Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ - Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot

Chương 41. Day 39


Bạn đang đọc Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ – Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot – Chương 41. Day 39

19/08/2021

Edit: Nhật Nhật

Này ai mà bồi thường cho nổi?

Hề Gia Vận vội vã mở trò chơi ra.

Bên trong Vườn Trẻ, ánh lửa bập bùng cháy dữ dội.

Hề Gia Vận thay đổi giao diện, rất nhanh đã tìm được kẻ tình nghi phạm tội – Nhóc Phượng Hoàng ở trong rừng ngô đồng.

Bình thường nhóc con này chính là con thần thú điệu đà đỏm dáng nhất, nhưng bây giờ nó không đậu trên cây ngô đồng quen thuộc, mà đang nằm lăn ra trên mặt đất, mặc kệ tất cả gào khóc không ngừng.

Cả người nó đều bốc lửa, đốm lửa rơi xuống, lập tức “Phừng” một tiếng biến xung quanh thành biển lửa, nhóc Phượng Hoàng thì vẫn ăn vạ, nằm vật ra bên đám cháy, vừa khóc vừa lăn lộn, lông chim cũng không thèm tỉa tót cho gọn gàng lại.

Đừng nói là đỏm dáng điệu đà, nó bây giờ quả thực là không có chút xíu hình tượng nào hết.

Hề Gia Vận: “…”

Hề Gia Vận: “Con không thấy nóng à?”

Cậu bó tay chọc chọc nhóc Phượng Hoàng mấy cái liền, “Con khóc cái gì nha? Hơn nữa —— Con khóc thì cứ khóc, sao lại phóng hỏa đốt Vườn Trẻ thế hả?”

Nhóc Phượng Hoàng khóc quá tập trung, hoàn toàn không biết Hề Gia Vận đã đến, bị cậu chọc một cái như vậy, lập tức muốn bò lên theo bản năng, ra vẻ sĩ diện, nhưng vừa nghĩ đến chuyện đứa nhóc Kỳ Lân đang ghét kia được đưa đi, mà nó lại bị phạt không thể tăng điểm thiện cảm, thì lại ũ rũ nằm vật ra, vừa khó chịu mắng thầm vừa phun lửa phì phì ——

Kỳ Lân đáng ghét!

Vườn Trẻ đáng ghét!

Hề Gia Vận vội vàng túm mỏ của nó lại, sợ đến mức mặt mũi tái mét, nói: “… Không được phun lửa nữa!”

Nhóc Phượng Hoàng chậm rãi mở to hai mắt, bên trong là vẻ hoang mang, không thể tưởng tượng nổi.

Nhân viên chăm sóc vậy mà lại ra tay với nó!

Ra tay với nó!

U hu hu ——

Nhóc Phượng Hoàng đau lòng muốn chết, định gào khóc thành tiếng, nhưng Hề Gia Vận vẫn đang nắm mỏ của nó, cho nên nó không tài nào ngoạc mồm ra gào được, nhóc Phượng Hoàng ngây ra một chút, uốn éo lăn lộn trên mặt đất, đổi sang dùng thông báo nhắc nhở.

[ Bé Phượng Hoàng khóc lớn!]

[ Bé Phượng Hoàng nghi ngờ nhân viên chăm sóc không yêu bé nữa, nên mới bạo hành gia đình với bé! ! !]

Hề Gia Vận: “? ? ?”

Cậu dở khóc dở cười hỏi: “Chú bạo hành gia đình với con hồi nào? Chú chỉ sợ con lại phóng hỏa đốt Vườn Trẻ thôi. Con có biết trò chơi đã liên kết với tài khoản ngân hàng của chú rồi không hả, con mà còn phun lửa nữa, chú sẽ phải đền tiền cho trò chơi đấy.”

Nhóc Phượng Hoàng giả vờ bịt tai không nghe, nhưng tốc độ lăn lộn vẫn chậm lại.

Hề Gia Vận nhẹ nhàng hỏi nó: “Con lại đang cáu cái gì thế?”

Tâm tư nhóc con này rất dễ đoán, Hề Gia Vận hỏi nó: “Là vì điểm thiện cảm còn thiếu, không thể mở kỹ năng giao nhận thực tế à?”

Nhóc Phượng Hoàng chậm rãi gật đầu một cái.

Hề Gia Vận nói: “Nhưng con cũng không thể phóng hỏa đốt Vườn Trẻ như vậy được.”


Nhóc Phượng Hoàng tức giận thở phì phì ngồi bẹp xuống, bày tỏ sự không hài lòng của mình với Hề Gia Vận.

[ Bé Phượng Hoàng ghét Vườn Trẻ, nó không cho bé Phượng Hoàng tăng điểm thiện cảm với nhân viên chăm sóc!]

Hề Gia Vận bật cười nói: “Sao con lại chẳng chịu nói lý gì hết vậy? Ban đầu là do con muốn nhanh chóng đạt đến 80 điểm, tự ý tăng thêm điểm thiện cảm nên mới bị phạt như vậy mà.”

Nhân viên chăm sóc không chịu hùa theo mình, nhóc Phượng Hoàng nghe xong lại muốn ngoạc mồm ra gào.

Hề Gia Vạn sợ nó lại phun lửa nữa, tài khoản ngân hàng của cậu sẽ là kẻ gặp xui xẻo, nên vội túm mỏ nó lại: “Đừng phun lửa!”

Nhóc Phượng Hoàng tức thì nước mắt vòng quanh.

Bình thường đứa nhỏ này luôn kiêu ngạo tự đắc, lúc này lại buồn bã ủ rũ không thôi, còn mang theo nước mắt, Hề Gia Vận nhìn mà không khỏi mềm lòng, cậu nhẹ nhàng giúp nhóc Phượng Hoàng lau nước mắt, lại nhẹ giọng dỗ dành nó: “Hiện giờ điểm thiện cảm của chúng ta là 69 rồi, chờ đến lúc hình phạt kết thúc, chú sẽ cố gắng trong một ngày kéo điểm thiện cảm lên đến 80, có được không?”

“Giờ đằng nào con cũng không thể tăng điểm thiện cảm lên được, nổi nóng cũng có giải quyết được gì đâu, đúng không?” Hề Gia Vận kiên nhẫn nói, “So với cáu giận thì không bằng cùng nghĩ cách giải quyết.”

Đạo lý thì nhóc Phượng Hoàng đều biết cả, nhưng mà nó vẫn không thấy vui cho nổi.

Nó cũng muốn được nhân viên chăm sóc ôm một cái.

[ Nhân viên chăm sóc không thể hầu bé Phượng Hoàng ngủ được QAQ]

Hề Gia Vận cảm thấy cái từ “Hầu” này không được chính xác lắm.

Nhưng trong nháy mắt cậu vẫn nhìn thấy được bản chất bên trong nó, nhóc Phượng Hoàng phỏng chừng chính là muốn cậu ôm nó một cái thuận tiện vuốt lông cho nó các kiểu, Hề Gia Vận kiên nhẫn dỗ dành nhóc con này: “Vậy trước tiên ghi sổ nợ nhé? Con ngoan ngoãn ở trong Vườn Trẻ một tuần, chờ lúc con cũng được tới đây, chú lại ôm con bù lại, thế có được không?”

Nhóc Phượng Hoàng nghe thế thì miễn cưỡng vực dậy tinh thần, con ngươi đảo một cái.

[ Bé Phượng Hoàng có thể miễn cưỡng cho phép nhân viên chăm sóc ôm bé nhiều thêm hai cái.]

Hề Gia Vận: “… Được, vậy thì ghi sổ hai lần.”

Nhóc Phượng Hoàng hoang mang liếc cậu một cái.

[ Bé Phượng Hoàng cảm thấy nhân viên chăm sóc cần phải đọc thêm thật nhiều sách!]

[ Ôm thêm hai cái thì tổng cộng phải ôm ba cái mới đúng! Nhân viên chăm sóc nợ bé Phượng Hoàng ba cái ôm!]

Hề Gia Vận: “…”

Được rồi.

Không cần biết như thế nào, số dư trong tài khoản của Hề Gia Vận đã được bảo vệ an toàn, nhưng cậu không định kết thúc như vậy, nhóc Phượng Hoàng xấu tính như vậy, phải dạy dỗ nó một chút đã, huống hồ mai mốt nó còn có thể tới ở cùng cậu nữa, Hề Gia Vận xách nhóc Phượng Hoàng lên, “Tâm trạng tốt hơn rồi đúng không? Giờ đến lượt chú tính sổ với con.”

Hề Gia Vận đặt nhóc con này xuống trước tảng nham thạch, cười híp mắt nói: “Nào, giờ con đứng úp mặt vào tường suy ngẫm về lỗi của mình đi.”

Nhóc Phượng Hoàng không phục, ngoạc mồm ra, Hề Gia Vận đúng lúc nói: “Không được khóc, không được phun lửa, nếu không không có ôm cái nào hết.”

Nhóc Phượng Hoàng vừa nghe thế, lập tức ngậm miệng lại, đốm lửa trên đầu cũng “Piu” một tiếng, tắt ngúm.

Hề Gia Vận chọc nó một cái: “Con không sợ lửa nhưng mà có người khác sợ nha. Vườn Trẻ trừ con ra còn có bạn Nhai Tí đang ở nữa kìa, con đốt lửa ở đây, nhỡ đâu làm bạn bị thương thì sao? Hơn nữa nếu con đến chỗ chú mà chốc một cái, hơi giận dỗi tí là lại phun lửa khắp nơi, cháy nhà mình thì thôi đi, nhưng làm người khác bị thương thì sao giờ? Con đứng đây, tự ngẫm lại mình đi.”

Nhóc Phượng Hoàng oan muốn chết, nhìn Hề Gia Vận “Chíp” một tiếng.

Hề Gia Vận không hề bị lay động, “Tỏ vẻ dễ thương vẫn phải úp mặt vào tường.”

Nhóc Phượng Hoàng: “Hức QAQ”

Thái độ của Hề Gia Vận lần này rất kiên quyết, thấy cậu không phải nói đùa, nhóc Phượng hoàng đành phải ngoan ngoãn đúng im, nó sợ nhân viên chăm sóc không thích nó phun lửa, mốt không cho nó tới hiện thực.

Nhóc Phượng Hoàng gục đầu ủ rũ bắt đầu úp mặt vào tường.


Hề Gia Vận thấy thế, bèn xoa đầu nó một cái xong mới rời đi.

Dỗ nhóc con này xong, cậu còn phải an ủi nhóc Nhai Tí nữa.

Hề Gia Vận chuyển giao diện về phía bên hồ nước.

Nhóc Nhai Tí đang núp ở bên bờ, run bần bật.

Hề Gia Vận vội nói với nó: “Không có chuyện gì nữa rồi, con đừng sợ, Phượng Hoàng sẽ không phun lửa nữa đâu, bạn đang úp mặt vào tường hối lỗi rồi.”

Nhóc Nhai Tí vẫn co người thành một cục.

Nhóc con này không trả lời, hề Gia Vận đành phải tự mình suy đoán.

Nó sợ lửa à?

Nhưng lửa đã tắt rồi mà.

Lửa…

Trong chớp mắt, Hề Gia Vận đột nhiên bừng tỉnh, nhận ra cái gì đó.

Cậu nhớ đến giấc mơ mình từng thấy trước kia, mơ hồ cảm thấy vấn đề có thể nằm ở chỗ này.

Hề Gia Vận từng mơ mình biến thành một con Nhai Tí. Hỗn Độn giết người chiếm đoạt kho báu, cậu ném một cây đuốc đốt cả ngọn núi, lúc ấy Hề Gia Vận còn chưa biết địa điểm trong trò chơi này thực sự có tồn tại, chỉ nghĩ là mình nghiện game nên mới mơ như vậy, nhưng giờ nghĩ lại, giấc mơ đó, có lẽ là một đoạn ký ức thực sự đã từng xảy ra.

Hề Gia Vận nhìn nhóc Nhai Tí đang có rúm lại thành một cục ở đằng kia, mày khẽ nhăn lại.

Có lẽ nó thấy lửa, nên nhớ lại những hồi ức không vui trong quá khứ?

Nếu như giấc mộng kia chính là những gì nhóc con này từng trải qua, vậy có tự kỷ không phải do bẩm sinh, mà chính là vì mất mát nên mới khép mình lại với thế giới xung quanh, đây là một kiểu tự vệ theo bản năng.

Nghĩ như thế, Hề Gia Vận lại càng thương nó hơn.

Trên thực tế, Hề Gia Vận đoán vậy không sai, trận hỏa hoạn lần này ở Vườn Trẻ đã kéo nhóc Nhai Tí về buổi tối ngày hôm đó.

Mẹ của nó, đồng tộc của nó ngã vào trong vũng máu, lửa nóng cháy phừng phừng, từ từ bao trùm cả ngọn núi, nó đã không còn nhà nữa, đây là cơn ác mộng của nhóc Nhai Tí, vĩnh viễn cũng không thể xóa nhòa đi được.

Nó cảm thấy cả người lạnh buốt, cơ thể không ngừng run rẩy.

Phút chốc, có một bàn tay duỗi tới, áp lên trên lưng nó.

Nhiệt độ ấm áp không ngừng truyền đến. Bàn tay này, chậm rãi vỗ về nó, không có từ ngữ dư thừa nào, càng không phải động tác mang theo công kích, chỉ không một tiếng động an ủi vỗ về nó, từng chút từng chút một, cứ như vậy an ủi nhóc Nhai Tí, cũng xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng nó.

Thật là ấm áp, thật là dịu dàng.

Trong lúc hoảng hốt, nhóc Nhai Tí nhớ đến cái ôm của mẹ.

Nó cũng ấm áp, cũng dịu dàng y như vậy.

Nó vô thức đuổi theo nguồn nhiệt, cái đuôi nhếch lên, nhẹ nhàng quấn lấy.

Hề Gia Vận không để ý đến động tác nhỏ của nhóc Nhai Tí, vỗ nhẹ nó mấy cái xong, cậu bèn thu tay lại.

Hơi ấm đột nhiên biến mất, trong lòng nhóc Nhai Tí trống rỗng, nó mờ mịt ngẩng đầu lên, đúng lúc Hề Gia Vận nói với nó: “Không sao, không sao nữa rồi.”

Dừng một lát, Hề Gia Vận lại nói thêm: “Chú biết con rất sợ, cũng biết con rất đau lòng. Nhưng giờ không có chuyện gì nữa rồi, con đừng sợ, sau này Vườn Trẻ chính là nhà của con, con cũng có nhà rồi.”


Ngữ khí của cậu rất nhẹ, cũng rất dịu dàng.

Nhóc Nhai Tí nghe mà ngẩn cả người.

Nhà.

Nó mở to hai mắt, nhìn về phía Hề Gia Vận.

Ngày hôm đó, cả ngọn núi đều bị đốt trụi không còn lại gì, chỉ còn những cành cây cháy xém, đen thùi lùi, trong lòng nhóc Nhai Tí thực sự rất khó chịu. Nó biết, từ này về sau nó không có nhà, cũng không có người nhà nữa rồi.

Nó chỉ còn có một mình, đơn độc lẻ loi.

Nhưng mà, lại có người nói với nó, sau này Vườn Trẻ chính là nhà của con, con cũng có nhà rồi.

Nó cũng có nhà.

… Nó thật sự cũng có nhà à?

Nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của nhóc Nhai Tí, Hề Gia Vận mím môi cười với nó, mặt mày cậu hơi cong cong, ánh mắt dịu dàng vô cùng, cũng mang theo sự khẳng định.

——Đúng vậy, con có nhà, còn có người nhà mới nữa.

Nhóc Nhai Tí hoảng hốt một hồi lâu.

Trong lòng có một chỗ nào đó dường như đột nhiên được nhồi đầy.

Nhân viên chăm sóc nói, đây là nhà của nó.

Nó cũng có nhà nha.

Nhóc Nhai Tí từ từ, từ từ cúi đầu xuống, muốn cuộn mình lại như cũ.

Nhưng cái đuôi nho nhỏ của nó lại không ngừng lắc lắc.

Nó đột nhiên hiểu được, lại sao Kỳ Lân và Phượng Hoàng lại thích nhân viên chăm sóc như thế rồi.

Nó cũng thích người này.

Sao trên đời lại có người vừa dịu dàng vừa ấm áp như vậy chứ? Giống như tất cả những từ ngữ tốt đẹp đều có thể dùng để hình dung đối phương.

Một giây sau, có thông báo mới về điểm thiện cảm của nhóc Nhai Tí.

[ Điểm thiện cảm của bé Nhai Tí với bạn +15 (Điểm thiện cảm hiện có: 50)]

Vườn Trẻ không bị đốt trụi, cũng đã trấn an được nhóc Nhai Tí rồi, Hề Gia Vận cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, tắt trò chơi đi.

Tiếp đó, chính là ký nhận nhóc Kỳ Lân.

Cái này thì đơn giản.

Nghĩ như vậy, Hề Gia Vận ngồi lên xe.

Một tiếng sau, cậu mới phát hiện, mình thả lỏng hơi sớm rồi.

Về đến nhà, Hề Gia Vận vừa ra khỏi thang máy thì thấy trước cửa nhà mình có một thùng chuyển phát nhanh rất lớn, nhưng nó hình như đã bị mở ra rồi, trong lòng Hề Gia Vận đánh “Thịch” một tiếng, vội vàng lại đó kiểm tra.

Sự thực chứng mình, cậu không nhìn lầm, thùng chuyển phát nhanh này đúng là đã bị mở ra rồi.

Bên trong rỗng tuếch.

Hề Gia Vận: “…”

Nhóc Kỳ Lân đâu? Nhóc Kỳ Lân của cậu đâu rồi?

Chẳng lẽ bị trộm mất rồi à!?

Hề Gia Vận choáng váng.

Cậu không sợ nhóc Kỳ Lân sẽ bị làm sao, cái cậu sợ chính là nếu người khác nhìn thấy nhóc con này thì sẽ như thế nào.


Dù sao Hề Gia Vận cũng không biết, nhóc con này sẽ dùng hình thái gì để xuất hiện.

Cậu lo sốt cả vó, lập tức lấy điện thoại ra, định gọi cho quản lý tòa nhà, nhờ bên đó kiểm tra camera an ninh, nhưng vừa lấy điện thoại ra thì “Vườn Trẻ Thần Thú” lại gửi cho cậu một thông báo mới.

[Bé Kỳ Lân muốn nhìn thấy nhân viên chăm sóc thật là nhanh, cho nên đã tự mình ký nhận, bé quyết định muốn đi đón nhân viên chăm sóc về nhà!]

[ Ấn vào đường link bên dưới để kiểm tra định vị.]

Hề Gia Vận: “…”

Cậu tắt ứng dụng gọi điện đi, nhanh chóng mở định vị ra.

Nhóc Kỳ Lân đúng là đang chạy trên đường lớn trong thành phố, đi về phía phim trường của đoàn làm phim.

Hề Gia Vận nhìn mà hai mắt tối sầm, thật sự cảm thấy tuyệt vọng.

Trung tâm thành phố, là trung tâm thành phố, lượng người đi qua đi lại rất lớn đó.

Giờ cậu chỉ có thể cầu trời khấn phật, mong nhóc con này không dùng hình thái Kỳ Lân của nó xuất hiện, nếu không phải giao nó nộp cho quốc gia thật mất thôi.

Hề Gia Vận vội bắt taxi đi.

*

Thực ra, lo lắng của Hề Gia Vận rất thừa.

“Vườn Trẻ Thần Thú” nếu đã mở ra kỹ năng giao nhân thực tế, thì đương nhiên đã phải chuẩn bị xong tất cả đâu vào đấy rồi.

Nhóc Kỳ Lân chạy trên phố.

Mọi cái ở đây đều khiến nó thấy vô cùng tò mò, nhưng mà người nhiều quá, đường cũng lắm nữa, nhóc Kỳ Lân phát hiện mình đang đi lòng vòng một chỗ, thì trạng thái đã từ phấn khởi chuyển dần thành bất an.

Nhân viên chăm sóc của nó ở chỗ nào nha?

Nó mờ mịt nhìn quanh một vòng.

“Sao lại có con chó ở đây thế này?” Có người đột nhiên đứng lại trước mặt nhóc Kỳ Lân, nó ngẩng đầu lên, thấy một chú trung niên trong tay còn xách theo cái túi, “Chủ của nhóc đâu rồi?”

Nhóc Kỳ Lân theo bản năng lùi về phía sau mấy bước.

Bên cạnh chú trung niên còn có một người nữa, dáng vẻ trông như trợ lý đi cùng, đối phương nói: “Đạo diễn Nhiếp, kệ con chó này đi, chúng ta còn đang vội đi gặp giám đốc Phó bàn bạc chuyện đầu tư đấy.”

Người đang ông này chính đạo diễn lớn Nhiếp Bình. Mấy hôm nay cuối cùng ông cũng sửa xong kịch bản của mình, mang đi xin đầu tư, nhờ có đạo diễn Cát dắt mối, hôm nay ông mới có thể hẹn gặp giám đốc Phó của tập đoàn Trì Viễn một lần.

Trợ lý giục thêm mấy tiếng, đạo diễn Nhiếp vẫn không để ý, ông cẩn thận quan sát nhóc con trước mặt mình vài lần, lông xù, hai mắt vừa đen vừa sáng, nhìn có vẻ như là giống Samoyed, có một cái mặt cười, thoạt trông rất là ngoan ngoãn.

… Ồ, giống Samoyed cũng có màu đen à?

Đạo diễn Nhiếp không nghĩ nhiều về vấn đề này, quay sang hỏi trợ lý: “Cậu bảo để nó đóng Hoan Hỉ có được không?”

Hoan Hỉ chính là một chú chó cưng xuất hiện trong bộ phim điệm ảnh “Đi ngang nhân gian” mà đạo diễn Nhiếp đang bắt tay vào chuẩn bị. Cũng chính là bộ phim mà trước đó ông có kể cho đạo diễn Cát nghe, kể về câu chuyện của hai người, một mắc chứng trầm cảm, một mắc chứng tự kỷ, cứu vớt lẫn nhau, nhưng sau đó ông lại thay đổi ý định, không muốn để câu chuyện có kết thúc quá đẹp, nhưng tuyến nhân vật cơ bản đã đặt ra thì không thay đổi gì.

Trợ lý nói: ” Hướng Nhiên là ai chú còn chưa nghĩ ra được kia kìa, chó thì ở đâu chả có, sao nhất định phải là con này, lại còn là chó hoang nữa chứ. Chúng ta cứ xin được đầu tư trước đã rồi lại nói sau đi.”

Hướng Nhiên chính là nhân vật mắc chứng tự kỷ trong phim. Đạo diễn Nhiếp không giống như những đạo diễn khác, người khác chọn diễn viên sẽ tổ chức casting, sau đó chọn trong những người đến thử vai, còn đạo diễn Nhiếp lại thích tự mình chọn trước mấy diễn viên bản thân thấy phù hợp với nhân vật, sau đó mới mời họ đến thử vai.

Người diễn nhân vật mắc chứng trầm cảm, ông đã sớm tìm được thí sinh thích hợp rồi, còn người diễn nhân vật mắc chứng tự kỷ thì mãi đến khi sửa kịch bản xong, vẫn chưa định ra được, đạo diễn Nhiếp chưa ưng ai cả.

Đạo diễn Nhiếp không nghe vào tai, “Đây không phải chó hoang đâu. Cậu nhìn nó xem, rõ ràng được chủ nuôi chăm sóc rất tốt mà, có thể là tự mình chạy ra ngoài chơi xong bị lạc thôi.”

Trợ lý cả giận nói: “Đạo diễn Nhiếp, trọng điểm không phải cái này mà là giám đốc Phó kìa! Chúng ta đang đi kêu gọi người ta đầu tư cho đấy!”

Đạo diễn Nhiếp lắc đầu, “Có khi không xin được đầu tư đâu. Tôi nghe nói, cậu giám đốc Phó này không có hứng thú đầu tư vào lĩnh vực phim ảnh, trước kia có đầu tư là vì mấy kịch bản đó là do Phó Giai – em gái cậu ta viết, hôm nay đồng ý gặp chúng ta cũng là nể mặt lão Cát thôi, đặt hi vọng vào cậu giám đốc Phó đó còn không bằng kiếm cậu diễn viên nhỏ kia đóng Hướng Nhiên… Cậu ta tên gì ấy nhỉ? Cái cậu là lần trước lão Cát nói là có thể cầu tài ấy.”

Trợ lý: “Chú nói Hề Gia Vận á?”

Trợ lý: “Mê tín cầu xóa đói giảm nghèo kiểu đó càng không có căn cứ mà chú? ? ?”

______________________

Em bé Kỳ Lân đen của Gia Gia trông vầy này, thấy ít ảnh lắm, toàn các em trắng là chính thôi. Em đen quá nên nhìn mặt cười không rõ như mấy em màu trắng ấy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.