiếp chỉ thuận miệng hỏi một câu như vậy, nghe thế lập tức ngồi thẳng lưng, ông vốn không hi vọng gì vào chuyện vị giám đốc Phó này sẽ rót vốn đầu tư, “Vậy, ờm, anh định đầu tư từng nào?”
Phó Tư Diễn hời hợt nâng mắt nhìn, “Đoàn kịch cần bao nhiêu?”
Đạo diễn Nhiếp: “?”
Đạo diễn Nhiếp: “! ! !”
Ông nghe rõ ý của Phó Tư Diễn.
Ý của giám đốc Phó chính là, cần bao nhiêu, anh ta có thể đầu tư bấy nhiêu.
Trời ạ! ! !
Đạo diễn Nhiếp bần thần hoảng hốt, hoài nghi mình đang nằm mơ giữa ban ngày.
Bọn họ nói về đầu tư, Hề Gia Vận nghe một hồi mới nhớ ra từ lúc vào mình vẫn chưa kéo khẩu trang xuống, vừa tháo khẩu trang ra, thì của phòng lại mở, là trợ lý của đạo diễn Nhiếp vừa đi vệ sinh trợ lại.
Cậu ta hưng phấn nói: “Đạo diễn Nhiếp, cháu nhớ ra rồi, chủ nuôi của con chó vừa nãy chính là ——”
Còn chưa dứt lời, cậu ta nhìn thấy Hề Gia Vận, lập tức ngây ra, “… Hề Gia Vận.”
Đạo diễn Nhiếp: “? ? ?”
Đạo diễn Nhiếp: “Cậu ấy chính là Hề Gia Vận? ? ?”
Đạo diễn Nhiếp trợn to hai mắt, vài giây trôi qua, ông khiếp hãi nói với Hề Gia Vận: “Lão Cát nói không sai tí nào, mợ nó, cậu thực sự có thể chiêu tài!”
____________________
Tác giả có lời muốn nói: Nhóc Kỳ Lân ẩn danh che giấu công trạng: Nhân viên chăm sóc của bé cực kỳ cực kỳ xịn luôn ó OvO!